Phi Vân Độ

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Phía tây nam của La Sát giáo là một cánh rừng, sau cánh rừng là cấm địa của giáo phái, linh cữu các giáo chủ đời trước đều đặt ở đây, chỉ có giáo chủ đương nhiệm cùng với người hắn cho phép mới có tư cách vào trong.

Hoa Cử Bằng hiện đang canh giữ ở lối vào khu cấm địa, bởi vì Lãnh Vu Thu nói muốn một mình trò chuyện với Lão giáo chủ, nên hắn sai người lui hết ra ngoài.

Bộ dáng hắn lúc này thật giống người canh gác, nếu huynh đệ trong giáo nhìn thấy nhất định sẽ lập tức cả kinh, uy nghiêm của giáo chủ không chừng cũng bị ảnh hưởng. Nhưng hắn không quan tâm, Tiểu Thu nhi cuối cùng đã trở lại bên hắn, chỉ cần có thể khiến giai nhân vui, muốn gì hắn cũng làm.

Đợi tròn tám năm, lúc này đây hắn không muốn Tiểu Thu nhi lại trốn chạy khỏi hắn.

Trong gió truyền đến động tĩnh lạ, hai hàng lông mày của Hoa Cử Bằng dựng lên, “Ra đi!”

Một bóng người từ bụi cây nhảy ra, ưu mỹ xoay người giữa không trung, nhẹ nhàng khéo léo đáp xuống, một gối chạm đất: “Thuộc hạ Mộc Thiên La phó môn chủ Cụ Phong môn tham kiến giáo chủ!”

Thần sắc Hoa Cử Bằng hòa hoãn vài phần, gật đầu: “Đứng lên đi. Trở về nói với môn chủ các ngươi, người đã về lại bên ta, Cụ Phong môn lo liệu chuyện này rất chu toàn, ta nhất định sẽ cân nhắc ban thưởng.”

“Tạ ơn giáo chủ.” Mộc Thiên La tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng chưa có ý muốn đứng lên. “Thuộc hạ còn chuyện muốn bẩm báo.”

“Sao?” Hoa Cử Bằng thần tình có phần mất kiên nhẫn, ngực nhẩm tính Lãnh Vu Thu còn bao lâu sẽ ra, không thể để hắn thấy.

“Thuộc hạ nghĩ môn chủ hành động có phần khác thường, tựa hồ có dấu hiệu phản giáo.”

“Sao lại nói vậy?”

“Thuộc hạ và môn chủ cùng phụng mệnh đến ám sát Sở gia, nhưng môn chủ lại không nỡ hạ thủ, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội lớn, cuối cùng là do thuộc hạ một kiếm kết liễu lão tặc. Khi sự thành, vốn đã ấn định thuộc hạ cùng môn chủ đến đây hồi báo, nhưng môn chủ lại bặt vô âm tín. Thời gian trước hắn và Sở Hành Vân giao du rất mật thiết, thuộc hạ sợ hắn…”

“Không cần nói nữa!” Trong mắt Hoa Cử Bằng chợt lóe tinh quang, chậm rãi bảo: “Truyền lệnh xuống, Cụ Phong môn chủ tự ý cấu kết võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên, mưu đồ quấy rối, nay chứng cứ vô cùng xác thực, gặp người liền giết không cần cân nhắc.”

“Vâng! Vậy vị trí môn chủ kia…”

“Là của ngươi!”

Đôi mắt Mộc Thiên La ánh lên một tia đắc ý: “Đa tạ giáo chủ!”

Gió thổi những chiếc lá đang bắt đầu khô vàng héo úa, xào xạc lay động, khiến vùng đất mênh mông tĩnh lặng dị thường.

Nơi đây, là chốn an nghỉ của hai mươi sáu giáo chủ La Sát giáo. Hai mươi sáu vong hồn lượn lờ quanh đây, canh giữ vùng đất này.

Mộ của giáo chủ đời trước nằm dưới một gốc cây ngô đồng trăm tuổi, lá cây ngô đồng theo gió rơi rụng, khiến cảnh tượng càng thêm phần tang tóc tiêu điều.

Tâm tư Lãnh Vu Thu cũng như lá kia rụng xuống bay về nơi xa xăm….

Khi hắn dùng mồ hôi và máu huyết lập vô số công lao để lên làm Hộ pháp, hắn chỉ mới mười chín tuổi. Lúc ấy thể trạng giáo chủ như nước sông ngày càng rút xuống, trong giáo một mảnh nhân tâm hoang mang.

Không có bao nhiêu người thực tâm lo lắng cho lão giáo chủ, bọn họ chỉ thực sự suy nghĩ giáo chủ tiếp theo là ai. Trong số đó, bao gồm ba đồ nhi của lão giáo chủ.

Bọn họ được tuyển lựa cùng một lúc, không ai cam lòng mình là kẻ thấp hơn, từ lâu đã âm thầm gầy dựng thế lực cho riêng mình.

Lão giáo chủ anh minh đương nhiên cũng phát hiện, cho nên vào những ngày cuối đời thường không triệu kiến ba đệ tử, nếu có thì cũng đồng thời ba người. So với kẻ khác, Lão giáo chủ càng tín nhiệm hắn, có lẽ vì mối quan hệ của hắn với Hoa Cử Bằng tương đối bí ẩn, không mấy ai biết bọn họ chung một chiến tuyến. Điều này khiến hắn nhìn như vô đảng vô phái, không hề có dã tâm.

Những ngày lâm bệnh lão giáo chủ rất phụ thuộc vào hắn, ăn, mặc, ở, đi lại đều cần hắn chăm sóc, sắc thuốc đút thuốc cũng vậy. Còn nhớ rõ ngày lão giáo chủ mất, lão giáo chủ uống thuốc hắn đưa, toàn thân đột nhiên bắt đầu co giật, nửa canh giờ sau thất khổng(*) đều chảy máu mà chết

* Bảy lỗ trên người: hai lỗ tai, hai hốc mắt, hai lỗ mũi, một cái miệng.

Sau khi tra ra trong dược có độc, kết quả đương nhiên mọi manh mối đều đổ dồn về hắn.

Thế nhưng làm sao hắn có thể hạ độc lão giáo chủ chứ? Hắn nhớ kỹ lúc hắn sắc thuốc Cử Bằng có lén đến ngồi một lúc. Lão giáo chủ từng nói hôm nay sẽ tuyên bố người được chọn làm tân giáo chủ, hơn nữa còn nói nhỏ với hắn là nhị đệ tử Cát Phi Hồng, hắn là gián điệp của Cử Bằng ca, lời này đương nhiên cũng thuật lại cho Cử Bằng ca.

Mọi người muốn thẩm vấn hắn, muốn giết hắn báo thù cho lão giáo chủ, phải phanh thây vạn đoạn hắn, hắn quỳ dưới đất len lén ngẩng đầu nhìn lên, Cử Bằng ca đứng giữa mọi người, cũng phụ họa đề nghị của họ.

Khi đó, lòng hắn đau lắm đau lắm, nhưng không hé răng nói nửa lời.

Cho dù bị nhốt trong địa lao âm u, chịu đựng khổ hình của huynh đệ trong giáo, hắn vẫn tin tưởng Cử Bằng ca là bất đắc dĩ, Cử Bằng ca sẽ không bỏ rơi hắn.

Quả nhiên vài ngày sau hắn được cứu ra ngoài, an trí trong một gian phòng nhỏ nơi hẻo lánh. Tròn nửa tháng, Cử Bằng ca không hề lộ diện, nhưng lòng hắn vẫn thật cao hứng.

Cuối cùng vào một đêm tối, hắn bị lay tỉnh dậy từ giấc mộng, Cử Bằng ca vẻ mặt hưng phấn đang ngồi ở đầu giường, nói với hắn: tất cả mọi chuyện đều đã trần ai lạc định (thu xếp rõ ràng), Cử Bằng ca làm giáo chủ, còn toàn bộ thế lực chống đối đều đồng loạt diệt trừ.

Hắn đương nhiên cũng rất vui, tâm nguyện của Cử Bằng ca cuối cùng đã thành hiện thực, vui như thể bản thân được làm giáo chủ… Khi đó hắn còn ngây thơ không biết ác mộng sắp đổ xuống đầu. Sắc mặt Cử Bằng ca phiếm hồng, hơi thở gấp gáp, vừa xé mở y phục hắn vừa nói với hắn: Tiểu Thu nhi, ngươi biết không? Sau khi thành công ta muốn thứ gì nhất?

Hắn không biết, chỉ cảm thấy sợ.

Cử Bằng ca tiếp: là ngươi, Tiểu Thu nhi của ta! Ta khi đó đã tự nhủ lòng, chờ ta lên làm giáo chủ, điều đầu tiên là biến ngươi thành của ta!

Biểu tình Cử Bằng ca như thế thật đáng sợ, động tác như vậy thật điên cuồng, mặc hắn vùng vẫy phản kháng, khóc la cầu xin cũng vô dụng.

Đêm hôm đó, thiên sụp, địa hãm, tất cả niềm tin kiên định của hắn đều theo từng cơn đau đớn kia hoàn toàn đánh vỡ!

Không thể nhớ hắn bị nhốt ở đó bao lâu, bị vũ nhục xâm phạm bao lâu, cuối cùng hắn tìm được cơ hội đâm Cử Bằng ca một kiếm, sau đó thừa loạn trốn thoát.

Từ đó về sau, chính là cuộc đời đào vong vô cùng tận, đến nay, đã tròn tám năm.

Tám năm rồi, hắn lại trở về nơi đây.

Nhân sinh như ván cờ, từng nước khó đoán, là thiên ý? Hay do nhân định?

“Đang nghĩ gì? Đứng thẫn ra như vậy sẽ cảm lạnh.” Một tấm áo choàng phủ lên vai hắn,khiến thần trí hắn trở về. Quay đầu lại, đối diện đôi mắt miên man tình ý của Hoa Cử Bằng, trong lòng có phần chua xót, liền chuyển sang hờ hững. “Không có gì.”

Tiếng lá cây sàn sạt, hai người đều im lặng, trầm mặc hồi lâu, Hoa Cử Bằng mới hỏi: “Tiểu Thu nhi, trong lòng ngươi…. phải chăng vẫn còn hận ta?”

Không trả lời thẳng vấn đề của hắn, Lãnh Vu Thu khẩu khí lãnh đạm, tựa như đang nói với hư không: “Ngươi luôn đối tốt với ta, ta bị người khi dễ, ngươi dạy ta võ công; mẹ ta chết không có tiền an táng, ngươi mua quan tài mộ phần cho người, để thi thể người không bị ác lang phân xác; ta xuất thân bất hảo, luôn bị huynh đệ trong giáo bài trừ, nhiều lần đều nhờ ngươi âm thầm giải vây; ta bị mấy trưởng lão trù kế hãm hại, cũng toàn bộ dựa vào ngươi cứu thoát, những điều đó ta đều ghi lòng tạc dạ.”

Hoa Cử Bằng trong lòng nóng lên: “Tiểu Thu nhi…”

“Đừng gọi như thế, hiện tại không giống trước kia, ngươi là giáo chủ, gọi trực tiếp tên ta được rồi.”

Nói đoạn, Lãnh Vu Thu mỉm cười, nụ cười nhạt nhòa như mây trắng bị gió thổi tan. Hắn bỏ lại Hoa Cử Bằng, một mình trở về, gió thổi cuốn lấy vạt áo hắn, tựa như hắn sẽ theo gió bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.