Lúc Thịnh Viễn Thời mở cửa từ bên trong ra, Mất Ngủ ngay lập tức bổ nhào lên người anh, nếu Tề Diệu không kịp thời gọi nó lại, e là Thịnh Viễn Thời sẽ phải đến bệnh viện tiêm phòng chó dại mất. Nhưng anh chẳng hề sợ hãi, chỉ không ngừng phủi vạt áo trước để rũ bỏ đống lông chó có thể bám lại, “Loại chó này mà tiểu khu cũng cho nuôi à?”, nói xong, anh hắt xì một cái.
Thật ra Tề Diệu hối hận suốt đêm, nhất là khi nhớ ra bệnh dị ứng lông chó của anh thì lại càng lo lắng, “Cửa tiệm đồ thú cưng ở cổng tiểu khu là do quản lý mở, còn chó nào mà không được nuôi chứ?”
Thịnh Viễn Thời nhíu mày, “Bà làm chủ nhà, cũng mặc kệ luôn?”, đối với anh, Mất Ngủ thuộc loài chó dữ.
Tề Diệu nhận ra anh đã có dấu hiệu dị ứng nên hơi đau lòng, “Nếu mày không đồng ý, để chị bảo với Nam Đình, chắc là con bé…”
Thịnh Viễn Thời ngắt lời cô nàng, “Đừng lấy tôi ra mà nói chuyện.”
Tề Diệu nhìn anh từ trên xuống dưới, “Sao mày lại ở đây? Không có chuyện gì đấy chứ?”
“Chuyện gì?”, Thịnh Viễn Thời nghe thấy thế liền sa sầm nét mặt, “Tôi đang muốn hỏi bà đây, làm thế mà tôi lại ở đây như này?”
Tề Diệu ra vẻ bình tĩnh, “Chị biết đâu được.”
Thịnh Viễn Thời thấy vẻ chột dạ trong mắt cô nàng vừa hiện lên rồi biến mất luôn là đã hơi hiểu ra rồi, anh thong thả mở khóa màn hình di động, mở nhật ký cuộc gọi, “Tối qua rõ ràng tôi đi với Kiều Kính Tắc, cuộc gọi cuối cùng là gọi cho bà, bà lại còn bảo không biết. Tề Diệu, bà cảm thấy bà qua loa cho có mà được à?”
Bình thường Thịnh Viễn Thời rất chiều bà chị họ này, trước mặt người ngoài lại càng coi cô nàng như em gái mà bảo bọc, nhưng khi bị anh lạnh lùng chất vấn, Tề Diệu lại hơi sợ, cô nàng gãi đầu, “Qua loa cho có gì chứ, tối qua chị đi ngủ sớm, có nhận được cuộc gọi nào của mày đâu.”, hoàn toàn không có sự tự tin.
Hình như Thịnh Viễn Thời tin, “à” một tiếng rồi ra bấm thang máy. Lúc thang tới, cửa mở ra, anh đi vào rồi mới nói: “Vậy để tôi xem Kiều Kính Tắc có dám nhận hay không.”, vừa nói, hai mắt vừa nhìn chằm chằm cô nàng.
“Này!”, Tề Diệu đuổi theo thì thang máy đã đóng lại, vì thế, cô nàng quên không nói với Thịnh Viễn Thời chuyện Nam Đình muốn trả nhà trước thời hạn, chỉ lo gửi mật báo cho Kiều Kính Tắc: “Lão Thất giận rồi, đang muốn hỏi tội cậu đấy.”
Kiều Kính Tắc hồi âm trong tích tắc: “Tôi chịu hết, chị không cần xen vào.”
Tề Diệu đang thầm khen ngợi anh ta rất đàn ông, thì vị kia lại gửi tin nhắn tới, “Thịnh lão Thất còn qua đêm ở nhà bạn gái cũ rồi, thế mà tôi đến ngủ sô pha còn không được, Tề Diệu, chị khá lắm!”
Tề Diệu cười mắng một câu: “Đồ điên.”, nhưng không trả lời tin nhắn của anh ta.
Kiều Kính Tắc không chịu thôi: “Lại giả vờ không thấy đi! Kiều Kính Tắc tôi phục chị rồi.”
Tề Diệu lại giả chết như thường ngày.
***
Lúc Nam Đình đến đài quan sát, mới bảy giờ hai mươi, hiển nhiên là cô tới sớm. Nhưng so với việc chờ Thịnh Viễn Thời tỉnh ngủ, cô thà đi làm sớm một chút còn hơn.
Kết quả là có người còn sớm hơn cô. Trình Tiêu thấy Nam Đình từ xe đón nhân viên xuống liền cất cao giọng gọi: “Chồng hai!”. Người đàn ông cùng xuống xe theo cô nàng, không cần giới thiệu cũng biết là sếp Cố.
Nam Đình đi về phía đó, chào hỏi Trình Tiêu trước: “Tới tìm mình à? Sao sớm vậy?”
Trình Tiêu thuận miệng nói: “Có người đi công tác, mình đến tiễn thôi. Nghe nói cậu bị kính vỡ quệt xước mặt, nhân thể đến xem cậu có bị hủy dung không.”
Trong lòng Nam Đình thầm cảm kích sự quan tâm của Trình Tiêu, nhưng ngoài miệng lại nói: “Kẻ khôn không tin lời đồn, cơ trưởng Trình ạ.”
Trình Tiêu trêu đùa: “Xem ra có bảo vệ được chỉ số thông minh của mình hay không, hoàn toàn phải dựa vào gương mặt này của cậu rồi.”, sau đó chỉ vào Cố Nam Đình, “Chồng cả của mình, Cố Nam Đình.”
Nam Đình lễ phép nói với Cố Nam Đình: “Chào Cố tổng.”
Cố Nam Đình không hề ngại việc vị hôn thê gọi mình bằng danh xưng “chồng cả”, anh dùng ánh mắt thâm trầm quan sát Nam Đình, “Chào cô, tôi là Cố Nam Đình, Đình trong duyên dáng yêu kiều.”
Nam Đình hơi mỉm cười, “Nam Đình, Đình trong đình viện thâm sâu.”
“Tôi biết cô.”, Cố Nam Đình lịch thiệp nói, “Sau sự cố xin lỗi lần trước, vì để có cơ hội cảm ơn cô, tôi đã tìm hiểu về cô thông qua trung tâm kiểm soát không lưu, mong cô Nam không để bụng.”
Sau sự cố xin lỗi, Trình Tiêu vẫn luôn tìm kiếm nữ chính trong đoạn clip, đương nhiên Cố Nam Đình biết. Mới đầu, anh vẫn chưa can thiệp, vì tin tưởng bằng sự thông minh của cơ trưởng Trình nhà anh, nhất định có thể tìm được. Nhưng anh hơi xem nhẹ một việc, cơ trưởng Trình nhà anh tính khí nóng nảy, từng xảy ra mâu thuẫn với kiểm soát viên trên sóng truyền, dẫn đến việc mặc dù thông qua clip quay lén kia mà biết được “vị ân nhân” của mình làm kiểm soát không lưu, nhưng cũng không thể nào lấy thêm được tin do thám từ người trong ngành.
Vị cơ trưởng xinh đẹp của Trung Nam, lại không thể khuất phục được một nơi tập trung toàn đàn ông như trung tâm kiểm soát không lưu?! Ít nhiều cũng khó mà tưởng tượng nổi. Trình Tiêu tức giận đến mức đập bàn, “Em hỏi bọn họ nữ kiểm soát viên của đài quan sát tên là gì, bọn họ dám đồng thanh nói là Như Hoa! Như Hoa?! Đúng là cái tên bình dân! Em cũng sắp tin rồi đây này.”
Lúc ấy Cố Nam Đình đang ký văn kiện, nghe thấy thế thì thoáng nhíu mày, “Đang ở trong văn phòng tổng giám đốc, chú ý kiềm chế cảm xúc.”
“Lên mặt ông chủ cái gì chứ!”, Trình Tiêu không thèm nói chuyện với anh nữa, xoay người định bỏ đi.
Cố Nam Đình ngẩng đầu: “Đi đâu đấy? Không phải đã hẹn là cùng nhau ăn trưa à?”
Trình Tiêu chỉ vào huân chương trên đồng phục, “Cơ trưởng Trình còn phải bay, rất bận!”, nói xong liền đóng sập cửa bỏ đi.
Bị bỏ bom, tổng giám đốc Cố bật cười, anh nhấc điện thoại lên gọi đến văn phòng đoàn ủy của trung tâm kiểm soát không lưu, “Chủ nhiệm Lâm, tôi là Cố Nam Đình của Trung Nam đây, có chuyện này phải làm phiền ông rồi…”
Mười phút sau, phía trung tâm kiểm soát không lưu đã gửi tài liệu liên quan đến Nam Đình tới, chủ nhiệm Lâm còn cố ý gọi điện thoại: “Cố tổng không được cướp người ở chỗ chúng tôi chỉ vì đồng chí Tiểu Nam đụng tên với anh đâu nhé, phòng kiểm soát thông báo, cô bé sắp ra nghề được rồi, là kiểm soát viên trẻ tuổi được chúng tôi bồi dưỡng hơn một năm nay đấy, sau này còn phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng.”
Vậy mà lại tên là Nam Đình, Cố Nam Đình hơi bất ngờ. Anh lập tức tỏ thái độ: “Chủ nhiệm Lâm lo xa rồi, để cảm ơn cô ấy đã giải vây giúp đội bay của vợ tôi, tôi sẽ dặn dò xuống cấp dưới, khi nào bên đó phải tiến hành thực tập, đội bay bên tôi sẽ chiếu cố cho cô ấy.”
Chủ nhiệm Lâm vui đến mức sắp bay lên trời, “Vậy thì cảm ơn Cố tổng nhiều.”
Sau đó, Cố Nam Đình lập tức giao chuyện này cho trợ lý.
Người trợ lý vốn muốn báo thẳng cho cơ trưởng Trình để thay boss lớn giành công, kết quả là tin tình báo này lại bị em gái Tiêu Ngữ Hoành của Cố Nam Đình hóng được. Biết ngày hôm sau Nam Đình sẽ đi chuyến bay của hàng không Trung Nam để về thành phố G, trùng hợp lại là Trình Tiêu lái, thân là tiếp viên hàng không, Tiêu Ngữ Hoành liền báo trước với Trình Tiêu, mà lại thông báo khi Nam Đình sắp xuống máy bay, như vậy mới có cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Trình Tiêu và Nam Đình, tạo thành giai thoại về “chồng hai”.
***
Về chuyện này, khi Nam Đình trả phép quay về làm, chủ nhiệm Lâm cũng đã nhờ Ứng Tử Minh chuyển lời tới cô rồi. Lúc này nghe Cố Nam Đình nói vậy, Nam Đình đáp lời: “Tôi không để bụng gì cả, Cố tổng cứ yên tâm. Còn về chuyện lần trước, cả anh với Trình Tiêu đều không phải cảm ơn tôi đâu, tôi chưa làm được gì cả, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.”
“Chẳng lẽ phải đánh nhau một trận mới tính là làm gì à? Nếu cậu không nói gã đàn ông đấy, để lấy đại cục làm trọng, chắc chắn mình sẽ phải ra mặt xin lỗi. Cơ trưởng Trình tuy là con gái thật đấy, nhưng cũng không thể tùy tiện khom lưng được.”, Trình Tiêu nói xong liền nhìn đồng hồ, “Không sớm nữa, anh đi trước đi, hai bọn em nói chuyện riêng một lát.”
Cố Nam Đình cũng không nhiều lời nữa, chào Nam Đình rồi một mình lái xe ra sân bay.
Thấy Trình Tiêu vẫy tay với chồng “xịn”, Nam Đình đùa: “Có phải đã cản trở hai người hôn tạm biệt rồi không?”
Trình Tiêu thản nhiên đáp, “Chuyện cần làm tối qua làm hết rồi, thiếu gì một cái hôn này.”
Nam Đình nghe mà đỏ mặt, “Tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến cảm xúc của cô gái chưa lập gia đình chứ.”
Trình Tiêu nghe thấy thế liền sán lại gần, ghé vào tai cô, ranh mãnh nói: “Xem ra người nào đấy chưa thịt cậu à?”
Nam Đình ngượng ngùng đẩy cô nàng ra, “Mình là chồng hai của cậu mà, sao có thể tùy tiện cắm sừng cậu được.”
Trình Tiêu bật cười ha hả, “Cậu xấu thật đấy, anh ấy bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa được bóc tem.”, nói rồi liền huých tay Nam Đình, thủ thỉ với giọng điệu của người từng trải: “Người đàn ông của mình, tự mình không cho ăn no, đừng trách anh ta ra ngoài ăn cơm hàng.”
Càng nói càng không có điểm dừng! Nam Đình phụng phịu: “Rõ ràng bây giờ mình mới là cơm hàng đấy.”
Như thể sợ Nam Đình hiểu lầm Thịnh Viễn Thời có người phụ nữ khác, Trình Tiêu lập tức thanh minh hộ bạn: “Bên cạnh anh ấy, ngoài mình ra, không có người phụ nữ nào khác.”, rồi lại không quên mà nhắc nhở một câu, “Nhưng cái đám thập thò như hổ rình mồi thì không ít đâu, cậu trông cho chặt vào.”
Nam Đình chỉ đáp: “Mắt nhìn của họ không tồi.”
Trình Tiêu xì một tiếng, như thể bất mãn với sự khen ngợi của cô dành cho Thịnh Viễn Thời, sau đó mới chuyển tầm mắt lên trán cô, “Sao không nghỉ ngơi hai ngày đi, cố quá là quá cố đấy.”
Nam Đình vô thức sờ lên băng gạc trên trán, “Chỉ bị xước da thôi, còn chẳng đủ tiêu chuẩn để xin nghỉ ốm.”
Trình Tiêu lại nói: “Thật ra mình nghe nói là có anh hùng cứu mỹ nhân, cho nên đặc biệt đến đây để chứng thực, vị anh hùng kia có phải là người nào đó không?”
Nam Đình thoải mái thừa nhận, “Là anh ấy, nếu không thì mình bị hủy dung rồi, làm sao còn cười được.”
“Mình đã bảo là hôm nay trông mặt mũi cậu phơi phới lắm rồi mà.”, Trình Tiêu trêu chọc, “Thế nào, không bị thương vô ích đúng không? Bằng độ thông minh của cậu, không cần mình dạy cũng biết làm thế nào để tận dụng cơ hội làm anh ấy xót ruột, rồi hòa hợp như hồi đầu chứ?”
Nam Đình nói với vẻ cô đơn: “Vết thương ngoài da không động đến gân cốt này của mình, ai mà xót ruột chứ?”
Trình Tiêu nói hộ Thịnh Viễn Thời, “Anh ấy không phải người nhẫn tâm đâu.”
Có sự thấu hiểu này, Nam Đình càng cảm thấy gần gũi với Trình Tiêu hơn, “Cho nên mình mượn vết thương, thẳng thắn nói ra nguyên nhân bỏ đi năm đó, anh ấy chẳng giận, cũng chẳng mắng mình.”, cô chỉ chỉ vào băng gạc trên trán, “Là công của vết thương này đấy.”
“Chẳng lẻ không phải vì yêu? Mình từng muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy, anh ấy lại bảo với mình, anh ấy thích người khác rồi.”
Người này, là mình sao? Nam Đình không dám hy vọng xa vời, lại không kiềm chế được mà chờ mong.
Thấy Nam Đình không nói lời nào, Trình Tiêu hỏi: “Anh ấy nói như nào?”
Nam Đình cụp mí mắt, “Anh ấy chẳng nói gì cả.”
“Cái đồ hâm này!”, Trình Tiêu mắng một câu, rồi bỗng chớp chớp mắt, nghĩ ngay ra một ý hay, “Hay là mình giới thiệu bạn trai cho cậu nhé?”
Nam Đình hiểu ngay ra là cô nàng có ý gì, “Lịch sử đen tối của mình nhiều lắm rồi, cậu đừng vẩy thêm mực nữa đi.”
Trình Tiêu cười, “Mình đang muốn chọc điên anh ấy đây.”
Nam Đình lại nói: “Sao cậu không hỏi vì sao mình rời bỏ anh ấy?”
Thật ra đây cũng là điều Trình Tiêu vẫn luôn tò mò, “Thế tại sao cậu lại đá anh ấy?”
Nam Đình sửa lại, “Mình còn chưa tán đổ được, nói gì đến chuyện đá.”
Trình Tiêu nhíu mày.
Nam Đình không kiêng dè mà nói thẳng luôn, “Mình theo đuổi anh ấy khoảng một năm, lúc sắp thành công…”, cô tạm ngừng vài giây, mới có dũng khí nói ra quá khứ mà ngoài Tang Chất và Thịnh Viễn Thời, không một đồng nghiệp nào biết, “Nhà mình bị phá sản.”
“Phá sản?”, vẻ bất ngờ thoáng hiện trên gương mặt Trình Tiêu, một lát sau, cô nàng thử thăm dò: “Giống như tình tiết máu chó trên phim truyền hình, cậu giấu anh ấy chuyện này à?”
“Mình từ công chúa hóa thành cô bé lọ lem, đau khổ như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.”, cô khẽ cười, “Cho đến khi vượt qua rồi mới hiểu, thật ra chuyện cũng chỉ có thế thôi, bình thường như ăn cơm canh rau thôi mà.”
Cô nói ra thật nhẹ nhàng, bâng quơ, nhưng ai cũng hiểu, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới là khó. Trình Tiêu lại thử hỏi: “Có nghĩ đến tự tử không?”
“Mình kém cỏi đến mức, chỉ phá sản mà không chịu nổi à!”, Nam Đình vẫn cười, nụ cười điềm tĩnh, hệt như một người già cỗi đã trải qua lễ rửa tội của tháng năm, có thể ung dung đón nhận hết thảy vậy. Nhưng, dưới cái nhìn chăm chú của Trình Tiêu, cuối cùng cô vẫn nói: “Thôi được rồi, mình thừa nhận, đúng là từng nghĩ tới, nhảy lầu, cắt cổ tay gì gì đấy, đều thử cân nhắc rồi, nhưng mà không đủ dũng cảm. Hồi đấy mình biết, so với tồn tại, chết còn khó hơn.”
Nhưng tất nhiên, cô vẫn phải trải qua một nỗi đau khắc sâu trong lòng.
Trình Tiêu không đành lòng hỏi tiếp, cô nắm lấy tay Nam Đình, động viên trong thầm lặng.
Nam Đình nắm lại, dùng nụ cười tươi tắn mà nói với Trình Tiêu, cô không sao.
“Từ một đứa con gái nhà giàu lêu lổng, đến một người bình thường tay làm hàm nhai, mình cảm thấy trưởng thành lên nhiều, tuy cái giá đắt nhất có thể là, không được ở bên anh ấy… Mình không hối hận, chỉ cảm thấy…”, nghĩ đến những lời Thịnh Viễn Thời nói tối qua khi say rượu, cô im lặng một lát rồi mới nói: “…Cực kỳ có lỗi với anh ấy.”
Trình Tiêu cùng cô đứng hướng mặt ra phía bãi đỗ máy bay, “Đổi là mình, chắc mình cũng sẽ làm giống cậu.”. Nhưng khi trải qua sự sai khác trong quy luật thời gian, được quay trở về bảy năm trước, khi một lần nữa phải cảm nhận nỗi đau khổ mất người thân, Trình Tiêu lại muốn nói thế này: “Nhưng cậu giấu anh ấy rồi bỏ đi, sẽ làm anh ấy cảm thấy, cậu cho rằng một cơ trưởng nho nhỏ sẽ chẳng đủ sức giúp nhà cậu vượt qua cảnh khó khăn. Cậu như thế là xem thường anh ấy, tổn thương không hề nhỏ đâu. Với lại, cậu có nghĩ tới không, cậu càng trưởng thành, anh ấy sẽ càng đau lòng, càng tự trách bản thân. Nói cho cùng thì, lúc anh ấy gặp cậu, cậu chưa từng biết khổ là gì mà. Cho nên, anh ấy giận cũng là bình thường thôi, cậu cho anh ấy chút thời gian.”
Nam Đình gật đầu, “Mình hiểu, giờ mình hiểu cả. Nhưng hồi đấy không nghĩ đến những chuyện này. Chỉ nghĩ là, đừng để anh ấy biết, nếu anh ấy biết, kiểu gì cũng sẽ giúp mình, như thế thì mình lại thấp hơn anh ấy một cái đầu.”, cô nói mà đáy mắt lại đỏ lên, “Thật ra, hôm qua, lúc mình nói với anh ấy, mình cứ mong anh ấy mắng mình một trận đi, tát mấy cái cũng được, chỉ cần trong lòng anh ấy thoải mái hơn một chút, nhưng anh ấy lại chẳng nói gì cả, anh ấy bình tĩnh như thế, mình lại chẳng biết nên làm gì.”
Trình Tiêu không muốn khiến cô thêm đau lòng, nên cố ý trêu, “Cậu mà lại không biết phải làm gì à?”
“Mình bảo với chủ nhà là muốn chuyển đi.”, Nam Đình nhìn Trình Tiêu, chán nản nói: “Mình không cẩn thận thuê phải nhà của chị họ anh ấy.”
“Nếu không phải quen cậu từ trước, kiểu gì mình cũng nghĩ là cậu ủ mưu.”, Trình Tiêu hỏi cô: “Cơ hội gần gũi tốt như thế mà lại không tận dụng, còn muốn chuyển đi à?”
“Tiếc chứ. Thế nên định lạt mềm buộc chặt, muốn thử phản ứng của anh ấy, nhưng lại cảm thấy như đang ép anh ấy.”, Nam Đình đặt tay lên lan can, thở dài một hơi, “Làm thế nào bây giờ, vừa không muốn từ bỏ, lại vừa không đủ dũng khí theo đuổi anh ấy như hồi xưa, mâu thuẫn quá đi.”
***
Đại Lâm thấy Nam Đình đến đi làm liền trêu: “Để đám phi công biết kiểm soát viên chỉ huy họ lên xuống bị thương ở đầu, liệu có đình công tập thể không nhỉ?”
Nam Đình an ủi anh ta, “Không xuất hiện dấu hiệu váng đầu hoa mắt chóng mặt, không phải sợ.”
Đại Lâm cười, “Như Hoa nhà mình không những là đóa hoa của phòng kiểm soát không lưu, mà còn là anh hùng của đài quan sát đấy.”, sau đó lại hô hò đám anh em, “Nào nào nào, chúc mừng Như Hoa qua được bài thi độc lập!”, nói rồi liền vỗ tay.
Trong tiếng chúc mừng của các anh, Nam Đình ngượng nghịu nói: “Còn một vòng phỏng vấn cuối cùng mà.”
“Cái đấy không phải là phỏng vấn, chỉ là nói chuyện trước khi chính thức làm độc lập thôi, người ta sẽ nói với em, làm cái nghề vừa vinh quang vừa gian khổ này, từ nay về sau, phải giống như đàn ông, dốc hết sức lực mà dâng hiến cả thanh xuân và sinh mệnh của em.”, sau đó như đã được tập luyện trước, anh ta cùng đám anh em kiểm soát viên khác làm động tác cố lên rồi hô to: “Can ba ta!”[1]
Đúng lúc này, Ứng Tử Minh đi vào, đưa một cái microphone mới tinh ra trước mặt cô, “Từ hôm nay trở đi, con sẽ giống mọi người ở đây, có quyền kiểm soát độc lập.”
Đôi mắt trong veo lập tức ngấn lệ, Nam Đình cúi đầu thật sâu trước Ứng Tử Minh, nghẹn ngào nói: “Con cảm ơn thầy.”
Ứng Tử Minh nhìn về phía cô, ánh mắt đầy vẻ vui mừng và động viên,”Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn sự nỗ lực của con.”
Nam Đình nhận lấy chiếc microphone của riêng mình, hơi khom người với những người anh đã giúp đỡ mình suốt thời gian qua, “Sau này, chỉ bảo em thêm nhé.”
Đại Lâm vỗ tay đầu tiên.
Tuy nhiên, Nam Đình lại không thể lên ghế chỉ huy trong ngày này, vì khi giao ca, cô suýt chút nữa ngất xỉu. Bởi thế, vẻ mặt phơi phới mà Trình Tiêu thấy, không phải do khí sắc Nam Đình tốt, mà là do cô phát sốt vì nằm ngoài sô pha cả một đêm.
***
[1] Phiên âm tiếng Trung của từ かんばって(ganbatte)trong tiếng Nhật, nghĩa là cố lên.