Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 1: Chương 1: Mở đầu: Giấc mơ không hiểu sao lại rơi vào quên lãng




Khi bạn mở mắt đón tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi bình minh, những hình ảnh đột ngột xâm nhập vào trí óc bạn, có lẽ bạn không thể ngờ rằng, nó sẽ trở thành một dấu vết vĩnh viễn trong cuộc đời bạn, mà lại chẳng phải là giấc mơ.

***

Hai giờ năm mươi phút sáng, cô ngồi trên ghế ở trạm ra-đa, tiến hành chỉ huy không lưu.

Biểu đồ khí tượng thể hiện, giông tố và mây mù sẽ bao trùm toàn bộ sân bay trong vòng nửa giờ tới.

Cô ngẩng đầu, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, một tia chớp như thanh kiếm sắc bén, đâm thủng các tầng mây, quật xuống ranh giới trời và đất, bao phủ không gian bằng ánh sáng chớp nhoáng.

Tiếng sấm rền vang từng hồi, nghe như tiếng sư tử rống giận.

Điều kiện thời tiết khắc nghiệt như vậy, rất không thích hợp để bay. Nhưng giờ phút này, anh vẫn còn đang bay trên trời làm nhiệm vụ tuần tra.

Khoảng lặng ngắn ngủi qua đi, từ tai nghe truyền tới giọng nói trầm thấp bình tĩnh của anh, “91255 đến vị trí dự định, xin chỉ thị.”

Cô hạ lệnh, “Tiếp nhận tin tức.”

Anh tuân theo huấn lệnh, vừa thao tác vừa báo cáo: “Bắt đầu tiếp nhận tin tức, tất cả bình thường.”

Cô nhìn vào màn hình ra-đa không chớp mắt, ra chỉ thị: “Giữ nguyên hướng đi, chú ý tốc độ.”

Anh đáp lại, “Roger[1].”

Trạm ra-đa nhận được tin tức, cô căn cứ vào chỉ thị của cấp trên để hạ lệnh, “Khóa chặt mục tiêu, thực hiện đuổi mục tiêu đi.”

Anh phát ra lời cảnh cáo lần đầu tiên: “Máy bay số 362 chú ý, anh đã tiến vào không phận Trung Quốc. Đề nghị anh rời đi ngay lập tức!”

Trong kênh sóng thoáng yên tĩnh.

Tiếp theo, anh cảnh cáo lần thứ hai: “Máy bay số 362 chú ý, đề nghị rời khỏi không phận Trung Quốc! Nhắc lại, lập tức rời đi!”

Sau đó là lần cảnh cáo thứ ba: “Máy bay số 362, tôi đã đưa anh vào vòng vây, năm giây sau sẽ tiến hành việc truy đuổi.”

Sau đó, kênh sóng truyền đột nhiên im bặt, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Cô không kiềm chế được, bắt đầu gọi, “Đây là trạm ra-đa, gọi 91255.”

Đường sóng truyền yên lặng không một tiếng động, như thể thông tin bị gián đoạn.

Cô tiếp tục gọi, “91255, nghe rõ trả lời.”

Đường sóng truyền xuất hiện mấy tiếng sàn sạt rè rè, nhưng vẫn không có tiếng anh đáp lại.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình ra-đa, ánh mắt khóa chặt vào chấm tròn đại diện cho máy bay của anh, “Gọi 91255, 91255 xin trả lời!”

Mười mấy giây trôi qua, rốt cuộc anh cũng đáp lại: “Đây là 91255, mời trạm ra-đa nói.”

Hốc mắt nóng rực như thể chỉ giây tiếp theo là có thể rơi lệ, nhưng cô cố gắng để giọng nói thật bình tĩnh, dõng dạc hạ huấn lệnh: “Anh đã hoàn thành nhiệm vụ truy đuổi, có thể quay về điểm xuất phát bất cứ lúc nào.”

Ngay sau đó, đường sóng truyền xuất hiện giọng nói của một phi công khác: “91255, đây là 56322, tôi nhận lệnh tiếp nhận nhiệm vụ tuần tra của anh, mời trở về điểm xuất phát.”

Vốn dĩ đến lúc này, chỉ cần anh nghe theo trạm chỉ huy bay vòng qua cơn giông là nhiệm vụ có thể hoàn thành một cách mĩ mãn. Anh sẽ giống như mỗi lần, trước khi hạ cánh, sẽ dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô: “Hạ cánh sẽ đi đón em tan ca.”

Đường sóng truyền hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng sấm vang rền bên ngoài cửa sổ.

Cô có một dự cảm không tốt, đang chuẩn bị gọi lại một lần nữa, xác nhận phía anh vẫn hoàn toàn bình thường, nhưng chợt nghe thấy anh dùng giọng nói điềm tĩnh mà bảo: “91255 đã nghe thấy, tôi không thể quay về điểm xuất phát, xin các anh đi tiếp. Lặp lại, xin các anh đi tiếp!”

Lúc này, không trung xuất hiện một lỗ hổng, những hạt mưa cùng với tia chớp lũ lượt trút xuống, tựa như những viên đạn bắn ra dày đặc trên chiến trường, gào thét điên cuồng. Cô nhắm chặt mắt theo bản năng, bên tai vang lên chẳng phải là tiếng sấm như mong đợi, mà là… máy bay xảy ra va chạm, chiếc máy bay chiến đấu bị rơi, tạo ra tiếng vang rầm rầm.

Tôi không thể quay về điểm xuất phát, không thể quay về điểm xuất phát, không thể… Giây tiếp theo, máy bay của anh biến mất khỏi hệ thống ra-đa.

“Không!”, cô sợ hãi tỉnh lại.

Cô thở dốc từng hồi, cho đến khi ý thức được đây là một giấc mơ, hai bả vai căng cứng mới thả lỏng xuống.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao bên ngoài cửa sổ, cô có thể khẳng định, mình không hề đánh rơi ký ức. Thậm chí, dù mẹ mất sớm, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng về bà. Tuy nhiên, tại sao lại có ảo giác, mình đã quên mất một người rất quan trọng.

Vậy thì, là ai?

Đêm khuya yên tĩnh, không ai trả lời cho nghi vấn của cô.

Mà từ đêm hôm đó trở đi, vốn dĩ cô luôn có chất lượng giấc ngủ rất tốt, không hiểu sao tần suất nằm mơ lại đột ngột tăng cao, cảnh trong mơ cũng ngày càng hỗn độn…

***

[1] Roger: Thuật ngữ này có nghĩa là “đã nhận tin nhắn”, nhưng không có nghĩa là phi công sẽ thực hiện theo chỉ định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.