Khi Tor bỏ đi, nhanh như khi cô bé xuất hiện, còn lại một mình, Viva đến ngồi trên chiếc giường bé nhỏ, rụng rời với câu chuyện Tor vừa kể. Quyết định liều lĩnh mà Tor đã chọn khi dâng tặng cuộc đời cô ấy cho người đàn ông tên Toby khiến cô bé tiến gần hơn đến ranh giới của cái gọi là điên rồ, là mất trí. Ý nghĩ chỉ ít tiếng đồng hồ nữa thôi là Tor sẽ vi vu trên chiếc xe rách nát ngược lên phương Bắc cùng vị hôn phu của cô khiến Viva rùng mình kinh hãi. Cô bé đã đưa ra quyết định hết sức chóng vánh. Điều duy nhất khiến Viva cảm thấy dễ chịu lúc này ấy là khi Tor mải mê tiết lộ với cô về quyết định liều lĩnh của mình, Tor đã không hỏi cô bất kỳ điều gì về Frank.
Viva không muốn nói về anh nữa. Tất cả đã chấm dứt.
Một tuần trước, cô đã gửi cho Frank một bức thư để báo cho anh biết, rằng Guy vẫn còn sống, có vẻ như “cái chết” của thằng bé giống một trò chơi khăm đã cùng lúc đánh lừa được cả hai người, nhưng kết quả của trò chơi ấy, cô đã phải cuốn gói khỏi căn phòng ấm cúng trong ngôi nhà của ông Jamshed.
“Anh thật tốt bụng khi đã nỗ lực hết mình để trở thành chàng hiệp sĩ của bọn em trong bộ giáp sáng ngời”, cô đã viết như thế trong bức thư gửi Frank, sau đấy cô lại nghĩ những lời vừa viết ra có vẻ hơi mỉa mai, rồi Viva thêm vào, “đến hộ tống bọn em về nhà an toàn, nhưng em nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta không còn gặp lại nhau nữa“. Trong trang bản thảo đầu tiên, cô viết, “ít nhất trong một quãng thời gian dài dằng dặc”, rồi lại gạch xóa những gì mình vừa viết, cô đã nghĩ đến thủ pháp đột ngột kết thúc sẽ tốt hơn so với chấm dứt từ từ trước khi đặt dấu chấm hết cho tất cả.
“Ông Jamshed và chị Daisy” cô viết tiếp, “đã giúp em nhận thức được vấn đề, hai người bọn họ đã chỉ cho em thấy tốt hơn hết trong những thời điểm như thế này, em không nên làm điều gì tổn hại đến danh tiếng của trung tâm tình thương“. Viết đến đây lòng cô chợt nao núng, ngòi bút ngập ngừng - nếu hai người không cuốn vào nhau trong cái đêm mưa gió bão bùng ở Ooty ấy, có lẽ giờ đây cô đang viết kể cho anh nghe về sự báng bổ đối với căn phòng của mình, cả những lời buộc tội đau đớn của Jamshed dành cho cô nữa, nhưng giờ đã khác, cảm giác xấu hổ đang ám ảnh trong cô.
“Giờ đây em chỉ muốn hoàn thành cuốn sách của mình, khi đã viết xong, em sẽ đi Simla để nhận lại chiếc rương của bố mẹ mình để lại”, cô định dừng lại ở đây, nhưng sau một hồi đắn đo cân nhắc, Viva viết tiếp. “Chúc anh gặp nhiều may mắn trong tương lai. Trân trọng, Viva“.
Những dòng cuối cùng, mấy dòng ngắn ngủi đề cập đến chuyện đi Simla để nhận lại chiếc rương, có vẻ chứa đựng khá nhiều can đảm trong từng nét bút, và có thể (cô không hề có ý nghĩ ấy khi viết ra những lời này) khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào bởi bức thư chiếm hết của cô hơn một tiếng đồng hồ đắn đo cân nhắc từng câu từng chữ, đã khiến cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, và tâm trạng cô rối bời như búi tơ. Sau khi bỏ bức thư vào phong bì, dán kín, Viva mở cuốn sổ tay, quyết định tiếp tục với công việc còn dang dở. Nhưng cô không thể tập trung tâm trí khi ngồi vào bàn viết, cô đứng dậy thơ thẩn bước quanh căn phòng chật chội, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé, Viva gần như rã rời vì cảm giác đau đớn đang quặn thắt trong lòng.
Khuya muộn, khi đã nằm trên giường, cô vẫn không thể chợp mắt nổi. Những hình ảnh đau đớn trong cái đêm mưa gió ở nhà nghỉ bé nhỏ Ooty ấy lại ùa về trong cô, Viva hận chính mình. Cô đáng được tưởng thưởng bởi những gì đã làm, và giờ đây những ý nghĩ nhuốm đầy nước mắt của cô, cả những tiếng rên rỉ than vãn bi ai của cô, cả cái cách cô mất hết can đảm khi bám chặt lấy anh, cự tuyệt chính bản thân mình. Tự trong sâu thẳm trái tim mình, Viva chỉ ước giá cô có thể giữ khoảng cách nhất định với anh trong cái đêm mưa gió ấy. Giữ khoảng cách không phải là điều gì quá khó khăn đối với cô. Sau sự ra đi của Josie và bố mẹ, Viva đã học được một điều - và cô đã rất thành công cho đến khi nỗi ê chề trong cuộc tình đầu thất bại và cay đắng với William - rằng không nên trao hết niềm tin vào bất kỳ ai, cả không hy vọng, và trên tất cả, không được bộc lộ hết bản chất trong con người mình. Như vậy cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hai ngày sau, cô nhận được thư trả lời của Frank.
Viva thân mến,
Cảm ơn vì đã báo cho anh biết thông tin về Guy. Quả thật anh đã cảm thấy nhẹ nhõm khi biết thằng bé còn sống. Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ thì em đã có thừa khả năng để ứng phó với những tình huống khó khăn trong cuộc sống mà không cần đến những cảnh báo của anh nữa. Về phần mình, anh cũng đã quyết định sẽ nhận công việc ở Lahore, tuần sau anh sẽ đến đấy. Anh có linh cảm em sẽ nhớ về anh, nhưng em sẽ không cố liên lạc với anh trước khi anh ra đi.
Thân mến,
Frank.
Viva ngồi trên giường, chậm rãi đọc không sót một từ trong bức thư của Frank. Sau đấy, cô vò bức thư trong tay, ném thẳng vào thùng rác, rồi cô nhảy khỏi giường, vớ lấy chiếc chổi trong góc phòng, cuống cuồng quét những nhát dài dọc sàn nhà, mỗi nhát chổi vung lên là tâm trạng cô thêm một lần xáo động. Sau khi quét sạch căn phòng, cô lôi nước xà phòng ra lau sạch mặt ngoài chiếc tủ quần áo to lớn, dùng những tờ giấy to bản làm lớp lót dưới đáy tủ, đoạn lôi mớ quần áo của mình ra sắp xếp tỉ mỉ thật gọn gàng. Xong xuôi cô đến bên bàn viết, sắp lại đống giấy tờ, những chiếc bút và cái máy đánh chữ, xếp chồng sổ tay của mình theo thứ tự ngày tháng, cuối cùng cô ghim tờ giấy ghi lịch làm việc lên bức tường cạnh bàn viết. Tốt, cuộc đời cô đã lại trở về với những trình tự nhất định. Hãy bắt tay vào công việc.
Khuya muộn, mệt nhừ và gần như tê dại, cô nằm im trên chiếc giường sắt kê gần cửa sổ. Dật dờ trôi vào cơn ngủ, co quắp hai tay ôm chặt cơ thể, âm thanh cuối cùng lọt vào tai Viva giữa đêm vắng là tiếng của con chim cú non đang khóc khan đòi mẹ trong chiếc tổ vắt vẻo trên cây me ngoài sân. Có lần Talika đã bảo với cô, tiếng cú kêu nghĩa là điềm báo về tai ương sắp giáng xuống đầu những ai nghe thấy chúng. Viva thấy mừng vì đã không tin vào những lời con bé nói.
_________________