Thành phố này rất nhỏ, rất phổ biến, rất bình thường, có lẽ bạn đã từng đi qua địa phương nhỏ như vậy, hoặc là đã từng cư ngụ ở địa phương nhỏ như vậy. Nhưng cho dù thế nào, trong thành phố nhỏ hơn nữa, bình thường hơn nữa cũng đều đã chật cứng người giống vậy.
Cũng giống rất nhiều nơi khác, giữa lòng thành phố nhỏ này có một cây cầu, chia thành phố thành bên Đông và bên Tây. Đường nhỏ chật chội bẩn thỉu, có người buôn bán nhỏ đi lại như thoi đưa trong đó, hai bên đường là mái nhà cũ kĩ, khung cửa sổ nho nhỏ chia thành từng ô vuông. Những ngôi nhà đều không được cao, chẳng so nổi với nhà cao tầng nơi thành phố lớn, thế nhưng ngẩng đầu lên chẳng thấy trọn mặt trời.
Trong thành phố có một số nhà mới phất, lái ô tô chạy tới chạy lui thải đầy khói đen, bầu trời giống như bị lau qua bởi một cái giẻ lau chưa được giặt sạch, cho dù là trời trong xanh cũng chẳng còn đẹp nữa. Trong thành phố, từng cái góc nhỏ đều rơi rớt tro bụi, khiến cho lòng người cũng mơ hồ không rõ.
Cố Dương từ bé đã sống ở nơi đây. Rất nhiều thứ giống như vết sẹo bỏng thuốc lá trên cổ tay, trở thành thói quen. Vết sẹo ấy là do lúc mẹ trách mắng anh để lại, tựa hồ cũng là một dấu ấn duy nhất mẹ anh để lại trên người anh.
Bố của Cố Dương mất bốn năm trước, nhà có một tiệm nhỏ hai tầng, ở rìa phía đông thành phố. Tầng một là một hàng trò chơi điện tử tối tăm, máy móc bên trong chưa hẳn là cũ. Khoảng trống ở giữa còn có hai bàn bi-a. Chỗ cửa của hàng trò chơi treo một rèm vải, có phần âm u. Người ở trong đó rất đa dạng, phần lớn là dân lang thang không nghề nghiệp, còn có học sinh trốn học. Khắp nơi là những tiếng kêu gào thảm thiết của trò chơi điện tử, tiếng bấm nút lạch cạch, tiếng người chửi tục. Còn có người vừa chơi vừa rút ra điếu thuốc trong túi áo, khói thuốc lởn vởn trong không gian chật hẹp không thông thoáng.
Tầng hai có thể ở, dùng tấm ván gỗ chia thành một cái ban cộng rộng nửa mét, lúc đi bên trên sẽ vang lên tiếng cọt cà cọt kẹt. Cố Dương coi như là con nối nghiệp cha, tuổi còn nhỏ đã không đọc sách nữa, bắt đầu làm ông chủ nhỏ của hàng trò chơi. Nói là chủ thực ra tổng cộng cũng chỉ có một mình anh. Có điều công việc này thực ra rất đơn giản, có người mua xèng thì bán cho họ, một tệ được ba xèng. Nếu bạn mua một lúc năm tệ, còn có thể tặng thêm hai xèng. Vốn là bậc cha chú tích luỹ được, việc làm ăn thường ngày một mình anh ăn uống còn dư dả đôi chút.
Trong cuộc sống của Cố Dương, tất cả tựa hồ cứ thuận lợi suôn sẻ như vậy, không có thăng trầm cũng chẳng có đổi thay. Rất nhiều lúc, Cố Dương đứng trên ban công hơi lắc lư ngắm nhìn ráng chiều. Không phải để suy ngẫm, hoặc có thể nói không suy ngẫm đã thành một thói quen.
Cứ mơ màng như vậy qua vài năm, Cố Dương rốt cuộc nghĩ cửa hàng nhỏ này nên có thêm một nhân viên nữa. Máy trò chơi hỏng hóc cần người mang đi sửa, bình thường ở cửa hàng lúc thu tiền có việc cũng không thể ra ngoài. Hơn nữa cửa hàng đã dơ dáy lộn xộn đến một mức độ nhất định, cho dù khách không nói, chính Cố Dương cũng thấy
không được. Cố Dương hạ quyết tâm, dán một tờ quảng cáo nhỏ trên một cây cột điện.