Phía Sau Em Là Đại Dương

Chương 2: Chương 2: Thiếu Niên Kêu Ngạo




Vương Trí Khiêm cũng là bạn thân học cùng lớp với Dạ Thiên Hoài, cậu ta nhìn thấy anh bước vào cửa quán net, liền cười đùa vãy tay gọi: “Ây da Thiên Hoài cậu có ở lại lớp nhìn thêm vài lần, thì hoa khôi cũng không thèm quan tâm tới cậu đâu.”

Vừa dứt lời cậu ta nhìn thấy Cố Vấn Như cùng Lục Hi Hòa cũng bước vào, Vương Trí Khiêm im bặt lời muốn đùa thêm, liền nuốt hết lại vào cổ họng.

Dạ Thiên Hoài chưng ra gương mặt sượng trân, anh là đang sợ bạch nguyệt quang nghe thấy lời trêu đùa vô ý vừa rồi.

Lục Hi Hòa ném thẳng cái balo màu xanh trắng có in hình Choso Jujutsu Kaisen vào đầu của Vương Trí Kiêm.

Cô ấy không kiêng nể gì chỉ tay vào mặt Vương Trí Khiêm rồi nói: “Trực nhật thì trốn, bài tập rồi đề thi thử thì không làm, cậu ở đây còn dám mạnh mồm.”

Lục Hi Hòa rất xinh đẹp nhưng là kiểu cắt tóc ngắn, đeo khuyên tai, mạnh mẽ ngang ngược chứ không thanh thuần ngoan ngoãn giống như Cố Vấn Như.

Cô nàng này là bạn thân từ thuở cởi truồng tắm mưa của Dạ Thiên Hoài, cùng nhau đi học rồi cùng nhau tan trường. Nhà hai người cũng gần nhau luôn, có bị gọi là thanh mai trúc mã cũng không có sai lệch gì.

Dạ Thiên Hoài đưa hai cô bạn đi chọn máy tính. Vừa đúng lúc có nhóm học sinh trường khác đánh Liên Minh Huyền Thoại xong, đang muốn kéo ghế đứng dậy, anh nhìn thấy bọn họ mặc đồng phục thể thao, nghĩ có thể họ thuộc câu lạc bộ bóng đá.

Đám nam sinh kia nhìn thấy có gái xinh lại thuận miệng mà trêu chọc rủ rê: “Hai bạn học này có muốn đi xem bóng đá không? Gần lắm ở sân Jr thôi.”

Tịnh Quân Hải là người to con nhất đám kia, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Cố Vấn Như, vẻ mặt hiện rõ sự trơ trẽn, bất cần đời. Xong cậu ta không quên nhìn sang Lục Hi Hòa đang lấy lại cái balo có in hình Choso mình yêu thích từ tay Vương Trí Khiêm.

“Ồ Choso này, phải bảo vệ em trai cho tốt vào cẩn thận Sukuna thịt thì lại hết phim.”

Nụ cười châm chọc và ánh mắt cay nghiệt Tịnh Quân Hải khiến Lục Hi Hòa phát cáu liền phản bác: “Liên quan gì tới cậu chứ? Bản thân mang được đôi giày giống Gon Freecss Hunter thì nghĩ mình là main rồi thông não chi thuật người khác sao?”

Nhóm của Tịnh Quân Hải gần như đi đủ cả câu lạc bộ, bọn họ có gần mười người đang đứng chặn hết các đường có thể ra vào quán. Dạ Thiên Hoài đứng ra trước mặt Cố Vấn Như, ngẩn cao đầu ngăn lại ánh nhìn trơ trẽn như sói đói của ai đó, dỏng dạc nói.

“Bọn tôi có hẹn cả rồi, chẳng ai rảnh mà đi xem bóng đá đâu!”

Tịnh Quân Hải đang cười tới vân đạm phong khinh, rồi đưa bàn tay phủi phủi vai áo của Dạ Thiên Hoài: “Mạnh mồm gớm nhờ.”

Dạ Thiên Hoài thoạt nhìn thấp hơn Tịnh Quân Hải nửa cái đầu, đây chắc hẳn là sự khác biệt giữa dân chơi thể thao, và dân chỉ thích giải đề thi, rồi thì lại ngồi máy tính chơi bắn gà.

Nhóm Vương Trí Khiêm ngồi nhìn nãy giờ cũng sợ sẽ có đánh nhau, bọn họ nháy mắt ra hiệu có biến thì chạy, đánh nhau ở đây là mai ăn phạt chắc luôn.

Nhưng Tịnh Quân Hải chỉ châm chọc có mấy câu mà không làm gì cả. Sau đó cậu ta cười cười nhìn Cố Vấn Như thêm một lần liền ngạo mạn rời đi.

Trước khi đi lại không quên quay đầu chọc tức Dạ Thiên Hoài thêm một lần nữa: “Cứ thích làm màu, nhìn xem còn chả bằng cả cô nhóc wibu kia.”

* * *

Nhìn thấy bọn họ đã đi rất xa rồi, lúc này Cố Vấn Như mới dám thả lỏng bản thân. Cô có quen biết cậu ta, thậm chí là có phần sợ hãi khi nhìn thấy.

Thịnh Quân Hải lúc bé giống như tiểu bá vương vậy, hồi 5 tuổi gia đình hai người sống cùng một khu chung cư, lại còn là hàng xóm của nhau.

Có lần mẹ đưa Cố Vấn Như dẫn cô xuống khu vui chơi trẻ em bên cạnh, lúc bà đang nghe điện thoại Cố Vấn Như sẽ chơi một mình.

Cô đang vui vẻ nghịch cát xây lâu đài nhỏ. Thì Thịnh Quân Hải bước tới, dưới mắt trái cậu ấy có dán băng keo hình Ultraman.

Tay và chân cậu ấy cũng có dấu hiệu bị trầy xước nhẹ, mới nhìn sơ qua là biết ngay vừa đánh nhau về. Thịnh Quân Hải đang ôm một quả bóng, rồi lấy trong túi quần ra một cây cờ làm bằng giấy, rồi cắm lên đỉnh lâu đài cát nhỏ Cố Vấn Như đang xây gần xong.

Cậu ấy dùng chất giọng non nớt không đáng yêu chút nào hỏi: “Sao lại xây nó nhỏ xíu vậy, cái đống cát to này tớ có thể xây cái lớn hơn gấp nhiều lần cho cậu đấy.”

Cố Vấn Như vui vẻ cười hì hì trả lời: “Nhỏ thôi đủ để cho em búp bê Barbie vào rồi, to quá tớ sợ em ấy sẽ bị lạc cho xem.”

Cô vừa nói dứt lời thì nhìn thấy trái bóng trên tay Tịnh Quân Hải rơi xuống phá mất lâu đài nhỏ của cô, gương mặt non nớt cậu ta, đang thể cái hiện thái chả ưa câu nói vừa rồi của Cố Vấn Như.

Cố Vấn Như uất ức cả mặt ướt đẫm nước mắt, khóc bù lu bù loa chạy đi tới chỗ mẹ. Kể từ ngày đó Cố Vấn Như không thích gặp cậu ta nữa, tránh cậu ta như tránh tà. Thấy cậu ta ở dưới sân chơi, thì dù mẹ có dắt tay cô cũng không muốn ra ngoài.

Không lâu sau đó gia đình cô chuyển tới nơi khác, trước khi đi mấy ngày Cố Vấn Như có gặp một chuyện. Bé búp bê barbie bị chú chó Bull Pháp ngậm lấy mang đi, khi Cố Vấn Như chơi đồ hàng ở trên ghế, không hiểu con chó ấy từ đâu nhảy ra, cướp mất em búp bê cô yêu thích rồi bỏ chạy.

Bé búp bê này là người bạn thân duy nhất của cô, mà còn là bà nội mua tặng, nên dù có sợ hãi cỡ nào Cố Vấn Như vẫn đuổi theo con chó bull pháp kia.

Một trái bóng không biết từ đâu đá thẳng trúng vào người con chó, nó la oai oái bỏ lại barbie trên đất rồi chạy mất.

Cố vấn Như mừng rỡ chạy tới nhặt barbie lên kiểm tra, tuy có vài dấu răng nhưng không sao em búp bê vẫn an toàn.

Trái bóng đang lăn ở đó, có người đến nhặt lên, Cố Vấn nhìn thấy là Tịnh Quân Hải tay trái cầm dây xích chó, tay phải thì đang ôm quả bóng, cô liền bị dọa sợ hết hồn.

Cô nghĩ con chó bull không biết chạy từ đâu ra là của cậu ta, rồi cô cảm thấy đôi mắt cá chết của Thịnh Quân Hải đang nhìn mình chằm chằm như đang đánh giá.

Cố Vấn Như trẻ con nhát gan nên đã bỏ chạy mất, kể từ lúc đó cô nợ người ta một lời cảm ơn mà bản thân không nhớ..

Sau nhiều năm khi nãy chính là lần gặp lại duy nhất, vẫn là ánh mắt cá chết phán xét đó, nhưng trên môi cậu ta lại xuất hiện thêm nụ cười bất cần đời, chẳng tạo cho cô cảm giác thân thiện hơn chút nào.

Dạ Thiên Hoài nhìn thấy cô thất thần nghĩ rằng cô còn sợ hãi, anh liền dịu dàng nói lời an ủi: “Đừng sợ cậu ngồi đây đi, ngồi cạnh tớ này, không sao đâu tớ sẽ bảo vệ cậu mà.”

Chỉ một câu nói bình thường nhưng mà nhiều năm sau nghĩ lại cô chỉ cảm thấy nó buồn cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.