Phía Sau Một Lời Thề

Chương 14: Chương 14




Ian MacCoinnich đứng ở nơi cao nhất ngôi nhà nhìn khắp lượt lên bầu trời. Suốt ngày hôm nay mây từ ngoài biển đổ dồn về, báo hiệu một cơn mưa sắp đến trong đêm.

Mà chờ đến đêm thì lại quá trễ, những trù tính sẽ hỏng mất.

Ông nhắm hai mắt, dang rộng hai tay và hướng lòng bàn tay về phía những tia nắng mặt trời – ông muốn làm tắt chúng. Rồi ông đọc thần chú.

Gió bắt đầu nổi lên. Những đám mây đen xuất hiện, rồi tiếng sấm nổ rền. Mưa bắt đầu lất phất rơi. Thời tiết kiểu này người già và người bệnh sẽ nhức mỏi xương cốt lắm đây.

Cơn mưa bắt đầu trút xuống. Khi bầu trời đã hoàn toàn phủ kín, và tóc ông đã ướt sũng, Ian buông hai tay xuống, nở một nụ cười hài lòng.

Ở bên dưới, Lora đứng khoanh tay nhìn chồng. Bà cố đi vào suy nghĩ của ông nhưng bị chặn lại. Khi không khí trở nên mát lạnh và gió bắt đầu thổi, bà mới ngộ ra.

Chắc giờ này Duncan và Tara đang quay trở về. Nếu giữa đường gặp mưa to gió lớn, Duncan chắc sẽ tìm chỗ trú tại một trong những ngôi nhà nhỏ dọc đường.

Lora bật cười. Chồng bà thật đáo để.

* * *

Duncan và Tara chuyện trò rôm rả về chiến công của họ chiều nay.

“Em cược là trong vòng một tuần nữa hai người sẽ đến với nhau cho xem.”

“Không lâu thế đâu. Em mà trông thấy phản ứng của Haggart khi anh cho rằng chị ấy nói không đúng sự thật nên phải bị trừng phạt thì mới biết.”

“Celeste cũng nhảy dựng lên khi em bảo cần phải xử lý con chó hư. Rồi lúc em đề cập tới chuyện anh định chuyển Haggart đến sống một nơi khác nếu hai bên không hòa giải được thì thái độ chị ấy khác hẳn.” Tara chồm người sang vỗ vai anh. “Chúng ta ăn ý nhau nhỉ.”

“Ừ, rất ăn ý.”

Có ánh chớp sáng lóe khiến cả hai đều giật mình ngước nhìn lên. “Thế nào cũng bị mắc mưa thôi.” Tara kéo áo choàng sát vào người và đội mũ lên đầu.

Tiếng sấm rền báo hiệu một cơn mưa không nhỏ. Con Meg khẽ lồng lên. Duncan vội đưa tay vỗ vỗ con vật giúp nó bình tĩnh.

Hai người tiếp tục đi trong im lặng độ vài phút cho đến khi những giọt mưa đầu tiên bắt đầu trút xuống. Duncan hét lên át cả tiếng sấm, “Phải tìm chỗ trú thôi.” Chỉ mới vài phút nhưng Tara đã ướt sũng, cô cũng hét lên đồng ý.

Họ thay đổi hướng đi dưới cơn mưa như thác đổ. Duncan giữ cho hai con ngựa chạy nước kiệu, không muốn chúng lại lồng lên khi ánh chớp liên tục lóe sáng trên bầu trời.

Căn lều nhỏ và tối. Nhưng rất may là nó khô ráo. Duncan nhanh chóng đưa Tara vào bên trong, rồi vội quay ra buộc ngựa.

Tara giũ áo choàng rồi treo nó bên cạnh cửa ra vào. Túi đồ ăn bà Claunch gửi về cho Ian và Lora giờ thật được việc khi đợi mưa tạnh. Sau khi lau sạch chiếc khăn bàn duy nhất, Tara dọn ra và tìm cốc trong chạn.

Một chiếc giường nhỏ, bên trên có mấy tấm chăn, chiếm phàn lớn không gian căn phòng. Tara phủi bụi, quét sạch đám mạng nhện.

Ngay cả đang bên trong lều, Tara cũng lạnh đến thở ra khói. Cô chú ý thấy cái lò sưởi và ước ao có một que diêm. Bên ngoài hiên có củi chất nên cô biết, lúc Duncan trở vào, họ sẽ không bị lạnh.

Thật dễ chịu khi có một người nhóm lửa riêng cho mình, Tara nghĩ. Cô trùm chăn ngồi co ro vì lạnh đợi anh trở vào khi lo xong cho mấy con ngựa.

***

Duncan nấn ná bên ngoài lâu hơn cần thiết. Chẳng phải vì anh mất nhiều thời gian cho việc tìm chỗ cột ngựa và cho chúng ăn, mà bởi anh cứ chần chừ cân nhắc.

Bên trong ngôi nhà tranh nhỏ kia là người con gái anh khao khát vô cùng. Niềm khao khát anh đã gửi gắm trong lời thề hôn ước, nhưng ở đâu đó sâu bên trong, anh biết nó còn mãnh liệt hơn. Sẽ không có bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì có thể ngăn nổi một khi anh bước qua cửa lều.

Chắc phải qua hôm sau trời mới tạnh nên anh biết đêm nay mình sẽ có được cô. Hai người đã quá kìm nén lâu nay rồi.

Tara là vợ anh, dù rằng cô vẫn chưa hề biết chuyện đó.

Duncan tự nhủ hay là nói cho cô ấy tỏ trước khi…, rồi anh quyết định không làm thế. Điều ấy nhất định sẽ khiến cô bất ngờ và thể nào cũng nổi giận lôi đình. Anh muốn cô sôi nổi nồng nàn, chứ không phải cáu kỉnh bực tức. Với tính khí nóng tựa mái tóc đỏ rực lửa gây chết người đó thì anh không dám mạo hiểm kể lể sự thật trước khi cô hoàn toàn thuộc về anh.

Tự tin với tính toán của mình, anh đường hoàng bước vào trong.

Cô ngồi thu lu trên giường, run rẩy như một chiếc lá trong gió.

“Sao em không nhen lửa lên?”

“Bằng… cách nào?”, cô lập cập.

Anh đến bên lò sưởi lòng bàn tay chìa về phía trước. Một ngọn lửa bùng lên, rồi tiếp một ngọn lửa nữa. Anh cho một thanh củi vào bên trong lò và giữ hai bàn tay giơ cao cho đến khi nó bén lửa.

Ánh sáng bập bùng từ lò sưởi khiến không khí căn phòng ấm hẳn. “Lẽ ra anh nên nhóm lửa trước khi ra ngoài lo cho lũ ngựa.”

“Khô-ô-ông sao.” Tara nắm chặt hai tay vào nhau cố giữ cho cơ thể không ngừng run lên từng chập. Nhưng tóc và quần áo ướt bết thế kia, xem ra cái nỗ lực đó chẳng thấm vào đâu. Cô tung tấm chăn ra chạy đến bên lò. “Anh có nghĩ sẽ dạy em cách nhóm lửa không?”

Anh cởi áo choàng ướt sũng ra treo lên cùng với áo choàng của Tara. “Dĩ nhiên rồi, để làm em ấm lên đã.” Anh xoa xoa cánh tay cô xua tan cái lạnh.

“Em cởi cái này ra đi.” Anh giúp cô cởi váy áo, cố không nhìn vào làn da mềm mượt trước mặt. Áo lót không ướt lắm và che kín gần hết người cô.

Duncan kéo ghế đến bên lò sưởi và đề nghị cô ngồi xuống. Anh tháo đôi bốt rồi đặt chúng gần bên xống áo của Tara để hong khô.

Trong khi Tara lùa tay vào mái tóc ướt sũng của mình, Duncan tự hỏi cô đang nghĩ gì, và anh cố len vào đầu cô một chút.

Bài hát cô đang thầm ngân nga khiến anh mỉm cười. Cô tránh ánh nhìn của anh khi anh dọn dẹp mọi thứ cho gọn gàng để chuẩn bị đi ngủ. Dưới ánh mắt cụp xuống, cô khẽ liếc vào chiếc giường nhỏ. Hai tay cô nắm chặt.

“Sao căng thẳng vậy, em yêu?”

“Căng thẳng?” Giờ đã thấy ấm áp hơn, Tara đang lơ đãng nghịch tóc. “Ai nói em căng thẳng chứ?”

“Nếu không căng thẳng thì là gì?” Anh ngồi xuống mép giường.

“Em chỉ… nghĩ, thực sự là đang tự hỏi thôi.” Cô thở ra, hít vào và… “Ừ thì em đang căng thẳng đấy.”

Hai bàn tay cô càng run tợn, dù cái lạnh đã không còn hiện hữu.

“Tại sao?”

“Anh. Em. Chúng ta.”

“Thì sao?”

“Bởi chúng ta không thể ở riêng một mình cùng nhau thế này mà không đổ nhào vào nhau được, nên em mới căng thẳng thế đấy.”

Anh giấu nụ cười tự mãn. “Đó là vấn đề sao?”

“Đó là vấn đề. Có thể với anh thì không, anh sẽ không phải là người hứng chịu những hậu quả đến từ chuyện đó. Em khác.” Giọng cô đều đều.

Cô đang nghĩ xa xôi, và thấy sợ. Còn anh thì thấy mình bị coi rẻ.

“Em nghĩ anh là người tầm thường như vậy sao? Em tin rằng anh sẽ bỏ mặc em một mình đương đầu với ‘những hậu quả’ đó?”

“Không. Mà có. Em cũng không biết nữa.” Cô đứng lên giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người.

Câu kết của cô khiến anh tức giận. Anh đứng dậy đi đi lại lại trong khi cô tiếp tục nói.

“Nghe này, Duncan. Em, cũng như anh, không thể phủ nhận mình đang khao khát nhau. Nhưng nó không giống việc chúng ta đã thề ước điều gì với nhau cả. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra khi chúng ta…”, cô lia ánh mắt về phía chiếc giường. Không cần nói ra cũng hiểu.

Anh bắt được cô chỉ bằng một bước chân. Ôm lấy mặt cô bằng hai tay, buộc cô nhìn vào mắt mình. “Nhìn anh đi”, anh ra lệnh. “Nhìn vào anh. Em thấy gì?”

Tara cố giằng ra. Mối hoài nghi len lỏi khắp người cô, đi vào tâm trí cô bằng một khuôn mặt xấu xí. “Em không thể.”

“Nhìn đi.”

Anh cúi thấp đầu đưa ánh mắt cháy bỏng tới ngang tầm mắt cô. Thân người cô bắt đầu thả lỏng, những thứ trước mắt mờ đi và hai luồng suy nghĩ chợt giao nhau. Duncan cố len vào tâm trí cô. cuối cùng, cô trông thấy chính mình qua đôi mắt anh, niềm khao khát trong anh trỗi dậy, sôi sục trong từng mạch máu.

Cô nhìn thấy cái anh đang nghĩ trong đầu. Cô bắt gặp mình đứng trước gương, tay đỡ cái bụng to tướng và mỉm cười. Phía sau, Duncan cũng mỉm cười quàng tay quanh hông cô đầy sở hữu.

Khung cảnh đó khiến Tara nhẹ nhõm. Cô lảo đảo trong vòng tay anh. “Wow.”

Duncan quỳ xuống bên cạnh cô. “Anh sẽ không bao giờ để mặc em nuôi con một mình đâu. Em phải tin anh.”

Tin tưởng anh đã nói vậy thì sẽ giữ lời, Tara mỉm cười ngượng ngùng. “Em không cố tình hạ thấp danh dự của anh đâu.”

“Chị gái em và em đã gặp những người đàn ông không ra gì nên thâm tâm em có suy nghĩ vậy cũng phải. Anh hiểu. Nhưng anh không giống họ.”

“Em biết. Anh nói đúng. Em chỉ…”, cô nuốt khan, “Cứ hễ ở bên anh là em không nghĩ được gì hay ho cả.”

“Anh cũng vậy mà. Trước khi gặp em anh chưa từng như thế.”

Thật không?

Duncan đọc được suy nghĩ của cô và mỉm cười.

Anh kéo tay cô đưa lên má mình và tận hưởng cảm giác ấm áp ấy. “Em có biết anh sẽ mang lại cho em niềm khoái cảm như thế nào không, Tara?”, anh lướt môi lên phía trong cổ tay cô, “Anh không ngừng nghĩ đến việc sẽ làm sao cho em phải khát khao anh. Làm sao để biến em thành của anh.”

Chúa ơi, Tara thấy hai chân mình như muốn khuỵu xuống. Cô gần như không thể thở nổi, chứ đừng nói chi đến cử động. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh cháy bỏng đam mê. Đôi môi mân mê chầm chậm khiến các mạch máu chạy rần rật khắp người cô. Không thể làm gì ngoài việc rên lên và trố mắt nhìn, những lo sợ lần lượt tan biến như chưa hề có. Duncan bước tới gần hơn, xóa nốt khoảng cách ít ỏi còn lại giữa hai người. Hơi thở nóng rẫy phả vào mặt cô. Anh đợi sự hưởng ứng.

Đó là điều cô muốn, là điều cô khao khát.

Tara xòe hai bàn tay áp lên vòm ngực vạm vỡ. Hơi thở anh bắt đầu dồn dập, nhưng anh vẫn từ tốn. Không thể đợi thêm chút nào nữa, Tara kéo đầu anh xuống áp môi vào môi cô. Môi anh cháy bỏng hứa hẹn những nụ hôn nồng nàn.

Mỗi cử động âu yếm dù rất nhỏ từ đầu lưỡi anh cũng khiến cô cảm thấy như được trở về, như một sự hoàn chỉnh. Cô biết anh muốn cô, nhưng nỗi ham muốn trong cô giờ như bếp lửa đang ủ đượm chỉ chờ được thổi bùng lên.

Cô đã đợi người đàn ông này bước vào đời mình suốt hai mươi năm nay. Cô khát khao, còn hơn cả anh, được xoắn lấy chiếc lưỡi tham lam của anh.

Không còn gì có thể ngăn cản cô lúc này, bởi ham muốn và tưởng tượng suốt những năm qua đã là quá đủ. Cô say sưa với nụ hôn ngọt ngào của anh còn hơn cả với hình ảnh anh vừa cài vào tâm trí cô. Say sưa hơn cả những gì cô nhớ được từ lần hôn nhau ở California. Cô vừa cuống quýt hôn anh vừa thở gấp gáp, rồi từ từ lơi ra.

“Tara”, anh lướt nhẹ môi dọc theo cằm cô, ngả đầu cô ra để dễ bề lần xuống cổ, “Đừng từ chối anh nhé. Anh muốn em đến phát cuồng lên rồi”.

“Từ chối anh cũng có nghĩa là từ chối bản thân mình. Em chưa từng muốn ai cho đến khi gặp anh.” Cô vừa thì thào vừa thở gấp khi anh lần môi đến bả vai và mân mê ở đấy. Đôi tay anh lướt dọc xuống hai bên sườn khiến cô cong người lên hưởng ứng.

“Đêm nào anh cũng trằn trọc. Không lúc nào anh thôi nghĩ về em, về chúng ta như thế này”, anh thú nhận. Hai tay anh ôm trọn bầu ngực tròn đầy. Môi cô hé mở đón đợi.

Những khẩn nài không cất thành lời của cô khiến ham muốn trong anh càng trào dâng.

Chiếc áo lót Tara đang mặc chỉ là một lớp cách ly mỏng dính giữa hai người, và anh không định để nó ‘yên’. Anh kéo tuột qua vai cô cốt để da thịt hai người thực sự tan vào nhau. Anh đã nghĩ cô sẽ thẹn thùng theo kiểu các cô gái trinh trắng chưa từng gần gũi với đàn ông, nhưng thấy phấn chấn khi cô không hề có chút gì như thế khi anh kéo chiếc áo lót xuống thấp hơn và mân mê một bên đầu nhũ hoa.

Cô buông người ra ghế. Không ngớt khẩn nài bằng cách chỉ anh mới nghe thấy được. Thế. Thế. Anh trông thấy mắt cô khép hờ và cơ thể rũ đi vì khao khát.

Anh bồng cô đến giường, và đặt nằm xuống, gần như không tin được rằng anh sắp sửa được ban tặng những gì mình từng mơ trong suốt thời gian qua.

Đôi tay anh cuống cuồng mân mê khắp người cô. Hai tay cô luồn vào tóc anh, ban đầu còn lơi lỏng, rồi bấu chặt lấy kéo xuống cho đến khi môi anh cận kề đầu nhũ hoa đã căng cứng đợi chờ. Anh vẫn nấn ná khiêu khích, cô càng kéo mạnh hơn trong khi không ngớt khẩn nài.

Ngón tay cô đột ngột điên cuồng tìm cách mở chiếc áo thụng trên người anh. Anh bật cười khoái trá.

“Em muốn chạm vào da thịt của anh”, cô run rẩy nói.

Anh cởi áo và thảy xuống sàn, khép mắt khi cô đưa đôi tay thanh mảnh mân mê vồng ngực cường tráng của mình.

Anh thích thế này nhỉ, anh nghe cô nói trong đầu.

“Anh thèm được em vuốt ve nữa ấy chứ.”

Cô ghé môi ngậm lấy đầu ngực anh, thổi bùng lên nỗi thèm khát được tan vào nhau. Ý nghĩ cả hai xoắn xuýt hòa quyện. Anh không rõ do nó xuất phát từ anh hay từ cô mà khiến cả hai trở nên cuống cuồng lao vào nhau như vậy.

Cơ thể anh bắt đầu căng cứng lên trước những cử chỉ thân mật. Trong đầu anh chỉ còn mỗi hình ảnh được chìm sâu vào miền ấm nóng nơi cô. Anh muốn thật chậm rãi tận hưởng đầy đủ từng khoảnh khắc, muốn mang đến cho cô niềm khoái lạc trọn vẹn trong lần ân ái đầu tiên của đời người, nhưng cô không để anh làm vậy. Anh ôm lấy đầu cô bằng hai tay, nâng lên, ngấu nghiến đôi môi ướt mọng lần nữa.

Tara cảm thấy phần cơ thể cứng rắn của anh căng tràn khao khát chạm vào mình. Bụng dưới cô cuộn lên một thôi thúc gì đó rất mãnh liệt – một xúc cảm chưa hề trải qua trước đó. Cô oằn người, để mặc bản năng dẫn dắt.

Giờ chiếc áo lót đã tuột hẳn khỏi người cô dưới sức ‘tấn công’ từ đôi tay anh, dâng trọn thân thể trinh nguyên cho anh thỏa sức ngắm nhìn. Đắm chìm trong từng nụ hôn, đê mê dưới những ve vuốt của anh khiến cô không còn tâm trí để ý đến việc lần đầu tiên khỏa thân trước anh. Anh nhẹ nhàng gạt tay cô ra hai bên và nhìn thật lâu chờ đợi.

Anh thì thào, “Em đẹp quá.”

Rướn mắt dọc xuống cơ thể mình, xuống thấp nữa, thấp nữa. Cô thẹn thùng, cảm thấy sức nóng chạy rần lên mặt trong khi ánh nhìn anh dừng lại nơi riêng tư của cô. “Em thật đẹp ngoài sức tưởng tượng.”

Anh ngước lên nhìn cô, và giữ nguyên ánh mắt ấy trong khi rê tay dọc từ môi xuống cổ cô. Anh nấn ná một chút nơi bầu ngực căng đầy và khiến cô thở dốc lên lần nữa khi vo nhẹ đầu nhũ hoa.

Người cô nhũn đi khi tay anh lần xuống sâu hơn. Anh mân mê hông cô, một luồng khoái cảm khác xuyên khắp người Tara.

Khi Duncan ngập ngừng nấn ná lại nơi hông cô, cô nâng người lên hưởng ứng, đòi hỏi thêm nữa vì biết rằng anh có thể mang lại cho cô hơn thế. Anh dè dặt di chuyển xuống vùng cấm. Khi đến nơi, tay anh trùm lấy ôm trọn miền nóng ấm khiến cô bật kêu lên tên anh trong nỗi kìm nén khó cưỡng.

Anh đòi hỏi, “Cho anh nhé.”

Cô ngượng ngùng mỉm cười trước sự nhút nhát bất ngờ ấy, anh ghé môi mơn man lên cổ cô, lần đến tai cô. Người Tara cong oằn.

Cô cảm thấy sức nóng chạy rần rần khắp cơ thể, tan chảy từ trong ra ngoài. Nỗi khao khát trong cô lúc này đã dâng lên đỉnh điểm, nhưng bàn tay anh vẫn đứng yên. “Anh…”, cô khẩn nài.

Anh thì thào bằng tiếng Gaelic. Cô lại nghe trong đầu mình bằng tiếng Anh. Cho anh nhé. Anh sẽ không ép em. Hãy tin anh.

Đầu gối cô di chuyển sang bên hưởng ứng lời van lơn tha thiết. Ngón tay anh tìm được đến ngưỡng cửa, từ tốn lách vào bên trong. Cô giật nảy người đón đợi những đợt sóng khoái cảm sắp ào ạt xô đến.

Ham muốn trào dâng ngùn ngụt trong cô dưới những ve vuốt âu yếm từ bàn tay anh. Hơi thở gấp gáp của cả hai quyện vào nhau khi anh đang cùng cô ca khúc dạo đầu. Người cô càng lúc càng cong lên hưởng ứng. Tara đột ngột ngưng thở khi tìm được sự giải phóng đầu tiên trong đời. Từng đợt co thắt khiến người cô rung lên bần bật.

Anh vồ vập ngấu nghiến hôn môi cô, không để cơn đam mê trong cô có cơ hội lắng xuống dù chỉ trong một thoáng.

Hai tay cô lần dọc xuôi theo tấm lưng rộng vạm vỡ của anh xuống phía dưới. Cô bất ngờ khi nhận ra anh đã khỏa thân hoàn toàn. Anh cởi đồ lúc nào nhỉ?

Tara quá ‘mê mải’ nên không để ý. Cô cảm thấy chất đàn ông căng tràn khao khát của anh đang áp sát lối vào trong cô. Cô biết anh đang cố gắng hết sức để làm cô cảm thấy thoải mái, muốn xoa dịu cảm giác đau đớn của lần đầu tiên. Nước mắt cô chực trào ra, những giọt nước mắt sung sướng vì sự ân cần và dịu dàng của Duncan.

Nhưng thay vì khóc, hai tay Tara trở nên bạo dạn hơn, ve vuốt khắp người Duncan không chút ngượng ngùng như trước đó. Cô mân mê khắp lưng anh rồi lần tìm đến hông. Dè dặt luồn vào phía trước nắm lấy anh.

Người anh căng lên cố kìm giữ trong khi tận hưởng khoái cảm từ những ve vuốt của cô.

Tara cảm nhận được anh đang cố kìm giữ, đợi cô sẵn sàng. Tara cuống quýt hôn môi anh, cảm thấy ham muốn trong cô lại dâng đầy, không thể đợi thêm được nữa.

Yêu em đi. Cô hối thúc anh bằng ý nghĩ, muốn cảm nhận cơ thể anh bên trong mình một cách trọn vẹn, và cảm giác được anh lấp đầy.

Anh chuyển động bên trên cô. “Nhìn anh đi Tara. Để anh nhìn vào mắt em nào.”

Hai hàng mi khẽ chớp, hai cặp mắt giao nhau. Duncan đã tìm thấy lối vào nơi chưa từng được ai khám phá trước đó, cố chống chọi ham muốn chìm sâu vào – điều mà anh không nghĩ là mình làm được.

Anh từ từ hạ người xuống, miền ấm nóng đã mở cửa đón chờ. Anh khựng lại. “Yêu em đi, Duncan. Em sinh ra là để dành cho anh.”

Cô thở dốc lên khi anh đi vào. Cảm thấy người cô căng lên trước sự xâm nhập, anh dừng lại, “Anh xin lỗi, em yêu, lần sau sẽ không đau nữa.”

“Em biết.”

Anh trao cô nụ hôn dài và sâu, đợi cô có thời gian điều chỉnh với sự xâm chiếm ấy. Anh chậm rãi chuyển động hông. Sau mỗi cú đẩy, cô lại cảm thấy cơ thể mình cho thêm khoảng trống anh cần. Cả hai càng chuyển động, cơn đau càng dịu dần.

Mỗi cú thúc nhẫn nại lại mang cô đến gần hơn, gần hơn với cảm giác tim anh hòa nhịp cùng tim cô.

Cơn đau biến mất nhường chỗ cho ham muốn mãnh liệt. Sự nhẫn nại, những lời âu yếm nựng nịu, và sự tiếp xúc da thịt khiến khao khát tràn dâng. Hông cô bắt đầu chuyển động hòa nhịp cùng anh. Cô biết rằng ‘cái hơn nữa’ đó đang đến gần lắm rồi.

Cả hai cùng chìm vào cơn đê mê nhục cảm, và khi không thể giữ thêm được nữa, cơ thể cô như nổ tan từng mảnh, đầu óc mụ đi khi cơn chấn động tràn qua khắp người. Tara kêu lên, “Cùng em đi, Duncan.”

Chỉ chờ có thế, anh hòa trọn vào tâm trí cô, thân thể và linh hồn cô, tuôn trào vào trong cô.

***

Người Tara bồng bềnh trôi dần xuống thấp. Anh kéo cô nằm lên người mình để không đè bẹp cô bằng sức nặng bản thân. Má cô áp lên ngực anh khi bàn tay anh vuốt ve suối tóc chảy dài xuống lưng cô. Cả hai dường như không còn sức lực để cử động, nói chuyện, hay thậm chí mở mắt ra.

Cuối cùng, khi Tara mở mắt nhìn, ngọn lửa cháy bập bùng tô vẽ lên tường những hình ảnh đầy lãng mạn. Mưa bên ngoài vẫn dội xuống từng tảng nước lớn rầm rập, nhưng sấm chớp đã ngưng.

Cô cảm nhận nhịp tim anh đập dưới tai mình. Cơ thể cô chưa bao giờ thấy thỏa thuê như lúc này. Người ta nói gì sau một trải nghiệm tuyệt vời ấy nhỉ? Chỉ cảm ơn thôi dường như không đủ.

Trống ngực anh bắt đầu rộn rã.

“Anh nghe thấy ư?” Ngượng ngùng, cô ngước lên nhìn nét mặt cười cười của anh.

“Tội lỗi.”

Cô bĩu môi. Anh khép chặt hai mắt, nhưng trên khóe môi thoáng nở nụ cười tinh quái.

“Sao nào?”

Anh mở mắt ra, nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi nhắm mắt lại. “Gì đấy cô bé?”

“Anh biết chính xác là gì mà”, cô nghịch nghịch tay lên ngực anh, “Anh là thầy giáo trong chuyện này mà, người ta nói gì nào?”

Anh vờ khe khẽ ngáy.

“Duncan.” Cô đập mạnh vào ngực anh lần nữa.

Như một con hổ vồ mồi, anh nảy chồm lên, và không mất chút sức lực nào ghì chặt cô bên dưới, thở hổn hển. “Thầy giáo nói, em là người đẹp nhất thế gian, và anh mong được có nhiều bài học yêu đương nữa đây.” Anh hôn chụt vào chóp mũi cô rồi cắn nhẹ môi dưới. “Nếu đây không phải là lần đầu tiên của em thì em sẽ không được yên như thế này đâu.” Anh vùi mặt vào cổ cô, nhấm nháp vị mằn mặn sau cuộc yêu.

Cô cảm thấy sự ham muốn trỗi dậy nơi anh. “Anh có thể nghĩ đến những điều tệ hơn đấy.”

Một lần nữa cô tan đi trong vòng tay ấm áp của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.