Phía Trên Môi Nàng

Chương 117: Chương 117: Mong ngài yêu em (+++)




Trong không khí tràn ngập hương khí kỳ diệu của hoa tím cùng diên vĩ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ, một nữ tử mỏng như ngọc đang an tĩnh mà dựa trên sô pha tối màu.

Nàng tựa như mỹ thân Venus hình theo áo ngủ tơ lụa đen tùy ý mà cùng sô pha nhô lên hòa hợp thành một, cả người hãm sâu trong vòng nhu chất này.

Đôi mắt Kim Hạt Sắc hơi hơi híp, cố ý vô tình mà đối với đối diện mình trước gương, lay động, câu lấy tiếng lòng người nhìn.

Mà ánh mắt mê hoặc cũng không phải cho những người khác xem, mà là cho một tầm mắt khác trong thân thể xem.

Giờ phút này Vưu Nhiên bởi vì ngón tay thon dài của Mục Phỉ cũng chính là tay mình đang từ từ biếng nhác mở ra nút trên áo ngủ tơ lụa, một nút một nút, tựa khiêu khích lại tựa như câu dẫn tâm phách người ta.

Áo ngủ tơ lụa màu đen trong khoảnh khắc ở trước người mình rộng mở, trước ngực trắng khiết của mình căn bản không có áo trong che đậy đã lộ ra hết trong tầm nhìn.

(Đại nhân, đừng nhìn, em sẽ....

Thẹn thùng.)

Thanh âm Vưu Nhiên hơi hơi phát run, nàng thế nhưng cũng có thời điểm thẹn thùng, bởi vì câu lúc nảy Mục Phỉ nói.

Câu: “Tôi sẽ để em thoải mái” kia.

Tiếng nói ra câu này hỗn loạn hơi say Whiskey phảng phất là một cọng lông chim mềm mại, vỗ về cột sống của Vưu Nhiên, làm cả người nàng run rẩy sợ hãi.

Là cái loại lo sợ bất án đối mặt với ám chỉ của người yêu.

“Rõ ràng em rất thích tôi nhìn em như vậy, Vưu Nhiên.”

Mục Phỉ đem quần áo tuỳ ý cởi ra, sau đó đối với gương nắm ở trong tay, tiếp theo lại chậm rãi buông ra, toàn bộ động tác đều là tình sắc như vậy.

(Vưu Nhiên...... thích, rất thích.)

Thanh âm Vưu Nhiên trả lời mà rất nhỏ, là vì bị chọc trúng tâm tư thẹn thùng.

Cho nên, nàng theo bản năng cúi đầu.

Ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Mà một người làm chủ mạnh mẽ khác căn bản không muốn tầm mắt nàng lảng tránh.

Mục Phỉ hy vọng vật nhỏ của cô có thể càng không thể chịu được khống chế.

Cho nên tay trái cô lập tức kiềm chế đầu mình, ép buộc hàm dưới nữa đem hàm dưới vặn lên, đối diện gương phản chiếu toàn cơ thể, cô có thể đem mỗi một chỗ trên người Vưu Nhiên để từng vệt nước ướt đều chiếu rọi đặc biệt rõ ràng.

Trên khăn giấy trắng còn chưa có vết nước lau chưa khô.

“Nhìn chính em, Vưu Nhiên.”

Mục Phỉ hơi hơi bóp chặt cổ mình, đem tầm mắt dừng ở trong gương, sau đó một cái tay khác bắt đầu từ dưới hàm, chậm rãi đi xuống, từng tấc từng tấc xẹt qua gương.

Thật nhẹ thật ôn nhu, lại giống một một kíp nổ phát lửa, từ từ chậm rãi thiêu đốt xuống.

Thiêu đốt thân thể hoàn mỹ chưa bao giờ trải qua tình ái.

Khi xẹt qua ngực, Mục Phỉ cố ý dừng lại.

Một nửa áo ngủ lụa đã mở ra ra che giấu nửa thân thể bên dưới, như ẩn như hiện.

(Đại nhân, em cảm thấy nóng quá.)

Vưu Nhiên cảm thấy chính mình bị gông cùm xiềng xích phong bế trong không gian nhỏ hẹp này, cảm nhận được nhiệt độ càng thêm đánh trống reo hò, trầm luân lại khó ức chế.

Đại nhân, ta muốn ra ngoài.

Vưu Nhiên muốn đoạt lại quyền khống chế của mình.

Cảm giác xa lạ lại lạnh băng như vậy khiến cả người nàng đều run rẩy không ngừng.

Khoé miệng Mục Phỉ hơi hơi gợi lên, vô tình bác bỏ yêu cầu của đối phương.

“Không cho phép.”

Thanh âm ba chữ tuyệt tình này vừa rơi xuống, áo ngủ xem như đang che nửa thân mình đã bị Mục Phỉ cởi hết xuống dưới.

Vưu Nhiên nháy mắt mở to đôi mắt màu đen tràn ngập hơi nước, nàng nhấp chặt tiếng lòng sợ hãi mình bị lộ ra.

Đến từ đáy lòng quá căng chặt sớm đã đem cả người nàng phá thành mảnh nhỏ.

Nàng không có biện pháp đem tầm mắt mình dừng ở nơi khác, chỉ có thể bị gông cùm xiềng xích của Mục Phỉ bắt nâng đầu mình lên, đôi mắt hắc kim sắc*, nhìn này hết thảy.

(*Hắc kim sắc: kết hợp giữa Vưu với Mục ra đó, màu vàng đen)

Linh hồn hai người giờ phút này sớm đã là dung thực ở bên nhau.

Mục Phỉ đồng dạng cảm thụ cảm giác như mạng nhện ăn mòn, đem chấn động lớn bừa bãi phát ra chỉnh lại, để các nàng chậm rãi trầm xuống, đồng thời rơi vào vực sâu.

Cô thật là chưa bao giờ cảm thấy, nguyên lai một người cũng có thể hưởng dụng đồ ngọt độc đáo này như thế.

Nàng chậm rãi thẳng khởi sau cổ, để dựa vào an nhàn trên sô pha, Vưu Nhiên sau sống đã đổ mồ hôi.

“Vưu Nhiên, nơi này của em là không phải bị ta hút máu tươi.” Mục Phỉ chạm đến đến trên cổ, sau đó thanh tuyến khàn khàn chậm rãi vang lên.

Nàng hỏi linh hồn người yêu.

(Đại nhân, Vưu Nhiên liền thích được ngài hút máu, chỉ nghĩ, làm người nuôi máu của ngài.)

Dưới đáy lòng Vưu Nhiên thành kính đáp lại, nàng phi thường thích tư vị răng nhọn của Mục Phỉ hoàn toàn đi vào cổ nàng, cho dù đau đến rơi nước mắt, nhưng cảm giác được Mục Phỉ cần sẽ khiến nàng càng thêm hưng phấn mừng như điên.

Mục Phỉ nghe được Vưu Nhiên trả lời như vậy, thấp thấp bật cười, cô cười đến thật mê hoặc người.

Tựa như tiếng của mỹ nhân như trên biển dẫn tới người đánh cá lật thuyền cũng muốn trầm luân để nghe, Vưu Nhiên cảm thấy nàng có thể khuynh tẫn tất cả.

Thực hiển nhiên, Mục Phỉ cũng không thỏa mãn ở đây.

Bên tai cô nghe được ách âm ẩn nhẫn dưới đáy lòng tiểu gia hỏa kia.

Cô biết Vưu Nhiên đã cùng cô đã rơi vào nơi này.

Mục Phỉ biết cảm giác đối phương, cảm giác của hai người là dung hợp.

Cho nên cô muốn đến hoa viên bí ẩn kia.

(Đại nhân.)

Vưu Nhiên trước lúc ý thức hỗn độn, nàng vẫn cứ tưởng bảo trì một phần thanh tỉnh cuối cùng, nàng biết Mục Phỉ đại nhân muốn làm cái gì.

Chẳng qua, hiện tại, nếu nàng là đồng ý.

Nếu nàng đồng ý.

Bản thân nàng sẽ lo lắng, nàng có phải có chút...... trầm người vào nguy hiểm hay không.

Thừa dịp thời điểm Mục Phỉ uống say cố ý đem quyền khống chế giao cho đối phương, tuy rằng nàng có thể dễ dàng đoạt lại, nhưng trong xương cốt nàng thế nhưng ngoài ý muốn không muốn đoạt.

Nàng muốn đem toàn quyền của mình giao cho đối phương.

Tùy ý bị xâm chiếm cướp lấy, ở tâm cùng thân nàng nở ra vô số đóa hoa thuộc về đối phương.

Đáng chết, nàng muốn Mục Phỉ yêu mình.

Phi thường muốn.

Nhưng nàng lại lo lắng Mục Phỉ tỉnh rượu rồi sẽ hối hận vạn phần, đối với cô, đối với nàng.

“Vưu Nhiên, muốn làm không.”

Lú Vưu Nhiên lâm trong thế giới hỗn độn ưu ám của chính mình, một đường thanh âm mang theo câu dẫn như gột rửa nội tâm hắc ám của nàng.

Mục Phỉ nhìn gương lộ ra thân thể kia, nhìn thấy linh hồn chính chủ bên trong.

Vào lúc cuối cùng cô vẫn biểu đạt tôn kính với Vưu Nhiên, muốn đem quyền quyết định giao cho đối phương.

Trưng cầu ý kiến người yêu của mình.

Vưu Nhiên chăm chú nhìn mắt Kim hạt sắc nhìn chính mình, nàng thật sự mau chìm chết trong biển kim này.

Nàng đột nhiên cười một tiếng, nàng làm gì phải lo lắng như vậy.

Rõ ràng thời gian thật ngắn ngủi như vậy, không bằng làm càn làm yêu, đi hưởng thụ một lát tốt đẹp này, đến nỗi, Mục Phỉ đại nhân sẽ hối hận hay không.

Nàng cũng mặc kệ, bởi vì Mục Phỉ đại nhân, sớm đã tại đây để nàng đánh mất quyền hối hận.

( Đại nhân, mong ngài yêu em thật tốt.)

Nói xong, nàng ở dưới ánh đèn mờ nhạt này, đối diện gương chậm rãi mở ra.

Để nơi hoa viên chưa bao giờ được hái toàn bộ lộ ra dưới tầm mắt của Mục Phỉ.

Mục Phỉ rõ ràng cảm nhận được tiểu gia hoả gặp chuyện luôn thành thạo giờ phút này đang thẹn thùng. Nhưng đối phương vẫn cứ hoàn toàn, giao cho cô.

Mục Phỉ nhịn không được dò xuống, nguyên lai Vưu Nhiên đã rất có cảm giác.

“Em thật đẹp, Vưu Nhiên.”

Mục Phỉ nhịn không được khàn khàn âm thanh khen Vưu Nhiên, cô thật sự bị đối phương mê hoặc, bất luận là nơi nào, Vưu Nhiên của cô quả thực chính là thiên sứ báo tử được Satan tự tay chế tạo ra để mê hoặc nhân tâm.

Lúc cô sắp đến đem tất cả muốn, cô đột nhiên cảm giác được...... Nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía chính mình trong gương, Vưu Nhiên của cô.

Cô sửng sốt vài giây, mới ý thức được.

Vưu Nhiên của cô thế nhưng còn chưa bao giờ hoàn toàn làm chuyện này, như này làm cho cô rất là kinh ngạc, chính mình cùng Vưu Nhiên lúc trước thế nhưng còn chưa có làm.

Mục Phỉ nháy mắt dừng tay, cô có thể cảm nhận cả hai đang không ngừng bốc lên, nhưng cô cuối cùng thâm thúy không vào, mà đang mềm nhẹ mà sủng nịch rừng rậm ở bên ngoài.

Bởi vì cô đột nhiên rất muốn tự mình ra trận cùng người yêu hồn nhiên này làm.

Dùng thân thể của chính cô còn ở trong quan tài.

Cho nên, lúc này đây, cô không có hoàn toàn muốn đối phương.

Chỉ là hảo hảo mà để Vưu Nhiên, để chính mình cảm thụ sóng mê hoặc một chút, cho dù là cánh hoa bên kia cô cũng yêu quý đến không chịu được.

Mục Phỉ cảm giác thanh âm mình đều có chút âm rung, bởi vì hai người vừa mới tích góp thật lâu, cho đến trong nháy mắt đó rốt cuộc không nhịn được, Vưu Nhiên của cô nở hoa rồi.

Hung mãnh đánh úp lại.

Cô suy nghĩ, phỏng chừng sô pha này ngày mai phải giặt một chút.

Mục Phỉ đang trầm tĩnh hòa hoãn vài giây, rốt cuộc chậm rãi nâng tay lên, sau đó ở thời điểm Vưu Nhiên người chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác này chậm rãi thức tỉnh, đặt tay ở khoang miệng.

Có hương vị của nàng, hơi thở thơm ngọt của Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên bị cử chỉ này của Mục Phỉ hoàn toàn câu dẫn tâm hồn, đại nhân nàng, làm sao có thể như vậy...... Không kiêng nể gì lay động nàng.

( Đáng chết.)

Ý thức Vưu Nhiên mãnh liệt, bừa bãi lập tức chèn ép linh hồn của Mục Phỉ, nàng một lần nữa có được quyền chủ đạo, nàng toàn thân mình bọ Mục Phỉ chọc đến ướt thấu toàn thân.

Chính là, nàng cảm giác còn chưa đủ, nàng thật sự rất muốn cùng đại nhân thật bừa bãi mà, không chút nào thu liễm mà, ân....

Nàng muốn ở trên người Mục Phỉ lưu lại hương vị của nàng.

“Đại nhân, em rất muốn yêu chị.”

(Tâm tư mãnh liệt như vậy, đều đem linh hồn tôi đẩy xuống, vật nhỏ.)

Mục Phỉ hừ cười một tiếng, cô có chút cảm giác chưa đã thèm mà Vưu Nhiên cảm nhận, cô không nghĩ tới tiểu gia hoả ngây thơ giờ phút này giống như là một con dã thú không chút biếng nhát, nhìn trộn cô toàn bộ như vậy.

Tùy thời bắt giữ, Vưu Nhiên là người trời sinh chiếm giữ.

Người săn thú tốt nhất, chính là đem mình biến thành con mồi, sau đó chờ con mồi cắn câu, lại một ngụm nuốt xuống.

“Ngài không biết ngài có bao nhiêu câu em.” Vưu Nhiên nhịn không được dùng tiếng nói khàn khàn nói hết tình yêu.

Nàng hiện tại hận không thể đem Mục Phỉ ra khỏi quan tài, cùng “Thi thể” lạnh băng cùng chính mình ôm.

Vưu Nhiên cảm thấy mình bị bệnh, nàng cảm thấy cho dù thân thể Mục Phỉ biến thành một bộ xương khô đáng sợ, nàng đều có thể sinh ra lửa.

Nàng thật là quá nhớ hơi thở trên người Mục Phỉ.

( Tôi mới không phải biến thành bộ xương khô.) Thanh âm Mục Phỉ ghét bỏ nói thầm một tiếng.

Mục Phỉ nghe những ái ngữ điên cuồng dưới đáy lòng Vưu Nhiên nói trắng ra không giấu diếm gì, làm cả người cô đều ngượng ngùng, cô cảm thấy người yêu mình ở phương diện nào đó thật là một “Người điên“.

Nhưng, lại phá lệ hấp dẫn cô.

Cô cũng không biết chính mình lúc trước làm sao có thể bảo trì thờ ơ, cư nhiên đến bây giờ đều không có cùng vưu vật này chân chính làm một lần.

Cô thực hoài nghi đầu óc lúc trước của mình có phải không tốt hay không.

“Đại nhân, thân thể ngài khi nào thì có thể hồi phục, Vưu Nhiên sắp chịu không nổi.”

Vưu Nhiên thấp thấp dò hỏi, một bàn tay đem tóc bạc chậm rãi hất ra sau đầu, lộ ra gương mặt rung động lòng người.

Bên ngoài nàng bởi vì chuyện mới làm, mà bao trùm một tầng ánh sáng tinh mịn, làm cả người nàng đều tản ra mị lực mê người.

Nề hà trong căn phòng này, cũng không thể đủ để nàng cùng người kia có thể làm đến làm trần nhà sập xuống.

Mục Phỉ hừ cười một tiếng, cô nhìn thân thể Vưu Nhiên ngọn lửa kia lại sắp cháy lan ra hết đồng cỏ, tràn ngập sức sống, thân thể tươi sống.

Ai có thể sẽ không động tâm đây.

Khó trách luôn là sẽ có chút người không thức thời đối Vưu Nhiên điên cuồng như vậy, bởi vì hương vị trên người Vưu Nhiên quá dễ ngửi.

Cô vừa rồi đã biết, hương vị kia.

Nhận ra điều này làm cô có chút bực bội.

Cho nên, cô vốn là muốn răn dạy Vưu Nhiên thu liễm tâm lý muốn hoạt động thêm như vậy, nhưng nghĩ lại liền đáp ứng khát cầu dưới đáy lòng của đối phương.

(Vậy chờ tôi hồi phục, tôi liền cùng em đem trần nhà làm đến sập xuống.)

——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.