Phía Trên Môi Nàng

Chương 161: Chương 161: Xin lỗi...




Vưu Nhiên hỏi những lời này.

Rõ ràng là có chút chột dạ thêm có chút ngả ngớn, nàng muốn từ nửa miệng lưỡi nói giỡn như vậy có thể đánh qua loa đi qua.

Nàng cho rằng đại nhân hẳn sẽ không phải thật sự tức giận nàng.

Mục Phỉ chưa bao giờ sẽ tức giận thật sự với nàng.

Trừ bỏ lần phạt quỳ trong mưa là bởi vì vấn đề của mình, đại khái có lẽ...... Là vấn đề của mình cũng có một phần do tâm Mục Phỉ đại nhân lạnh băng dẫn tới.

Nhưng lần này không giống nhau, thân phận các nàng không giống nhau.

Vưu Nhiên nàng nguyên là thân phận lai tiểu chó săn rồi trên đó thêm sắc thái nồng hậu một chút, đó chính là là người yêu của Mục Phỉ đại nhân, tình cảm chân thành duy nhất.

Cho nên, cho dù là Vưu Nhiên nàng thật sự làm sai chuyện gì thì Mục Phỉ chắc cũng sẽ không trách phạt nàng đâu, huống chi nàng cũng không có làm sai cái gì.

Chỉ là thích giúp đỡ mọi người, tích thiện tích đức, thuận đường rửa sạch một ít đồ vật dơ mà thôi.

Nhưng mấu cái này, đều không thể nói rõ với đại nhân được, bởi vì nàng nhiều ít cũng vẫn là có chút...... Chột dạ.

“Đại nhân, ngài xem, Vưu Nhiên ở bên ngoài cố ý nua bánh kem trái cây môi đỏ anh đào cho ngài, thật nhiều người xếp hàng mua đó Vưu Nhiên phải chờ nửa giờ mới mua được, chính là muốn cho chị nếm thử.”

Vưu Nhiên lấy lòng mà dán lên thân mình lạnh băng của Mục Phỉ đại nhân kia, mềm mại không xương mà khẩn kề lên trên vai đối phương, ý đồ yếu thế tranh thủ khoan dung.

Mục Phỉ chỉ là lạnh mắt liếc nàng, sau khi xác định tiểu gia hỏa cũng không có bị thương đã lập tức lui về phía sau một bước, đem dây hộp quà bánh kem quấn trên tay xả xuống dưới.

Thật rõ ràng, cô bảo trì khoảng cách cùng Vưu Nhiên.

Mà hành động lạnh lùng này của cô, làm cho Vưu Nhiên còn chưa có ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc có chút choáng váng, lúc nàng muốn lại lần nữa tới gần.

Mục Phỉ vươn tay chống lại đối phương.

“Em cảm thấy em không có bất kỳ cái gì phải nói rõ sao.” Cô lạnh mắt nhìn phía Vưu Nhiên, ngữ khí cũng là lãnh ngạnh thêm vài phần.

Vưu Nhiên bị ánh mắt vô cùng nghiêm túc sắc bén của Mục Phỉ nhìn chằm chằm, đột nhiên thật khó hiểu, cần phải hỏi nàng như thế sao? Biểu hiện xa cách như thế sao?

Liền bởi vì nàng vi phạm ý nguyện của đối phương, không có ngoan ngoãn ở nhà liền phải chất vấn nàng như vậy.

“Đại nhân, ngài có thể không cần xem em như đứa con nít hay không, em đã có thể”

“Tôi muốn em trực diện trả lời vấn đề.” Mục Phỉ căn bản không muốn nghe Vưu Nhiên trả lời các chuyện khác, cô chỉ cần Vưu Nhiên nói cho mình, nàng đi ra ngoài làm gì.

Vưu Nhiên cắn cắn môi, nghe Mục Phỉ ra lệnh với nàng.

Nàng không hiểu Mục Phỉ vì cái gì tức giận như thế? Cảm xúc của nàng cũng bị đối phương lập tức lôi tới có chút đau, vì thế Vưu Nhiên liền thành thật mở miệng, dùng từ ngữ khí ngắn gọn nhất trả lời câu hỏi của Mục Phỉ.

“Em đi gặp Hi Hoa, biết vì cái gì không? Em đi lâu như vậy, bởi vì cô ấy là tình nhân của Khảm Bá Từ, em thuận đường đi gặp Khảm Bá Từ.”

Khảm Bá Từ!

Nữ nhân nguy hiểm kia luôn không ở dinh thự trong tư vực của bản thân, ai cũng không biết đối phương đang làm cái gì, Vưu Nhiên thế nhưng một mình đi gặp Khảm Bá Từ!?

Vưu Nhiên nói khiến Mục Phỉ nháy mắt mở to hai mắt nhìn, nháy mắt nắm chặt cánh tay của đối phương khẩn trương dò hỏi, “Em đơn độc đi gặp cô ta làm cái gì!”

Vưu Nhiên cảm giác được những lời này xủa mình lập tức liền đem cảm xúc của Mục Phỉ kéo lên, thanh âm đối phương cũng cất cao nhưng nàng không biết vì cái gì, nhìn đến Mục Phỉ bởi vì mình nhắc tới Khảm Bá Từ liền phản ứng kịch liệt như thế khiến nàng phi thường bực bội.

Đại nhân đang khẩn trương cái gì!? Đang lo lắng cái gì?

“Ngài đang lo lắng là em đi giết cô ta?” Sắc mặt Vưu Nhiên ngưng trọng, phản bác một câu.

“Cái gì.” Mục Phỉ nghe không hiểu Vưu Nhiên đang nói cái gì.

“Em là nói nếu em đi giết cô ta, ngài có phải sẽ đau lòng hay không.” Vưu Nhiên không chút nào sợ hãi mà tiếp tục nói, nàng cảm thấy đầu nóng lên còn trong lòng thì buồn bực bực bội làm nàng cực kỳ khó chịu.

Mục Phỉ nghe Vưu Nhiên nói bậy bạ như vậy, khó có thể tin mà nhìn về phía Vưu Nhiên, nháy mắt ném cánh tay đối phương ra, “Em quả thật vớ vẩn!”

“Em vớ vẩn? Vậy ngài vì cái gì...... tốt đi, vậy ngài nên phạt ta quỳ ngoài sân, vì Khảm Bá Từ kia.”

Mục Phỉ vì nữ nhân vốn là đáng chết lại nói nàng vớ vẩn! Được, nàng là không tự tay đưa người kia lên đường nhưng Mục Phỉ phản ứng lại thật ra giống như dao nhỏ xỏ qua tim nàng.

Là cho rằng nàng làm sai? Liền bởi vì Khảm Bá Từ đáng chết kia?

Chua xót cùng đỏ mắt khiến Vưu Nhiên bẻ cong câu chuyện.

Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên chống đối chính mình như thế, lửa giận công tâm, cô cảm thấy chính mình đang trắng lo lắng cho cẩu đồ vật này!

“Được, nếu tưởng quỳ không cần quỳ sân, trực tiếp quỳ gối ở nơi này, tôi thành toàn em.”

“Đại nhân......”

Vưu Nhiên không nghĩ tới Mục Phỉ tức giận như vậy, nàng đột nhiên có chút luống cuống chân tay, Vưu Nhiên lập tức mềm xuống dưới ý đồ cầu được Mục Phỉ tha thứ, nàng mới ý thức được chính mình tự nói sai.

Chẳng qua, Mục Phỉ tránh khỏi nàng chạm vào, căn bản không hề nhìn phía nàng.

Trong lòng Vưu Nhiên ủy khuất lại không cam lòng chỉ có thể cứng rắn mà chuẩn bị quỳ xuống tới, chính là mọi người ở cửa trang viên khẳng định liền nổ tung chảo.

Đại Dì lập tức sắp sửa quỳ xuống đỡ Vưu Nhiên, khẩn cầu tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư, Vưu Nhiên còn có thai, ngài......”

“Từ trên xuống dưới dinh thự, tất cả mọi người đều biết chuyện em ấy mang thai, chỉ có duy nhất em ấy không biết! Em ấy muốn quỳ cứ để cho em ấy quỳ, muốn như thế nào thì liền như thế đó, tôi sẽ không lại quản em ấy.”

Mục Phỉ trực tiếp đánh gãy khẩn cầu của Đại Dì, nói xong lời phẫn nộ trực tiếp xoay người rời đi, không hề nhìn Vưu Nhiên một cái.

Sẽ không quản nàng.

Trong đầu Vưu Nhiên lặp lại một câu cuối cùng của Mục Phỉ, đột nhiên nước mắt rào rạt mà rơi xuống dưới.

Đại Dì đỡ Tiểu Vưu Nhiên khóc thút thít, dùng khăn giấy đưa cho tiểu quật cường lau nước mắt.

“Vưu Nhiên, con như thế nào có thể tiểu thư như vậy chứ, co có biết con không trở về còn không nhận điện thoại của tiểu thư làm tiểu thư lo lắng bao nhiêu hay không a.” Đại Dì rất là kỳ quái tiểu chó săn ngày thường cơ linh thông tuệ như thế nào đầu liền ngang ngược mạnh miệng như vậy.

Vưu Nhiên một giọt một giọt nước mắt cứ rơi, nàng nức nở, “Đại Dì, điện thoại con hỏng rồi, không phải không muốn nhận...... Ô ô ô”

“Vậy côn cũng không thể nói nói vậy làm tiểu thư thương tâm, chẳng lẽ con nhìn không ra được tiểu thư rất lo lắng cho con sao?”

Vưu Nhiên nghe được Đại Dì vừa nói như vậy thì nước mắt càng là rào rạt rơi ra, nàng cũng không biết mình làm sao vậy lời giận liền nói ra nói ra nàng cũng không muốn......

“Đại Dì, con nên làm cái gì bây giờ, đại nhân chị ấy nói mặc kệ con, có phải chị ấy không cần con hay không?”

“Sẽ không đâu đứa nhỏ ngốc, tiểu thư cũng là bị con chọc tới, ngươi biết mà tiểu thư đau lòng con nhất.”

“Đại Dì, con thật sự biết sai rồi, con không nên nói chuyện như vậy với đại nhân, con...... Ô ô ô......”

Ngôn Lôi ở một bên nhìn, sau đó cùng Đại Dì nhìn nhau một cái, đại khái Vưu Nhiên nơi này liền giao cho Đại Dì, hắn quay vào trang viên nhìn Mục Phỉ.

Có đôi khi càng là người sống lâu, càng là không dễ dàng động tình cảm với một người, những một khi động tình cảm liền sẽ mẫn cảm dễ lo nên khi bị người quan trọng không hiểu thường thậm chí càng sẽ giống một đứa nhỏ thật yếu ớt.

Mà tiểu thư nhà hắn chính là người như vậy.

Mạnh miệng mềm lòng, sống lâu như vậy mới yêu một người, kết quả bị tiểu gia hỏa nói như vậy.

Vốn dĩ Mục Phỉ tiểu thư liền thích đem chuyện chôn giấu ở trong lòng, hiện tại khẳng định là chính mình tự khó chịu đi.

Hầu hạ Mục Phỉ tiểu thư đã lâu như vậy, trong lòng Ngôn Lôi đương nhiên hiểu rõ.

Vị này tiểu thư mặt lạnh này, kỳ thật cũng là rất mềm mại dễ toái.

Quả nhiên, khi Ngôn Lôi đi vào hoa viên sau trang viên, hắn thấy được Mục Phỉ lẳng lặng mà ngồi ở kia bên bụi hoa Hồng Tí Liên, đưa lưng về phía hắn.

“Tiểu thư.”

Phía sau truyền đến thanh âm lão quản gia Ngôn Lôi.

Mục Phỉ lập tức dùng tay lau đi nước mắt nơi khoé mắt, hơi hơi nghiêng đầu yên tĩnh hỏi Ngôn Lôi chuyện gì.

Cô thật là bị Vưu Nhiên nói giận đến khóc, tiểu gia hỏa thế cư nhiên chống đối mình như gậy, nói như vậy làm tâm cô buồn vẫn cứ nói......

“Vưu Nhiên con bé đã nhận thức được chính mình sai rồi, kia hài tử hôm nay quá nao núng, nhưng con bé thật sự ý thức được chính mình sai rồi.” Ngôn Lôi tận lực muốn kéo giảng hòa, hòa hoãn không khí hai người. . truyện kiếm hiệp hay

Mục Phỉ không lập tức đáp lại, cô chỉ là gật đầu tỏ vẻ chính mình nghe được.

“Bên ngoài trời giá rét, Vưu Nhiên còn đang ở bên ngoài a.”

Ngụ ý, Vưu Nhiên vẫn là bởi vì chính mình cùng Mục Phỉ nói chuyện tức giận mà mất hết mặt mũi, không muốn cũng không dám quay lại trang viên, chỉ có thể ở bên ngoài.

Nếu không phải Đại Dì nâng, nàng khẳng định là sẽ quỳ gối ngoài cửa trang viên.

“Em ấy tự mình nói phải quỳ, không ai bức em ấy.” Mục Phỉ lãnh ngạnh đáp lại, nhưng đã bắt đầu thấy lo lắng.

“Đúng vậy, cho nên con bé cũng quật cường cho dù Đại Dì cùng những người khác nói khuyên như thế nào đều không kéo con bé về được, vẫn luôn đứng ở bên ngoài, hơn nữa ngài cũng biết Vưu Nhiên, con bé còn có thai......”

Ngôn Lôi yên lặng nhỏ giọng nhắc nhở, hy vọng này hai người có thể đừng giận quá, trước đem thân thể bảo vệ tốt.

Cuối cùng

Vẫn là lão gia chủ ra ngoài cùng hoàng gia giao thiệp nghe được chuyện trong nhà, vội vàng đuổi trở về.

Mà báo cho hắn chuyện này chính là con gái nặng nề nhà mình.

Mục Phỉ điện liên tục cho ông, kêu ông đem Vưu Nhiên mang về trang viên.

Chỉ một câu ngắn ngủn như vậy, lão gia chủ liền biết hai vị bảo bối trong nhà phỏng chừng là giận dỗi.

“Vưu Nhiên, có chuyện gì trở về lại nói, ở đây chịu gió lạnh đối với thân thể không tốt.” Lão gia chủ đi đến trước mặt tiểu đáng thương mặt còn tích nước mắt, kêu đối phương không thể lại ở bên ngoài.

Vưu Nhiên ngẩng đầu, nhìn đến lão gia chủ thế nhưng là đã nhiều ngày đều bên ngoài đã trở lại, nàng sửng sốt vài giây, nói thật nàng thật sự thực không hy vọng bộ dáng của mình giờ phút này dáng bị cha Mục Phỉ nhìn đến.

Bởi vì này cũng không phải chuyện hay gì, nàng vô cớ gây rối cùng tâm lý hẹp hòi, chọc đại nhân tức giận.

“Ta...... Ta......”

Vưu Nhiên ấp úng, nàng cảm thấy chính mình không mặt mũi trở về, hơn nữa ý tứ của đại nhân cũng không có muốn nàng trở về.

“Như thế nào ở trong nhà mà lời ta nói cũng không dùng được?” Lão gia chủ cố ý như vậy hạ tiếng nói lạnh lùng, hù dọa hù dọa Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên đành phải đi theo đoàn người lão gia chủ hướng trang viên đi.

Mà một bên Tiên Nha a di nhìn đến trạng thái Vưu Nhiên uể oải như vậy, nhịn không được dùng băng vải trên người đi trêu đùa một chút tiểu rau kim châm.

Kết quả tiểu gia hỏa một chút phản ứng cũng không có, tùy ý Tiên Nha a di đùa nghịch.

“Này......” Tiên Nha cảm thấy quá không thú vị.

Hàm răng nàng rung động, nghĩ tiểu thư cùng cái này vật nhỏ nhất định phải hòa hảo mới được, bằng không trong nhà lại trở nên tử khí trầm trầm.

“Vưu Nhiên, ngươi rốt cuộc làm sao chọc giận tiểu thư.” Tiên Nha nhìn vật nhỏ đã ủ rũ cụp đuôi, dùng băng vải điểm điểm đầu đối phương an ủi.

Vưu Nhiên đi ở phía sau, nhìn tiên Nha một cái, biểu tình nàng sắp khóc ra tới.

“Miệng lưỡi cực nhanh đi nói mê sảng, làm trò trước mặt nhiều người như gậy làm đến đại nhân đau lòng...... chị ấy nói mặc kệ ta, mặc kệ ta.”

Vưu Nhiên lã chã chực khóc, trong lòng nàng cũng thật ủy khuất.

Rõ ràng tình thế không nên phát triển thành dạng này.

Kết quả, ngọn lửa cũng không chịu khống chế mà bị bậc lửa.

Vưu Nhiên thống khổ mà che mặt lại, đi theo các nàng tiến vào trang viên Thản Bố Lâm.

Tiên Nha a di nhìn nhìn theo tiểu gia hỏa ở phía sau, nàng bất đắc dĩ mà khấu khấu hàm răng trên người, hoàn toàn không tin tiểu thư liền thật sự mặc kệ Vưu Nhiên, còn không phải đã kêu lão gia đem Vưu Nhiên mang về sao, đây khẩu thị tâm phi củ con người, hay nói lời tức giận mà thôi.

Vì cái gì những người này liền không thể thẳng thắn thành khẩn tương nói với nhau.

Tiên Nha a di làm giống loài nguyên thủy, hoàn toàn không thể lý giải mấy tình cảm phức tạp này.

“Tình yêu thật đúng là cái thứ phiền toái.”

***

Yến hội buổi tối

Từ trước đến nay đều là Vưu Nhiên cùng Mục Phỉ ngồi ở bên tay trái lão gia chủ, mà hôm nay lại có chút khác.

Vưu Nhiên nhìn ngồi Mục Phỉ ở đối diện, tâm tình là ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Đại nhân đã ba

giờ không để ý tới nàng!!!!

Từ sau khi nàng trở lại trang viên, nàng nghĩ mọi cách tự mình đi cùng Mục Phỉ đại nhân xin lỗi, nhưng có được là toàn bị cự tuyệt đứng ngoài cửa.

Đại nhân đối với nàng tránh mà không thấy.

Loại dao cùn cắt thịt như này đã liên tục ba giờ.

Ba giờ này tâm Vưu Nhiên căn bản đều không ở trên người, toàn bay tới trong phòng Mục Phỉ cho dù đối phương đem nàng nhốt ở ngoài cửa.

Mặc kệ nàng làm nũng, lấy trái cây, đổ cửa...... Các loại thủ đoạn lễ phép, không lễ phép đều sử dụng.

Mục Phỉ đều không thèm nhìn nàng một cái liếc mắt.

Theo lẽ thường nói là đem Vưu Nhiên trở thành không khí.

Mọi người trong trang viên đã xem bộ phim 《 biểu diễn 360 loại phương pháp lấy lòng vợ yêu 》 trong ba giờ, cho dù không có giống như là thành công.

Buổi tối 7 giờ

Vài người khách đến trang viên, là bạn tốt Áo Trạch lão tiên sinh, đều là trưởng bối nhìn Mục Phỉ từ nhỏ đến lớn.

Nếu không phải cha mình ra lệnh cưỡng chế, Mục Phỉ đêm nay là căn bản sẽ không xuống lầu cùng tham gia buổi tiệc tối hôm nay.

Mà thật hiển nhiên, ở mỗi lần an bài trên chỗ ngồi.

Mục Phỉ tự mình điều chỉnh vị trí, không cùng Vưu Nhiên ngồi chung một chỗ, mà là ngồi ở đối diện Vưu Nhiên.

Mà kia đôi mắt Kim Hạt Sắc có mười phần mị lực, trước sau đều không có nhìn qua Vưu Nhiên.

Trừ bỏ Mục Phỉ cùng Vưu Nhiên, mọi người đều nói chuyện với nhau thật vui.

Nhưng mọi người cũng cảm giác được không khí lần này vi diệu, cho nên bọn họ cũng đều đang cực lực giảng hòa, thậm chí nói chuyện cười sứt sẹo.

Ngay cả người cha già Áo Trạch cũng tham dự trong đó.

Bọn họ biết nữ hài tóc bạc trong bữa tiệc này chính là người yêu của con gái bảo hối của Áo Trạch, đứa nhỏ này theo Áo Trạch trên thư mời cho bọn họ có nhắc qua, trên đó còn nói đứa nhỏ này tên là Vưu Nhiên, là nhà cảm chân thành duy nhất của con gái nhà ông.

Chẳng qua lần này, tình huống giống như có chút khác, xem ra là hai người là náo loạn chút biệt nữu?

“Áo Trạch, ta cảm thấy chúng ta có thể tới uống trợ hứng một chút cho tốt.” Phất Minh Tâ vuốt ria mép cho Áo Trạch phương pháp có thể giảm bớt không khí.

Áo Trạch lập tức phản ứng lại, “Đúng rồi, Phất tiên sinh từ phía nam đưa tới rất nhiều máu trâu đực uống phi thường ngon, là bản cải tiến.” Lão phụ thân vỗ vỗ tay, rất nhanh người hầu liền lấy ra hai chai máu trâu đực đóng gói tinh mỹ.

Sau khi người hầu mở nắp chai ra, Áo Trạch phất tay ý bảo người hầu trước không cần phục vụ, sau đó Áo Trạch nhìn phía Vưu Nhiên.

“Tiểu Vưu Nhiên, ngươi tới rót cho chúng ta đi.”

Vưu Nhiên vừa nghe lập tức minh bạch ý tứ của Áo Trạch, nàng tiếp nhận chai rượu trong tay người hầu, cung kính mà rốt rượu cho các trưởng bối ngồi ở đó.

Thẳng đến nàng đi tới bên cạnh Mục Phỉ.

Do dự một chút, sau đó chuẩn bị rót máu trâu đực vào ly cho Mục Phỉ, chẳng qua, lúc tay nàng muốn rót Mục Phỉ đồng thời che lại miệng ly.

Kết quả rất rõ ràng, cô cũng không muốn uống.

Vưu Nhiên bị Mục Phỉ đưa tay ra làm cho rất đau, tay nàng nắm chai rượu không biết nên để chỗ nào.

“Tiểu Phỉ, thúc thúc biết thói quen của ngươi, này đã cải tiến qua, không có số độ hơn nữa khẩu vị rất thuần hậu hãy nếm thử đi.” Phất Minh Tân mở miệng làm bộ, thay Tiểu Vưu Nhiên thả xuống bậc thang.

Dù sao cũng là trưởng bối, Mục Phỉ cũng không thể bỏ qua ý tốt của đối phương nên chỉ có thể lấy tay ra, ý bảo Vưu Nhiên có thể rót rượu cha chính mình.

Vưu Nhiên lập tức có tinh thần, nàng ró cho Mục Phỉ lập tức tràn đầy.

Mục Phỉ hạ mi, nhưng cũng chưa nói cái gì.

Trong lúc Mục Phỉ cũng bình thường cùng người khác giao lưu, đại nhân ở bất luận nơi nào nhất cử nhất động đều có vẻ thập phần ưu nhã, nói các loại chuyện cùng các phương diện, đều là mười phần sắc bén cao quý.

Chẳng qua, chính là không cùng Vưu Nhiên nói một câu.

Ngồi ở bên cạnh Vưu Nhiên còn có một nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp tóc quăn, tuy nói trẻ, nhưng cũng hai trăm tuổi hơn.

Nàng là con gái nhỏ của Thích tiên sinh mang lại đây, cũng là bạn tốt duy nhất Áo Trạch lại đây thân thuộc liên hoan.

Nàng ngồi ở một bên Vưu Nhiên, nghe nói đối phương là người yêu của Mục Phỉ tỷ tỷ, chẳng qua, nhìn không khí như này trên bàn cơm, căn bản bộ dáng hai người không giống như là rất tốt.

Cho nên, con gái của Thích gia Tư Áo dùng ánh mắt khinh thường nhìn nhìn Vưu Nhiên, nàng thật sự thực hoang mang, con lai bạc tóc này là như thế nào tiến vào Mục gia, nàng có điểm nào xứng đôi với Mục Phỉ, thậm chí còn lấy lòng được Áo Trạch thúc thúc.

Thật rõ ràng, Phỉ tỷ tỷ căn bản là không thích hồ ly tinh bạc tóc này!

Hồ ly tinh này nhất định là sử dụng yêu thuật tà ác, đem Phỉ tỷ tỷ cướp đi.

Nghe nói đối phương là hỗn huyết một nửa kia huyết thống là đến từ Vu nữ, quả nhiên càng khiến nàng xem thường.

“Phỉ tỷ tỷ.” Tư Áo buông xuống dao nĩa, thẹn thùng mà kêu to một tiếng tên Mục Phỉ.

Mục Phỉ nâng con ngươi lên nhìn phía Tư Áo, đối với con gái của bạn cha mình, Mục Phỉ vẫn là rất có lễ phép, tiểu Tư Áo trước kia cũng đã vài lần đến dinh thự chơi.

“Làm sao vậy.” Mục Phỉ hỏi nàng.

Tư Áo mỉm cười nói, “Dùng bữa tối xong, ta có tỷ tỷ mượn mấy quyển sách trở về xem qua không? Nghe thúc thúc nói, Phỉ tỷ tỷ kia có rất nhiều sách quý.”

Mục Phỉ gật gật đầu, tỏ vẻ có thể.

Tư Áo nghe được Mục Phỉ đáp ứng chính mình, lập tức cao hứng mà ngẩng lên đầu thậm chí đắc ý mà liếc nhìn Vưu Nhiên đang cô đơn bên cạnh nàng.

Dùng xong cơm sau

Áo Trạch cùng vị bằng hữu đều ngồi ở trong sảnh tán gẫu.

Tư Áo cũng không muốn tham dự cùng bọn họ nói chuyện với nhau, một lòng chỉ muốn đi thư phòng Mục Phỉ tham quan, nếu có thể nàng muốn cùng Mục Phỉ cùng ở trong thư phòng.

Chẳng qua Mục Phỉ nhận điện thoại, không biết đi nơi nào, đến bây giờ cũng không thấy người.

“Tư Áo, con không phải muốn đi theo Mục Phỉ mượn sách sao?” Thích lão hỏi hòn ngọc quý trên tay mình.

Tư Áo lắc đầu, nói không gặp được Mục Phỉ tỷ tỷ.

Vưu Nhiên ở phía sau bếp cùng Tiên Nha a di cùng với Hán Thánh lão sư nói chút lời, bọn họ cổ vũ nàng cổ vũ đủ tinh thần không cần nhụt chí, nàng cùng tiểu thư rất nhanh liền sẽ hòa hảo, không nên gấp gáp.

Vưu Nhiên mất mát lúc này trong lòng mới dễ chịu chút.

Nàng nhìn về phía Tư Áo một mình ngồi ở góc khác trong đại sảnh.

Nữ tử này trước kia liền đã biết Mục Phỉ, nghe đệ những người khác trong dinh thự nói Tư Áo đã từng đã tới Mục phủ vài lần.

Mục Phỉ đem người này coi như muội muội đối đãi.

Trong lòng Vưu Nhiên nghĩ, muốn tận lực cùng người bên cạnh đại nhân bảo trì quan hệ tốt.

Vì thế Vưu Nhiên chủ động đi lên trước, hỏi Tư Áo có cần nàng giúp gì không.

Tư Áo ngẩng đầu nhìn đến chính là hồ ly tinh tóc bạc thì trong lòng thật khinh thường.

Nhưng bên ngoài vẫn là rất đáng thương mà xin, “Ta muốn đi thư phòng Phỉ tỷ tỷ xem sách, chính là Phỉ tỷ tỷ tựa hồ đi ra ngoài.”

Vưu Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó cười nói, “Ta đây mang ngươi đi đi.”

“Thật vậy chăng? Vậy thật tốt quá.”

Vì thế Vưu Nhiên liền dắt Tư Áo đi vào thư phòng, nhìn dáng vẻ Tư Áo rất thích đọc sách.

Sách của Mục Phỉ rất nhiều mà còn là không xuất bản nữa.

Tư Áo nhìn dách được trưng bày chỉnh tề trên kệ, rất là kinh ngạc cảm thán.

Tư Áo từ trên kệ sách không chút nào cố kỵ mà rút ra kia mấy quyển trân quý. Vưu Nhiên rất muốn nhắc nhở động tác đối phương chậm một chút, những cái đó đều rất quý báu.

Nhưng nàng vẫn là nhịn xuống chưa nói.

“Có thể lấy cho ta một ly nước Anh Đào không?” Tư Áo lật xem sách, miệng lưỡi như nói với người hầu hỏi Vưu Nhiên đang đứng một bên.

Vưu Nhiên gật gật đầu, sau đó rời khỏi thư phòng.

Khu Vưu Nhiên lại lần nữa đi vào thư phòng, Tư Áo đã chọn lựa hảo mấy quyển sách muốn xem, đều là sách không xuất bản nữa.

Trong đó có một quyển Vưu Nhiên nhớ rõ, Mục Phỉ đại nhân còn chưa có xem xong.

Vưu Nhiên đưa cho đối phương Anh Đào nước, sau đó uyển chuyển có ý tốt nhắc nhở nói, “Cái kia...... Tư Áo, kỳ thật cái trong tay ngươi đại nhân còn không có xem xong......”

“' Tư Áo ' cũng là để ngươi kêu?” Tư Áo đem sách đặt ở trên bàn sách, ngẩng đầu khinh thường mà nhìn về phía Vưu Nhiên, ánh mắt rất không hữu hảo.

“Cái gì?” Vưu Nhiên cau mày, chưa phản ứng lại được.

“Ta chính là nhìn ra tới, Phỉ tỷ tỷ căn bản là không thích ngươi, thật không biết ngươi còn có mặt mũi gì ở chỗ này, hồ ly tinh.”

Tư Áo không lưu tình chút nào mà chỉ trích Vưu Nhiên, nàng trực tiếp cho đối phương thêm một cái tên xấu hổ.

Vưu Nhiên nhấp chặt môi, yên lặng nhịn xuống này phẫn uất bị chửi bới.

Nàng vốn định xoay người rời đi.

Chẳng qua lúc Tư Áo còn trong đắc ý, lập tức làm ngã lu nước Anh Đào kia.

Nháy mắt, nước Anh Đào chảy xuôi ở trên bàn sách, nhuộm dần thượng sách không xuất bản nữa mà vốn dĩ Mục Phỉ còn chưa xem xong.

Vưu Nhiên lập tức đẩy Tư Áo ngây người ra, sau đó nhanh đem quyển sách kia cầm lên, thực đáng tiếc màu đỏ của Anh Đào nhuộm dần hơn phân nửa ở mặt trên, một giọt một giọt từ bìa sách nhỏ giọt tới.

Vưu Nhiên nôn nóng dùng khăn giấy một bên chà lau mặt bìa, quyển này vốn chính là sách đại nhân thích nhất a.

Tư Áo bị đẩy đến một bên nhìn thấy tình huống không ổn trầm mặc vài giây liền lập tức tiêm thanh kêu to lên.

Nàng thét chói tai đưa tới những người khác, bao gồm Mục Phỉ mới vừa nói chuyện điện thoại xong.

Mà hình ảnh đầu tiên mọi người thấy, chính là nước Anh Đào đầy bàn, cùng với cuốn sách bị hỏng Vưu Nhiên đang ôm.

“Là cô ta, là này hồ ly tinh đột nhiên đem cái ly làm đổ, sách đều bị cô ta làm hư rồi, còn đẩy ta!!......”

Tư Áo lập tức ủy khuất mà lên án Vưu Nhiên, đem họa toàn bộ đẩy cho Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên ngạc nhiên mà nhìn nàng, nàng há miệng thở dốc muốn lập tức phủ nhận, nhưng khi nàng nhìn đến Mục Phỉ cũng tới, đột nhiên há miệng thở dốc rồi cũng không biết nên giải thích cái gì.

Đối phương khẳng định sẽ không tin tưởng nàng, bởi vì đến bây giờ Mục Phỉ đại nhân còn không muốn để ý tới nàng, ngay cả người ngoài đều có thể nhìn ra tới Mục Phỉ cũng không thích nàng.

Nàng còn có cái gì để giải thích tốt.

Vưu Nhiên nghĩ đến đây, buông xuống đôi mắt ướt át.

“Xin lỗi.”

Vắng lặng trong không khí, tiếng nói Mục Phỉ đột nhiên ra tới.

Vưu Nhiên kinh ngạc mà ngẩng đầu, cho rằng đối phương là yêu cầu chính mình......

Chẳng qua, Tư Áo trước cáo trạng lại đột nhiên bị Mục Phỉ mạnh mẽ kéo túm lại trước mặt Vưu Nhiên, lãnh khốc mà ra lệnh đối phương, “xin lỗi Vưu Nhiên.”

Tư Áo trừng lớn mắt nhìn Mục Phỉ, cánh tay của nàng bị Mục Phỉ lôi kéo đến phi thường đau nhức, nàng vô cùng khó hiểu phản bác nói, “Phỉ tỷ tỷ, ta xin lỗi!? Cô ta, cô ta đẩy ta! Sách là cô ta......”

“Ngươi vừa mới kêu Vưu Nhiên cái gì chính ngươi rõ ràng, hiện tại mau xin lỗi nếu không ta sẽ đem ngươi làm thành chất dinh dưỡng cho Hồng Tí Liên.” Mục ấn cưỡng chế đè đầu Tư Áo lại, ra lệnh nói.

Nghe Mục Phỉ nói khủng bố như thế, một trưởng bối đi đến cửa làm khách cũng thấy không được, muốn mở miệng ngăn cản, “Mục......”

Mục Phỉ lập tức quay đầu lại, con ngươi âm trầm nhìn những đó lão gia hỏa phía cửa, “Muốn nói giúp đều cút xéo cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.