Editor: Zittrasua (Wattpad).
Thành phố S, là một trong bốn tuyến của thành thị, thu nhập và chi phí sinh hoạt của nhóm người ở đây hầu hết đều như nhau, đại đa số bọn họ đến từ nông thôn, lại lựa chọn đến thành phố để an cư lạc nghiệp, hoặc đến nơi này làm công.
Bốn giờ chiều, thanh âm leng keng từ chuông của trường học vang lên, tiểu học Đan Dương của trấn Bạch Lộc bắt đầu tan học, đây là thôn cạnh núi thuộc thành phố S, bọn nhỏ cõng cặp sách trên lưng, ào ào từ trường chạy ra.
“Chiêu Đệ, thành tích học tập của em rất tốt, nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra thật sự có thể thi đậu một trường trọng điểm trong trấn, em cùng người nhà dự định tính toán như thế nào.”
Tan học, cô giáo Lâm gọi Tưởng Chiêu Đệ vào văn phòng, ôn nhu dò hỏi.
Tài nguyên và nhân lực của nhà trường không đủ, vị trí lại hẻo lánh, tiểu học Đan Dương là trường tiểu học duy nhất của nơi này, giáo viên không có nhiều lắm, học sinh cũng không bao nhiêu, chỉ có một lớp 6, trong lớp gồm 28 học sinh.
Lâm lão sư là nữ giáo viên trẻ tuổi đến từ thành phố lớn, nhậm chức chủ nhiệm lớp 6, nàng ôn nhu, tri thức rộng rãi, dạy học sinh đều hướng dẫn từng bước, đối với mỗi một học sinh đều cư xử dịu dàng, nên bọn học sinh đều rất thích cô.
Đây là khoảng thời gian cô đến trường tiểu học Đan Dương công tác năm đầu, khối 6 cũng đang bắt đầu bước vào kì thi chuyển cấp, nghe chủ nhiệm cũ của lớp nói, cứ vào thời điềm này, đều sẽ có rất nhiều học sinh bỏ học, trong đó học sinh nữ chiếm đa số.
Lâm lão sư biết được tầm quan trọng của việc học, vì vậy những ngày gần đây sẽ thường xuyên gọi các học sinh đến văn phòng, hỏi một chút về tình huống của học trò, tiện thể làm một chút công tác tư tưởng.
Mà Tưởng Chiêu Đệ, là học sinh có thành tích tốt nhất của lớp 6.
Nữ sinh được gọi là Tưởng Chiêu Đệ chính là một cô bé ước chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc chiếc váy màu vàng cũ kĩ bị giặt tẩy đến phai màu, phía sau lưng mang một chiếc cặp sách màu hồng, nếu như để ý kĩ, có thể trông thấy một sợi dây kéo đã bị hỏng, không thể khoá kín, lộ ra một góc sách vở bên trong.
Cô bé cắt tóc ngắn, so với nam sinh thì dài hơn một chút.
Lại có chút gầy, đặc biệt vùng cánh tay và cẳng chân lộ ra kia, tựa hồ như không có chút thịt nào, màu da lại vàng như nến, vừa trông thấy liền nhận ra được đây là một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng.
Tưởng Chiêu Đệ cúi đầu, móng tay bất giác ghim vào đai của cặp sách, đôi mắt to tròn có chút ảm đạm.
Nàng hơi hơi ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm lão sư, thanh âm như muỗi kêu: “Em, em không rõ lắm, cô giáo, đợi chốc nữa em sẽ về hỏi ý mẹ.”
“Tốt, cô chỉ muốn em có thể tiếp tục việc học, nếu em gặp chuyện gì khó khăn, nhớ là phải nói cho cô, cô sẽ tận dụng mọi khả năng để giúp em”
“Vâng.”
Tưởng Chiêu Đệ cõng cặp sách, trầm mặc rời khỏi trường học.
Đi vào một ngõ nhỏ phía sau, cô kéo khoá cặp, móc ra một bao nilon màu đen nhăn dúm từ bên trong, ánh mắt đảo quanh khắp các vệ đường tìm kiếm.
Một người đàn ông uống nước xong, tùy tiện vứt chai trên mặt đất, đợi đám người đi rồi, Tưởng Chiêu Đệ vội vàng chạy đến, đem cái chai nhặt lên bỏ vào bao nilon.
Tưởng Chiêu Đệ biết, cô không thể học lên đến sơ trung*.
(Sơ trung*: Tương tự với cấp 2 ở bên mình, khác ở chỗ cấp 2 ở bên Trung bắt đầu từ năm lớp 7.
Sơ trung bao gồm: sơ trung năm nhất (lớp 7), năm hai (lớp 8), năm 3 (lớp 9).
Cao trung năm nhất, năm hai, năm ba tương đương với lớp 10, 11, 12.)
Mẹ nói, kinh tế trong nhà rất khó khăn, không có biện pháp nuôi hai đứa trẻ cùng ăn học được.
Thuê phòng cần tiền để trả, sinh hoạt ăn uống hằng ngày cũng đều cần tiền, em trai học ở nhà trẻ song ngữ, mỗi năm cần đến một vạn 5000 tệ.
Mẹ còn nói, trong nhà nghèo, không có tiền cho cô đọc sách, mẹ nói, Tưởng Chiêu Đệ, sau khi con tốt nghiệp tiểu học thì đến xưởng thủ công sản xuất nội y ở cách vách làm việc đi.
Chẳng qua, Tưởng Chiêu Đệ muốn nói với mẹ, cô muốn đọc sách, cô sẽ thật nỗ lực thật nỗ lực mà học hành, tương lai đi thi đại học, sao đó sẽ kiếm ra rất rất nhiều tiền để đưa cho mẹ.
Tưởng Chiêu Đệ muốn hỏi, nếu cô có thể tích cóp đủ học phí, có phải cô có thể được học hay không.
Mỗi năm tiền mừng tuổi của cô đều để dành lại, trong học kì này mỗi ngày tan trường cô đều đi nhặt chai rỗng, muốn tích cóp cho đủ học phí.
Ôm phần hy vọng này, Tưởng Chiêu Đệ bước chân nhanh hơn, hướng đến cái thùng rác không xa vội chạy tới.
————Editor: Zittrasua————
Thời điểm Ân Âm mở mắt, vừa đúng lúc có một người đàn ông trên tay cầm theo một túi đồ, đẩy cửa tiến vào.
“Vợ, anh về rồi.”
(Nguyên văn là lão bà, mà nói thiệt tớ không biết đổi xưng hô thế nào, cũng không quen với từ bà xã lắm nên để là vợ luôn nhé:///).
Ân Âm không nói gì, đang thầm tiếp nhận thông tin.
Ân Âm là một tiên nữ, mới nhậm chức bà bà bảo hộ, bảo hộ cho những đứa trẻ ở 3000 thế giới.
Nhưng nàng lại phát hiện, càng ngày càng nhiều phụ huynh, đặc biệt là những người mẹ, không hề chú ý đến tương lai của con mình.
Bậc phụ huynh, đặc biệt là người mẹ, đóng vai trò là người thân cận nhất với lũ trẻ, cũng cũng như là đối tượng nên dành nhiều tình yêu thương nhất cho chúng.
Những hài tử nhỏ vốn thiện lương thuần khiết, nhưng có không ít người mẹ lựa chọn vứt bỏ, bỏ mặc, hoặc chửi rủa đánh đập con mình, tạo nên những thương tổn cả đời cũng không thể xoá nhoà trong lòng bọn trẻ, hoặc có người mẹ quá mức cưng chiều, dung túng con cái, dẫn tới những đứa nhỏ đó bắt đầu quen với việc bản thân được nuông chiều, hại người hại mình.
Hạnh phúc của hài tử, dùng thơ ấu chữa khỏi cả đời, bất hạnh của hài tử, dùng cả đời chữa khỏi thơ ấu.*
(Tớ thấy câu này khá hay, vì vậy vẫn để nguyên văn, chỉ chỉnh lại một chút.)
Vì thế, Ân Âm hạ phàm, trở thành mẹ của những đứa nhỏ này, bù đắp cho thời thơ ấu của chúng, cho bọn nhỏ được một đời hạnh phúc.
Hiện tại, nàng đang ở thế giới thứ nhất.
(Bắt đầu đổi cách xưng hô.)
Nơi này, cô cũng được gọi là Ân Âm, gả cho một người đàn ông tên Tưởng Kiến Quốc, sinh hai đứa nhỏ, con gái lớn Tưởng Chiêu Đệ mười ba tuổi, sắp tốt nghiệp tiểu học, con trai nhỏ là Tưởng Thiên Dương, nhũ danh là Tiểu Bảo, năm tuổi, hiện đang học tại nhà trẻ song ngữ của thị trấn.
Nguyên chủ là người mẹ trọng nam khinh nữ.
Nguyên thân ban đầu là một cô gái bình thường ở nông thôn, 16 năm trước, cô cùng với một người đàn ông hơn tuổi tự do yêu đương và kết hôn, tên Tưởng Kiến Quốc.
Cha của Tưởng Kiến Quốc đã qua đời từ sớm, anh và em trai đều nhờ một tay mẹ chăm sóc mà khôn lớn.
Tưởng Kiến Quốc là loại người thành thật hàm hậu, sau khi bỏ học cấp một thì ra bên ngoài làm công, có gặp chuyện gì ủy khuất cũng chỉ biết ngậm ngùi vùi đầu vào làm việc, chịu khổ gì cũng không nói.
Em trai Tưởng Kiến Quân so với anh thì nhỏ hơn 4 tuổi, từ nhỏ chơi bời lêu lổng, nhưng lại là đứa nhỏ được bà cụ Tưởng* thương yêu nhất, thành tích học tập rất kém, thường xuyên trốn học, ra bên ngoài giao lưu ăn chơi cùng đám lưu manh.
(*Nguyên văn là Tưởng gia lão thái, để tránh lặp từ, tớ sẽ để là “bà cụ Tưởng”, “bà cụ”, “lão thái thái“.)
Thời điểm hắn ta còn chưa tốt nghiệp cấp 3, đã khiến cho một nữ sinh lưu manh mang thai, khi đó, Tưởng Kiến Quốc và nguyên chủ còn chưa kết hôn.
Nữ lưu manh bị người nhà gây khó dễ, lão thái thái lại cố kỵ việc đó, vì lo cho đứa con trai quý tử của bà ta, vội vã cho con trai mình kết hôn với nữ lưu manh đó, cũng chính là chị em dâu hiện tại của nguyên chủ Lưu Miêu Miêu.
Tưởng Kiến Quân sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng không học lên tiếp, tính cách tùy hứng lười biếng, chơi bời lêu lổng lại không có nghề nghiệp ổn định, thường ở nhà ăn bám, sống nhờ vào mẹ và anh trai.
Sau khi Lưu Miêu Miêu sinh con, một nhà ba người bọn họ lại tiếp tục sống dựa vào lão thái thái cùng Tưởng Kiến Quốc.
Nguyên chủ cũng không rõ sự tình trong nhà, cô là sau khi rơi vào lưới tình rồi kết hôn với Tưởng Kiến Quốc mới biết được chuyện này.
Nhưng kết hôn cũng đã kết hôn, hơn nữa cô thực lòng vừa ý Tưởng Kiến Quốc, Tưởng Kiến Quốc cũng xác thật rất yêu cô.
Chẳng qua, đến năm thứ hai, rồi lại năm thứ ba trôi qua, Lưu Miêu Miêu lục đục sinh thêm một con trai, mà nguyên chủ khi đó đến cả một đứa con còn chưa có, khiến lão thái thái oán hận nguyên chủ sau đó lập tức bạo phát.
Bà cụ Tưởng vốn tương đối thích đứa con trai út lớn lên có bề ngoài giống mình, mà con trai nhỏ và con dâu nhỏ còn sinh được hai đứa cháu đích tôn mũm mĩm, khiến bà ta càng thiên vị.
Nguyên chủ vẫn luôn bị cười nhạo là gà mái không biết đẻ trứng, ban đêm âm thầm ở một mình mà khóc thút thít, cầu thần bái phật, uống đủ thứ thuốc bổ, rốt cuộc sau ba năm kết hôn cũng có thai.
Nhưng đứa con mà cô mong đợi này hoá ra lại là một đứa con gái, mà trong miệng của bà cụ Tưởng lại trở thành một nha đầu lỗ vốn.*
(*Những người trọng nam khinh nữ, khi sinh ra con gái sẽ thường hay mắng đứa trẻ là “thứ lỗ vốn“. Ý bảo sinh ra con gái nuôi nấng cỡ mấy sau này cũng gả chồng, như bát nước hắt đi, là của lỗ vốn ^^).
Nguyên chủ một lần nữa thương tâm rơi lệ, đối với đứa con gái rất vất vả mới có được cũng không còn chút yêu thương nào.
Cô và Tưởng Kiến Quốc đặt tên cho con gái là Chiêu Đệ, chính vì hy vọng lần tới mang thai có thể là một đứa em trai.
————Editor: Zittrasua————
Lời của editor Zịt: Về sau sẽ chăm lắp hố này hơn một xíu, bỏ bê hố quá o(¯¯﹃¯¯)o.
Để tránh bạn đọc bị rối, phổ cập kiến thức chút nè =))), các bạn chỉ cần nhớ:
-Tiểu học: Cấp 1. (Lớp 1-6).
-Sơ trung: Cấp 2. (Lớp 7-9).
-Cao trung: Cấp 3. (Lớp 10-12).
Đọc vui vẻ nhó o(* ̄▽ ̄*)o.