Editor: Zittrasua (Wattpad).
“Đó là tiền sao? Nhiều thật đó, không cậu ta rất nghèo hay sao, làm sao có thể cố được nhiều tiền như vậy, có phải là đi trộm cắp không nhỉ.”
“Lúc trước tớ không tìm thấy được hai tệ của tớ, khẳng định là cậu ta trộm.”
“Sao trong cặp cậu ta có nhiều chai nhựa vậy?”
“Tớ biết này, hôm bữa tớ có thấy Tưởng Chiêu Đệ nhặt mấy cái chai trong đống rác đấy.”
“Nó vậy mà còn đi nhặt rác rưởi nữa sao, thảo nào trên người nó thối như vậy.” Người nọ nói xong, liền vội vã bịt kín miệng mũi, tựa hồ như đã ngửi thấy mùi tanh nào bốc lên trong không khí.
Đám học sinh đang đứng xung quanh hóng chuyện cũng sôi nổi lùi về phía sau, ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ nhìn Tưởng Chiêu Đệ.
Tưởng Chiêu Đệ mặc kệ bọn chúng, cô ngồi xổm xuống, nhặt tiền lên cất vào trong cặp sách, sau đó lại tiến lên nhặt mấy cái chai.
Bỗng trước mặt có một bóng người vụt ngang qua, “Đốp” một tiếng, cái chai trên mặt đất đang chuẩn bị được Tưởng Chiêu Đệ nhặt lên lại một lần nữa bị đá vào trong góc.
Ánh mắt Lâm Nhu Nhu tràn ngập ác ý: “Không mày muốn nhặt rác sao? Đi nhặt đi kìa, à, nhìn mày cũng đáng thương phết nhỉ, vậy về sau tao uống nước xong thì sẽ ném lại cái chai cho mày nhặt. Còn cái này là do mày ăn trộm đúng không, nói, mày đã trộm tiền của ai.”
Tưởng Chiêu Đệ chậm rãi đứng lên, gắt gao ôm cặp trong lòng ngực, hốc mắt phiếm hồng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không khóc, ánh mắt quật cường như một con sói con nhỏ bé, cô bé phản bác lại: “Tôi không phải là ăn trộm. Tôi cũng không cần chai rỗng từ cậu. Tôi cứ đi nhặt chai thì thế nào, trường học có quy định rằng học sinh không được thu gom chai nhựa sao?”
Tưởng Chiêu Đệ không màng đến ánh mắt của mọi người, bước đến chỗ góc tường, đem cái chai nhặt lên rồi đặt vào trong túi, sau đó thả vào cặp sách.
“Hay lắm, Tưởng Chiêu Đệ, mày thậm chí còn dám lớn tiếng với tao, bây giờ tao phải đi nói cho cô giáo biết, mày là một kẻ trộm tiền, là ăn trộm, 50 đồng của tao lúc trước không thấy đâu hết, chắc chắn là do mày trộm.” Lâm Nhu Nhu xoay người rời khỏi phòng học, vội chạy đến văn phòng.
————Editor: Zittrasua————
“Cô Ân, vừa mới nãy có giáo viên từ trường tiểu học Đan Dương đến tìm cô, nói là nếu cô có thời gian thì đến trường một lúc, có chuyện liên quan đến con gái Chiêu Đệ của cô đấy.”
Ân Âm mới vừa mới tan tầm, liền có một giáo viên cùng văn phòng đến thuật lại.
Hiện giờ điện thoại di động còn chưa phổ biến, trong nhà cũng không có điện thoại riêng, số điện thoại Ân Âm đưa cho giáo viên Tưởng Chiêu Đệ lưu lại chính là số điện thoại bàn của văn phòn.
Đây là lần đầu tiên Lâm lão sư liên hệ tìm gặp, nghĩa là Chiêu Đệ đang gặp chuyện gì sao?
“Hiểu rồi, vừa hay tôi cũng không có tiết. Cảm ơn cô.”
Ân Âm không muốn chậm trễ, vội đạp xe chạy tới tiểu học Đan Dương. . Bạn có biết trang truyện * TRUмtгцу en. мe *
Vừa tiến vào bên trong trường Đan Dương là có thể nghe được âm thanh đọc sách vanh vách vang lên, Ân Âm lập tức hướng đến văn phòng lớp 6.
Trong văn phòng, cô giáo lâm một thân mặc màu váy liền thân mà trắng đang ngồi bên trong phê chữa tác nghiệp, nghe được tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mềm mại.
“Phụ huynh của Chiêu Đệ, cô tới rồi.”
“Cô giáo Lâm, tôi nghe nói Chiêu Đệ gặp chuyện?” Bởi vì chạy đến có chút gấp gáp, trên trán Ân Âm đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
“Cô đừng sốt ruột, cũng không phải là chuyện gì lớn.” Lâm lão sư rót một cốc nước đưa cho Ân Âm, đem những chuyện vừa xảy ra sáng hôm nay thuật lại một lần.
“Không thể nào, Chiêu Đệ nhà tôi không bao giờ trộm tiền.” Lâm lão sư mới vừa nói xong, Ân Âm lập tức phủ nhận.
“Mẹ của Chiêu đệ, cô đừng có gấp, tôi không nói Chiêu Đệ là ăn trộm. Cô bé là một đứa bé ngoan, tôi tin tưởng em ấy, chỉ là trong cặp của con bé xác thực có không ít tiền, tôi hỏi con bé kiếm được số tiền này từ đâu, em ấy đều không chịu nói. Cho nên tôi mới mời cô đến, xin hỏi cô có biết nguyên nhân hay không, đương nhiên, đây cũng không phải là lý do duy nhất mà tôi mời cô đến ngày hôm nay, bởi ngoài việc này ra tôi còn muốn nói với cô một chút về chuyện Chiêu Đệ học lên trung học (cấp 2), không biết cô đã có tính toán đến việc cho Chiêu Đệ học lên trung học chưa?”
Ân Âm còn chưa kịp mở miệng, tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, cô gái nhỏ mảnh khảnh đứng trước cửa, khi nhìn thấy Ân Âm, hốc mắt không kiềm được phiếm hồng, thanh âm mềm mại lộ ra vài phần ủy khuất mà gọi: “Mẹ.”