Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 14: Chương 14: (14) NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ




Editor: Zịt Trà Sữa OwO (@Zittrasua).

Khi đó, cô cũng nghi hoặc, ba mẹ có phải thật sự không thích cô, chỉ thích em trai có phải hay không. Cô cũng đã từng nghĩ tới, cô có thể có thể có một cái tên dễ nghe dành cho bản thân được không.

Chẳng qua những suy nghĩ đó, cô cũng đã nhanh chóng bỏ quên mất.

Không nghĩ tới hôm nay mẹ lại đột nhiên muốn mang cô về quê để đổi tên.

Trong lòng Tưởng Chiêu Đệ không kiềm được mà nhảy nhót hoan hô.

Cô bé nhịn không được hỏi: “Mẹ ơi mẹ, mẹ mẹ muốn sửa tên cho con là gì ạ?”

Ân Âm nắm tay cô bé đi đến xe lửa, tiểu cô nương liền ngẩng đầu lên nhìn cô, mắt lóng lánh, giống như một viên đá quý màu đen vậy, lập loè ánh sáng.

“Gọi là Tưởng Du đi.”

“Tưởng Du?” Thanh âm non nớt của Tưởng Chiêu Đệ lặp lại một lần nữa.

Ân Âm mang theo cô bé tìm chỗ ngồi, để cô nhóc ngồi ở bên cạnh.

“Mẹ, Du nghĩa là gì ạ?”

Ân Âm kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt tay xuống lòng bàn tay đó rồi viết từng nét, viết xuống một chữ “Du”

“Du, nghĩa là ngọc ngà, là bảo bối của mẹ.”

Chữ Du này, khiến Tưởng Chiêu Đệ chợt nhận ra, vậy cô chính là bảo bối của mẹ đó.

Tưởng Chiêu Đệ nắm chặt lòng bàn tay, tựa như đang đem tình yêu xuất phát từ mẹ thành khẩn nắm giữ, khóe môi mỉm cười ngọt ngào: “Mẹ ơi mẹ, con rất thích cái tên này, về sau con muốn được gọi là Tưởng Du.”

Xe lửa xuất phát đã hơn ba tiếng, giữa trưa, Ân Âm mua được hai phần cơm trên xe lửa, may mà Tiểu Bảo học ở nhà trẻ, cũng dùng cơm trưa ở trường luôn, vì vậy chỉ cần kịp giờ để đón thằng bé về là được.

Ăn cơm trưa xong xuôi, Ân Âm có chút mệt mỏi để Tưởng Du dựa vào mình ngủ, ánh mặt trời xuyên thấu khung cửa chiếu xuống trên người cô bé nhỏ, có chút chói mắt, Ân Âm nâng cánh tay, chắn ánh nắng lại.

“Khu Triều Bắc của thành phố D, chuẩn bị đến trạm, quý khách vui lòng chuẩn bị hành lý để xuống xe.”

Hơn ba tiếng, xe lửa rốt cuộc đến trạm.

Tưởng gia và Ân gia đều ở khu Triều Bắc của D thị.

Ân Âm không tính sẽ về nhà mẹ chồng hay nhà mẹ đẻ, ở ven đường gọi một chiếc xe ba bánh (?), di chuyển đến đồn công an.

Thẳng đến một tiếng sau, khi lại một lần nữa quay trở lại ga tàu hỏa, Tưởng Du mới phản ứng, cô thật sự đã đổi tên, về sau cô tên là Tưởng Du.

Ngồi xe lửa trở về thành phố S, vừa vặn lúc nhà trẻ tan học, hai người thuận tiện đón Tưởng Tiểu Bảo về nhà.

“Con muốn ăn đường, nếu bà không cho con ăn đường, con sẽ khóc cho bà xem.”

“Được mà được mà, cháu ngoan của bà, bà cho con ăn đường.”

“Con cũng muốn ăn đường.” Sau đó lại có một thanh âm nhút nhát sợ sệt vang lên.

“Cái gì mà ăn đường, ngày thường có cơm ăn là tốt rồi.”

Tưởng lão thái thái làm bộ dỗ dành cháu đích tôn, ngoài cửa có người ở kêu: “Bà Tưởng, bà có ở nhà không?”

Nghe ra là giọng của bà lão ở cách vách, Tưởng lão thái thái vội ra bên ngoài mở cửa.

Tôn lão thái thái là hàng xóm của Tưởng gia, quan hệ với Tưởng lão thái thái khá tốt, hai người vẫn thường hay tán gẫu với nhau, đặc biệt cái vị Tôn lão thái thái là một bà dì lắm miệng, cực kì nhiều chuyện.

Tôn lão thái thái liếc mắt nhìn vào hai đứa cháu trai, trong đó có một đứa có làn da đen, là một đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi đang được Tưởng lão thái thái ôm vào trong ngực, trong tay nó đang mở một viên đường ra, gấp gáp không chờ nổi nhét vào trong miệng.

Một đứa bé trai khác nhỏ gầy, chừng mười tuổi tả ngồi dưới đất, cả người dơ bẩn, mắt trông mong nhìn đứa nhóc kia ăn đường, trong mắt lộ ra một tia khát vọng.

Hiện giờ, Tưởng gia đã chia nhà, phòng ở của Tưởng gia đều cho Tưởng Kiến Quân, Tưởng lão thái thái cũng ở lại đây, chăm sóc con cái giúp hắn.

Bốn đứa con của Tưởng Kiến Quân đều là con trai, đứa lớn nhất đã mười lăm tuổi, so với Tưởng Du còn lớn hơn, hiện tại đang học sơ trung, thường xuyên trốn học đánh nhau, chơi bời, cùng một bộ dáng y hệt ba nó. Đứa con thứ hai so với Tưởng Du thì lớn hơn một tháng, năm nay học lớp 6, nghe nói học cũng không tệ lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.