Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 19: Chương 19: (19) NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ




Editor: Zittrasua (Wattpad).

Bà cụ Tưởng cứ lặp đi lặp lại nhiều lần để cho qua, sắc mặt Tưởng Kiến Quân không tốt: “Anh cả ở bên kia chưa cho mẹ tiền? Không phải con đã nói mẹ lấy tiền từ chỗ anh cả rồi sao, hắn cũng đã đồng ý rồi, còn chưa kêu hắn gửi tiền về nữa à.”

Từ thành phố H gửi tiền về, cũng không cần đến ba ngày chứ.

“Nó chưa gửi về.”

“Cái gì?” Tưởng Kiến Quân trợn trừng mắt, hắn chờ mong nhất chính là chút tiền mà anh cả gửi về.

“Vậy mẹ gọi điện cho anh nhanh đi. À còn nữa, nhớ bảo là thêm hai trăm tệ nữa, con có chuyện cần dùng gấp.”

Cuối cùng bà Tưởng vẫn phải móc ra hai trăm tệ đưa cho Tưởng Kiến Quân, phải đưa tiền túi ra, trong lòng bà ta cực kì xót.

Tất cả đều do thằng con cả, không được rồi, nhất định phải thúc giục con cả đưa tiền về nhanh một chút mới được.

Nhưng đợi đến khi bà Tưởng gọi điện đến, lại chỉ nghe được lời cự tuyệt của Tưởng Kiến Quốc.

“Mẹ, mỗi tháng con đã gửi cho mẹ 800 tệ, ở nông thôn như vậy đã đủ dùng rồi. Con biết mẹ luôn cầm số tiền đó đưa cho em trai, nhưng người con muốn hiếu thuận là mẹ, chứ không phải là nó.

Mẹ không cần phải đưa Kim Bảo tới, con ở bên này cũng không có tiền để mượn cho nó học tiểu học đâu, mẹ và Kiến Quân vẫn nên tự nghĩ biện pháp khác đi.”

Bà cụ Tưởng ban đầu gọi tới để thúc giục tiền căn bản không nghĩ tới đứa con lớn sẽ cự tuyênt mình, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới phản ứng lại, cả người đều nóng cả lên.

“Con cả, con nói lời này có ý gì? Cái gì mà cầm tiền của con đưa hết cho em trai chứ, hiện tại em trai con nó chưa có công việc ổn định, mẹ là mẹ nó, còn con là anh trai của nó, chẳng nhẽ không giúp nó. Khi còn nhỏ anh em mày vô cùng thân thiết với nhau mà, bây giờ mày có bản lĩnh rồi nên cũng không để người mẹ người em này vào trong mắt nữa phải không. Mày làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, chắc là mày bị cái con hồ ly tinh kia dạy hư làm bậy rồi mà, gia môn này đúng là bất hạnh, vậy mà lại đi rước sao Tang Môn* vào nhà.”

(*Là chòm sao mang tang tóc, tai nạn, bệnh tật, chết chóc.)

Nghe đầu bên kia cơ hồ lại đang than thở khóc lóc rất thảm, tâm tình Tưởng Kiến Quốc bắt đầu bình tĩnh lại, một hồi sau chủ động treo điện thoại.

Hắn nặng nề thở dài.

Hắn là một người thành thật, cũng có chút ngu xuẩn, nhưng hoàn toàn không phải là kẻ ngốc, đặc biệt là sau khi nghe Ân Âm giải thích, đáy lòng hắn cũng đã phân rõ đúng sai hơn nhiều.

Mẹ là đã người nuôi dưỡng hắn, nếu cần phải hiếu thuận, hắn hiển nhiên sẽ làm.

Còn về em trai hắn, cậu ta đã qua tuổi trưởng thành rồi, con cái đã mười lăm tuổi, cuộc đời của cậu ta, thậm chí là cuộc đời của con cái cậu ta, thì phải tự biết mà lo nấy, chứ không phải dựa vào hắn, rút tiền từ hắn ra để chăm lo.

Sau ngày hôm đó, bà Tưởng mỗi ngày đều gọi điện thoại đến, nhưng mỗi khi nhắc tới tiền, Tưởng Kiến Quốc liền ngắt điện thoại, dần dà, bà cụ Tưởng cũng không dám gọi nữa.

Chớp mắt đã đến ngày Tưởng Kiến Quốc xin nghỉ việc, thanh toán tiền lương xong, lại thu thập một ít hành lý, Tưởng Kiến Quốc mới ngồi xe trở về thành phố S.

“Vợ à, anh rất nhớ vợ.” Sau khi về nhà, Tưởng Kiến Quốc buông tất cả đồ vật trên tay xuống, gấp gáp ôm lấy Ân Âm.

Ân Âm sửng sốt một chút, không nhịn được mà bật cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, có chút ngượng ngùng: “Làm cái gì vậy, đã là người lớn cả rồi, còn có hai đứa nhỏ kia kìa.”

Tưởng Kiến Quốc quay đầu, lúc này mới phát hiện hai đứa nhỏ ở sau lưng.

Tưởng Du cười khanh khách, Tưởng Tiểu Bảo lại lớn mật hơn, lớn tiếng hô “Ba ba” một tiếng, tựa như khẩu pháo nhỏ vọt vào lòng ngực Tưởng Kiến Quốc.

Tưởng Kiến Quốc vội phản ứng lại, còn hướng đến Tưởng Du vẫy tay: “Tiểu Du cũng lại đây đi, để ba ba ôm một cái.”

Chuyện sửa tên cho Tưởng Du, Ân Âm đã nói cho Tưởng Kiến Quốc biết.

Hắn không có ý kiến.

“Ba ba.” Tưởng Du ngại ngùng theo chút chờ mong tiến vào trong lòng Tưởng Kiến Quốc trong mắt tràn đầy mềm mại đáng yêu.

Tưởng Kiến Quốc nhìn lại con gái so với lúc trước đã cao hơn, còn có chút da thịt thì rất vui mừng, hắn cười nói: “Ba ba cho các con chút quà.”

“Quà, Tiểu Bảo muốn quà.” Tưởng Tiểu Bảo lập tức vui vẻ hoan hô.

Tưởng Kiến Quốc lấy ra một đôi giày nam nhỏ từ hành lý, còn có thêm một chiếc váy liền màu vàng nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.