Editor: Zittrasua (Wattpad).
Tưởng Kiến Quốc rốt cuộc vẫn không đành lòng để con trai chịu đói, đành đem Tưởng Tiểu Bảo đặt trên sô pha: “Ngồi ở đây xem TV, ba ba nấu cho con ăn.”
Sau khi Ân Âm phê chữa một ít tác nghiệp thì bước ra, đang muốn lấy một ly nước uống, liền nhìn thấy Tưởng Kiến Quốc đang ở phòng bếp nấu mì.
Tưởng Kiến Quốc vừa thấy cô đến, lập tức ngượng ngùng cười, biểu tình có chút túng: “Tiểu Bảo đói bụng, anh nấu cho nó một ít.”
“Để đó cho em, anh cũng mệt rồi, đi tắm rửa, rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thấy Ân Âm không tức giận, Tưởng Kiến Quốc nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thán vợ mình vẫn đang xót con trai.
“Cũng được, vậy nhờ em.”
“Ba ba, thơm quá đi.” Tưởng Tiểu Bảo đói bụng, ngửi được hương thơm thì bước vào, nhịn không được nuốt nước miếng nói.
Chỉ là vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt của Ân Âm bưng mì bước ra.
“Mẹ.” Hắn nhỏ giọng kêu.
Đặt tô mì xuống, Ân Âm kéo Tưởng Tiểu Bảo vào bên người mình, cúi đầu hỏi: “Tiểu bảo đói bụng sao?”
Tưởng Tiểu Bảo lập tức gật đầu.
“Muốn ăn mì?”
Tưởng Tiểu Bảo lại lần nữa gật đầu, sờ sờ bụng nhỏ phì phì của chính mình.
“Muốn ăn mì cũng được thôi. Bên đó, nhìn thấy không? Đó là nơi con vừa mới làm đổ đồ ăn, con dọn dẹp thật sạch, mẹ liền đem mì ra cho con ăn.” Ân Âm là cố ý để lại chỗ đó không thu dọn.
Vừa nghe còn có việc phải làm, Tưởng Tiểu Bảo nháy mắt liền muốn không làm, hốc mắt nổi lên một tầng nước mắt, nhưng đối mặt với mẹ đã không giống như trước, lập tức không dám khóc.
“Mẹ, Tiểu Bảo đói, muốn ăn mì.” Tay nhỏ vủa nó lôi kéo ống tay áo của Ân Âm, làm nũng nói.
Ân Âm lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Không được, mẹ đã nói, con phải dọn dẹp nơi đó thật sạch sẽ thì mới có thể ăn mì.”
Ân Âm đem mì bày ra trước mặt hắn.
Mì nóng hổi, toả ra hương thơm ngát, khiến cho người khác có cảm giác thèm ăn, mặt trên rải một lớp hành lá xanh được thái nhỏ, bao lấy bề mặt của cái trứng chiên vàng óng, còn có vài miếng thịt heo ở trên.
Tưởng Tiểu Bảo bụng lại lộc cộc kêu lén một tiếng, tròn mắt trông mong nhìn.
“Muốn ăn sao? Vậy quét dọn đi.”
Cuối cùng, Tưởng Tiểu Bảo vẫn phải cầm lấy cây chổi cùng giẻ lau nhà.
Tưởng Tiểu Bảo, sức lực cũng không nhỏ, cầm lấy cán cây chổi, nhưng bản thân nó vẫn chưa được ăn cơm tối, bộ dáng cầm cây chổi quét tước rất vụng về.
Từng chút một đem cây chổi trên tay quét sạch thịt và cơm trên sàn, biểu tình trên mặt vô cùng ủy khuất, thường thường nhìn về phía Ân Âm.
Ân Âm cũng nhìn nó, nhưng không hề có ý tứ muốn hỗ trợ.
Quét tước xong, Ân Âm lại đưa giẻ lau để nó lau sạch những vết ố trên nền đất.
Kỳ thật, nó quét tước không sạch lắm, nhưng Ân Âm cũng không có ý tứ bảo hắn dừng lại.
Thật lâu sau, Tưởng Tiểu Bảo đặt mông ngồi bệch dưới đất: “Mẹ, lau xong rồi.”
“Ừ, làm rất tốt.”
“Vậy mẹ ơi, Tiểu Bảo có phải được ăn mì rồi hay không?” Tưởng Tiểu Bảo đặt bàn tay nhỏ bụ bẫm tay lên bụng mình xoa xoa, “Bẹp dí rồi.”
“Vậy Tiểu Bảo có biết hôm nay bản thân đã làm sai gì hay không?” Ân Âm ôn nhu hỏi.
Ánh mắt Tưởng Tiểu Bảo có chút mờ mịt, tay nhỏ nắm lấy góc áo chính mình.
Ân Âm phân tích cho hắn: “Việc thứ nhất: Đồ chơi của chị hai, nếu nói là để cho chị hai, thì chính của chị, Tiểu Bảo không thể giành lấy, nếu con thích, có thể hỏi chị, chị hai đồng ý cho con mượn, con mới có thể chơi, đương nhiên mượn xong còn phải trả. Biết chưa?”
“Thứ hai: Tiểu Bảo đã năm tuổi rồi, là đại hài tử, phải học được cách tự mình ăn cơm. Chị con khi còn ở tuổi này, không những có thể tự ăn cơm, còn có thể tự mình tắm rửa, mặc quần áo. Vậy cho nên, con về sau cũng phải chậm rãi học cách tự chăm sóc bản thân, ngày mai bắt đầu bằng việc tưn ăn cơm, có thể làm được không?”
Tưởng Tiểu Bảo cắn tay nhỏ, cuối cùng vẫn gật gật đầu.