Editor: Zittrasua (Wattpad).
Nghe hắn nói vậy, lại nhìn đến thái độ kiên định của hắn, biểu hiện của Ân Âm cũng mềm xuống một chút.
Xem ra hắn thật sự đã nghĩ kỹ.
Hơn nữa, đêm nay Tưởng Kiến Quốc còn có thể dầm mưa chạy đến, thật sự ngoài dự kiến của cô, có lẽ so với tưởng tượng của cô thì Tưởng Kiến Quốc còn yêu cô và hai đứa nhỏ nhiều hơn cô nghĩ.
Tình yêu của hắn đối với gia đình, người nhà là thật lòng, là một người trung hậu thành thật, hiện tại còn có thể suy nghĩ thật kĩ để phân rõ đúng sai, không thể không nói, hắn chính là đối tượng rất tốt để lựa chọn làm chồng, làm một người cha.
“Vợ à, anh đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho anh xử lý, anh nhất định sẽ cho em một kết quả khiến em vừa lòng. Sau này em đừng ly hôn với anh được không, anh muốn ở bên em và con mãi mãi.” Tưởng Kiến Quốc có chút khẩn trương hỏi, rõ ràng là một người đàn ông to lớn, bây giờ lại đang thật cẩn thận tỉ mỉ, giống như một con thú nhỏ đứng trước cửa, giơ chân khẩn cầu chủ nhà.
Ân Âm bị so sánh của chính mình chọc cười.
“Vợ anh cười lên thật xinh đẹp.” Tưởng Kiến Quốc nhìn Ân Âm tươi cười, ngây cả người.
Hắn vẫn luôn biết, bà xã nhà hắn rất đẹp, dù so sánh với bất kì ai khác thì vợ hắn vẫn đẹp nhất, hắn rất bội phục chính mình lúc trước làm thế nào có được dũng khí theo đuổi được Ân Âm, còn cưới được cô về nhà.
Nếu nguyên chủ ở đây, khẳng định sẽ nói cho hắn biết rằng, là do cô nhìn trúng vẻ hàm hậu và tình cảm một lòng của hắn, đây là điểm mạnh nhất hắn so với những kẻ kia.
Ân Âm hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái: “Hừ, vẫn phải xem biểu hiện của anh đã. Ngủ.”
Ân Âm xoay người xuống giường, suy xét đến có hai đứa nhỏ, Ân Âm lựa chọn phòng có một cái giường lớn.
Tưởng Kiến Quốc nhìn bóng dáng của cô, nhẹ thở phào, hắn cũng tắt đèn nằm xuống, hai đứa nhỏ ở bên một bên, Tưởng Kiến Quốc ở ngoài cùng, ôm lấy Ân Âm, trong màn đêm, khoé môi hắn lộ ra nụ cười ngây ngốc.
Có vợ con ngủ cùng nhau thật tốt.
Cùng với tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, người một nhà bọn họ tiến vào mộng đẹp.
————Editor: Zittrasua————
Mặt khác, Tưởng lão ở bên này lại không dễ chịu như vậy.
Bà không ngờ đứa con cả vừa ra ngoài đã thì không thèm trở lại, bà ta còn chờ con cả làm cơm chiều.
Cuối cùng dưới tiếng ồn ào của Tưởng Kim Bảo, bà ta chỉ có thể một bên thầm mắng, một bên xuống lầu mua đồ ăn.
Thời này tủ lạnh không phải nhà nào cũng có, mà trong nhà Tưởng Kiến Quốc thì không có tủ lạnh.
Bởi vì không biết chợ bán thức ăn ở đâu, Tưởng lão vòng đi vòng lại hồi lâu mới trở về, thiếu chút nữa đã lạc đường, khi trở về thì trời đã tối.
Chuyện này khiến oán khí của Tưởng lão đối với Tưởng Kiến Quốc và Ân Âm càng trầm trọng, cảm thấy hai kẻ này không biết hiếu thuận, người mẹ này đã phải vượt ngàn dặm xa xôi từ nông thôn đến đây, vậy mà có thể để mặc bà ta, để bà ta một mình một người ở nơi trời xa đất lạ này tự mình mua đồ ăn về nấu cơm.
Nhưng bà lại không nghĩ đến chuyện, muốn được người khác hiếu thuận, thì ít nhất bà cĩng phải biết tôn trọng người khác, mặc dù bà ta không thích Ân Âm, cũng không thể một câu hồ ly tinh hai câu hồ ly tinh, cũng không nên ở trước mặt cô tuyên bố muốn Tưởng Kiến Quốc ly hôn với cô, thậm chí kêu gào cô đã đi thì đừng trở về.
Mà ngay cả việc đối xử với Tưởng Kiến Quốc phía bên này cũng hoàn toàn không biết suy xét cho hắn, không nghĩ sẽ khiến hắn khó xử, chỉ biết lợi dụng hắn, bóc lột hắn, dùng danh nghĩa con trai bà thì phải hiếu thuận với bà ta, bắt con mình phải bán mạng làm việc.
Nếu bà ta có thể khắc nghiệt như vậy, ích kỷ và bất công như vậy, thì làm sao có thể trách người khác bạc tình bạc nghĩa?
Ân Âm không phải kẻ khờ, mà Tưởng Kiến Quốc tuy hàm hậu thành thật, nhưng không ngốc, hơn nữa trải qua nhiều năm như thế, Tưởng Kiến Quốc đối với thái độ Tưởng lão, còn phải đối mặt với sự bất công cùng ích kỷ của mẹ hắn, có lẽ sớm đã chết lặng, không thể ôm thêm hy vọng.
————Editor: Zittrasua————
Hôm sau, tiệm ăn Thiên Du vẫn mở cửa như cũ, lúc Tưởng Kiến Quốc bận rộn vẫn bớt thời giờ ra gọi điện thoại cho Tưởng Kiến Quân.
#071021