Editor: @Zittrasua (Wattpad).
Thật sự xem Tưởng Kiến Quốc hắn thành một thằng ngốc sao?
Nếu Tưởng lão thái thái đã nói Tưởng Kiến Quân đến, vậy hắn nhất định sẽ đến, nói không chừng hiện tại đã ngồi trên xe đến thành phố S rồi.
Nhưng tiệm cơm này là do hắn cùng Ân Âm cực khổ lắm mới có được, cũng vì muốn hai đứa nhỏ sau này sẽ có sinh hoạt tốt hơn, không thể bị tên khốn Tưởng Kiến Quân kia phá hủy hết thảy được.
Đối mặt với bà cụ Tưởng, Tưởng Kiến Quốc cố kỵ vì bà là mẹ ruột hắn, nếu làm lớn chuyện sẽ không hay lắm, nhưng Tưởng Kiến Quân thì khác.
Trong lòng Tưởng Kiến Quốc đã có biện pháp, giao tiệm ăn lại cho Lâm Học Đông canh chừng xong liền ra ngoài.
Ngồi xe lửa hơn ba tiếng, trưa hôm đó, Tưởng Kiến Quân tới thành phố S.
Nhìn đoàn người trong tiệm ăn nối đuôi nhau không dứt, hai mắt Tưởng Kiến Quân đều phát sáng, tựa như đó là nơi để tung hoành vậy.
“Kiến Quân à, con đã đến rồi.” Tưởng lão thái dù đã lớn tuổi, nhưng lại rất tinh mắt, liếc nhìn một chút liền nhận ra Tưởng Kiến Quân đang ở bên ngoài, lập tức ra khỏi tiệm cơm đón tiếp.
“Mẹ.” Tưởng Kiến Quân hô một tiếng, “Anh cả đâu?”
“Đi, mẹ đưa con vào, mẹ đã nói với nó rồi, đem chức quản lí giao cho con.” Nguyên bản Tưởng Kiến Quân bị bà cụ Tưởng kéo đi thì hơi mất hứng, nhưng nghe đến đây thì sáng cả mắt.
Quản lí ư, như vậy nghĩa là tiền trong tiệm đều tuồn vào trong túi hắn ta sao.
Không nghĩ tới mẹ hắn ta so với hắn còn làm tốt hơn nha.
Tưởng Kiến Quốc mới vừa xào xong một phần ăn, nhìn thấy Tưởng lão thái lôi kéo Tưởng Kiến Quân cao gầy tiến vào, trong lòng cười lạnh.
“Anh cả.” Tưởng Kiến Quân cười chào hỏi, cười vô cùng xán lạn, phảng phất như tình cảm giữa hai người rất tốt.
Nhưng Tưởng Kiến Quốc biết, Tưởng Kiến Quân chỉ khi có việc nhờ vả người khác thì mới có thể cho người ta gương mặt tươi cười.
Tưởng Kiến Quốc kêu người mang đồ ăn ra, trên mặt cũng không có biểu tình gì: “Cậu tới để đem mẹ và Kim Bảo đón về chứ gì, vậy không cần chậm trễ, bây giờ xuất phát đến tối là có thể đến nơi.”
Vừa nghe đến đây, nét tươi cười trên mặt Tưởng Kiến Quân cứng đờ: “Không phải, anh cả, em muốn đến tiệm cơm của anh hỗ trợ thôi, anh xem, chúng ta là anh em ruột thịt, tiệm cơm của anh cần người, đương nhiên phải tìm em chứ, làm sao có thể mướn người ngoài được, đặc biệt là việc quản lí nha, ai biết được người ngoài tay chân có sạch sẽ không. Anh cả, anh cứ yên tâm, về sau việc quản lí tiệm cơm này cứ để em làm, em bây giờ có thể đi làm rồi.”
Tưởng Kiến Quân làm bộ phải đuổi Lâm Học Đông ngay, Tưởng Kiến Quốc sao có thể để hắn ta làm như vậy.
“Không cần, tiệm cơm anh không cần cậu hỗ trợ, cậu mang Kim Bảo và mẹ về quê đi.”
Thấy Tưởng Kiến Quốc lại lần nữa cự tuyệt, tươi cười trên mặt Tưởng Kiến Quân hoàn toàn biến mất, hắn đánh ánh mắt với Tưởng lão thái một cái, Tưởng lão thái lập tức phản ứng lại.
Giọng bà ta lớn đến mức toàn bộ người trong tiệm đều có thể nghe thấy.
“Con cả, con có ý gì đây, em trai con có thể tới để hỗ trợ, cũng vì xem con là anh cả, con ra sức từ chối là thế nào, còn muốn đuổi chúng ta đi, con cả, mẹ nói cho con biết, con không thể không có lương tâm như vậy chứ.”
Tưởng lão thái lập tức đi đến Lâm Học Đông ở bên cạnh, bộ dáng muốn lấy hết số tiền trên tay anh xuống.
“Mẹ, con khuyên mẹ đừng nên làm như vậy.” Tưởng Kiến Quốc nói.
“Á, bọn mày muốn làm gì, buông tao ra.” Chỉ thấy Tưởng Kiến Quân bị hai người đàn ông cường tráng bắt lại, rồi bị kéo ra bên ngoài.
Tưởng lão thái thấy một màn như vậy, nào còn tâm trạng mà để ý đến Lâm Học Đông, vội đuổi theo.
“Bọn mày muốn làm gì, buông con trai tao ra.”
Tưởng Kiến Quốc ý bảo hai người nọ kéo Tưởng Kiến Quân tới một góc hẻo lánh.
Bà Tưởng cũng đuổi theo Tưởng Kiến Quân cũng nhìn ra được, hai người kia là người của Tưởng Kiến Quốc.
“Đánh cho tôi.” Tưởng Kiến Quốc lạnh lùng nói.
#071021