Editor: Zittrasua (Wattpad).
Tưởng lão thái ngờ vực nhìn Lư đại thẩm, ý vị thâm trường nói: “80 vạn? Bà đừng có nghĩ tôi già rồi nên lừa gạt tôi.”
Tuy rằng lúc nghe được 80 vạn, trong lòng Tưởng lão thái thái hung hăng nhảy nhót một chút, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có vấn đề.
Chưa kể, nếu bỏ qua chuyện Tưởng lão thái hay càn quấy cùng bất công, thì bà ta vẫn là một người tương đối khôn khéo, bên này, Lư đại thẩm đối diện với hai con ngươi sắc bén như nhìn thấu hết thảy, xấu hổ cười cười.
“Ha hả, tôi nói thật mà, chẳng qua Hồng Minh trước kia đã từng kết hôn qua một lần.”
Tưởng lão thái lộ ra ánh mắt quả nhiên là vậy.
Lư đại thẩm lập tức nói: “Nhưng mà vợ trước của hắn cũng là người phúc mỏng, bị bệnh qua đời. Hơn nữa lần đó kết hôn có rất ít người biết. Bây giờ đàn ông kết hôn hai lần có tính là gì, hắn cũng không có con, tuổi trẻ có tiền, mấu chốt nhất là tiền hỏi cưới tận 80 vạn. Đối với Chiêu Đệ nhà bà mà nói thì tuyệt đối là một lựa chọn rất tốt.”
Tưởng lão thái không lập tức đáp ứng, cũng không cự tuyệt, chỉ nói để suy nghĩ.
Đợi Tưởng Kiến Quân trở về, bà ta nói với hắn trước.
Đối với hôn sự của cháu gái, Tưởng Kiến Quân tuy là cậu, nhưng căn bản không thèm để ý, mấy đứa con của hắn còn chưa rảnh mà lo lắng, nhưng khi nghe được 80 vạn lễ hỏi, tâm tư của hắn ta có một chút lung lay.
“Mẹ, nghe nói Hồng Minh điều kiện không tồi. Chiêu Đệ đã lớn như vậy rồi, ở nông thôn của chúng ta đã nên kết hôn từ sớm, nếu được thì mẹ nói với anh cả ấy, để Chiêu Đệ gả cho Hồng Minh, bất quá, tiền lễ hỏi nói thành 30 vạn đi, ngoài ra 50 vạn giữ lại chi Nguyên Bảo mua nhà, đẹp cả đôi đường.”
Tưởng lão thái vừa nghe thấy vậy hai mắt sáng lên: “Con trai, vẫn là con thông minh hơn.”
Hôm sau, Tưởng lão thái thu thập đồ vật, liền hướng thành phố S đi.
————Editor: Zittrasua————
Một lần nữa tiến vào biệt thự rộng lớn, đôi mắt Tưởng lão thái không ngừng dòm ngó, nhìn đến nơi nào cũng cảm thấy động lòng ham muốn, đồng thời trong lòng cũng tức giận.
Con cả một nhà phát đạt liền quên mẹ già và em trai, thật đúng là không có lương tâm, sẽ không sợ thiên lôi đánh xuống.
Nếu không phải suy xét muốn chăm sóc con út, Tưởng lão thái đã sớm dựa vào danh phận mẹ ruột để dọn vào biệt thự ở rồi.
“Bà nội ngồi đi, để con lấy cho bà chút trái cây ăn.” Thời điểm Tưởng lão thái tới, Tưởng Kiến Quốc cùng Ân Âm đều đang bận rộn bên ngoài, Tưởng Tiểu Bảo thì đi học, chỉ có Tưởng Du mấy ngày nay được nghỉ ở nhà.
“Tốt, ai nha, Chiêu Đệ của chúng ta thật là hiếu thuận.” Tưởng lão thái mặt cười như hoa cúc nở rộ, thái độ đột ngột chuyển biến khiến Tưởng Du hoảng sợ.
Phải biết rằng, trước kia Tưởng lão thái mỗi lần tới mà nhìn thấy cô, thái độ đều lãnh đạm nhạt nhẽo, thường thường còn mắng vài lời thứ đồ lỗ vốn, cô biết, bà nội trọng nam khinh nữ, thậm chí còn đặc biệt không thích cô và mẹ.
Tưởng Du cũng không xa cầu nãi nãi thích, nàng có ba ba mụ mụ cùng tiểu bảo là đủ rồi.
Tưởng lão thái đánh giá cháu gái trước mắt, đôi mắt chứa tinh quang, phảng phất như đứng trước mắt không phải là người, mà là một chồng tiền dày cộm.
Ả hồ ly tinh Ân Âm kia tuy rằng không phải cái loại tốt đẹp gì, nhưng Tưởng lão thái thái phải thừa nhận cô ta lớn lên không tồi, ngay cả con gái ruột khi sinh ra cũng rất đẹp.
Tưởng lão thái càng nhìn càng vừa lòng.
Tưởng Du bị Tưởng lão thái nhìn đến trong lòng phát run, cô cứ có cảm giác ánh nhìn của bà ta mang vet kì quái, phảng phất như đang xem giá trị của một thứ vật phẩm, cô cảm thấy rất không thoải mái.
“Bà nội tới có chuyện gì sao?” Tưởng Du hỏi.
Tưởng lão thái theo thói quen liền nghĩ đến một câu “Không có việc gì không thể tới hả”, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, bà ta lại đem lời từ miệng nuốt xuống dưới.
Tưởng lão thái ngồi xuống, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tưởng Du, nắm lấy tay cô.
#071021