Trình Dật Hàn mất một ngày dường như là ngơ người đứng ở cửa sổ sát đất nhưng không phải để ngắm cảnh bên ngoài, bởi vì nó qua quen thuộc. Nhưng anh vẫn đứng đó, mệt rồi ngồi lại bàn làm việc nhưng không thể tập trung.
Anh phải làm sao??
Suy nghĩ thật kĩ càng, sau đó cầm một bản hồ sơ giao cho Tần Dạ giữ và đi gặp luật sư phụ trách Vân Thiên Nhược. Theo lời anh mà nói với ông ta.
Đến khi tan ca, không trở về mà chuyển hướng đi đến sở cảnh sát.
Đứng nơi đó lòng anh do dự, phiền muộn không thôi, quá rõ ràng khiến anh không thể không thừa nhận bản thân khác lạ.
Gương mặt tuấn dật không tia cảm xúc nhưng nhìn kĩ sẽ nhìn đến chút
đượm buồn hiếm hoi.
Đã hết giờ thăm nhưng với thế lực của Trình Dật Hàn dễ dàng được như anh muốn.
Và có lẽ tất cả, chỉ cần anh lên tiếng, người có tội cũng thành vô tội. Mà người vô tội hiển nhiên sẽ thành người có tội.
Anh chưa từng nghĩ sẽ dùng quyền thế để thay đổi cuộc sống người khác, nhưng anh đã làm. Trước kia là vì cô anh đem quyền thế uy hiếp cô không thể không kí hợp đồng thuộc về anh, bây giờ anh lại một lần nữa vì cô.
Một ngày anh biến mất, vào tối vào gặp cô như vậy là có chuyện gì phải không?
Qua tấm gương mờ nhạt, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, anh dường như cũng đang chăm chú nhìn cô. Mãi mãi cô sẽ không biết được trong ánh mắt kia là gì, bây giờ cũng thế.
Ngồi xuống cầm lấy máy điện thoại đặt bên tai, một lời chào hỏi cũng không.
Trình Dật Hàn đợi một lúc cũng không có động tĩnh, vẫn là mở lời trước:
“ Không có gì muốn nói với tôi sao? “.
Không phải, anh muốn hỏi cô có tốt không? Bọn họ sẽ không xem cô như tội phạm mà đối xử chứ?
Nhưng... Anh tại sao phải để ý cô tốt hay không khi lần này anh đến là biến cô thành tội phạm.
Dì Lưu có hỏi anh cô đâu rồi? Anh chỉ có thể nói rằng cô đi công tác, chỉ có anh và Tần Dạ biết cô ở đây.
“ Chánh Phàm tốt chứ? “. Tuy là hỏi nhưng trước khi đi anh đã bảo đảm nên cô yên tâm rằng Triệu Chánh Phàm sẽ không sao.
Thật ra là anh tốt chứ? Đêm qua anh ngủ có ngon không? Có những mấy đêm trước, vì quá khứ và lời hứa kia khiến anh tỉnh giấc từ ác mộng không?
Cô thờ ơ với bản thân khiến anh muốn sinh khí nhưng vẫn muốn tạo cho cô sự an tâm.
“ Cậu ta không sao “. Qua điện thoại thanh âm truyền tới vẫn như cũ âm trầm.
Vậy anh có sao không?
“ Anh vì sao lại đến đây? “.
Rốt cuộc cô cũng nhớ tới anh, nhưng lại không giống như vui mừng gặp lại anh.
“ Cô thật không nhớ ra được vì sao trong túi xách cô lại có thứ bột trắng kia? “. Anh đã nói chuyện với cảnh sát, một ngày nay cô cũng không có lên tiếng nói bản thân bị oan. Cô đây là thật không nhớ sao?
Anh hỏi như vậy là tin tưởng cô không dính dáng gì đến ma túy, trong khi cô một câu cũng không nói với anh.
Ngẫm nghĩ một lát, cô gái cắn nhẹ môi đưa ra quyết định.
“ Không nhớ “.
Phải nói làm sao, chuyện này đêm qua cô bình tâm lại suy nghĩ đã nhớ ra được vấn đề có lẽ nằm ở sân bay. Nhưng cô lại nghĩ không muốn nói ra, cứ như vậy đi.
Sự thờ ơ đây lí giải thế nào, cô bây giờ nên phải hoang mang, cầu xin anh giúp cô tìm bằng chứng.
Không phải thế này, không phải...
“ Biết tội danh dẫn đến ma túy sẽ chịu mức phạt thế nào sao? “. Từng câu từ được anh chú trọng nhắc nhở. Ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt cô xem thử cô đang ẩn dấu điều gì.
Trả lời một cách thản nhiên, không sợ hãi mà chống lại con ngươi màu trà.
“ Tôi đương nhiên biết rõ. Nếu không còn gì, tôi... “. Cô vẫn là nhìn không rõ mục đích chính của anh là gì, đối diện với anh thế này cô mệt lắm.
Cô luôn cho rằng chỉ khi cùng anh đấu khẩu gay gắt, cùng anh giằng co thì mới mệt mỏi. Giờ đây ngay cả thở cô cũng lười bởi dây thần kinh căng thẳng, lòng rối rắm.
Trình Dật Hàn cắt lời cô, là nam nhân không thể không có tính kiên định như vậy.
“ Tôi muốn cô... “. Anh nhìn gương mặt vẫn còn chút huyết sắc, vẫn là không nỡ đập vỡ nó.
Không nỡ là cái suy nghĩ tồi tệ nhất của anh, anh sao lại vì một người hai tay nhuốm máu mà lay lòng.
Một bàn tay khác bất giác được anh nắm chặt nổi gân xanh, che giấu sự bất thường. Sắc mặt vẫn biểu đạt sự nhàn nhạ, thanh âm du dương như bản tình ca đậm chất bi ai.
“ Trước tòa nhận tội về cái chết của Tiểu Tịch vào sáu năm trước “. Nói ra lời này, cảm xúc anh theo đó mà đóng băng.
Điều này, cô thật sự đã nghĩ qua cũng đã vì nó mà chuẩn bị. Thế mà, khi nghe tận tai, nhìn tận mắt vẫn không tránh được thương tâm.
Anh nên vậy, cô càng nên vậy.
“ Được. Tôi nhận “. Nhàn nhạt âm điệu, như không một chút bị tác động hay là không nguyện ý.
Ngay từ đầu anh để cô đến đây thú tội, mọi chuyện đã không đến nông nỗi này. Nhưng quãng thời gian đã qua tâm đau đến chết đi sống lại, vết thương nào trên người cô cũng là anh ban tặng. Vui vẻ như phù du nhưng cô khắc thật sâu vào đáy lòng.
Cô không suy nghĩ đã nhận lời... Còn thẳng thừng như đã kĩ lưỡng từ trước...
Là anh quá xem thường cô rồi, ánh mắt kia nào có chút gì sợ hãi.
“ Tôi đã từng nói, chỉ cần hết hạn hợp đồng một năm cô liền có thể tự do. Hiện tại, tôi đổi ý giao cô cho pháp luật, hợp đồng kia hủy bỏ “. Đã bao nhiêu lần anh vì nữ nhân này mà phá bỏ nguyên tắc.
“ Được “. Chuyện này cô thật không biết nói gì, anh muốn sao thì cứ như thế ấy.
Sự bình tĩnh của cô nhắc nhở anh cũng phải như vậy, cái cảm giác do dự của anh tồn tại chính là một sai lầm.
“ Tôi đã tìm được minh chứng ở sân bay chứng tỏ người đàn ông va vào cô chính là chủ nhân gói ma túy. Tôi đã giao bằng chứng đó cho luật sư “.
Trình Dật Hàn thế nhưng không thấy được trong mắt cô sự ngạc nhiên.
Vân Thiên Nhược thầm nghĩ, anh nói anh giao cô cho pháp luật. Nhưng, anh không biết, anh chính là pháp luật.
“ Đây là vì một đêm kia ở trên đảo tôi xem như mắc nợ cô, vì vậy tôi cho cô hai con đường lựa chọn “. Rõ ràng là cô nợ anh, cả đời cô cũng không trả được. Nhưng anh vẫn cho cô một con đường lựa chọn.
Nghe đến đó, cô liền từ chối.
“ Tôi không cần “. Bởi vì cô đã tự đưa ra con đường cho chính mình, không phải nằm trong tay anh.
Nhưng anh không phải đang hỏi ý kiến của cô, cô còn chưa nghe, vội vàng từ chối quá sớm rồi đi.
“ Thứ nhất cô nhận cô là người tàng trữ chất trắng, bằng chứng kia luật sư tự động trả lại tôi. Thứ hai, cô nhận tội cố ý gây thương tích dẫn đến hậu quả chết người, lúc đó luật sư mở ra tập tài liệu sẽ thấy bằng chứng sẽ đưa lên thẩm tòa “. Thanh âm thể hiện sự uy quyền, định đoạt số phận người khác.
Lần này tay cầm điện thoại run rẩy, lông mi cong cũng run không kém. Ngờ vực không dám tin, anh nói gì?
Là tội cố ý gây thương tích dẫn đến hậu quả chết người, không phải tội giết người? Anh rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, anh lẽ nào không thực hiện lời hứa với Nhạc Lam Tịch?
Anh tính toán thật kĩ càng, ngay cả luật sư cũng vì anh mà làm việc, trắng trắng đen đen phân không ra. Anh sao không trực tiếp để cô gánh hai tội trạng, anh không phải vẫn có lợi. Khổ tâm tính toán như vậy là ý gì? Nam nhân này thâm sâu, khiến người ta đoán không ra.
“ Nói như vậy, luật sư không biết trong đó là thứ gì? “.
“ Phải. Ông ta sẽ phân theo hai lời khai của cô mà đưa ra quyết định “. Đến hôm quyết định đó, Tần Dạ sẽ chuyển đến cho ông ta bằng chứng. Hôm đó, đưa đến cũng không muộn.
Trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ đến những vui buồn ngọt đắng đi qua. Quyết tâm dâng lên, đưa ra yêu cầu.
“ Tôi muốn thời gian suy nghĩ?“.
Trình Dật Hàn cũng không muốn biết cô chọn tội nào, bất luận là gì thì mục đích anh cũng đã hoàn tất.
“ 19 ngày, cô có 19 ngày để đưa ra quyết định của mình “. Thời gian đã được anh tính toán đưa ra, anh chỉ cần nói một lời bọn họ không thể không làm theo, vào ngày này đưa ra phán xử.
19 ngày nữa...
Tính nhẩm không phải chính là trước ngày Nhạc Lam Tịch mất một ngày. Anh cũng thật dụng tâm
“ Tôi muốn tin tức không bị truyền ra ngoài cho đến khi kết thúc phiên tòa “. Cô không biết phải đối diện thế nào với những người xung quanh, ít nhất là lúc này cô muốn thật bình tâm đưa ra quyết định.
“ Tốt “. Điều này không khó, anh cũng không muốn ai biết cô đang ở nơi này.
“ Có một chuyện tôi còn chưa nói với anh, là sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì. Tôi thế nào lại đẩy Lam Tịch, tôi đến giờ phút này vẫn khẳng định rằng tôi không vì anh mà mưu hại Lam Tịch “.
Sáu năm trước.
Khi cô và Nhạc Lam Tịch đi bộ trên con đường kia, khá vắng người. Vân Thiên Nhược đi ở trong, còn Nhạc Lam Tịch đi phía ngoài. Con đường nhỏ không có hàng rào phân cách ở giữa.
Hai nữ sinh nhìn nhau nói cười đùa vui vẻ, cho đến khi có một chuyện khác lạ xuất hiện trong tầm mắt cả hai.
Chiếc xe tải đi ngược chiều không chạy trong phần đường dành cho ô tô, mà lấn sang đối diện phần đường sát lề đường dành cho người đi bộ và xe hai bánh.
Cả hai nữ sinh bất động ngơ ngác nhìn, mồ hôi thấm, đôi mắt hoảng loạn.
Vân Thiên Nhược phản xạ nhanh hơn, một giây ngắn ngủi quay đầu lại xem phía sau có chiếc xe nào đang chạy đến không. Với một cái ánh mắt tinh khi không thấy phía sau nguy hiểm, liền đưa tay đẩy mạnh Nhạc Lam Tịch sang bên kia đường.
“ Cẩn thận “. Hét to một tiếng đầy sợ hãi, bởi vì bản thân so với Nhạc Lam Tịch nhỏ hơn mà bị dội ngược lại khiến cô ngã về sau.
“ Kítttt... “. Chiếc xe tải vào lúc nguy cấp thắng gấp, tài xế đánh tay lái sang hướng tay phải.
Số phận thay đổi từ đây...
Từ phía sau con hẻm, một giây khi Vân Thiên Nhược quay lên xác định đẩy Tăng Nhu Đình ra né tránh chiếc xe điên dại. Một chiếc xe thể thao trắng xuất hiện với gương mặt nam sinh tái nhợt.
Trong khoảng khắc nhìn thấy Nhạc Lam Tịch bóng lưng nam sinh ôn nhu hiện rõ, không nhìn đến sự khác lạ tình huống. Đến khi nhìn thấy một màn kia cũng là lúc tâm rơi xuống địa ngục không có thời gian phân tích chuyện gì đang xảy ra, không phù hợp ở điểm nào.
Chiếc xe tải không dừng lại mà lao đi tháo chạy.
Hớt hải chạy đến ôm lấy cô gái người đầy máu vào lòng không ngừng lớn tiếng, thanh âm khàn đặc cảm động trời xanh:
“ Tiểu Tịch....Tỉnh lại...Tiểu Tịch... “. Nam sinh đau đớn vạn phần, cô gái hơi thở yếu ớt, gương mặt tái nhợt với vết thương, không ngừng đổ máu.
Một đường máu dài kéo dài đến xe vô cùng ám ảnh, nam sinh mất đi thanh âm giống nhau, không ngừng lay người cô gái. Tay run rẩy kịch liệt, lòng lạnh lẽo.
Vân Thiên Nhược tỉnh dậy với những ánh mắt vây quanh, đầu đau như búa, trong lòng cái cảm giác kia rõ ràng.
Mọi người hỏi han cô vài lời rồi rời đi. Còn lại mình cô ngơ ngẩn nhìn vũng máu giữa lòng đường, chói mắt vô cùng.
Cô cứ thế ngồi nơi đó suốt mấy tiếng đồng hồ, cứ ngây người như mất linh hồn mà nhìn. Kì lạ, nước mắt một giọt cũng không rơi, nhưng so với khóc còn tệ hơn. Như rằng, cảm xúc sống trong cô gái biến mất.
Trời đổ cơn mưa thật lớn, sấm vang chớp giật như phản ứng mãnh liệt chuyện gì.
Ngày đó, không phải ngày tận thế của cô nhưng cô không khác nào người đó.
Trái tim cô gái từ đó yên ắng, trong lòng dằn vặt muôn loại thống khổ.
Bánh xe vào thời khắc then chốt bất ngờ chuyển hướng, không ai ngờ tới. Chỉ là vậy lại khiến cuộc đời biến đổi, tất cả...
Nhưng là con người, vẫn nên chấp nhận, học cách chấp nhận tình huống tồi tệ nhất sẽ đến với ta.
....................
Giọng nói đã nhiếm chút khàn khàn nhưng đối diện với nam nhân này, cô không cho phép.
Nam nhân vẫn vậy, tĩnh lặng vô cảm, lạnh lùng nhưng trong trẻo. Ánh mắt thay đổi nhưng không dễ dàng phát giác.
“ Đáng tiếc, tôi sẽ không thay đổi quyết định. Tôi ở đây nghe cô biện minh cho chính mình cũng bởi vì tôi cho rằng đây là lần cuối cùng cô gặp tôi “. Cứng rắn thanh âm còn không có thái độ như rằng đồng tình, một câu nói liền đổi trắng thay đen.
Hôm nay có quá nhiều điều lạ, mà anh chán ghét truy cứu nó. Dù thế nào, Tiểu Tịch vì ngày đó mà đi rồi. Hận của anh, sao vì một câu chuyện không sách không chứng mà tiêu tan sao. Anh bây giờ còn không phải muốn buông tha cô, hình phạt này là cuối cùng anh trả cô.
Cô còn muốn dựng lên một chuyện đặc sắc như thế còn không phải hi vọng anh đổi ý.
Không bao giờ. Anh thất hứa với Tiểu Tịch đã là giới hạn cuối cùng.
Câu chuyện rất hay, nhưng cô nói với nhầm người rồi, nếu là Lục Tử Kiện còn có thể tin.
Cô cũng cho rằng, đây là lần cuối cùng gặp anh.
“ Phải, cuối cùng... “. Nói không nên lời khi nghe đến âm thanh buồn buồn, lại vô cùng quyết tâm cùng khẳng định.
Cô trả lại anh khoảng trời bình yên, là việc mà cô có thể làm để bù đắp cho anh.
Trình Dật Hàn không phải không hẳn là không tin, nam nhân cao ngạo sao lại rút lại lời nói chính mình. Cho dù là gì, cô đẩy Tiểu Tịch ra chính là sự thật không thể bàn cãi.