Vân Thiên Nhược bước vào quán bar Over9 với khuôn mặt mệt mỏi, cô phải cố gắng lắm mới có thể tỉnh táo để nhìn rõ chỗ ngồi của cô bạn thân. Vừa thấy Trương Băng Khanh đang cầm trong tay ly rượi ngẩn người, Vân Thiên Nhược đi ngay tới ôm lấy cô bạn. Trương Băng Khanh ý thức được cũng đưa tay lên và nói:
“ Cuối cùng cũng đến rồi, tớ đợi cậu lâu rồi đó“.
Vân Thiên Nhược ngồi xuống và nói:
“ Không phải do cậu đến giờ mới chịu quay về hay sao hả, tớ tưởng cậu yêu đất nước Mỹ rồi không nghĩ muốn quay về nữa đấy “.
Đối diện với sự trách móc của bạn, Trương Băng Khanh cũng cảm thấy mình không phải:
“ Được rồi, Nhược Nhược xin lỗi, tớ phải giải quyết hết việc bên đó rồi mới tranh thủ về thăm cậu được đấy. Lần này sẽ ở lại lâu với cậu mà“.
Bọn họ đã 1 năm không gặp rồi, từ khi tốt nghiệp phổ thông, Trương Băng Khanh qua Mỹ du học, từ đó hai người họ chỉ liên lạc với nhau qua mạng xã hội, Trương Băng Khanh rất ít khi về nước. Mặc dù công việc học tập bận rộn nhưng cả hai vẫn dành thời gian cho nhau, đó là lí do tại sao tình cảm họ vẫn tốt như vậy.
Nghe vậy Vân Thiên Nhược vui mừng:“ Vậy thật tốt quá, tớ biết cậu bộn bề công việc, tớ không trách cậu đâu. Tớ cũng rất bận, hôm nay tớ học xong rồi bắt chuyến xe buýt sớm để kịp hẹn cậu đây“.
“Tớ biết cậu thương tớ nhất mà” Trương Băng Khanh lại ôm Thiên Nhược.
Hai người họ cứ thế kể cho nhau nghe những chuyện trên trời dưới đất. Lúc nói chuyện Trương Băng Khanh hay nhìn đồng hồ, thấy vậy Vân Thiên Nhược tò mò:
“ Cậu sao thế, nhìn đồng hồ nhiều như vậy. Không lẽ cậu có hẹn với ai nữa Sao? “.
“Bị cậu đoán trúng rồi, tớ có hẹn với mấy bạn nữa, tớ muốn giới thiệu cho cậu. À đúng rồi họ cũng học chung trường phổ thông với bọn mình đấy. Nhưng tớ không biết cậu có biết không nữa, tớ cũng quen họ khi ở bên Mỹ thôi“.
“ Tí nữa gặp sẽ biết thôi mà, sao tên Âu Dương kia không đi cùng cậu “
“ À, chắc chút nữa đến sau đó, bọn họ đi cùng nhau. Tớ cố ý đến trước để gặp cậu mà“. Trương Băng Khanh cười nói.
Năm học phổ thông, 3 người họ chơi thân với nhau, đến khi học đại học Trương Băng Khanh và Âu Dương Thần đều qua Mỹ học. Còn cô vì gia cảnh không tốt nên chỉ có thể học một ngôi trường bình thường trong nước. Cô là đứa con duy nhất trong gia đình, ba cô đã mất từ nhiều năm trước, năm Vân Thiên Nhược 15 tuổi mẹ cô đã bắt đầu với một người đàn ông khác, Triệu Chánh Đạo, ông ấy cũng đã có với vợ trước một đứa con trai năm nay 21 tuổi, cũng đi du học ở Mỹ. Cô không muốn nợ ân tình của Triệu Chánh Đạo quá nhiều nên từ chối để ông ấy chu cấp việc đi Mỹ, cô vừa đi học vừa đi làm cũng đủ chăm sóc bản thân mình, mẹ có dượng chăm sóc cô cũng rất yên tâm. Cô cảm thấy mình cũng rất may mắn vì có cô bạn tốt như vậy, không chê bai cô. Âu Dương Thần thân với Trương Băng Khanh hơn cô, quen anh ta cũng nhờ có Trương Băng Khanh. Từ lúc anh ta đi Mỹ, cả hai chưa gặp lại bao giờ.
Hai người cứ nói chuyện tiếp cho đến khi Trương Băng Khanh la lên:
“ Nhược Nhược, họ đến rồi! “.
Theo tiếng nói của cô bạn, Vân Thiên Nhược nhìn hướng đi vào, cô thấy 3 người rồi 4 người... Người đó vừa xuất hiện trong tầm nhìn của cô, trong lòng đã có chút hoảng sợ. Thầm nghĩ chắc anh ấy không phải đi chung chứ? Khi thấy Trương Băng Khanh vẫy gọi, họ mỉm cười và bước đến. người kia cũng vậy, cứ thế mà đến gần chỗ cô hơn. Đến khi anh bước đến và ngồi vào chỗ đối diện cô, cô cũng chỉ trơ mắt mà nhìn. Phát hiện bản thân có chút thất lễ, trước khi bị phát giác cô nhanh chóng thu cảm xúc lại, nhưng đôi tay dưới bàn không kiềm chế mà nắm chặt lại để giữ sự bình tĩnh. Trong lòng lại không ngừng đánh giá đã hơn 3 năm rồi, nay lại gặp nhau đột ngột như vậy, vẫn khuôn mặt lạnh lùng ấy, vẫn bóng dáng ấy, anh ấy vẫn luôn tao nhã như vậy, anh ấy nhìn trưởng thành hơn với bộ vest màu đen được may rất tỉ mỉ. Hóa ra dung mạo của anh ấy lại in sâu trong tim cô như vậy. Trình Dật Hàn dù gì là mối tình đầu tiên của cô, anh ấy cứ như vậy mà xuất hiện, Vân Thiên Nhược đương nhiên cảm thấy có gì không được tự nhiên. Cảm giác này cô chưa gặp bao giờ.
“ Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Vân Thiên Nhược, bạn thân của tôi, cô ấy hiện đang học năm 4 ở trường đại học Quảng Đông “. Trương Băng Khanh mở lời giới thiệu trước.
“Xin chào, rất vui được quen biết mọi người “. Cô nở nụ cười thật tự nhiên.
Cô gái mới đến ngồi đối diện Trương Băng Khanh giơ tay ra và nói: “Phạm Đăng Hi, là bạn của Khanh Khanh, tôi nghe cô ấy hay nhắc về cô “
Vân Thiên Nhược cũng đưa tay ra bắt lấy:“ khanh Khanh cũng nói cho tôi nghe về cô, Phạm tiểu thư “
“ Nhược Nhược tiểu thư, cô không phải là quên tôi rồi chứ? “. Âu Dương Thần đang ngồi cạnh Trương Băng Khanh đứng lên dang đôi tay rồi nhìn về phía cô.
Cô hơi ưỡn mình về phía trước rồi ôm nhẹ Âu Dương Thần:
“ Làm sao có thể quên Âu Dương Thần anh được, lâu rồi không gặp, anh vẫn vậy, vẻ bề ngoài không thay đổi, vẫn rất điển trai“. Vừa nhìn đánh giá rồi cô đưa ngón tay cái lên.
“ Quá khen rồi“.Âu Dương Thần tuy là
nói vậy nhưng vẻ mặt lại rất đắc ý, tỏ vẻ điều đó là dĩ nhiên, khiến mọi người không nhịn được cười, cô để ý chỉ có Trình Dật Hàn vẫn là không quan tâm. Rồi Âu Dương Thần nói tiếp: “Còn cô thì thay đổi rồi, chính chắn hơn rồi“.
“Cảm ơn anh“.
“ Giới thiệu với cậu, đây là Lục Tử Kiện “. Trương Băng Khanh đưa tay về người ngồi cạnh cô, anh ta vẫn ngồi quan sát mọi người và bày tỏ thái độ không muốn giới thiệu nên Trương Băng Khanh phải lên tiếng.
Vân Thiên Nhược đối với người xa lạ có chút không được tự nhiên, lại thêm thái độ nhìn khó gần nên cô chỉ nói đơn giản “ xin chào anh Lục “ và khóe miệng chỉ hơi nhếch. Lục Tử Kiện giương mắt nhìn và đánh giá Vân Thiên Nhược một chút, cô gái mới chào hỏi niềm nở, sao giờ với anh thì lại tỏ ra thái độ lạnh nhạt như vậy, thầm nghĩ “ Mặt anh không lẽ lại dọa người như vậy “.
Đột nhiên, ngoài dự đoán của Vân Thiên nhược, anh ta thế nhưng lại đưa tay ra và nói: “ Hân hạnh được biết cô, Vân tiểu thư “.
Vân Thiên Nhược mặc dù ngạc nhiên cũng nhanh chóng đưa tay lên và bắt “Hân hạnh“.
Thật ra tay Vân Thiên Nhược đã đầy mồ hôi rồi, từ đầu đến giờ cô tỏ ra thản nhiên nhưng chỉ có cô biết bản thân mình đang lo sợ. Phải đối mặt với người mình từng yêu muốn bình tĩnh thật sự rất khó. Cô cảm nhận được tim mình đang đập thật nhanh, khi Trương Băng Khanh lại một lần nữa đứng lên và đưa tay chỉ về người kia và nói với giọng điệu nhẹ nhàng:
“ Anh ấy là Trình Dật Hàn, là một người đàn ông ưu tú “.
Vân Thiên Nhược không biết phải làm sao, Trương Băng Khanh không biết cô biết và yêu Trình Dật Hàn. Trình Dật Hàn khiến cho cô ngay cả nhìn thẳng cũng không dám, nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh ngay lúc này, anh dường như, như có như không đang chờ đợi cô lên tiếng trước. Cô rất muốn nói gì đó nhưng sao có cảm giác bị đánh mất giọng nói. Trương Băng Khanh ngồi bên cạnh vỗ nhẹ để nhắc nhở cô.
Trương Băng Khanh quen biết Trình Dật Hàn nên biết, với tính cách của Trình Dật Hàn thì sẽ không mở miệng trước. Hôm nay anh đi đến đây đã là tốt lắm rồi.
Vân Thiên Nhược nhìn bạn tốt và cười nhẹ, len lén hít thật sâu để tìm lại giọng nói, một chút sau cô mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
“ Ừm, Xin chào “.
Vân Thiên Nhược thế nào cũng không nghĩ bản thân lại bày ra bộ dáng như không bằng lòng với việc Trình Dật Hàn yên tĩnh, như người được nhắc đến không phải anh. Nào có ai biết, Vân Thiên Nhược là đang sợ, cô gái không sợ trời không sợ đất đi đâu rồi.
Nghe cô lên tiếng, Trình Dật Hàn vẫn giữ nguyên tư thế nhìn lơ đãng một lúc rồi nhấp nhẹ ly rượu trong tay, rất mị hoặc, Vân Thiên Nhược đang định thu lại ánh mắt thì anh bỗng nhiên nhìn cô, không nói không rằng chỉ nhẹ gật đầu như trả lời.