Tại khách sạn Hilton, tỉnh Pattaya.
Có một cô gái với cương vị là quản lí khách sạn đang trên đường đi làm việc, miệng lẩm bẩm:
“ Ai lại cằn nhằn khó tính thế không biết, cũng chưa gặp vị khách nào lạ lùng đến vậy! “. Cô gái với mái tóc đen dài được cột lên một cách gọn gàng, lúc làm việc như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt nghiêm túc.
Chuyện là, nhân viên phục vụ phòng báo cáo cho cô, vị khách đặc biệt đó có điểm không hài lòng. Nữ nhân viên hỏi vị khách có điểm nào không vừa ý. Nhưng người đó vẫn không nói, điều người đó yêu cầu là phải gặp riêng quản lí nói chuyện. Quả thật, rất nhiều người thật khó chiều. Khách sạn Hilton phục vụ rất tốt, có thể nói nổi danh khắp Pattaya này, sẽ không có gì khiến khách hàng không vừa lòng được.
“ Cốc... Cốc “.
“ Xin lỗi, quý khách có phải là vị khách muốn gặp quản lí không? Tôi đến theo lời quý khách, không biết quý khách có gì không hài lòng?“. Đứng bên ngoài nói với giọng điệu niềm nở.
“ Tiến vào “. Thanh âm nam nhân trầm trầm truyền đến, nhưng bị một loại âm thanh khác khuyếch tán.
Cô gái nghe mơ hồ thấy có sự quen thuộc, nhưng chốc lại bị cô gạt bỏ:
“ Mình đa nghi quá thôi! “. Tự nhủ với lòng như thế sau đó mở cửa đi vào.
Bước vào căn phòng cao cấp, toan mở lời hỏi han nhưng thật lạ khi không thấy bóng người. Từ trong phòng tắm, lúc này cô gái mới để ý từ trong phòng là tiếng nước chảy. Dường như vị khách này đang tắm.
“ Tiên sinh, tôi ở đây có vẻ không được hay! Tôi ra ngoài đợi ngài vẫn tốt hơn “. Có chút không hiểu, vị khách này chuyển lời cho nhân viên cô liền đi đến nghe anh giải bày, thế nhưng lại đi tắm còn không khóa cửa phòng. Cô nếu như ở đây mà có mất gì, sẽ gánh vác không nổi.
“ Không cần “.
Cô gái đã xoay người rời đi nhưng bị thanh âm mang theo mệnh lệnh cưỡng chế áp đặt khiến bước chân dừng lại.
Cô không thể làm phật ý của khách hàng được, hẳn là cũng sắp xong rồi đi.
Tự nhiên ngồi xuống, có chút nhàm chán cầm tờ báo lên đọc. Nội dung tờ báo có phần xoáy sâu vào tâm lí con người vì thế cô đọc say mê chăm chú, không để ý thấy người khách đã tắm xong lúc nào bất động nhìn cô với ánh mắt ôn nhu.
Đọc xong một bài vô cùng triết lí nhưng để hết được nó cũng không phải dễ dàng, gấp tờ báo lại cầm trong tay mới dương mắt nhìn về phía phòng tắm. Cái suy nghĩ vị khách kia vì sao lại lâu như vậy bỗng đình chỉ ngay tức khắc khi nhìn thấy nam nhân đứng ở khoảng cách khá gần đang nhìn mình.
Ngay cả sức lực đứng dậy chào, đáng lẽ ra phải hỏi xem vấn đề nào không thỏa đáng thì lại mở to mắt nhìn người đó. Ánh mắt màu trà với nhiều loại cảm xúc khiến cô nhìn không thấu, cũng không dám nhìn thẳng vào.
Ban đầu cô nghe đến giọng nói không thể quen thuộc kia lại phủ định bởi vì bị hòa vào dòng nước khiến cô không dám xác định, hơn nữa cô không nghĩ đến sẽ là người đó. Cô hỏi bằng anh ngữ mà người đó cũng đáp lại như thế, cô làm sao nghĩ được sâu như vậy.
Phải một lúc sau mới lấy lại tâm hồn bị thất kinh, đứng dậy một cách chậm chạp.
Nam nhân mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt theo từng lọn tóc mà chạy xuống vô cùng mê người. Trên người chỉ mặc áo tắm đơn giản vòm ngực màu đồng thoắt ẩn thoắt hiện thể hiện sự săn chắc khỏe mạnh ở nam nhân.
Hình ảnh quen thuộc như mới hôm qua...
Anh rõ ràng biết ở ngoài có người chờ nhưng vẫn cố ý ăn mặc như vậy ra ngoài. Không những cố ý chuyện đó, gọi cô vào cũng là chủ ý.
“ Tiên...sinh. Thì ra là ngài “. Cô gái không biết bản thân mình tuy rằng nở nụ cười nhưng lại vô cùng khó coi, tay nắm chặt tờ báo trong tay. Cô muốn tỏ ra là người lạ từng có duyên gặp qua ngày hôm qua nhưng thật khó.
Sao lại sơ sót như thế, ngay từ đầu cô nên xem qua thông tin của khách hàng.
Vẫn là câu nói tiên sinh đó, nam nhân nghe đến thập phần chói tai.
“ Tiểu Thư, thật trùng hợp “. Lời nói không biết ngượng, nam nhân so với hôm qua vô cùng bình tĩnh. Bàn tay to thoáng nhìn toát ra sự ấm áp đưa ra trước mặt cô gái.
Khéo léo né tránh hành động này, tuy rằng nhìn anh nhưng vẫn mang theo chút mất tự nhiên mà lơ đễnh né tránh.
Cô cần thêm một phút để thật tự nhiên, đem tất cả những gì một năm học được đem ra sử dụng.
“ Phải, thật trùng hợp. Nhưng tôi đến đây với tư cách quản lí, làm sao có thể bắt tay với ngài “. Cô cũng không xưng “ anh “ mà xưng “ ngài “ còn chưa biểu đạt rõ khoảng cách sao?
Cô gái nhìn bộ dạng nam nhân lúc này bèn lấy lí do rời khỏi, khi vừa đưa ra lời từ chối.
“ Tôi ở đây sẽ không tránh khỏi khiến ngài mất tự nhiên. Tôi ra ngoài đợi! “. Đặt tờ báo xuống, tay run rẩy không ngừng nhanh chóng thu lại đặt ở sau lưng.
Trình Dật Hàn làm ngơ lời cô nói, buông tay xuống phản xạ vô cùng nhanh giữ lại bước chân cô.
“ Tiểu Thư vẫn còn nhớ hôm qua tôi đã nói gì không? “. Bởi vì cô gái hỏi bằng tiếng mẹ đẻ nên nam nhân cũng không sử dụng anh ngữ.
Người có lá gan, có khả năng đặt anh ngoài mắt anh chỉ cho phép một mình cô.
Cô càng trốn tránh anh càng xác định rõ ràng. Nếu là phụ nữ khác từ hành động lời nói mờ ám giữ cô lại trong phòng sẽ dễ dàng nhận ra ý đồ của anh, trốn nhanh như cô thì sao được gọi là thú vui hồng trần. An cũng không phải người tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác với trang phục không chỉnh tề.
Cô trưởng thành, anh có thể thấy được điều đó. Cô bây giờ so với trước vô cùng bình tĩnh, nếu không phải anh suy xét có thể sẽ bị biểu cảm xa lạ của cô đánh lừa. Cũng sẽ không tránh khỏi sai sót, khi cô suy nghĩ về anh quá đơn giản, cũng cho rằng cô hoàn hảo che dấu chính mình.
Chuyện hôm qua, quả nhiên anh đến đây vì chuyện đó. Cô cũng không phải sợ đối mặt với nó, một phút trôi qua đem bản lĩnh chính mình học được thể hiện ra ngoài.
“ Tiên sinh, chúng ta không có gì để nói thêm về ngày hôm qua, tôi đã cùng ngài nói rất rõ ràng. Nếu ngài phàn nàn về thái độ phục vụ của nhân viên hay là vấn đề thức ăn không hợp khẩu vị. Hoặc là ngài không hài lòng căn phòng này chúng tôi sẽ đổi cho ngài căn phòng vừa ý ngài. Những chuyện khác không liên quan đến khách sạn, tôi không thể giải quyết cho ngài. Ngài hiểu ý tôi chứ?“. Mặt đối diện anh, dõng dạc từng lời nói.
Ngài hiểu ý tôi chứ? Được cô đặc biệt nhấn mạnh.
Vân Thiên Nhược cô, mất thời gian sáu năm lại không học được cách ngừng yêu anh, càng không có học được cách bình tĩnh trước mặt anh. Nhưng chỉ với một năm, tim cô không còn vì anh mà nhức nhối liên tục đã là một kì tích, làm sao có thể mong hoàn toàn chôn vùi anh vào kí ức. Nhưng đổi lại cô học được sự ảnh hưởng của mọi người tác động đến cảm xúc của cô, trong những người đó bao gồm cả anh.
Vẫn vậy, trải qua bao nhiêu chuyện vẫn giữ trong mình sự ngang tàng, chuyện không quan trọng được anh gạt bỏ.
“ Tôi nói Tiểu Thư rất giống một người mà tôi quen biết, rất giống “. Anh rất nhiều lần trong quá khứ nhịn không được mà đưa mắt nhìn cô thật kĩ, cho dù đứng ở góc độ nào cô vẫn như thế trong mắt anh.
Rõ ràng cô nói rất minh bạch, cô không đề cập đến anh thế nhưng quay trở lại. Vân Thiên Nhược cảm thấy câu “ Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời “ viết ra để dành cho nam nhân cứng ngắc như anh. Còn chưa kịp ngăn anh lại thì y như rằng anh đoán trước đã mở lời chuyên sâu vào vấn đề.
“ Em diễn rất tròn vai, em hoàn toàn xem tôi như người dưng mà đối xử. Em có thể có gương mặt giống cô ấy, có thân ảnh giống cô ấy, có vẻ bề ngoài giống cô ấy. Nhưng tính cách của cô ấy, cử chỉ của cô ấy sẽ không thể giống như là cùng một người. Em cũng như cô ấy xem rẻ vị trí của tôi, xem rẻ luôn cả vẻ bề ngoài của tôi “. Anh nhớ được bức thư kia cô đã nói cô yêu anh không phải vì tiền tài danh vọng, không phải bởi vì gương mặt tuấn dật của anh.
Vân Thiên Nhược không hiểu lần này anh xuất hiện ở đây có ý gì, còn nói những lời như rất hiểu rõ cô.
“ Cứ cho là tôi có vẻ ngoài giống người quen của ngài đi. Nhưng ngài sai rồi! Tôi không biết người trong lời ngài nói mang một tính cách như thế nào, cô ấy không giống những người phụ nữ khác đắm đuối trong vẻ đẹp thiên phú của ngài, không có nghĩa là không có người thứ hai, không có người thứ ba rồi thứ tư “.
“ Nếu tôi có thể đưa ra bằng chứng em và cô ấy chính là một, như vậy em phải theo tôi về “. Câu nói chắc chắn, che giấu xúc động muốn đem cô đến ôm chặt vào lòng.
Theo anh về đâu. Hợp đồng vốn chấm dứt từ lâu, việc năm xưa không phải cũng được phơi bày rõ ràng. Người anh cần tìm là Tăng Nhu Đình đang ở trong tù, không phải cô.
“ Tôi sẽ không đem cuộc đời mình ra đánh cược, cũng không có lí do gì tôi phải cùng ngài chơi một trò chơi vô bổ “.
Đưa tay nắm nhẹ giữ lấy cánh tay cô, hai bàn tay chạm vào nhau giống như có sóng điện từ chạy qua, giống như cái nắm tay của hai bạn trẻ mới lớn yêu nhau nhưng ngượng ngùng. Cả hai cùng ngưng đọng một lúc, Vân Thiên Nhược ý thức được chuyển nhẹ tay liền bước ra một bước kéo dãn khoảng cách.
“ Rất tiếc, tôi không phải đang hỏi em “. Lắc lắc đầu phủ định.
Về sau, tất cả quyền đều cho em nắm, đều do em quyết định. Nhưng bây giờ không phải, nếu hiện tại giao cho em là anh thua rồi, còn mất luôn cả em.
Đúng thế, anh làm gì cần phải hỏi sao? Cô cũng không cần anh hỏi gì, anh cứ thế mà sống đường anh, cô đi đường cô không tốt hơn sao? Vẫn như vậy, chán ghét anh khi luôn áp đặt, luôn xem anh là trời. Giọng nói đã tăng phần hàn khí.
“ Ngài có thể đi nói với Giám Đốc khách sạn rằng tôi làm việc không tốt, không tôn trọng ngài. Bây giờ tôi phải đi rồi, trò chơi của ngài vẫn nên tìm một người khác đi “. Tức giận. Nữ nhân đã tức giận quả thực đáng sợ, ngay cả thục nữ, công việc cũng không cần giữ.
Thanh âm dỗ ngọt ngoài ý muốn truyền đến.
“ Ngoan, đừng động “. Khiến cô yên ổn chỉ có cách giam hãm cô lại, thỏa mãn nở nụ cười nhẹ ấm áp giữa sa mạc, đầu nghiêng về phía cô hít lấy hương thơm dịu nhẹ lại như thuốc phiện.
Còn nói không phải cô sao? Ở nơi cô có chỗ nào anh không biết, hôm qua hỗn loạn xúc động không chú ý đến mùi hương đặc trưng của cô. Đi khắp thế gian e rằng cũng không tìm được người thứ hai mang theo tư vị khiến anh mê luyến.
Anh không nằm mơ... Cô thật sự trở về bên cạnh anh rồi... thật sự xuất hiện mang theo sự sống gieo mầm vào tim anh.
Nhưng vẫn phải để cô gái cứng đầu thừa nhận.
Vân Thiên Nhược nghiêng đầu né tránh, một thời gian dài không chung đụng gần như vậy với nam nhân cô có chút không quen. Anh rõ ràng chính là như vậy, chỉ cần là nữ nhân anh đều không bỏ qua.
Trong không khí tất cả đều là hơi thở của anh, cô có chút hít thở không thông, hét lớn muốn anh tỉnh táo.
Cô không phải Vân Thiên Nhược bị anh nắm trong lòng bàn tay, để anh tùy ý đùa bỡn.
“ Ghê tởm, anh không biết đến hai từ tự trọng sao?“.
Có phản ứng, anh không tin cô còn có thể nói những lời đa lễ, xa cách kia.
“ Đương nhiên biết, nhưng lúc này vô hiệu hóa“.
Một tay chế trụ eo cô giữ chặt, tay còn lại giữ đôi tay nhỏ kia, thanh âm thương tiếc:
“ Đau sao?“. Anh với thói quen dùng lực mạnh kéo cô lại không thể không làm cô đau, nhưng không thể để cô đi. Động tay một cái ôm thân hình gầy yếu kia lên đi về hướng giường.
Vân Thiên Nhược bình bĩnh nhìn đến tình hình hiện tại, thấy giường cách tầm mắt càng gần, tay không ngừng đấm mạnh lên người anh.
“ Anh bỏ tôi xuốnggggg... bỏ xuống “.
Trình Dật Hàn thật sự bị cô gái trong lòng phản kháng kịch liệt đánh đau, nhưng một chút này có là gì, vẫn ngang nhiên ôm cô đặt xuống, thân mình liền ép xuống ngăn cản cô thoát.
“ Có phải hết đau rồi không? Như vậy, liền ngoan một chút nằm yên “.
“ Anh làm gì? Tôi không phải cô gái kia “. Tay đập anh ma sát đến đau nhưng anh vẫn không chút xê dịch.
Thoải mái phun ra hai chữ, như lẽ thường tình.
“ Kiểm tra “.
Cô gái phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, một năm trước là vậy, vì sao anh vẫn xuất hiện đem đến cho cô những tổn thương sâu nhất? Vì sao, cứ luôn ép cô.
“ Tôi sẽ kiện anh “.
Trình Dật Hàn rối lòng, không đành lòng để cô bất lực như thế nhưng anh không còn cách nào khác.
“ Đừng tức giận, đừng động “. Vẫn không quên hạ lửa, cô về sau tức giận thật rồi, không nhìn anh, anh phải làm sao?
“ Anh mau tránh ra, tránh ra có nghe không?“.
Anh nghe rõ, cũng nhớ rõ cô từng đối với anh tức giận không đầu hàng như vậy.
Thật sự rất hoài niệm.
Nhược, uỷ khuất một chút, anh không thể lại để mất em.
“ Một năm, tôi không hề chạm qua phụ nữ. Em nghĩ xem, em cứ như vậy tôi làm sao có thể khống chế dục vọng của mình “. Anh chỉ muốn uy hiếp cô yên lặng, nếu không sẽ làm cô đau, mà cô đau anh làm sao có thể vui.
Chết tiệt. Đường đường là nam nhân lại bị cấm dục một năm, ngay cả anh cũng không ngờ nhưng là do anh không có hứng thú với bất kì ai. Vừa gặp cô, anh thật sự khó áp chế cơn nóng trong anh.
“ Tôi mặc kệ anh thế nào? “.
Cái cảm giác đỏ mặt chiếm lấn một góc trong cô, cô không thể cùng anh lại xảy ra quan hệ. Thứ nóng như lửa kia với hành động giữ cô lại không ngừng chạm đến cô.
“ Nhược, em không nghe lời. Tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh với em, em ngoan ngoãn nằm yên, tôi kiểm tra xong liền để em đi. Sẽ không đụng đến một tấc trên da thịt em, tôi hứa “. Giọng nói càng ra lệnh, không ngờ cô lại kiên định như thế, càng kéo dài cô sẽ càng đau.
“ Anh không có tư cách đối xử với tôi như vậy? Anh nếu như thật đói đến một năm không biết đi ra ngoài giải quyết sao?
Đây là cơ hội cuối cùng anh hỏi cô, nhìn cổ tay cô bị anh nắm đến đau rồi.
“ Chỉ cần em thừa nhận em là Vân Thiên Nhược, tôi sẽ không phải kiểm tra “.
Chỉ lần này thôi, anh chỉ làm cô đau một lần này thôi. Lời cô nói khẳng định rất quan trọng với anh. Anh sợ mắt anh nhìn nhầm rồi, sợ cảm giác cầm tay cô bị mất rồi, sợ khứu giác của anh không xác định đúng hương thơm của cô.
Anh sợ ngộ nhận, sợ cô gái này là do tiềm thức anh tạo ra, vốn dĩ không có ai ở đây, mà chỉ một mình anh cô độc.
“ Tôi không phải cô gái Vân Thiên Nhược trong lời anh, làm sao có thể thừa nhận “. Thanh âm có phần dùng sức, nghe đến khàn nhưng vẫn không chịu thua.
“ Em cứng đầu đến vậy?“.
Cô cứng đầu, còn anh thì không sao? Ở đây bức ép cô là chuyện đúng mà anh đang làm sao?
“ Anh muốn kiểm tra cái gì? Đi thuê thám tử điều tra không phải càng uy tín, tôi bây giờ có nói gì anh cũng không tin. Anh không thể làm như vậy?“.
“ Bằng chứng trên người em, tôi không cần phiền đến thám tử “.
Trên người cô có gì? Ánh mắt cô mở lớn như muốn hỏi.
Lẽ nào là....
“ Rất đơn giản “. Chân mạnh dùng lực khiến cô không thể đụng, một tay giữ chặt chai tay cô, tay khác dời đến cổ áo sơ mi cô cởi ra từng cúc.
“ Anh có dừng tay lại không? “. Cô thật muốn hét lớn Trình Dật Hàn, anh khốn nạn.
“ Em có từng nghe qua, thứ mà vạn người không ai trùng ai, dấu ấn bất biến cả đời chính là dấu vân tay. Là khi sinh ra ông trời đã ban cho mỗi người. Mà, cô gái tên Vân Thiên Nhược trên người có một dấu ấn kí của tôi, cũng có thể nói bất biến cả đời. Đó chính là...“.
Trình Dật Hàn lưu lại trên ngực Vân Thiên Nhược ấn kí có thể xem như là trời của cô không? Là bầu trời che chở cô, là bầu trời rộng lớn nhưng trong tim chỉ chứa mỗi một mình cô. Là bầu trời nâng đỡ, khi cô khóc anh ở bên, khi cô buồn cũng không sao anh sẽ là bờ vai để cô dựa vào. Là người mà những khi mệt mỏi cô luôn nghĩ đến đầu tiên.
“ Em có thể giải thích vì sao trên ngực em cũng có dấu ấn này không?“. Sự thật được khẳng định, thanh âm đa dạng xúc cảm.
Tâm anh bình thản, em biết không?
Anh tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu, lòng anh rối loạn bấy nhiêu, phải biết rằng cô nói cô không phải, anh đã mất cảm giác đến bao nhiêu.
Trình Dật Hàn đem áo cô mặc lại chỉnh tề, nhìn ánh mắt vô hồn nhìn sang nơi khác của cô. Dục vọng mới lên cao liền hạ xuống, anh gấp gáp hóa vụng rồi sao?
Cô, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh.
“ Nhược, anh...“. Anh muốn mở lời giải thích, nhưng cô gái thoát khỏi gọng kìm đứng dậy khỏi giường, để lại một câu có thể nói là thừa nhận, nhưng càng khiến nam nhân rớt xuống vực sâu.
“ Xong rồi sao? Tôi không biết cái dấu vết đó từ đâu mà có, tôi không muốn về sau gặp lại anh thêm một lần nào nữa. Tôi làVân Thiên Nhược thì sao, cũng không hề quen biết anh, không hề “. Bất lực giọng nói khiến người ta đau lòng, cô đây khác nào bị nhục nhã sao, anh thấy không có gì nhưng cô không thấy vậy.
Đừng gọi tên cô nghe thân mật đến thế, cô nhận không nổi. Cô thừa nhận bản thân chấn động khi gặp lại anh, còn nghe thấy anh gọi cô đầy yêu thương và đau lòng. Nhưng anh vốn không hề để ý đến cảm nhận của cô, anh chẳng qua chỉ là ngạc nhiên khi thấy cô còn sống mà thôi, chỉ đơn giản như thế.
Anh vẫn phải đi cô đi, không thể lại ép buộc cô. Cô nói như vậy là thừa nhận sao, anh lại cảm thấy bản thân thất bại đến thế. Đứng trước cô, anh vẫn không kiềm chế được mà theo thói quen một tổng tài.
Cho anh một cơ hội nữa được không? Anh thật sự xác định được trước mặt anh là người thật, không phải là ảo giác của riêng anh.
“ Sẽ có ngày, em đứng bên cạnh anh với thân phận là Vân Thiên Nhược, là nữ nhân anh không tiếc sinh mạng bảo vệ em đến hết đời. Bây giờ em không nhận anh, cũng không sao, anh vẫn sẽ chờ em “. Anh không yêu thì sẽ không yêu, mà đã yêu chính là cả đời.
Bởi anh không thể mất em thêm lần nào nữa...
Anh biết sự xuất hiện tồn tại của cô ở đây là một dấu hỏi lớn, anh không phải không muốn biết, mà anh chờ cô chính mình nói cho anh nghe. Kì tích ở nơi nào đã đem sự thật trên báo không phải là sự thực.
Trong tình yêu, cách thể hiện tình yêu mỗi người khác nhau, cách nhìn nhận hành động của đối phương cũng khác nhau. Nói là thay đổi, nhưng không phải dễ dàng, vẫn phải có những bài học để người đó triệt để nhận thấy bản thân quá đáng ở điểm nào. Có như thế, mới có thể gọi là hạnh phúc vĩnh viễn.
Trình Dật Hàn không sai khi quá nôn nóng, mà Vân Thiên Nhược cũng không sai khi tuyệt tình không chịu thừa nhận. Có lẽ là một người chịu áp lực quá lớn không thể không nhanh trấn định con tim đập loạn. Còn một người kia mơ hồ đối với hành xử khác lạ kia, lúc ngọt ngào nói chuyện, lại hành xử một cách thương tổn trái tim không còn lành lặn.