Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 80: Chương 80: Quên không được ngày đó thương tâm




Phố đi bộ Pattaya về đêm vô cùng tấp nập, ồn ào náo nhiệt và không kém phần lí thú.

Trình Dật Hàn không tình nguyện đi bộ nơi đông đúc thế này, nhưng cô gái bên cạnh ngó tới ngó lui, ngó xuôi ngó ngược rồi tự mình cười tít mắt.

Trên tay là từng xiên nướng vơi dần, nhìn đến nam nhân sắc mặt vô vị không khỏi đánh giá anh không biết thưởng thức.

Ban đầu cô chỉ muốn đi một mình nhưng anh lại không cho phép. Cô dường như là quỳ xuống khóc lóc năn nỉ mới được anh đồng ý. Nhưng ai ngờ đến anh cũng tình nguyện chen lấn vào nơi đông người này, hơn nữa còn đi bộ.

Cảm giác bình yên vui vẻ trong lòng thế này, thật tốt!

Ngón tay chỉ về đằng trước nơi nhiều người vây quanh, đôi mắt xoáy sâu vào bên trong, cũng không xác định gì đã nói với người kế bên:

“ Anh xem, phía trước đang có gì, nhìn rất vui “. Vui vẻ hớn hở cười, tự nhiên nắm lấy bàn tay bên cạnh kéo nhanh về trước như sợ chậm một giây sẽ bỏ lỡ.

Nam nhân đứng ở sau, ánh mắt âm u nhìn cô gái lẫn vào giữa lòng người, còn lôi kéo lấy một người đàn ông khác. Trong lòng không khỏi thổi bừng lửa giận, là cô sống chết đòi đi, đi rồi lại trước mặt anh nắm tay người khác.

Vân Thiên Nhược vẫn chưa phát giác được sự kì lạ, người đàn ông bị cô kéo đi lấy làm thú vị cũng không lên tiếng nhắc nhở. Cô gái lẩm bẩm điều gì đó nhưng anh nghe không hiểu, thế nhưng lại nhìn mê mẩn nụ cười rạng rỡ trong sáng kia.

Nói rất nhiều nhưng người bên cạnh không đáp lại cô một tiếng, bất giác cô có linh cảm xa lạ. Bỏ mặc thú vui trước mắt, nhìn xem là sự tình gì. Ánh mắt mở to khi nhìn thấy, bên cạnh mình là một người xa lạ, cô thế nhưng lại đang nắm lấy tay người ta.

Theo quán tính muốn buông tay rồi nói lời xin lỗi người ta, nhưng từ ngoài nhanh hơn, đã tác động một lực mạnh đập gãy cái nắm tay. Cũng theo hành động, truyền đến thanh âm băng lãnh:

“ Cô đang làm gì?“. Ánh mắt sắc lạnh như thanh âm nhìn Vân Thiên Nhược, tay nắm chặt lấy tay cô.

Người đàn ông kia đối với sự xuất hiện của Trình Dật Hàn thì mất tự nhiên mà rời đi.

“ Tôi không phải cố ý. Tôi...tôi cho rằng người đó là anh nên mới.. “. Cũng không hiểu anh vì sao lại tức giận đến thế, cũng chỉ là nhầm người thôi mà.

Chặn lại lời nói cô một cách phũ phàng, vứt lại một câu liền muốn thực hiện.

“ Đi về “.

“ Hả!!“.

Hốt hoảng dùng đôi giày thể thao giữ lại, nằng nặc không muốn bị kéo đi.

“ Không về, tôi vẫn còn chưa đi hết nơi này, anh bỏ ra “.

Với lực của anh dễ dàng đem cô đi, Vân Thiên Nhược như muốn rơi nước mắt đến nơi, liên tục giật mạnh người về sau cũng không sợ một cái trượt tay sẽ ngã.

“ Anh về trước đi, tôi sẽ về sau “. Cô biết ngay mà, anh thể nào cũng bắt cô về. Là anh không cho phép cô tự ra ngoài, anh đi cùng rồi lại đối xử với cô như vậy.

Về trước. Anh hiện tại không muốn nhận rắc rối vào thân, cô đi đứng một chút cũng không nhìn thể nào cũng có chuyện.

“ Chơi còn chưa đủ? “.

“ Chưa đủ, anh buông ra đi. Tôi mới chỉ ăn Pad Thái, cá nướng muối, xôi xoài, kem dừa.... Vẫn còn rất nhiều tôi còn chưa ăn, nhiều nơi còn chưa xem tốt “. Một tay kia thả lỏng, đưa ra từng ngón đếm.

“ Còn muốn ăn? “. Cô trước khi nói có suy nghĩ không? Anh bây giờ mới nhìn được một mặt khác của cô.

“ Phải, phải “. Đó là đương nhiên, trước khi đến cô đã lên thực đơn rất nhiều, không thể bỏ lỡ. Quan trọng hơn, người trả tiền không phải là cô. Nói gì thì nói, đi ăn lại có người trả tiền, cảm giác vô cùng tốt.

“ Anh khoan về, tôi dẫn anh đi ăn một món, đảm bảo anh sẽ thích “. Thấy được anh sắp đồng ý, nhanh một bước thêm mắm muối.

“ Cuối cùng? “. Đây xem như là thỏa thuận cuối, tâm tình anh bây giờ không hẳn là tệ.

“ Đúng vậy, cuối cùng. Đi thôi “. Tự nhiên chuyển từ bị động sang chủ động nắm lấy bàn tay ấm áp kia.

Khóe miệng nở nụ cười đắc ý nên không để ý đến hành động của mình. Cuối cùng sao? Cô bao giờ thì dễ như vậy, sợ rằng đến sáng cô còn chưa muốn về.

Trình Dật Hàn đi bên cạnh, lắc đầu ngán ngẩm.

“ Woa!! “. Ánh mắt sáng rực như món ăn mới được đem ra.

“ Cảm ơn Dì “. Hai tay thuần thục chắp khẽ cúi đầu. Đây là một cách lịch sự lại cho người ta cảm giác gần gũi mà cô đặc biệt thích phong tục này của Thái Lan.

Người phụ nữ nở nụ cười hiền dịu, cũng nhanh chóng đưa tay vái lại. Sau đó mới nhẹ giọng nói:

“ Chúc cô cậu ăn ngon miệng!“.

“ Tôi không ăn những thứ này “. Ánh mắt không vui khi nhìn dĩa thức ăn trước mặt, anh khi nào thì đồng ý ăn. Không phải anh sợ, mà là trước giờ anh chưa từng ăn qua.

“ Không được. Anh không nên lãng phí như vậy “. Vừa nói vừa đặt đũa trước mặt anh, tay chỉ trỏ.

“ Anh nghe qua chưa, đã đến Thái không thể bỏ qua Somtum. Chỉ có tại đất nước này mới được ăn Somtum do chính người Thái làm, mùi vị không chê vào đâu được “. Cô không ngừng tuyên truyền, giới thiệu vô cùng nhiệt tình. Gắp một miếng ăn vào, đôi mắt theo đó liền ướt ướt nhưng lại tràn ngập ý cười thỏa mãn.

“ Somtum tổng hợp các mùi vị đặc trưng của Thái Lan, vị chua của nước cốt me, của chanh. Vị mặn của nước mắm, ruốc khô, mắm ba khía. Vị cay the the của ớt khô, vị ngọt của đường thốt nốt. Đu đủ sống giòn giòn, đậu que thì bùi bùi hăng hăng, chút béo béo của đậu phộng. Bình dân mà ngon tuyệt! “. Thật ra cô cũng không phải tài cán gì? Chỉ là cô thích ăn, cho nên cô đã thuộc lòng lời văn nhận xét về nó. Không ngờ hôm nay lại được trổ tài hiểu biết của mình.

Vân Thiên Nhược tuôn một tràng, anh còn có thể nói không ăn sao. Khuôn mặt tuấn dật nhẹ nhăn mi tâm, đúng thật ngọt chua cay đều hội tụ đầy đủ.

Không khó ăn.

“ Ngon chứ? “. Ánh mắt chăm chú nhìn anh.

Ngồi thẳng lưng, lau nhẹ khóe miệng, ánh mắt như muốn né tránh cô nhưng khi thấy cô vẫn chăm chăm nghe anh nhận xét. Cũng không nhiều, đơn giản chỉ gật đầu một cái đã khiến cô gái cười thật rạng rỡ.

Pattaya nổi tiếng với phố đèn đỏ, khách du lịch đã đến đây thì không thể bỏ qua nơi này.

Vân Thiên Nhược đi ngang qua, không khỏi ngưỡng mộ những cô gái ở đây. Tại nơi này, những vấn đề mà xã hội cho là nên bài trừ thì lại nhộn nhịp công khai. Tuy nhiên, thật sự phải thừa nhận rằng, nó không khiến người ta cảm thấy ác cảm. Cái dục vọng nguyên thuỷ là thứ mà người ta không thể che giấu.

“ Anh có muốn vào trong thử một chút không? Tôi đợi “. Cười vô cùng gian, ánh mắt đá về phía những cô gái vô cùng quyến rũ. Cô tin tưởng, anh chỉ cần bước vào liền có một cuộc đại chiến tranh giành mĩ nam xảy ra. Bây giờ anh chỉ đơn giản đứng ngoài, họ đã nhìn với ánh mắt trông chờ cỡ nào.

“ Không có hứng thú “. Ánh mắt cô khiến anh thấy ngứa mắt, cô dùng thái độ như vậy với anh làm gì. Bàn tay mang theo độ ấm che lại hai mắt cô.

“ Này anh. Làm gì vậy? Tôi xem một chút không được sao? “. Tuy rằng là lời trách móc nhưng lại hòa quyện trong đó một chút gần gũi, thân thiết.

Đi đến một gian hàng kia, Vân Thiên Nhược chậm chạp không nhấc chân. Tay liên tục đập đầu, lảm nhảm:

“ Kia là món gì? Món gì? Mình đã từng đọc qua rồi, thật sự đã từng “.

“ Khanom Buang “. Âm trầm giọng nói truyền đến, không khỏi buồn cười với cái đầu đất của cô. Ở bên cạnh không phải treo bảng có ghi phiên âm chữ Latin sao?

“ Đúng, đúng. Là Khanom Buang “.

“ Sao anh biết? “. Ngạc nhiên vô cùng, nhưng ngay lúc ngước nhìn anh thì dòng chữ kia cũng đập vào mắt cô. Thái độ lập tức thay đổi, bũi môi.

“ Tôi còn cho rằng anh tài giỏi cái gì cũng biết “. Là do cô quá chăm chú nhìn món ăn, nên mới không để ý đến.

“ Không ngốc như cô “. Lạnh nhạt đáp lại một câu, ưu nhã nhấc đôi chân dài.

Vừa mới đắc ý vì vạch mặt anh, nhưng lại bị anh xối cho một chậu nước lạnh vào người.

“ Này anh. Tôi không ngốc! “.

Một chàng trai với thân hình lí tưởng dõng dạc từng bước đi nhưng lại không ý thức được bản thân đang thả lỏng từng bước như chờ đợi ai đó.

Hai người họ sánh bước cùng nhau, ánh mắt nam nhân không rời khỏi cô gái, bởi nơi đông người này rất dễ thất lạc. Nữ nhân bị thú vui mê hoặc, vẫn không quên có người nào đó cùng mình đi. Đôi lúc vì sự chậm chạp của nam nhân mà kéo anh đi nhanh hơn.

..................

Ở bên trong một ngôi nhà biệt thự, một người trung niên đứng nhìn mưa rơi xối xả, sấm chớp đùng đùng:

“ Chỉ hi vọng ở Thái thời tiết không phải như vậy? “. Dì Lưu thở dài, trong lòng nóng như lửa đốt nhìn Tần Dạ.

Trời đột nhiên nổi cơn giông, hai người họ theo thói quen thức dậy.

“ Dì yên tâm, đã có Vân Tiểu Thư ở đó. Thiếu Gia sẽ không bị làm sao đâu “. Tuy rằng nói vậy, nhưng Tần Dạ cỡ nào lo lắng. Thiếu gia lần này thế nhưng lại không cho cậu đi cùng.

“ Vân Tiểu Thư không biết tình trạng của Thiếu Gia, lỡ như ngoài ý muốn. Thiếu Gia không tỉnh táo sẽ khiến Vân Tiểu Thư bị thương, cũng là cậu ấy làm chính mình bị thương “. Nhớ lại những năm trở lại đây, chỉ cần ban đêm trời trở cơn bão sấm chớp nổi ầm ầm thiếu gia sẽ mất hết lí trí. Những lúc như thế, bọn họ chỉ đành khóa cửa phòng thiếu gia và mời bác sĩ tiêm cho cậu ấy liều thuốc ngủ. Nhưng muốn tiêm được là một quá trình gian nan. Thiếu gia tính khí bình thường khó tiếp cận, đến thời điểm đó càng hung tợn.

Tần Dạ chỉ đành thở dài một hơi.

“ Như vậy, chỉ đành xem tạo hóa rồi “. Khoảng cách địa lý xa vạn dặm chỉ đành bất lực giao cho ông trời.

........................

Vân Thiên Nhược mệt mỏi một đêm, trở về liền đặt lưng xuống ngủ. Trong giấc mơ vô cùng đẹp, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên. Cô nhìn thấy Thái Lan và con người ở đó, cô ăn những món ăn ngon, mua những gì bản thân thích. Còn có, bóng dáng in sâu trong tim cô, anh cười thật bâng quơ nhưng lấy đi hồn phách của cô.

“ Ưm...“. Một lực mạnh nơi eo khiến cô rời khỏi giấc mơ, ánh mắt mơ màng mở ra.

“ Á á... “. Từ bên ngoài tia chớp sáng rực chiếu khắp căn phòng, cũng khiến cô nhìn rõ một ánh mắt như ác quỷ. Một chút buồn ngủ cũng theo đó tiêu tan, đưa tay che mắt không muốn nhìn thấy hình ảnh kinh hoàng. Theo bản năng muốn lui người tránh xa nhưng nơi eo bị giữ chặt đến đau.

Trình Dật Hàn, anh bị sao vậy?

Vì sao ánh mắt lại trở nên tàn bạo giống như muốn bóp chết cô...?

“ Đùng đùng... “. Sấm chớp dữ dội, mưa đánh ầm ầm như trút, khiến người khác ngay cả ngủ cũng không yên. Sẽ vì trời nổi giông mà lòng thấp thỏm.

“ Cô vì sao vẫn chưa chết? Vì sao? “. Gằn từng chữ từ kẽ răng, ánh mắt chim ưng sáng quắc ẩn chứa thù hận trừng lớn.

“ Anh dừng lại, anh điên rồi “. Bả vai truyền đến từng đợt xương như muốn rạn nứt, đầu liên tục bị anh theo động tác ấn vai cô mà nhức. Đôi tay nhỏ, bất lực ngăn chặn anh nhưng một chút hữu dụng cũng không?

“ Phải. Tôi điên, còn không phải do nữ nhân độc ác như cô. Là cô, là cô đã cướp đi Tiểu Tịch khỏi tôi “. Trình Dật Hàn mất đi ý thức, gương mặt này là anh hận thấu xương, cô có chết trăm ngàn lần cũng không hết tội.

Một đêm kia, Nhạc Lam Tịch ra đi đã để lại trong lòng Trình Dật Hàn nỗi mất mát lớn. Đêm đó, trời cũng trở cơn giông, chớp sáng đầy trời. Hình ảnh Nhạc Lam Tịch đầy máu té xuống đất, máu lan đến khắp người anh là sự thật anh không cách nào đối diện. Anh hận, hận bản thân vì sao không đến nhanh hơn ôm cô vào lòng mà bảo vệ thật tốt. Anh hận, một lần kia tai nạn vì sao anh còn chưa chết đi.

Đầu choáng váng, nghe mồn một từng lời anh nói. Cô bị dọa đau đến thở dốc, nam nhân trên người vẫn dồi dào sức lực không ngừng lung mạnh thân thể cô. Thiết nghĩ, nếu đây là nền nhà, cô bây giờ đã là một cỗ thi thể nằm giữa vũng bởi lực đạo anh quá dũng mãnh.

Qua từng tia chớp, cô gắng gượng mở mắt nhìn vào mắt anh. Nhưng một chút quen thuộc trong đôi mắt anh cũng không có, như người xa lạ. Nỗi đau quá lớn, nếu không cô còn cho rằng mình đang nằm mộng.

“ Anh tỉnh táo lại nghe tôi nói, tôi không có, tôi không phải là rắc tâm hại Lam Tịch “.

Lí trí hoàn toàn bị đánh cắp, không nghe đến lời nói của cô. Ngay lúc này bật ra ý niệm luôn chôn vùi trong tâm trí anh:

“ Tôi sẽ giết cô, giết cô, đòi lại công bằng cho Tiểu Tịch “.

“ Ưm ưm “. Răng cắn chặt môi đến bật máu bởi đau đớn mãnh liệt bất ngờ tìm tới.

Trên cổ truyền đến cảm giác đau với nanh vuốt không ngừng cắn mạnh. Cảm nhận được từng giọt ấm theo vị trí đó chảy xuống sau gáy. Nước mắt đã ứ đọng, quá sức chịu đựng vỡ òa như đê.

“ Tôi đau, đau... “. Rên rỉ nhẹ, tay bị anh nắm chặt đặt trên đỉnh đầu, bất lực kêu.

Giọt nước mắt nóng hổi chạm vào da mặt anh như muốn phỏng. Lí trí vào thời điểm này chưa bao giờ tìm thấy, nay vì sự ấm áp này lan tràn cả đáy tim.

Ngay lập tức sức lực nơi hàm răng đình chỉ, trong đầu dồn dập nhiều cảm giác.

Vì sao? Trong tâm anh có một thanh âm vang dội nhắc nhở anh không được thương tổn người này.

Lẽ nào, là Tiểu Tịch?

Nhưng vì sao hình ảnh Tiểu Tịch lại mờ nhạt như thế?

Thế nhưng giọt nước mắt kia thật sự chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim anh. Người có thể cho anh cảm giác đó, chỉ có thể là Tiểu Tịch.

“ Tiểu Tịch, đừng khóc, đừng khóc. Em khóc, anh sẽ thương tâm “. Không nhớ bản thân chính là người khiến cô gái rơi lệ, mang từng nụ hôn an ủi hôn lên đôi mắt cô gái như lời an ủi. Đôi mắt đã nhắm chặt từ bao giờ, như đôi mắt nghỉ ngơi, thần trí lại sống dậy.

Vân Thiên Nhược thoáng mừng rỡ khi anh rời khỏi cổ. Nhưng, lời anh nói ra so với vết thương kia càng đậm. Càng vì hành động biến đổi dịu dàng của anh mà hít thở không thông.

Những đau đớn là anh toàn tâm toàn ý trao cho Vân Thiên Nhược. Những cái gọi là dịu dàng, ôn hòa anh cũng tận tâm tận lực nhưng là trao cho Nhạc Lam Tịch.

Cô không phải, cô không phải Tiểu Tịch của anh, không phải cô gái anh yêu. Trong lòng là thanh âm không ngừng hét lớn, nhưng lại sợ quấy nhiễu đến tâm mới bình ổn của anh mà chỉ gào thét trong lòng.

Nước mắt rơi càng lợi hại, như cơn mưa ngoài kia không ngừng tuôn.

Tim đau, tâm cũng đìa máu. Anh biết không?

Cô thà rằng anh cứ như vậy dùng hết nỗi thống khổ của anh trút lên thân thể cô. Tuy rằng thân đau, nhưng tâm sẽ không thương tổn đến vỡ.

“ Đừng sợ, có anh ở đây, không một ai có thể làm em tổn thương. Ai tổn thương em, anh nhất định sẽ không để yên “. Không ngừng buông những lời ôn nhu, nồng đậm tình yêu trao cả linh hồn.

Một người im lặng thừa nhận, một người lại nửa tỉnh nửa mê nói những lời vô thức.

Mưa dần dần ngớt, sấm chớp tiêu bớt chỉ để lại từng cơn mưa nặng nhẹ mặc gió thổi bay.

Nam nhân cũng theo sấm chớp dừng lại mà trở nên ôn hòa. Như mệt mỏi rồi đã muốn nghỉ ngơi, giống như người vừa mới dùng ánh mắt kinh người, nói những lời oán hận, vùi dập cô gái đến đau không phải là Trình Dật Hàn.

Anh đau lắm phải không? Có thể nói cho cô biết tận sâu trong tim anh đã đau đến hình dạng nào rồi không?

Theo diễn biến thời tiết, cô nhận định rằng anh đột nhiên biến tính là do quá khứ năm xưa. Thật ra, cô đã từng trải qua. Đêm ngày Nhạc Lam Tịch mất trời đã mưa không ngớt, sấm không ngừng đánh, chớp không ngừng dập dờn. Về sau, cũng một khoảng thời gian dài cô sinh ra bản năng sợ hãi loại thời tiết trở trời này.

Cô đã từng ngồi mình một xó bịt chặt tai ngăn tiếng sét, nhắm chặt mắt để không thấy hình ảnh Nhạc Lam Tịch xuất hiện theo ánh sáng tia chớp. Mỗi lần như vậy là một loại đày đọa, mồ hôi thấm ướt áo, giữ nguyên tư thế đó mà thức trắng một đêm. Sợ một khi nhắm mắt, cái hình ảnh ấy lại đeo bám tâm trí.

Đây là do một phần khác trong con người cô chiếm cứ, bởi vì cô vốn không phải tội nhân gì đó mà dần thả lỏng mà chấp nhận.

Ánh mắt mệt mỏi nhìn anh, tay lau đi giọt mồ hôi trên trán anh, day nhẹ mi tâm giúp anh thả lỏng.

Anh có phải không cách nào khống chế bản thân vào mỗi đêm mưa bão đùng đùng. Nỗi hận của anh mấy năm qua, càng tiếp xúc với anh, cô nhận ra nó quá sâu đi so với hình dung. Cũng theo đó phát giác, cái cô cho đó là lỡ tay thì ra lại không đơn thuần là vậy.

Một năm 365 ngày, lại không biết bao nhiêu ngày mưa, bao nhiêu ngày nắng. Như vậy, anh chịu ám ảnh điều này đã bao lâu, có phải đã đủ ăn mòn sức lực anh. Đêm nay, cô ở đây mới chứng kiến được hình ảnh anh mất khống chế. Nếu như chỉ có một mình anh thì sao? Anh đã làm gì để trải qua một đêm bất an này?

Nam nhân ôm càng chặt nữ nhân như trân bảo vào lòng, từng lời nỉ non chưa từng thấy qua của vị Giám Đốc cao cao tại thượng.

“ Tiểu Tịch, đừng bỏ anh mà đi. Ở lại bên anh không tốt sao? “.

Thừa dịp lúc anh mơ màng không ý thức được, kiềm nén xúc động muốn đẩy anh ra buông lời hỏi. Cô muốn biết trong lòng anh cất giữ điều gì.

“ Anh có thể buông bỏ hận thù không? Bởi vì, Vân Thiên Nhược thật sự đã đau đến không vực dậy được rồi! Như vậy, chưa đủ sao? “.

Mi tâm vừa thả lỏng, bây giờ nheo lại tạo thành chữ xuyên( 川).

“ Chưa...chưa đủ “. Thản nhiên nói, lòng lại chưa yên giấc mà âm thầm nổi sóng.

“ Vậy mạng đổi mạng. Đủ chưa? “. Giọng nói trong trẻo biến mất thay vào đó là khàn khàn lại bất lực. Mắt nhắm chặt, muốn buông lơi.

Đủ chưa?

Anh rõ ràng đang cùng Tiểu Tịch nói chuyện, vì sao chớp mắt đã biến thành một người khác. Người đó, vì sao lại hỏi anh một câu như vậy? Vì sao thanh âm người đó lại dâng lên tia bất lực không che đậy, sự bất lực ấy lại khiến tim anh dồn dập từng đợt.

Anh muốn mở mắt nhìn xem một chút, nhưng thật mệt, từng cơn chiếm lĩnh từng góc trong tâm trí. Chỉ đành chìm vào cơn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.