Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 86: Chương 86: Vén một phần bức màn sự thật




Trình Dật Hàn vốn dĩ là người tinh ý, nhưng anh bây giờ đang thất thần không để ý thấy có người đang đứng nhìn anh. Cảm giác lần này đối diện với Tiểu Tịch lại mang theo chút biến đổi, không còn đau như trước khi thấy gương mặt cười thanh thuần của cô.

Đứng trước bia mộ của Tiểu Tịch, anh liền nghĩ đến chuyện đêm đó. Trong mơ anh nói mơ hồ không rõ ràng nên hôm nay anh muốn nói với cô. Anh cũng muốn nhìn xem, bản thân anh rốt cuộc là bị gì rồi!!

“ Tiểu Tịch, em có khỏe không? Có phải em dõi theo hành động của anh và thấy vô cùng thất vọng, nên mới oán trách anh đến vậy “. Oán trách đến nỗi anh tỉnh táo lại còn cho rằng người đó không phải là em. Bởi vì, Tiểu Tịch của anh có bao nhiêu lương thiện, hành động của anh khiến cô không thể không lên tiếng.

Thanh âm trầm thấp ôn nhu khó nói, ở đây vắng vẻ nên anh thoải mái biểu đạt lòng mình.

“ Anh đã thất hứa, anh thừa nhận điều đó. Anh đã không như lời thề vào sáu năm trước, dùng sinh mạng Vân Thiên Nhược an ủi vong linh của em “. Bản thân anh hành xử xong cũng không để tâm quá nhiều, cho đến khi cô từng lời thuật lại. Anh mới ngộ ra, anh đã làm nhiều chuyện khiến anh cũng không ngờ tới. Anh không ngốc, cũng đã nhìn ra bản thân khác lạ, nhưng anh không có đường lui rồi. Đẩy cô vào chỗ chết, anh làm không được.

Vân Thiên Nhược nắm chặt tay khắc chế cảm xúc của mình.

Nam nhân cao lãnh sắc mặt có thể khiến người ta đóng băng, nay dâng lên sự bất lực cùng vô pháp cứu vãn.

“ Em hiểu và thông cảm cho anh được không, anh thật sự không thể ra tay với cô ấy. Nhưng anh hứa, anh sẽ không để cô ấy sống nửa đời còn lại thoải mái. Em biết đúng không? Cô ấy thất thân, bị mọi người xem như là người tham vọng quyến rũ đàn ông, gia đình từ mặt, dường như bây giờ ngay cả một người thương bên cạnh cũng không có. Anh cho rằng, như vậy cũng quá đủ “. Anh đã thật cố gắng để dùng cách này đối diện với cô, nói những lời mà anh nghĩ rằng cô sẽ buồn. Nhưng phá hủy cuộc sống một người so với dồn họ vào chỗ chết còn tàn nhẫn hơn. Anh đã khiến Vân Thiên Nhược nếm trải tư vị đó, vậy nên cô không đáng phải chết.

“ Anh chỉ có thể nói rất xin lỗi em, rất xin lỗi em. Những ngày nay, anh ngủ không yên giấc, luôn bị dày vò bởi lời thất hứa với em. Đây là do anh tạo ra, anh chấp nhận “. Anh mơ thấy Tiểu Tịch quay về lên án anh, nói lời nhưng không giữ lời, luôn bị nó làm tỉnh giấc.

Là như vậy sao? Từ khi từ hòn đảo trở về, anh ngủ thường hay mê sang. Về đêm khi cô ngủ say cũng bị anh lớn tiếng từ trong mộng tỉnh dậy, như rằng anh gặp ác mộng. Nhiều đêm liên tục, cô đều thấy anh như vậy, cô nằm bên cạnh tim đập thình thịch nhưng quyết không động. Cô không biết phải làm sao đối diện hỏi anh có chuyện gì, bởi cô sợ anh có lời khó nói.

Rất nhiều chuyện ta mặc dù biết nhưng im lặng vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Thật lâu sau anh mới lại tiếp tục nói, như là gắng gượng nhắc lại chuyện này.

“ Em nói đúng, sự việc kia anh không giao cô ấy cho một người khác là anh không thỏa đáng. Không phải anh không nỡ, mà là anh chỉ muốn dùng chút nhân tính còn lại trong anh, tôn trọng cô ấy một lần “. Anh cũng không rõ ràng đây có phải lí do thật lòng, anh bây giờ chỉ có thể nói như vậy.

Vân Thiên Nhược lại một lần nữa chấn động, tim đập thình thịch không kiềm lại được khi chính anh nhắc đến sự việc kia.

Một đêm kia thực sự...thực sự không có gì.

Tôn trọng cô một lần... Lời này như một loại mật ngọt rót thẳng vào đáy lòng cô.

Khun Wasin đã từng nhắc nhở cô: Người mà trước mặt ta chưa chắc đã phải họ. Câu nói này, bây giờ cô thấm thía hơn nhiều rồi.

Trình Dật Hàn, làm sao đây? Biết được như vậy, ngay cả chút xíu động lực ngừng yêu anh cũng không có rồi!!

Nhớ theo từng lời Nhạc Lam Tịch nói, từng bước trả lời cô từng vấn đề. Không hẳn là thanh minh cho mình, cũng không hẳn là thừa nhận. Chỉ nói những lời mà anh cho rằng cô cần biết.

“ Anh không quên ngày ấy em té xuống như thế nào? Lỗi là do anh đến chậm một bước, chỉ bất lực ngơ mắt thống khổ nhìn em té xuống nền đất lạnh lẽo. Anh cũng không quên vì ai mà anh có một khoảng thời gian không thấy ánh mặt trời, để đến bây giờ đối với ai anh cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Mất đi Nhạc Lam Tịch em, cuộc đời Trình Dật Hàn quả thực giống như mất đi tất cả. Em không cần cô đơn, không cần sợ hãi bởi có anh luôn dành cho em một vị trí sâu thẳm trong lòng anh. Cả đời này, anh sẽ cứ như vậy một mình một ngựa qua cả đời, để xin sự tha thứ của em khi anh đã thất hứa. Tốt không? “. Nam nhân thoáng cười nhẹ, nhưng còn như trước ngọt ngào, lòng anh đang rất rối loạn mất trật tự.

Nghe tận tai lời anh nói, một Trình Dật Hàn mang thanh âm truyền đạt cô chưa từng nghe qua. Bây giờ, nó thúc đẩy cô đặt mình vào hoàn cảnh anh mà cảm nhận. Có lẽ, trong chuyện năm xưa người để lại nỗi đau sâu đậm nhất là anh.

Anh mang trong mình nỗi thống khổ mất đi người yêu, chút ấm áp đời anh bị cô dập tắt mất. Anh bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, muốn thực hiện lời hứa nhưng lại không muốn. Anh sống trong sáu năm cừu hận, dẫn đến bị ám ảnh bởi ngày mưa.

Anh ấy muốn một mình một ngựa qua cả đời... Lời thất hứa của anh là vì đã không đẩy cô vào chỗ chết sao?

“ Em có thể yên tâm an nghỉ, anh sẽ không lại một lần nữa phụ lòng em. Khi sự việc kết thúc, anh sẽ lại đến đây trò chuyện với em “. Nhìn cô thêm một chút, sau đó quay người rời đi. Ánh mắt vẫn không chú ý thấy có người thứ hai ở đây.

Vân Thiên Nhược nhìn anh đi xa, mới chậm chạp cầm bó hoa đi tới trước bia, nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống.

“ Lam Tịch, tớ xin lỗi khi vô lễ nghe lén lời anh ấy nói với cậu. Tớ xin lỗi, khi tớ lại đem lòng yêu thương người yêu của cậu “. Đã sai một lần dẫn đến sai lầm nối tiếp sai lầm.

“ Tớ thật không biết sau này phải làm gì nữa. Cậu muốn tớ dùng tình yêu cảm hóa hận thù trong lòng anh ấy, tớ nhớ chứ. Nhưng anh ấy không cần, tớ cũng vô pháp trao cho anh ấy “. Anh tặng cô một chút nhân tình, cô đã lấy làm may mắn. Không hi vọng có thể khiến anh tiêu tan hận thù bởi tình yêu. Anh có lẽ trái tim không dung được ai, giống như cô chỉ dung chứa được một mình anh

Thanh âm mệt mỏi, nhìn hình Nhạc Lam Tịch nỗi ân hận càng dâng lên.

“ Lam Tịch, tớ nợ hai người quá nhiều. Cho dù cậu không trách tớ, nhưng tớ không thể cứ bình thản như vậy mà sống trên nỗi đau của người khác được “.

Lời nói dứt khoát, sau đó xoay người rời đi.

Lam Tịch, cậu nói tớ giúp cậu chăm sóc anh ấy. Tớ sẽ không chăm sóc anh ấy bằng cách ở bên anh ấy, tớ sẽ tìm cách để anh ấy không phải khó xử.

Vân Thiên Nhược ngồi trên taxi trên đường trở về, trầm tư suy nghĩ. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ đứt quãng của cô.

Ngạc nhiên không thôi khi nhìn thấy tên người gọi, từ lúc gặp lại lần kia cô chuyển đến nhà Trình Dật Hàn ở cũng không có gặp lại.

“ Alô. Chánh Phàm, tôi nghe “.

Bên kia giọng nói gấp gáp mang theo run sợ:

“ Nhược Nhược, chị giúp tôi với “.

Vân Thiên Nhược thoáng lo lắng với giọng điệu này của Triệu Chánh Phàm.

“ Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói đi, tôi nhất định sẽ giúp “. Bất luận là chuyện gì, cô thật sự sẽ không tiếc mà giúp cậu ấy.

“ Tôi có chút vấn đề ở Club A, chị có thể đến đây gặp tôi một chút được không? “. Triệu Chánh Phàm hai tay bị trói chặt, đầu bị khẩu súng chỉa vào, chỉ đành làm theo người bắt cậu đến đây.

“ Được, tôi lập tức đến “. Sốt ruột nhưng vẫn không mất bình tĩnh dõng dạc trả lời.

Triệu Chánh Phàm bị nhốt ở nơi tăm tối, là một ngôi nhà bỏ hoang. Cậu không phải nhát gan sợ chết, mà người đó lấy cả Triệu gia ra uy hiếp, cậu không thể không làm vậy.

Tắt máy, không tiếc lời mắng chửi cái hành động đáng khinh này.

“ Các người bỉ ổi, vì sao lại muốn lừa Nhược Nhược đến Club A. Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi đây này, đối phó với một cô gái không đáng làm đàn ông không biết sao? Bọn khốn “. Nhược Nhược, một thân con gái phải làm sao đây? Cậu lần này thật sự hại chị ấy rồi.

Tên chỉa súng tức giận mím môi:

“ Bốp “ vào mặt một cú mạnh, chỉ chỉ đầu khinh thường:

“ Nhãi ranh, miệng còn hôi mùi sữa thì câm miệng cho tao. Nếu không phải đại ca nói không được giết mày, tao đã sớm tiến mày đi chầu trời “. Nhóc này, cũng chỉ là mồi nhử xong rồi không biết sao đại ca cũng không cho phép hắn xử.

Vân Thiên Nhược vội vàng như chạy giặc, không quan tâm bên trong chuyện có nhiều điểm nghi vấn.

Ban ngày năn quán bar cũng rất yên tĩnh, lưa thưa vài người, nhưng nguy hiểm vạn phần. Không rõ vì sao Triệu Chánh Phàm lại gặp chuyện ở đây.

Vân Thiên Nhược lúc mới nhớ ra bản thân không hỏi cậu ấy đang ở đâu, vội lấy điện thoại ra muốn gọi.

Trong một phòng bao, cửa bị một người hốt hoảng đẩy ra.

“ Đại ca, có cảnh sát đến. Mau tránh mặt thôi! “.

Người được gọi là đại ca đứng bật dậy.

Shit. Lũ chó săn!

“ Vân Thiên Nhược đến chưa? “.

Nhìn thấy đại ca do dự, cậu ta liền gấp rút nói.

“ Người bên dưới nói đã thấy cô ta bước vào trong, nhưng lúc này không thể không đi được. Dính líu đến đồn cảnh sát, sau này rất khó làm ăn “.

Người đại ca ngẫm nghĩ một lát, vẫn là quyết định đi.

“ Rút “.

Một đám người mặc áo màu đen huyền bí theo cửa sau rút chạy đi.

Một trận ồn ào hét lên, lúc sau từng tốp người xông vào, thông qua bộ đàm hùng dũng nói.

“ Cảnh sát đây, tất cả bất động giơ tay lên. Theo tôi về đồn!“.

Vân Thiên Nhược giật mình, cất điện thoại mới vang lên một hồi chuông vào túi.

Cô đen đủi như thế sao? Nhưng cũng tốt, như vậy cô không phải mất công tìm Triệu Chánh Phàm. Chỉ có điều, cậu ấy sẽ không phạm tội gì chứ? Cảnh sát đột nhiên xông vào chắc là nhận được tin ở đây có vấn đề.

“ Chúng tôi không phạm pháp, bỏ chúng tôi ra “. Từng người lên án không thôi, người khóc người liên tục thanh minh.

Vân Thiên Nhược cứ thế đi theo, nhưng mắt vẫn quay ra nhìn đằng sau với hi vọng thấy được bóng dáng Triệu Chánh Phàm.

Một đoàn người tầm ba mươi người được đưa tới đồn cảnh sát, nhiều cô gái vẫn không ngừng nài nỉ anh cảnh sát thả bọn họ ra.

Cô nhìn kĩ từng người vẫn không thấy người cần tìm, có khi nào Triệu Chánh Phàm thoát ra rồi?

Đến lượt Vân Thiên Nhược lấy lời khai, cô ung dung không chút sợ hãi đi vào theo, cây ngay không sợ chết đứng.

Nhưng mọi chuyện lại không như cô tưởng, nói lời khai cô không có vấn đề gì. Nhưng, trong túi xách của cô khi kiểm tra, từ đâu lại xuất ra một túi nhỏ chứa bột trắng trắng.

Người cảnh sát là người dạt dào kinh nghiệm, ngửi ngửi sau đó đưa đến trước mặt.

“ Đây là gì? Có thể nằm trong túi xách của cô? “.

“ Tôi không rõ vì sao nó lại nằm trong túi xách của tôi. Đó thật không phải của tôi “. Trong lòng sinh ra lo sợ vì sao lại giống như ma túy.

Người cảnh sát làm lơ, đối với cảnh sát lời nói không thể xem là bằng chứng. Đưa cho một người bên cạnh đi giám định.

Rất nhanh kết quả liền được xác thực, tay Vân Thiên Nhược xoắn lại toàn mồ hôi.

“ Chúng tôi bắt buộc phải giữ cô lại tội nghi ngờ tàng trữ ma túy, cho đến khi sự việc được làm rõ “.

Tiêu cô rồi, sự ung dung ban nãy nói ra người ta lại cười cho.

Nhưng cô không có, không nên lo lắng, không lo lắng. Vì thế chấp thuận lời vị cảnh sát.

“ Không thành vấn đề, nhưng tôi có thể dùng điện thoại một chút không? Tôi bây giờ rất gấp “.

“ Được rồi, nhanh một chút “.

Vân Thiên Nhược ngồi trước mặt cảnh sát gọi điện cho một người vô cùng bất đắc dĩ.

Bên kia trong văn phòng, nam nhân lười biếng đưa ánh mắt nhìn điện thoại. Những người biết được số điện thoại anh thật không nhiều. Đến khi nhìn thấy ai, mi tâm nhăn lại hoài nghi.

“ Alô “. Trầm ấm thanh âm không tia cảm xúc truyền đến.

Vân Thiên Nhược cũng là lần đầu tiên gọi điện cho anh, không khỏi hồi hộp. Nhưng cô không có cách nào khác.

“ Anh...anh có đang rảnh không? “.

Cô vừa dứt lời liền bị phủ định nhanh chóng.

“ Không rảnh “.

Cô biết anh không rảnh, chỉ là phép lịch sự tối thiểu. Cái người cô muốn hỏi là Tần Dạ đang ở đâu, nhờ anh chuyển lời sẽ không sao chứ?

“ Nếu vậy, anh tiếp tục làm... “.

Cô muốn nhờ anh đến Club A giúp cô gặp và đỡ Triệu Chánh Phàm. Anh có thể không đi, nhưng có thể nhờ Tần Dạ đi thay. Bởi vì, trong cô có dự cảm chẳng lành.

Trình Dật ý của cô là cô không phiền anh, mà lời nói vô thức phát ra. Cô chủ động gọi cho anh, không phải có chuyện gì rồi đi.

“ Chuyện gì? “.

Anh trực tiếp đi vào vấn đề, cô cũng nhanh nhảu nói:

“ Tôi muốn gặp Tần Dạ “.

Tần Dạ. Anh nghe lầm rồi đi.

Cô lần đầu gọi điện cho anh, là thông qua anh tìm người khác. Anh khi nào trở thành trung tâm làm cầu nối rồi.

Tốt, rất tốt... Rất bản lĩnh. Vân Thiên Nhược cô quả thực có lá gan như vậy.

“ Chuyện gì? “. Rốt cuộc cô không chịu về nhà, lang thang nơi nào đến tìm người của anh.

“ Tôi muốn nhờ Tần Dạ một việc “.

Khoan, trước tiên cô phải nói cô vì sao phải nhờ Tần Dạ đã.

“ Có chút hiểu lầm nên tôi bị đưa đến sở cảnh sát. Tôi... “.

Trọng tâm còn chưa nói, đã bị cắt ngang một cách hờ hững.

“ Tút tút... “. Một hồi âm báo hiệu đầu dây bên kia cúp máy.

Anh không giúp cô, cô phải làm sao đây? Điện thoại Triệu Chánh Phàm lại mất liên hệ, cô lại kẹt cứng ở đây.

Cô không biết số điện thoại Tần Dạ.

Muốn gọi cho Âu Dương Thần nhờ sự giúp đỡ, nhưng vị cảnh sát kia ngăn lại.

“ Mong cô chấp hành theo quy luật ở đây, mời theo tôi “.

Quả nhiên, cảnh sát mặt ai cũng căng như sợi dây đàn.

Vân Thiên Nhược bị đưa đi làm thủ tục, cô thắc mắc hỏi:

“ Xin hỏi, tôi có được bảo lãnh đi về không? “.

“ Lần đột nhập Club A là vô cùng quan trọng cung cấp thông tin điều tra, nên đối tượng bị tình nghi không được bảo lãnh “.

Vân Thiên Nhược tỏ vẻ hiểu gật đầu, không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc là chiếc túi kia từ khi nào nằm trong túi xách cô. Đây thực sự là họa vô đơn chí.

Chống cằm kịch liệt động não, nhưng hôm nay cô nghe lén từ Trình Dật Hàn những điều không ngờ. Vì thế đầu óc cô rối rắm quá.

Thân thể bỗng dưng bị kéo dậy, suy nghĩ sắp tới cũng bị đình chỉ. Tiếp theo đó là hơi thở gấp gáp, giọng nói giận dữ không thể quen thuộc hơn:

“ Cô không có việc gì làm, gây phiền phức cho tôi sao? Ban ngày ban mặt vào đó làm gì? “. Không những ban ngày ban mặt, mà cô không biết nơi nào nên đến và nơi nào không nên đến sao?

Tay bị anh giữ đau, ngạc nhiên vô cùng với sự xuất hiện của anh.

Anh cúp máy là vội vàng đến đây, không phải không muốn nghe cô nói.

Theo lẽ thường, bị anh xối xả một trận cô sẽ không yên lặng hứng chịu, nhưng lần này không giống rồi.

“ Tôi đến đó gặp Chánh Phàm, không ngờ đến lại gặp phải cảnh sát, càng không ngờ đến trong túi lại chứa cái thứ đó “.

Dừng lại liền hỏi tiếp:

“ Anh đến đây làm gì? “.

Còn hỏi anh đến đây làm gì? Anh còn chưa nghe cô nói hết câu, vừa biết cô ở đây liền bỏ công việc, vượt bao nhiêu đèn đỏ chạy đến. Anh chỉ nghĩ rằng, cô có thể trên đường bị ai đó hành hung dẫn đến phải vào cảnh sát lấy lời khai.

Nào ngờ, nói chuyện với cảnh sát trưởng mới biết hết mọi chuyện, tức khắc anh không phải đã xuất hiện ở đây.

“ Cậu ta là gì mà gọi cô đến thì cô liền đến? “. Nhắc tới người này, anh lại không ưa được, lấy danh nghĩa là em trai cô là muốn tiếp cận cô.

Vẫn là cô ngu ngốc không nhìn ra.

Vân Thiên Nhược lúc này mới nhớ tới chuyện gấp bây giờ.

“ Anh giúp tôi được không? Chánh Phàm nối cậu ấy gặp chuyện muốn nhờ tôi giúp. Nhưng tôi còn chưa gặp được cậu ấy, cậu ấy cũng không có trong những người bị dẫn đến đây. Rất lạ, anh giúp tôi tìm cậu ấy được không? “. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tia lo lắng, không để ý mà nắm lấy tay anh cầu khẩn.

Trình Dật Hàn điên rồi mới gật đầu một cái.

“ Cảm ơn anh! “.

Trình Dật Hàn qua chỗ khác, ưu nhã động tác nhấc điện thoại gọi cho Tần Dạ.

Vân Thiên Nhược ngồi đó nhìn Trình Dật Hàn không chớp mắt, dù chỉ là bóng lưng cũng rất đẹp. Cô suy nghĩ miên man đến chuyện xảy ra, suy nghĩ đến mất hồn. Ngay cả Trình Dật Hàn đi rồi cũng không biết.

Đến lúc Trình Dật Hàn quay lại, cô vẫn ngồi đó với ánh mắt ưu thương. Anh muốn phá đi ánh mắt khiến người ta thương xót này.

“ Có muốn về không? Tôi đưa cô về “. Anh đã nói chuyện xong với cảnh sát trưởng, anh hoàn toàn có thể bảo lãnh cô.

Vân Thiên Nhược bị lôi kéo trở lại, đến lúc ngẫm lại anh nói gì thì nghiêm túc trả lời:

“ Không cần. Chuyện Chánh Phàm trăm sự nhờ anh! “.

Không cần về. Tại sao? Anh rất muốn hỏi nhưng thật là không nên, cô muốn ngốc ở trong này, anh vì sao phải quản.

Anh cân nhắc nhìn cô thật kĩ, sự lạ lùng của cô khiến anh bất an. Chuông điện thoại vang lên, đặt vào tai là tiếng Tần Dạ thông báo.

“ Thiếu gia, là người Huỳnh Tông Việt đưa đi “.

Không cần nghĩ cũng đã đoán được hơn phân nửa, đây chỉ là xác định địa điểm và nơi ở.

“ Được. Cậu đưa người đến đó trước, tôi sẽ tới sau. Nhớ, giữ lại mạng “.

Nợ mới, nợ cũ anh tính luôn một thể. Anh hành động gì, lại xem anh là người dễ đùa giỡn.

Băng đảng này, xem ra tồn tại lâu quá rồi...

“ Đã có tung tích của cậu ta, tôi đảm bảo cậu ta sẽ an toàn. Cô... “.

Anh muốn hỏi cô có muốn suy nghĩ lại không? Trở về nhà không tốt hơn sao? Rất nhanh thôi cô sẽ được trả trong sạch. Anh không cần hỏi, lại hoàn toàn tin tưởng cô.

Vân Thiên Nhược cũng không chắc anh sẽ nói gì, nhưng cô không muốn nghe.

“ Cảm ơn anh “.

Cảm ơn anh đã đến đây. Cảm ơn anh đã giúp cô tìm người. Cảm ơn anh khi muốn bảo lãnh cô.

Lời muốn nói bị ngăn chặn, anh tính cách lại không phải kiểu người quan tâm người khác. Chính vì thế, không nói gì liền bỏ đi.

Bước chân ra khỏi đây, để cô ở đây. Đến lúc Trình Dật Hàn nghĩ đến, có lẽ chính là một suy nghĩ khác.

Anh đi rồi, khoảng cách thật xa, sâu trong lòng muốn giữ anh lại nói rằng “cô muốn về “ nhưng lí trí không cho phép. Lần này, cô chỉ có một con đường là làm theo lí trí. Suy nghĩ cô đã từng nghĩ vào thời gian gần đây, dường như đang tìm đến.

Trình Dật Hàn, anh không nên đưa tôi ra khỏi đây. Mà nên làm gì, anh hiểu rõ hơn tôi.

Có những chuyện cũng đến thời khắc phải khép lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.