《 Phượng Tê Ngô 》đã gần kết thúc, áp lực của Lộ Mạn Hề cũng càng lúc càng lớn.
Bởi vì nhân vật mà cô đóng có sự tương phản giữa giai đoạn trước với hậu kỳ quá lớn, cũng chính là hắc hóa[1] mà mọi người thường nói. Đạo diễn yêu cầu về cô rất cao, hy vọng cô thể hiện hắc hóa thật chân chính mà không phải dựa vào trang điểm.
Hắc hóa[1]: Kết hợp giữa “hắc” và “hóa” thì chúng ta có thể hiểu nôm na là con người thay đổi về mặt tinh thần, tâm hồn theo chiều hướng xấu. “Hắc hóa” trong ngôn tình có hai trường hợp áp dụng. Trường hợp thứ nhất chính là tự động “hắc hóa”, có thể dùng thành ngữ như con giun xéo lắm cũng quằn, hay gần mực thì đen để ám chỉ trường hợp này. Trường hợp còn lại là bị động “hắc hóa”, kiểu “hắc hóa” này là do tác giả đứng trong vị trí của một nhân vật bình phán nhân vật khác, mà chủ yếu chính là nữ chính hoặc nam chính. (Nguồn:https://guanyupan.wordpress.com)
Cô lật nhanh kịch bản đến nỗi nát, cuối cùng cân nhắc ra một ít cảm giác, nhưng vẫn là khiếm khuyết.
Trong cái giới này, nghệ sĩ chỉ muốn kiếm tiền cũng không muốn quay những kịch bản tệ.
Hôm nay sau khi quay xong, Lộ Mạn Hề chỉ nghĩ muốn ở trong khách sạn nghiên cứu kịch bản cho tốt, Quách Dĩnh thần bí hề hề lôi kéo cô sang một bên, “Ngày hôm qua chị có nghe nói qua, nha đầu Chu Chỉ kia cũng thật là có tâm lớn. Đúng rồi, em nhớ trấn an Kỷ tiên sinh một chút.” Nói tới đây cô dừng một chút, “Lôi Tranh đang có một hợp đồng phát ngôn, vào lúc không tốt này chắc là thất bại.”
Lộ Mạn Hề vỗ trán một cái, “Em quên nha đầu kia đâm thọc một cái.”
“Hôm nay chị cùng Kỷ tiên sinh hàn huyên trong chốc lát, hiện tại tâm tình anh ta không tồi.”
Lộ Mạn Hề gật gật đầu, lại hồ nghi nhìn người đại diện của mình, “Chị nói với anh ấy cái gì?”
Trong ấn tượng Kỷ Thừa Hoài cũng không phải một người dễ dàng bị lừa, hiện tại cư nhiên nói tâm tình không tồi, Quách Dĩnh rốt cuộc nói nhục nước mất chủ quyền gì rồi?
Quách Dĩnh nhớ lại, đều nhịn không được vì ngẫu hứng phát huy lúc đó của mình mà khen ngợi. Cô không có ngoại hình đẹp, bằng không cũng có thể sẽ hướng vào giới giải trí phát triển, “Chị nói anh ta ở trong lòng của em là người nhà, vô cùng trọng yếu……”
Dưới ánh mắt ép hỏi của Lộ Mạn Hề Quách Dĩnh chỉ có thể chiến đấu tới cùng, “Đúng rồi, chị còn nói ở trong lòng em, mười cái Lôi Tranh so ra đều kém sự quan trọng của anh ta.”
Chết thì chết!
Ánh mắt Lộ Mạn Hề dại ra nhìn cô: “…………”
“Dù sao nhờ em không làm lộ tẩy là được!” Quách Dĩnh vỗ vỗ bả vai Lộ Mạn Hề, “Chị thấy Kỷ tiên sinh đối với loại lời này còn có chút chưa tin, chỉ cần chính em nói lại, phỏng chừng lần này sẽ không có việc gì.”
“Chị như thế nào lại nói ra loại lời buồn nôn này?” Lộ Mạn Hề vừa định tỏ vẻ buồn nôn người chị họ này một chút, nhưng nghĩ đến ngày đó ở bệnh viện cô khóc thút thít động lòng người, có thể so với người chị họ này buồn nôn ghê tởm hơn nhiều, tức khắc liền bỏ tâm tư xuống, “Được được, em đã biết, hôm nay nhờ có chị cơ trí.”
“Chị thật là vì em rầu thúi ruột a.” Quách Dĩnh nghĩ đến lúc phát sinh sự tình, cũng không khỏi sợ hãi, “Hy vọng lần này Kỷ tiên sinh thật sự có thể bị lừa tốt, đừng lại……”
Cô không nói thêm gì nữa, Lộ Mạn Hề cũng hiểu được ý tứ của cô.
Lôi Tranh thực sự là diễn viên tốt, anh không đi diễn thật sự rất đáng tiếc. Một người như vậy, không nên vì cô mà bỏ tiền đồ không rõ.
Buổi chiều, Kỷ Thừa Hoài lại mang theo cô xuất phát đi nội thành.
Lộ Mạn Hề ngồi ở phía sau, cô rất sợ lạnh, hít hít cái mũi, “Đây là đi nơi nào a?”
Cũng không đề cập trước với cô một tiếng. Nếu là đi xã giao, ít nhất phải cho cô trang điểm một phen chứ.
“Chờ xuống em sẽ biết.”
Thời tiết quá lạnh, gió gào thét, nhiệt độ trong nhà với ngoài trời chênh lệch quá lớn, kính xe có một tầng hơi nước mỏng.
Lộ Mạn Hề nhớ tới lời Quách Dĩnh nói, có chút không được tự nhiên mà tìm đề tài. “Trước kia anh từng ở Hàng Châu sao? Sao em không biết.”
Kỷ Thừa Hoài ngẩn ra, “Ở một kỳ nghỉ hè.”
“…… À, anh thật sự thích ăn cá chua Tây Hồ sao?”
Kỷ Thừa Hoài biết cô còn ở để ý sự việc ngày hôm qua. Cái dạng thật cẩn thận thăm dò thật sự làm người ta không nhịn được mà bật cười, “Anh không thích ăn, không cần nghĩ nhiều.”
“Phải không? Nếu anh thật sự thích ăn, về sau không cần kiêng dè em.”
“Anh thật không thích ăn, anh chỉ thích ăn sườn heo chua ngọt.”
Đồ ăn Lộ Mạn Hề thích nhất chính là sườn heo chua ngọt.
“Chu Chỉ nói em cũng không tin, hy vọng anh cũng không cần để ở trong lòng.” Lộ Mạn Hề lúc này mới nghiêm trang mà nói, “Em cùng Lôi Tranh bất quá là vừa lúc đụng mặt, chào hỏi một câu mà thôi. Nếu anh bởi vì một cái râu ria mà không cao hứng, vậy là quá tự coi nhẹ mình.”
Cô đem bốn chữ râu ria này cắn đến đặc biệt nặng.
“Tự coi nhẹ mình?” Kỷ Thừa Hoài một bộ biểu cảm vô lại nhìn về phía cô, “Trình độ văn hóa của anh không cao, em cùng anh giải thích một chút đây là có ý tứ gì?”
Lộ Mạn Hề thật là nổi một trận đau răng.
Trình độ văn hóa của anh còn không cao!
“Nếu anh bởi vì lời Chu Chỉ nói mà hoài nghi em, nếu bởi vì em cùng Lôi Tranh nói vài lời mà không vui, em đây thật sự không có gì để nói. Kỷ Thừa Hoài, anh đây không phải tự coi nhẹ mình thì là cái gì?”
Quách Dĩnh nói những lời kia đã làm Kỷ Thừa Hoài nguôi giận một nửa, một câu “tự coi nhẹ mình” cũng đủ làm anh không còn nóng nảy.
“Anh không để ý.” Kỷ Thừa Hoài thấp giọng nói.
Trong lòng Lộ Mạn Hề trợn mắt trắng, còn nói không ngại. Buổi sáng hôm nay cô đi ra ban công thông khí, nhìn thấy trên mặt đất đều là tàn thuốc.
Kỷ Thừa Hoài nghiện thuốc lá cũng không nặng, sẽ chỉ ở lúc cực độ phiền lòng mới hút hai điếu.
Ngày hôm qua không biết anh bổ não cái gì, cư nhiên còn không biết xấu hổ nói chính mình không ngại?
Kỷ Thừa Hoài lái hơn hai giờ xe, đưa Lộ Mạn Hề đi vào một tiểu khu, nhìn đến diễn viên gạo cội Hoắc Kiếm Lan kia một khắc, cả người cô đều ngây dại.
Hoắc Kiếm Lan là một một nghệ sĩ ưu tú nổi bật trong thập niên 90.
Hiện tại có rất nhiều diễn viên gạo cội kỹ thuật tinh vi vẫn đang diễn, trước kia Lộ Mạn Hề may mắn biết một người. Bởi vì phim truyền hình Trung Quốc định vị, kỹ thuật diễn tốt như vậy ở phim truyền hình cư nhiên diễn ác bà bà hoặc là bà mẹ lắm mồm với các nhân vật linh tinh, bọn họ có được thù lao đóng phim thậm chí còn không có diễn viên chính một tập nào nhiều bằng.
Hoắc Kiếm Lan đã rất nhiều năm không xuất hiện ở màn ảnh lớn. Đã sớm lui đi, nhưng ảnh hưởng của bà vẫn luôn có, phim truyền hình bà diễn đến hiện tại vẫn được tôn sùng là kinh điển.
Một người như vậy hiện tại cư nhiên lại ở ngay trước mặt cô!!!
Kỷ Thừa Hoài mang theo Lộ Mạn Hề vào phòng, “Dì Hoắc, hiện tại sơn trúc không dễ mua, thời điểm con đi qua tiệm trái cây, cũng cũng chỉ có một chút như vậy, ngài cũng đừng mắng con keo kiệt.”
Hoắc Kiếm Lan cười mắng anh một câu, chân tay luống cuống lôi kéo Lộ Mạn Hề ngồi ở trên sô pha, “Hôm nay ta làm đều là cơm nhà, các con tạm chấp nhận ăn đi.”
Nhìn bộ dáng Kỷ Thừa Hoài cùng Hoắc Kiếm Lan vừa nói vừa cười, Lộ Mạn Hề triệt để Sparta.
“Hôm nay chúng con tới không phải là vì ăn cơm.” Kỷ Thừa Hoài chỉ chỉ Lộ Mạn Hề, “Con mang theo học sinh đến cho ngài đây.”
Hoắc Kiếm Lan cười tủm tỉm nhìn Lộ Mạn Hề, “Ta có xem qua con diễn.”
Chỉ là một câu như vậy, cũng đủ làm tim Lộ Mạn Hề đập nhanh.
Có một loại cảm giác quen thuộc khi họp phụ huynh hồi còn nhỏ.
Hoắc Kiếm Lan có thể nói là nhân vật thần thoại trong giới. Vai trò của bà không ai có thể vượt qua, bà ở lúc huy hoàng nhất rời khỏi giới giải trí.
Mọi người đều nói bà lập gia đình, bà cũng chính xác là gả cho người khác.
Bởi vì khi đó nhân khí của bà quá nóng, chẳng sợ ở lúc đó mạng lưới internet không có phổ biến nhưng chuyện của bà vẫn cứ được không ít người chú ý.
Bà gả cho một người bình thường, sau khi kết hôn cũng ngọt ngào mấy năm, chẳng qua lại bị phóng viên chụp được chồng của bà ôm nữ nhân khác, đoạn giai thoại này liền thành cái để chê cười.
Thời điểm tất cả mọi người đều chờ đợi bà ra mặt giải thích, bà dứt khoát kiên quyết ly hôn.
Đương kim giới giải trí, vượt quá giới hạn không phải số ít, nhưng bọn họ đều lựa chọn tha thứ, làm ăn dưa quần chúng đều nghẹn khuất không thôi.
Mỗi khi chuyện như vậy phát sinh, e sợ thiên hạ không loạn, một số tài khoản luôn đem Hoắc Kiếm Lan lôi ra so sánh một phen, bởi vì bà làm được quân nếu vô tình ta liền hưu.
Trên mặt Hoắc Kiếm Lan đã xuất hiện nếp nhăn, bà không giống một số ít nữ minh tinh, làm chính mình trở nên mặt mày khó coi mà bà bình yên tiếp thu năm tháng lưu lại dấu vết ở trên người.
Phòng bà ở cũng không phải rất lớn, thậm chí còn có chút cũ.
Nhà ở trang hoàng bài trí đều rất đơn giản, hiện tại bà ở một mình, nuôi một con chó có chút lớn tuổi.
“Là một đứa trẻ không tồi.” Hoắc Kiếm Lan đánh giá, “Hiện tại người có thể trầm hạ tới đóng phim càng ngày càng ít.”
Cơm nước xong, Kỷ Thừa Hoài chủ động tiếp nhận nhiệm vụ rửa chén, Hoắc Kiếm Lan mang theo Lộ Mạn Hề vào thư phòng.
Hai người không biết hàn huyên bao lâu, đối với Lộ Mạn Hề mà nói, đây là một tiết vô cùng trân quý.
Những cái cô tìm không được cảm giác, nháy mắt liền được mở ra.
Trước khi đi, Lộ Mạn Hề vẫn là không thể nhịn xuống, đem nội tâm nghi vấn nói ra, “Hoắc lão sư, ngài nhiệt tình yêu diễn như vậy, vì cái gì không diễn nữa?”
Cô nghe không ít đạo diễn hợp tác đều nói qua, rất nhiều người muốn mời Hoắc Kiếm Lan rời núi, nhưng không ai có thể mời được bà, vô luận điều kiện gì, vẫn không di chuyển được bà.
Hoắc Kiếm Lan đứng ở chỗ lối ra, mang theo ánh sáng, đạm nhiên cười, không có trả lời.
Mãi cho đến khi trở lại khách sạn, Lộ Mạn Hề nghĩ đến những lời kia của Hoắc Kiếm Lan lúc cuối, nhiệt huyết vẫn cứ sôi trào.
“Con là một diễn viên.”
“Hy vọng con có thể trở thành một diễn viên tốt.”