Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 49: Chương 49: Nó lại “bạch” một phát rơi tiếp xuống đất




Mập Mạp rơi trên đất, mọi người vây xem đầu tiên là ngây người, sau đó thì...

Tony làm thinh trực tiếp không thèm đếm xỉa, Wells nhìn chó của mình một cái sau đó liền tiếp tục nhìn Tony, mà Tề Lý Cách thì cười ha ha.

Một người duy nhất phản ứng bình thường trong bốn người chính là Trần Tân.

Trần Tân bước một bước dài về phía trước ôm lấy Mập Mạp, một phát đạp Prometheus bay xuống, quát: “Ngu xuẩn, cút sang một bên!”

“Mập Mạp, có đau hay không? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Trần Tân ôm lấy Mập Mạp, kiểm tra toàn bộ không có đáng ngại sau đó liền không ngừng mà sờ sờ vỗ vỗ, thỉnh thoảng dịu dàng hỏi vài tiếng.

Mập Mạp không biết nói chuyện, nắm thật chặc quần áo Trần Tân, vùi thân thể mềm oặt vào trong lồng ngực Trần Tân. Prometheus sốt ruột bay xuống bên cạnh lo lắng kêu lên, thế nhưng mà nó nhất định kiên quyết không quay đầu lại, chỉ dùng cái mông tròn đối mặt chim lớn.

Nó giận rồi đó.

Chim lớn đáng ghét vậy mà làm trò ở trước mặt Mèo Nhỏ với chó lớn để nó ngã xuống! Ngã ở trên sàn nhà! Không thể cùng vui vẻ chơi đùa nữa!

Prometheus thiệt sốt ruột!

Nó muốn xin lỗi Mập Mạp, thế nhưng Mập Mạp không để ý tới nó, nó đành phải là chuyển hướng tìm sự giúp đỡ của chủ nhân. Nhưng nó hơi đánh giá cao tình thương của Trần Tân dành cho nó, Trần Tân không chút ý nghĩ nào muốn giúp nó, thấy nó ở bên cạnh kêu a a, không chút lưu tình mà quở mắng nó.

“Có đầu óc hay không hả? Mày làm sao không tự mình ngã thử xem? Mập Mạp nhỏ như vậy mày lại cam lòng làm ngã nó? Không biết chăm sóc thì để đó đừng chạm vào! Có hiểu hay không!”

Trần Tân càng nói càng kích động, cuối cùng lại đưa chân đạp Prometheus, chim lớn ủ rũ cúi đầu bị đạp một phát trên đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tề Lý Cách mắt thấy Trần Tân bạo lực gia đình với tinh thần thú, cảm thấy hình ảnh không quá hài hòa, vội vã đi tới nói: “Được rồi được rồi! Đạp nó làm gì, đang chơi mà đừng cẩn thận từng li từng tí như vậy.”

Cậu đi tới tùy ý nhào nặn Mập Mạp hai cái, lại vuốt lông cho Trần Tân, thấy Trần Tân không hề tạc mao như vậy nữa sau đó liền ôm lấy Prometheus ngã trên mặt đất không dám ngồi dậy.

Prometheus rất ủ rũ, mới thoáng cái gần như là đang trách cứ bản thân, được Tề Lý Cách ôm đứng lên liền giả chết không hề nhúc nhích.

Tề Lý Cách đầu tiên là hôn nó một cái, liền xoa lấy lông ngốc của nó, tiếp tục an ủi: “Mập Mạp nhất định biết mày không phải cố ý, mày ngoan như vậy, làm sao lại cố ý bắt nạt nó chứ?”

Prometheus yếu ớt mà gật đầu.

“Chúng ta đi tìm Mập Mạp xin lỗi có được không? Lần sau lúc chơi đùa cùng nhau càng cẩn thận hơn.”

Prometheus vẫn là yếu ớt mà gật đầu.

Nhìn thấy biểu hiện của Trần Tân cùng Prometheus, Tề Lý Cách ý thức được một vấn đề.

Giữa năng lực giả cùng tinh thần thú tồn tại một mối liên hệ vi diệu, các loại hành động mà Trần Tân đối xử với Prometheus không đơn thuần biểu thị sự cưng chiều của bọn Trần Tân đối với Mập Mạp, cũng biểu hiện ra khi mà dẫn đường của mình bị thương, Trần Tân sẽ sản sinh sự tự trách mãnh liệt, thậm chí còn sẽ xuất hiện hành vi tự mình hại mình.

Đây là phản ứng khi vô cùng yêu thích dẫn đường của mình mới có được, mà việc này đồng thời cũng là một dấu hiệu nguy hiểm.

Một lính gác bởi vì dẫn đường mà dễ dàng bị chi phối bởi tâm tình, không phải lính gác tốt, không chỉ khả năng làm hại đến dẫn đường, cũng có thể khiến cho bản thân rơi vào nguy hiểm.

Gặp phải tình huống như thế, Tề Lý Cách có lười biếng đi chăng nữa cũng không thể không chú ý tới.

Cậu tiến lên kéo lấy chân Mập Mạp, không để ý đến Trần Tân ngăn cản, trực tiếp kéo cả đầu cả chân của Mập Mạp lên.

“Mập Mạp, chim lớn xin lỗi mày có chấp nhận hay không?”

Mập Mạp che mắt, lén lút nhìn dáng vẻ chán nản của Prometheus.

Nó vừa nãy ngã xuống kỳ thực không đau lắm, chẳng qua là cảm thấy mất mặt lắm luôn, chơi bay bay đến một nửa vậy mà té xuống, chim lớn còn không có đón được nó.

Nó thỉnh thoảng cũng sẽ muốn làm mình làm mẩy, muốn người ta an ủi, nhưng nó bây giờ nhìn dáng dấp như đưa đám của tiểu đồng bọn, nó cũng cảm thấy không vui, dù cho Bàn Tân xoa bụng nhỏ của nó thế nào, nó cũng sẽ không vui đâu.

Mập Mạp duỗi ra bàn tay gấu con bé xíu, vỗ xuống lông ngốc trên đầu Prometheus, sau đó đến gần “chụt” một cái. Prometheus được hôn một cái, lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng cũng vươn cánh ra ôm lấy Mập Mạp.

Trần Tân nhìn chim ngốc nhà mình không tới mười phút lại lần nữa ôm Mập Mạp về, không hài lòng gì hết: “Chỉ có vậy?”

Tề Lý Cách lườm anh một cái: “ Nếu không ngài hi vọng thế nào?”

“Ít nhất cũng phải nhổ hết lông trên người nó! Giáo huấn nó một trận!”

Tề Lý Cách nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn kia của Trần Tân, không nhịn được cười lên ôm lấy anh: “Được được được, biết rồi, con dại cái mang (*), tinh thần thú của anh đã làm Mập Mạp rơi xuống, vậy đều phải trách anh, trở về em rút lông của anh, không cho phép phản kháng!”

(*) câu gốc 养不教,父之过 Hán việt “Dưỡng bất giáo, Phụ chi quá” dịch nghĩa Nuôi con mà chẳng dạy dỗ, ấy là lỗi của người cha

Trần Tân đỏ mặt để cho Tề Lý Cách ôm lấy.

Mội chuỗi sự kiện liên tiếp nhau, bị người qua đường Tony cùng Wells vây xem đánh giá là minh chứng cho nghiêm phụ từ mẫu (cha nghiêm khắc, mẹ hiền từ), mà Tề Lý Cách biết, đây là một biểu hiện mức độ mà Trần Tân yêu thích cậu đến nhường nào.

Hai người ngày đó trở về nhà, Tề Lý Cách làm cơm, Trần Tân từ phía sau ôm lấy cậu, nhàm chán mà cọ tới cọ lui.

“Bàn Tân.”

“Hả?”

Tề Lý Cách cầm muôi múc một muỗng canh cho Trần Tân nếm thử mùi vị, đồng thời nói: “Hứa với em, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không nên thương tổn chính mình.”

Trần Tân còn ngậm lấy cái muôi, vốn là muốn tán thưởng mùi vị món canh này thật vừa ăn, nhưng nghe thấy câu nói này liền yên tĩnh lại, rất lâu mà mới ậm ờ trả lời một tiếng.

“Biết rồi.”

Tề Lý Cách biết anh đang suy nghĩ gì, vươn tay kéo cái muôi từ trong miệng anh ra, sau đó quay đầu lại hôn anh một cái.

“Anh không nên quá ích kỷ.” Tề Lý Cách lúc nói những lời này tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, thế nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Cậu nói: “Em xảy ra chuyện anh sẽ khổ sở, anh có chuyện em cũng vậy. Hứa với em, sau này không cho phép thương tổn bản thân, có hiểu hay không?”

Trần Tân lại suy nghĩ một chút, cuối cùng gật gật đầu, bộ dáng có chút không cam tâm tình nguyện.

“Được rồi! Biết là tốt rồi! Nào, hôn một cái!”

Trần Tân đến gần hôn một cái, hôn xong ngẫm lại còn không đủ, lại hôn thêm một cái.

Trần Tân không cho Tề Lý Cách bưng đồ ăn, sợ cậu bị bỏng, tự mình mang canh nè, cơm nè toàn bộ đến phòng khách, hai người ngồi ở trên sàn nhà giữa ghế sofa với bàn bắt đầu ăn cơm.

Bọn họ ăn cơm, Mập Mạp cùng chim lớn liền chơi ở một bên. Hai tinh thần thú lại bắt đầu trò chơi bay lượn, bọn nó hình như đã giao ước muốn luyện ra trò xiếc Mập bay trên không, Prometheus trên không trung ném Mập Mạp đi, lại bắt lấy, chơi thiệt là cao hứng.

Chơi một hồi, Mập Mạp thoáng cái bay quá xa, Prometheus không tiếp được nó, nó lại “bạch” một phát rơi tiếp xuống đất.

Trần Tân vừa nhìn lại muốn tạc mao, Tề Lý Cách vội vàng ngăn chặn anh để cho anh đừng kích động.

Chỉ thấy lần này Mập Mạp nằm sấp một chút, lập tức tự mình bò lên gãi gãi bụng nhỏ, gãi xong liền để chim lớn túm nó lên, tiếp tục chơi tiếp, trên không trung bay tới bay lui thật là vui sướng!

“Xem kìa, không có chuyện gì đâu, con nít ngã thêm mấy lần mới có thể khỏe mạnh.” Tề Lý Cách vẻ mặt cứ bình chân như vại.

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Trần Tân cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng thanh tĩnh lại.

Một lát sau.

Tề Lý Cách lại nghiêm túc: “ Chẳng qua là...”

“Làm sao vậy?”

“Em cảm thấy hay là nên giáo huấn một chút, quá dễ dàng tha thứ sẽ chỉ khiến cho tiếp tục tạo thành sai lầm.”

“Có đạo lý.” Trần Tân gật đầu.

Tề Lý Cách để chén cơm xuống, nhanh chóng nhào đầu về phía Trần Tân, vẻ mặt không hề có chút ý tốt nào “Lông của anh đã chuẩn bị xong cho em nhổ chưa? Em thì chuẩn bị xong rồi nè!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.