Tề Á nghe Trần Tân nghiêm túc mà nói ra mấy lời nói không mang theo chỉ số thông minh này, không khỏi ngây người một hồi, bàn tay vừa mới duỗi ra muốn đánh mông Tề Lí Cách cái thứ hai dừng ở giữa không trung......
“Không đánh nó? Vậy tôi đánh cậu! Đừng cho là tôi không dám đánh mấy đứa con nít như cậu!”
Năm phút sau, Trần Tân che mông nằm úp sấp trên sofa, Tề Lí Cách che mông nằm úp sấp trên người Trần Tân.
“Chị của em là làm sao vậy......”
“Bã nói bã miễn là nhìn thấy em liền muốn đánh em, từ nhỏ bị bã đánh tới lớn...... Còn hung dữ hơn mẹ em.”
“Bã đánh mông bên phải của em hay chưa?”
“Đánh rồi, yên tâm.”
“Vậy thì được, đỡ cho anh lại phải bù một cái.”
Lại một phút sau.
“Lực tay chị của em sao mạnh như vậy......” Trần Tân cảm thấy hết thể diện rồi, nhưng mà đau thiệt đó, hơn nữa vừa rồi lại không thể đánh lại thật, chỉ có thể thành thật bị đánh.
“Xoa xoa cho anh?”
“Xoa...... Lực tay của bã mạnh y chang Wells...... Đang làm việc gì?”
Tề Lí Cách một tay che mông mình, một tay duỗi đến chỗ khe hở giữa mình cùng Trần Tân xoa mông cho Trần Tân, vừa nói: “Bây giờ tự mình mở công ty, trước kia là...... giáo viên tiểu học.”
“Hèn chi.”
Tony đang giải thích ngọn nguồn cùng Tề Á, bầu không khí giữa hai người hết sức nghiêm túc.
Tony luôn luôn là người nghiêm túc, giải thích loại chuyện nghiêm túc này đặc biệt thích hợp, ngay cả Tề Á vừa rồi còn vừa đánh vừa ầm ĩ cùng em trai cũng nhanh chóng bước vào trạng huống.
Tề Á vẫn luôn đối xử tốt với cấp dưới của mình, cha mẹ của p019 đó là cấp dưới của Tề Á, hai ngày nay còn đang vội vàng giúp đỡ xử lý tang sự của bọn họ, cho đến khi Tony liên lạc nàng mới nhớ tới việc còn từng làm người bảo lãnh cho bọn họ.
“Yên tâm, về sau nó chính là con của tôi.” Tề Á cười cười, bộ dáng lúc ôn nhu càng thêm rất giống với Tề Lí Cách, nàng nói: “Tuy rằng tôi độc thân, nhưng nuôi con nít tôi có kinh nghiệm, nhìn xem Tề Lí Cách...... Tề Lí Cách! Em lại đang làm gì đó!”
Tề Lí Cách đang chất thành một cục ở trên sofa cùng Trần Tân sờ tới sờ lui nghe thấy tiếng quát của chị gái, vội vàng rút tay từ trong quần Trần Tân ra ngoài.
“Ngồi đàng hoàng! Lại chơi tiếp thử xem nào! Coi thử chị có đánh chết em không!”
Tề Lí Cách nhanh chóng bò dậy ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, Trần Tân cũng ngồi dậy.
Bọn họ thường ở trong phòng làm việc giỡn như vậy, vốn dĩ Trần Tân còn rất căng thẳng, nhưng bị Tề Lí Cách dạy hư rồi, thường thường cùng nhau ở trong văn phòng cãi nhau ầm ĩ.
Tony nhìn không vừa mắt bọn họ đã lâu rồi, hiện tại rốt cuộc tóm được cơ hội có người có thể đủ trị bọn họ, vội vàng nói: “Mời ngài kể cho tôi nghe về hai người bọn họ.”
Tề Á thanh thanh cổ họng, Tề Lí Cách cùng Trần Tân đều run run lên, cảm thấy mình giống như là con mồi bị mãnh thú nhìn chằm chằm, chỉ có thể núp ở góc nhà mặc người ta xâu xé.
“Không phải chị muốn nói em, em trai, em nếu như không lười, chăm chỉ làm việc, quy mô công ty hiện tại tuyệt đối không chỉ như vậy. Em nhìn coi em đó, đã bao lớn rồi, quần áo còn mặc không xong, em thật sự có thể chăm sóc chính mình sao? Lúc trước chị nếu như không đánh em không mắng em, em hiện tại sớm đã không biết chết đói góc nào rồi, còn có thể giống như bây giờ sao? Còn có, lần trước......”
Tề Á bô lô ba la mà mắng, Tề Lí Cách cùng Trần Tân lại bắt đầu phun tào trong mây ý thức.
Nói chuyện không có logic, không thể mắng người theo một mạch suy nghĩ sao?
Bã trước giờ nói chuyện chính là như vậy, cằn nhằn cái này lảm nhảm cái kia, bảo đảm đợi lát nữa ngay cả chuyện hồi mẫu giáo của em cũng phải lôi ra mắng, nhìn nè, tới rồi!
“Còn nhớ khi em còn bé hay không, chỉ mang một chiếc giày liền đi ra ngoài, chỉ mới có mẫu giáo đã quên trước quên sau!”
Anh xem, bắt đầu rồi. Tuổi đó của em làm sao biết nhiều như vậy, mang giày rất phiền phức.
......
Được rồi, em sai rồi, lần sau sẽ để chân trần hết......
Biết là tốt rồi.
Tề Á lải nhải mà nói một hồi, không hổ là chị cả phía dưới còn có năm người em trai gái chênh lệch tuổi tác xa tít, còn chưa mắng xong Tề Lí Cách, liền chuyển hướng chiến hỏa về phía Trần Tân.
“Trần Tân cũng vậy!”
Trần Tân trong nháy mắt ngồi thẳng, nghĩ thầm lại là tui chuyện gì chứ.
“Nghe mẹ nói là một chàng trai nghiêm túc đứng đắn, hôm nay vừa thấy chính là đứa ngốc! Cái gì mà mông của em là mông của tôi! Cậu một lần muốn mấy cái mông mới vừa lòng?”
Trần Tân thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu để phun tào cái gia đình này, anh nhìn nhìn Tề Lí Cách, lại nhìn nhìn Tề Á, đáy lòng may mắn bé ngoan của mình sinh ở trong gia đình này, trưởng thành vẫn là một thanh niên ôn nhu nhã nhặn, ngoại trừ làm biếng một chút, cơ bản là một người rất dễ thân cận.
Tề Á nhắc mãi đến cuối cùng, lấy tận tình khuyên bảo làm phần kết bài.
“Người cũng là sắp làm cậu rồi, sau này phải trưởng thành một chút, biết không?”
“Biết.” Hai phu phu cùng nhau gật đầu, nhưng kỳ thật nội tâm căn bản không hiểu chị gái rốt cuộc đang mắng những thứ gì.
“Chị hai.” Trần Tân hỏi: “Đứa bé cũng mang họ Tề như mọi người đúng không? Nghĩ ra muốn lấy tên là gì chưa?”
“Thế thì chưa có.”
Mỗi tinh cầu trong thời đại hệ ngân hà mới hết thảy đều nói tiếng thông dụng, sử dụng chữ viết thông dụng, nhưng chữ viết của các dân tộc ở thời đại hệ ngân hà cũ vẫn được bảo lưu lại, vả lại kiểu chữ và cách đọc đều sử dụng vào trong tên họ hiện đại. Như là Trần Tân người Hoa thuần chủng, tuy rằng sẽ không nói tiếng Trung cổ đại, nhưng vẫn thỉnh thoảng mà lật xem từ điển tiếng Trung, đối với tên họ rất có ý tưởng.
“Tầm quan trọng của tên họ tôi nghĩ mọi người đều sẽ không phủ nhận, cái tên của một người sẽ đi theo nó cả đời.” Trần Tân nói, viết lên tên mình trên phần bảng viết chữ của máy đọc sách, nói: “Thẳng thắn mà nói tôi cũng không hoàn toàn vừa lòng với tên của mình, suy cho cùng viết lên không quá đối xứng, bất kể dùng kiểu chữ tiếng Trung cổ nào đều là như thế.”
“Ý của cậu là cậu giúp bé con suy nghĩ một cái tên đối xứng?”
“Đúng vậy.”
“Nói thử xem, nói không xong đợi lát nữa đánh cậu.”
“Tên này rất đơn giản, nhưng rất có khí thế, tôi nghĩ bé con sẽ thích.” Trần Tân tràn đầy tự tin mà viết tên xuống giấy, “Hy vọng mọi người cũng sẽ thích.”
Vài giây sau, Tề Lí Cách bình tĩnh nói: “Chị, không cần người lớn như chị ra tay, chồng của em để em tự mình đánh!”
“Tề Đại Đế! Anh dám kêu đứa bé này là Tề Đại Đế thử xem! Một giây nữa bỏ anh!” Tề Lí Cách học theo giống như Mập Mạp bùm bùm chát chát mà công kích Trần Tân.
(*) Tề Đại Đế 齐大帝/ 齊大帝cân xứng vãi cả linh hồn chứ không đùa =)))
“Đây không phải khá tốt sao...... Được được được, còn phải lập hồ sơ!” Trần Tân che mặt viết ra một cái tên khác.
Tề Bình.
(*) Tề Bình 齐平 cũng khá là cân ha:v
“Vốn dĩ muốn gọi “ Tề Nhất “ nhưng trước trọng sau nhẹ, vẫn là Tề Bình hay hơn.”
“Ý nghĩa không tệ.” Chị em Tề gia đều lấy tên tiếng Trung, cũng biết được mấy chữ tiếng Trung đơn giản, bởi vậy hiểu được ý nghĩa của cái tên này. Mà Tony không có một chút quan hệ nào với huyết thống người Hoa thừa dịp cả nhà không chú ý, âm thầm lên mạng tìm hiểu, cũng đã hiểu rồi.
“Chí ít bớt đi vài nét bút, không giống như của em, trước kia tên còn chưa viết xong liền ngủ mất tiêu.” Tề Lí Cách nhìn nhìn cảm thấy rất vừa lòng, lại hỏi: “Tên anh chọn khi nào đó?”
“Lúc mới quen em liền nghĩ kỹ rồi, sau này có con liền lấy tên này, cùng họ với em.”
“Vậy trước khi chưa quen biết em lại muốn lấy tên gì cho đứa bé?”
“Vương Phú Quý.”
(*)Vương Phú Quý: 王富贵tui mệt với mạch não của ổng deso:)))
“... Được rồi.” Tề Lí Cách dường như nhớ tới Trần Tân đã từng yêu cầu người quyên tặng trứng phải họ Vương.
Mọi người đi đến phía trước p019, mong đợi mà nhìn bé con trong tử cung cơ học.
“Bé con, từ hôm nay trở đi, con có tên rồi.” Tề Lí Cách sờ sờ tử cung cơ học, “Tề Bình, cả đời bình an.”
“Là bình bằng (~bằng phằng).” Trần Tân bổ sung.