Mập Mạp vất vả bay một trận, nhưng muốn bay dọc theo đường thẳng thật sự không dễ dàng, chơi sao cũng chơi không nổi.
Năm phút sau, Tề Lí Cách mặt không cảm xúc ngồi dậy đóng toàn bộ bút highlight, tiếp theo lại ngồi về vị trí cũ, gắp đùi gà cho Trần Tân.
(~ thực tế gọi là 光笔 có nghĩa là bút highlight hay bút dạ quang, nhưng mà trong trường hợp này tui nghĩ là chỉ bút kiểu laser ý)
“Tiểu Tân ngoan, không nên bắt nạt bạn nhỏ khác, ngoan ngoãn liền cho anh ăn đùi gà.”
Trần Tân nhìn đùi gà, lại nhìn Mập Mạp, cuối cùng không nói cái nè mà ngoan ngoãn ăn cơm.
Mập Mạp tiếp tục tự trang bức, tự bay một mình.
Buổi chiều, hai người nói cho đối phương những việc cần chú ý lúc đi làm.
Công việc bọn họ đều có chuyên ngành, không phải nói một buổi là có thể làm xong, như là thao tác cơ giáp của Trần Tân, nếu như Tề Lí Cách một buổi chiều là có thể học được, như vậy mấy quân nhân kia cũng không cần đi huấn luyện.
Chuyên ngành của Tề Lí Cách cũng vậy, đọc phân tích số liệu không có tri thức hệ thống cũng không thể đọc ra được ý nghĩa đằng sau mỗi con số, nhiều lắm chỉ có thể xem được bề mặt. Huống hồ việc này liên quan đến mạng người, bất luận cái gì không chuẩn xác đều có nguy hiểm.
Hai người chỉ có thể nói chút tri thức đơn giản, Trần Tân nói chút thao tác cơ giáp cơ bản cho Tề Lí Cách, Tề Lí Cách lại để Trần Tân đừng di chuyển mấy máy tử cung cơ học, nhưng tri thức liên quan hiểu biết chút, khi gặp mặt cùng khách hàng sẽ không hỏi gì củng không biết.
Hai người nói một hồi, Trần Tân lại buồn ngủ.
“Thân thể của em rốt cuộc có bệnh gì...... Sao lại dễ mệt như vậy......”
“Từ nhỏ đã như vậy, quen rồi lại được.” Tề Lí Cách vỗ vỗ Trần Tân, đắp chăn cho anh, “Ngoan, anh ngủ, em liền ở bên cạnh.”
Trần Tân ngủ rồi, Tề Lí Cách ở bên cạnh nhìn một hồi, lúc sau tay chân nhẹ nhàng mà đến giá sách cầm sách Trần Tân tới xem. Cậu từ nhỏ đã thích ngủ, thật cũng không phải có bệnh gì, chính là dễ mệt. Tuy rằng có thể ngủ nhiều, rất thoải mái, nhưng tương đối cậu không thể tập trung trong một thời gian dài.
Cậu chỉ có thể thừa dịp nhàn rỗi nắm chắc thời gian đọc sách học tập, đọc thêm phần nào được phần đó. Ngày mai cậu cũng không có khả năng thật sự tự mình ra trận làm mẫu, cũng chỉ có thể xem thử có phương pháp gì đó để trang bức.
Ngày đó bình an vô sự mà đi qua, hai người tuy là hoán đổi thân thể, nhưng về sau lại tiếp nhận thiết định này rồi, ở chung cũng thật không có khác biệt gì với ngày thường.
Bất đồng duy nhất, là Tề Lí Cách vì lĩnh hội một chút lạc thú hoán đổi thân thể, buổi tối khi tắm vụng trộm tuốt một lần.
Cảm giác dùng Trần Tân thân thể quả nhiên bất đồng, Tề Lí Cách nhiều góc độ khai phá bộ vị mẫn cảm mới, tính toán lúc sau lấy ra để đối phó Trần Tân.
Mà trong khi Tề Lí Cách tắm rửa, Trần Tân cũng ở trong phòng tuột quần......
Vì thế đêm hôm đó, hai người tuy rằng không có hành vi thân mật gì, nhưng đều quả thật hết sức thỏa mãn.
Ngày hôm sau, sau khi Tề Lí Cách lái xe chở Trần Tân đến Aspers, tự mình lái xe đi về quân bộ.
Trần Tân kẹp theo Prometheus bị biến thành gấu trúc, đứng ở trước cửa hít sâu một hơi.
Lúc này anh thoát khỏi thân thể lính gác, sâu sắc cảm nhận được cảm xúc ổn định rất nhiều, không hề dễ dàng nóng nảy giống như trước kia. Nhưng nóng nảy của lính gác vẫn không thoát được quan hệ với tính cách bản thân, Trần Tân dù cho thay đổi thân thể, nhưng linh hồn vẫn là Trần Tân.
“Muốn thẳng thắn cùng Tony hay không tự anh quyết định.” Tề Lí Cách nói với Trần Tân như thế.
Nhưng mà Trần Tân biết, coi như Tony đã biết người trong thể xác này là ai, hôm nay nhất định sẽ cãi nhau không ngừng, anh nhưng không muốn lúc này thân thể Tề Lí Cách bị chọc tức.
Trần Tân đẩy cửa ra đi vào, làm động tác dựa theo chỉ thị của Tề Lí Cách.
Anh nỗ lực mỉm cười, sau đó nói: “Tony tiên sinh...... thân ái...... chào.”
Cả đời này của Trần Tân ngoài Tề Lí Cách ra, còn chưa từng nói ba chữ “Thân ái” với bất cứ người nào, nói xong chính mình cũng muốn nổi hết da gà.
Lời này của anh nói đến mức cứng ngắt, Tony nghe thấy thế cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Tề tiên sinh, ngài hàng đêm túng dục, ngoại trừ thích ngủ ra ngay cả lời nói cũng nói không xong, xin ngài cần phải kiêng lại một chút”
Cậu mới cấm dục á!
Trong lòng Trần Tân gầm gừ một tếng, nhưng vẫn là tuân theo chỉ thị của Tề Lí Cách, ôm Prometheus đến chỗ sofa nằm xuống.
Nguyên văn của Tề Lí Cách là nói như vậy nè: “Anh đi vào phòng làm việc, không cần quan tâm cái gì hết, ngủ là được, ngủ đến khi Tony đánh thức anh thì thôi. Chờ làm xong việc, cứ tiếp tục ngủ, ngủ đến hết giờ làm.”
Trần Tân tuy rằng hoài nghi tính khả thi của việc này, nhưng hiện tại thật sự rất buồn ngủ, hơn nữa anh cũng không biết cái gì hết, chỉ có thể ngã vào trên sofa trong lòng buồn bực liền ngủ mất.
Đến trưa, anh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy bụng hơi đói rồi.
Anh chiếu thói quen của Tề Lí Cách, đến bên trong tủ lạnh lấy sữa bò lạnh ra, lại thêm chút ngũ cốc, bưng về chỗ bàn làm việc ăn.
Anh hiện tại rốt cuộc có thể hiểu được Tề Lí Cách vì sao thích ăn mấy thức này, mới vừa tỉnh ngủ uống chút đồ mát mát lành lạnh, thật là không thể thoải mái hơn được nữa.
“Buổi chiều hai giờ khách hàng muốn tới, ngài biết không?”
“Biết.”
Tony nhìn Trần Tân, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Y quen biết với Tề Lí Cách hai mươi năm, y có thể nhận thấy được Tề Lí Cách của ngày hôm nay không giống với thường ngày.
Giống như là bây giờ.
Trần Tân ăn xong rồi đồ ăn, còn chưa rửa chén liền trước tiên thu dọn lại bàn Tề Lí Cách. Anh mỗi lần tới Aspers đều sẽ giúp Tề Lí Cách thu dọn lại bàn làm việc, lúc này cũng không ngoại lệ, tỉ mỉ bày biện mỗi đồ đạc trên mặt bàn đến vị trí chính xác.
“Trần tiên sinh?” Tony thăm dò gọi một tiếng.
“Hửm?” Trần Tân không hề phòng bị mà đáp lại.
Lần trả lời này của anh, tầm mắt Tony lập tức bắt đầu sắc bén. Đồng thời anh cũng phát hiện không đúng, vội vàng bồi thêm một câu: “Cậu kêu anh ấy làm cái gì?”
“Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy bộ dáng Mập Mạp, cảm thấy rất giống Trần tiên sinh nhập vào người trên người nó.”
Vừa nhìn, Prometheus ngồi ngay ngắn ở trên bàn, ánh mắt gấu con ngơ ngơ ngác ngác của Mập Mạp lúc này lại vẫn mang theo ánh mắt lão luyện chín chắn, quả thực là một đại hiệp gấu trúc. (~kongfu panda)
Trần Tân vừa nhìn, lập tức một phát bắt Prometheus đi qua ôm vào trong lòng ngực vò loạn một trận, cãi lại: “Không có việc gì, chỉ là đã nói nó hy vọng tôi không bao giờ lo lắng việc học tập của nó nữa, nó trưởng thành rồi.”
“Cái gì?”
“Nó muốn trở thành một con gấu trúc anh tuấn bá đạo. Mày nói coi có đúng không, Mập Mạp?”
Prometheus nỗ lực gật đầu, chạy nhanh run run đám lông lộn xộn trên người, sau đó ngồi một tư thế gác chân ngầu lòi không trượt phát nào, ngay cả ánh mắt đều bắt đầu tà nịnh.
“......” Tony nhìn Trần Tân cùng Prometheus kỳ kỳ quái quái hồi lâu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Y chưa bao giờ ở riêng với Trần Tân, không biết Trần Tân vừa phát bệnh thần kinh lên là bộ dạng gì, lúc này chỉ cảm thấy Tề Lí Cách hôm nay thật sự là quá ma tính rồi.