Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 68: Chương 68: PN: Nuôi con đến gà bay chó sủa (1)




~ Chú thích tiêu đề: Tên gốc là “鹰飞熊跳养孩子” tạm dịch “Ưng phi hùng nhảy dưỡng hài tử “, trong trường hợp này có thể hiểu là Chim ưng (diều hâu) và Hùng miêu (Gấu trúc) cũng đại diện cho Trần Tân với Tề Lí Cách, tựa như câu “gà bay chó sủa” trong tiếng Việt. Mình mạn phép đổi câu cho dễ hình dung ha!

Tề Lí Cách cùng Trần Tân ngồi trên sofa trong phòng khách ở biệt thự, nhìn nhau không nói gì.

Mập Mạp được Trần Tân ôm vào trong ngực, vẻ mặt thất vọng, nhàm chán mà kéo lông chim Prometheus.

Trần Tân mặt không chút thay đổi, nhưng ngữ khí có chút mất mát: “Chúng ta cứ tay không mà quay về như vậy?”

Tề Lí Cách nhún vai, vẻ mặt là đương nhiên: “Chị hai mới là mẹ Tề Bình, bã chỉ là nói là lúc không rảnh sẽ nhờ chúng ta chăm sóc, cũng không phải muốn để Tề Bình lại cho chúng ta làm con trai.”

“......” Trần Tân ôm Mập Mạp, càng mất mát hơn.

Tề Lí Cách nhìn anh cho dù mất mát còn muốn làm vẻ mặt ngầu lòi, không nhịn được buồn cười mà qua đi ôm anh một cái: “Anh là muốn chăm sóc Tề Bình như vậy?”

Trần Tân cúi xuống vùi đầu ở trong bụng béo ú của Mập Mạp, gật gật đầu.

“Vậy anh chờ xem, đến lúc đó không tới mấy ngày anh liền sẽ muốn nó biến mất ở trên thế giới. Trẻ con thật là sinh vật phiền toái, từ thời đại hệ Ngân Hà cũ đến nay đều y như vậy, anh chờ coi.”

“Nhưng mà anh muốn ôm bé con.” Trần Tân rầu rĩ mà nói.

Làm một người cuồng gấu bông, lực hấp dẫn của bé con mềm mại hệt như gấu bông đã tràn ngập hết cả người, vừa nhìn thấy đã khiến cho người ta muốn ôm chúng nó vào trong ngực hôn hôn xoa xoa. Kiểu suy nghĩ này Trần Tân rất xấu hổ khi nói với người ngoài, nhưng anh biết bạn lữ tâm giao Tề Lí Cách của anh luôn thấu hiểu anh.

Nhưng mà lần này Tề Lí Cách nghe xong, chỉ là cười lên lại gần hôn anh một cái, nói: “Anh vẫn cứ ôm em là được, đến lúc đó anh liền biết em đáng yêu hơn cả Tề Bình.”

Trần Tân để Mập Mạp xuống, ôm lấy Tề Lí Cách.

“Lúc ôm em không được nghĩ đến một nam nhân khác.” Tề Lí Cách mặt không chút thay đổi, rời chạm tay tinh thần từ suy nghĩ của Trần Tân ra ngoài.

Trần Tân đành phải xua đi bộ dáng mềm mại của Tề Bình khỏi đầu, chuyên tâm mà ôm bé ngoan đẹp trai của anh.

Ba ngày sau, Trần Tân lại một lần nữa biết được cơ trí che giấu dưới bề ngoài lười nhác ngốc nghếch của Tề Lí Cách.

Hôm nay là ngày nghỉ, Tề Á sáng sớm liền gõ cửa nhà Tề Lí Cách.

“Tiểu ma đầu liền giao cho mấy đứa.” Tề Á vội vàng nhét Tề Bình vào trong lòng ngực Tề Lí Cách, vẻ mặt tiều tụy, “Chăm sóc nó tử tế.”

Tề Lí Cách còn chưa ngủ tỉnh, một tay ôm Tề Bình một tay dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Khi nào tới đón nó......”

“Xem tâm trạng.” Tề Á cười cười, bộ dáng yếu ớt cực kỳ giống Tề Lí Cách, rõ ràng hai ngày trước thoạt nhìn tinh thần gấp trăm lần, giống như là bất cứ lúc nào đều có thể đánh Tề Lí Cách một trận, nhưng mà không tới ba ngày, nàng nhìn giống như là Tề Lí Cách mãi mãi không ngủ đủ giấc.

“...... Cái gì, chị nói rõ ràng!”

Tề Á cười ha ha ha vài tiếng, chạy mất dép.

Trần Tân trong nhà mới vừa thay xong áo ngủ gấu trúc, vươn tay thật dài, nói với Tề Lí Cách đang ôm lấy Tề Bình đầu đầy mờ mịt: “Mau, cho anh ôm một cái!”

“Nè.” Tề Bình còn đang ngủ, đã đổi người thứ ba ôm mà bé con vẫn không tỉnh, ngoan giống tiểu thiên sứ.

Tề Lí Cách buồn ngủ cực kỳ, cậu nhìn Trần Tân thay đổi các loại tư thế khác nhau ôm Tề Bình một hồi, nhìn đến váng đầu hoa mắt.

“Em ngủ thêm một chút...... Ngủ ngon......”

“Bé ngoan em an tâm đi ngủ, nơi này giao cho anh.” Trần Tân cười nói.

Sau khi nhìn theo bạn lữ lên lầu đi ngủ, một mình Trần Tân ôm Tề Bình giẫm lên đường thẳng vòng qua vòng lại ở phòng khách.

Cũng như tưởng tượng của anh, Tề Bình vẫn mềm mại, giống như một cục mochi, còn là mùi sữa tươi, vô cùng ngon lành.

Trần Tân dùng tần suất cố định đung đưa Tề Bình, nghĩ thầm phải từ nhỏ bồi dưỡng thói quen quy luật cho đứa nhỏ. Ngoài ra, anh còn nhìn đồng hồ canh thời gian, cứ mỗi năm phút liền đổi một bên để ôm đứa nhỏ, gắng đạt được sự cân bằng trái phải.

Mập Mạp cùng ngủ với Tề Lí Cách, Prometheus tự mình bay tới.

Từ khi Prometheus mỗi ngày cứ ôm Mập Mạp không buông liền có thể nhìn ra, nó cũng giống như chủ nhân nó thích đồ vật mềm mại nho nhỏ. Nó biết Tề Bình đã tới, nhanh chóng lại gần vây xem, còn phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc muốn hấp dẫn sự chú ý của Tề Bình.

“Suỵt.” Trần Tân bảo nó không được phép phát ra âm thanh.

Prometheus gật đầu, yên tĩnh cam đoan không được phép đánh thức bé con.

Prometheus nhìn Tề Bình, cảm thấy sinh vật bé nhỏ thần kỳ này thật đáng yêu, chỉ kém một chút so với Mập Mạp.

Chỉ là lại qua vài phút, nó thấy chủ nhân chỉ biết đong đưa bé con trái phải, đáy lòng hết sức khinh bỉ. Nó vẫy vẫy cánh, tỏ vẻ Trần Tân như vậy là không đủ đâu, nó đều là vỗ Mập Mạp như thế này, lại dỗ Mập Mạp ngủ như vậy nè, còn xoay đầu ý bảo phải hôn nhẹ bé con mới đúng.

Trần Tân nhướng mày, tự hỏi về tính khả thi.

Prometheus lại vỗ vỗ cánh, ý bảo anh nhanh lên đi, nam nhân không thể cũng không có một chút thủ đoạn!

Trần Tân nghĩ thầm, đa số thời gian Prometheus còn biết dỗ Mập Mạp hơn anh, hẳn là được ha......

Anh ngưng đung đưa, vươn tay vỗ vỗ Tề Bình, Tề Bình vẫn ngủ say sưa ngon lành như cũ.

Hình như không tồi, Trần Tân duy trì lấy tần suất vỗ Tề Bình.

Vỗ vài cái, anh nhớ ra chỉ dùng một bàn tay vỗ là sai, cần phải là hai tay đều vỗ mới đúng.

Vì thế anh một tay vỗ lưng Tề Bình, một tay vỗ cạnh sườn, trái phải trái phải trái phải...... Trái phải phải, phải trái trái, trái phải phải, phải trái trái......

(~ má, đọc xong tui bị sảng luôn =))))

Đánh theo nhịp càng lúc càng hăng, cuối cùng anh dứt khoát trình diễn một bài quân ca mà anh yêu thích.

Tề Bình không chịu nổi sự quấy nhiễu, uốn éo, mở mắt ra.

Bé con vừa mở mắt liền nhìn thấy Trần Tân gắt gao nhìn mình chằm chằm, biểu tình muốn cười không cười, hết sức đáng sợ. Bé con cùng Trần Tân nhìn nhau vài giây sau đó..... há mồm khóc.

“Oa -- oa oa --”

“Bé con khóc rồi!” Trần Tân quýnh lên liền quay đầu rống Prometheus: “Mày mau nghĩ cách! Chim ngốc!”

Nghe thấy âm thanh hung ác, Tề Bình khóc càng lớn hơn.

Prometheus khinh bỉ nhìn Trần Tân, nghĩ thầm tui vỗ Mập Mạp lại chưa từng làm cho Mập Mạp khóc, ông còn dám nói mình là nam nhân? Trách tui ớ?

Trần Tân nhìn Tề Bình khóc càng lợi hại, trong bụng rất là sốt ruột, anh đong đưa Tề Bình, hôn nhẹ, nhưng tiếng khóc Tề Bình chưa từng dừng lại.

Anh nghĩ tới mấy ngày hôm trước cấp dưới từng nói với anh, phải làm mặt xấu với con nít, như vậy có thể chọc cho trẻ con cười.

Tuy rằng lúc ấy anh cảm thấy đây là chủ ý ngu xuẩn, nhưng hiện tại chỉ cần có phương pháp có thể để Tề Bình dừng lại, biện pháp nào thì anh cũng bằng lòng thử xem.

Anh từ trước đến nay là người nghiêm túc, không chỉ chưa từng giả làm mặt xấu, cũng không hiểu được vẻ mặt mình ngày thường cũng đáng sợ biết bao nhiêu, nhưng anh là một nam nhân giàu sức tưởng tượng cùng sức sáng tạo, sau khi trải qua một phen nỗ lực, anh rốt cuộc thích thú mà nhăn mặt thành.....................

囧. (Đứa nào re-up toàn gia đích thị cẩu)

Prometheus nhìn vẻ mặt 囧 của chủ nhân, nhục nhã trực tiếp bay đi, không dám nhìn tiếp.

Mà Tề Bình trông thấy người vẻ mặt u ám vừa nãy, bây giờ lại dùng một gương mặt 囧 đáng sợ nhìn mình, cảm thấy càng thêm đáng sợ, khóc càng to hơn mới nãy.

Trần Tân còn đang nặn ra gương mặt 囧, tâm tình hết sức phức tạp.

Anh nhìn Tề Bình khóc không ngưng nghỉ, chính mình cũng cuống đến phát khóc, cuối cùng đành phải ôm Tề Bình chạy đến phòng ngủ lầu hai.

“Bé ngoan! Bé ngoan!”

Tề Lí Cách bị đánh thức bởi tiếng khóc của Tề Bình, mơ mơ màng màng mà kêu “Bàn Tân “, vừa muốn chui vào trong lòng ngực Trần Tân ngăn trở tiếng khóc rống của đứa nhỏ. Nhưng mà Trần Tân sắp vội muốn chết, đã không hơi sức nào dỗ cậu, một tay ôm Tề Bình một tay đẩy cậu ra, luôn miệng kêu:

“Bé ngoan, đứa nhỏ khóc liên tục, làm sao bây giờ?”

“...... Đưa đây.” Tề Lí Cách nói một cách uể oải, nhận lấy Tề Bình từ trong tay Trần Tân.

Tề Bình được từ trên tay Trần Tân đổi tới tay Tề Lí Cách, tuy rằng người nhìn thấy ở trong mắt không còn là vẻ mặt 囧 hung ác, nhưng bé con vẫn khóc thút thít không ngừng như cũ.

“Ngoan nha.” Tề Lí Cách đong đưa Tề Bình, nhìn đôi mắt Tề Bình ôn nhu nói: “Trẻ con thích khóc cũng không tốt, phải làm một bé con ngoan ngoãn...... Biết không?“.

Thần kỳ chính là, lời vừa mới nói xong, Tề Bình từ từ ngừng lại, đôi mắt to tròn màu xanh lục còn mang theo nước mắt nhìn Tề Lí Cách, thoạt nhìn thật là đáng thương.

“Ừm, như vậy mới là bé con ngoan, đợi lát nữa để thỏ con ngủ cùng con nha.” Tề Lí Cách nói xong cúi đầu hôn Tề Bình một cái, lại cầm lấy thỏ con ở bên giường quơ quơ trước mặt bé.

Trần Tân không dám tin tưởng mà nhìn Tề Lí Cách vừa không le lưỡi nhát ma, cũng không dùng cách rườm rà vỗ bé con, cứ như vậy mà thuần hoá Tề Bình, đáy lòng vừa bội phục vừa ngưỡng mộ.

“Bàn Tân, cho anh, em còn muốn ngủ......” Tề Lí Cách ôm Tề Bình lại sắp ngủ thiếp đi, ngay cả sức lực đưa Tề Bình cho Trần Tân cũng không có, nghiêng đầu liền muốn ngủ.

Trần Tân nhanh chóng nhận lấy đứa nhỏ, thừa dịp trước khi Tề Lí Cách hoàn toàn ngủ mê mệt hỏi: “Anh chỉ hỏi em một vấn đề, trả lời lại ngủ tiếp!”

“Em rốt cuộc là dỗ nó như thế nào?”

Tề Lí Cách nỗ lực mở mắt ra nhìn Trần Tân, mơ hồ nói: “Dùng tinh thần lực...... Ám chỉ...... Thôi miên nó...... Xâm nhập đại não của nó......”

Cậu vừa nói xong, ngã vào trong lòng ngực Trần Tân ngủ mất, để lại Trần Tân với vẻ mặt thâm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.