Hàm Châu lười nhác dịch dịch thân mình, mắt còn chưa mở hẳn đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Nàng cầm lòng không được mà cười.
Một năm bốn mùa, nàng thích nhất chính là mùa thu vàng, không nóng không lạnh. Trước sân có trồng hai cây quế, mùa thu đến liền không cần huân hương trong phòng.
Thích ý nằm ở trên giường, đợi đến khi gian ngoài truyền tới tiếng bước chân của nha hoàn Xuân Liễu, Hàm Châu mới chịu ngồi dậy. Tấm màn lụa màu xanh lục được vén lên, một đôi chân nhỏ xỏ vào giày thêu màu phấn hồng tinh tế, đi đến ngồi trước gương trang điểm, nghiêng đầu chải tóc.
Xuân Liễu rửa mặt xong, tiến vào trong phòng, vén màn lên nhìn vào liền thấy tiểu thư đã dậy, nàng cười đi đến, “Tiểu thư tỉnh thật sớm, sao không gọi nô tỳ a? Tiểu thư nghỉ ngơi một chút, để nô tỳ làm cho.” Nói xong liền định lấy chiếc lược trên tay Hàm Châu.
Hàm Châu nghiêng đầu nói với nàng, “Không cần, ngươi đi dọn chăn mền đi, ta tự chải.”
Giọng nữ tử Giang Nam mềm nhẹ, thanh âm của nàng so với những nữ tử bình thường khác càng thêm dễ nghe, nhẹ nhàng lại tinh tế, người tính tình táo bạo ở trước mặt nàng cũng không dám ngang ngược, sợ chính mình lớn giọng một chút sẽ kinh động đến mỹ nhân.
Xuân Liễu “ai”một tiếng, thuần thục mà đi gấp chăn, màn, lại đến phòng tắm lấy nước, đúng lúc đụng phải Thu Lan hầu hạ bên người nhị tiểu thư, hai người cười với nhau một cái, sau đó lại vội vàng rời đi. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
“Nhị tiểu thư cũng dậy rồi.” Xuân Liễu hầu hạ Hàm Châu rửa mặt, nói, đưa khăn đã được thấm ướt qua.
“Hẳn là ngửi được mùi thơm của hoa quế.” Hàm Châu cười nhận khăn lau, tỉ mỉ lau trên mặt, cổ một phen, lau xong lại ngồi trước gương trang điểm, mở hộp hương cao ra, lấy một chút hương cao màu trắng điểm lên trán, chóp mũi và cằm, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa đều.
Xuân Liễu giúp nàng chải đầu, đôi mắt không nhịn được nhìn vào trong gương. Tiểu thư nhà mình mày như lá trúc, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu, da trắng nõn nà, môi như tô son, chính là vẻ đẹp trời sinh, không cần son phấn đã là nhan sắc khuynh thành. Không chỉ gương mặt đẹp, trên người tiểu thư bẩm sinh đã có mùi thơm nhàn nhạt, ai đến gần mới có thể ngửi được, đáng tiếc bị hương hoa quế ngoài kia che mất, khiến cho Xuân Liễu phải cảm thán, mùi hương trên người tiểu thư so với mùi hoa dễ ngửi nhiều.
Người con gái yểu điệu như vậy, trách không được năm đó phu nhân đặt tên lại chọn hai chữ Hàm Châu, nữ nhi nhà người khác được cưng chiều đều ví như là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, đại tiểu thư Giang gia, hẳn là phải được ngậm trong miệng mà nuôi dưỡng.
“Xong rồi, tiểu thư nhìn một chút xem có hài lòng không?” Xuân Liễu lui ra phía sau vài bước, có chút đắc ý nhìn mỹ nhân trong gương.
Hàm Châu nhìn nhìn, gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài. Xuân Liễu đã xem việc trang điểm cho nàng như một chuyện lớn, Hàm Châu lại không quá thích trang điểm, nàng cửa lớn không đi cửa nhỏ không tới, ngày thường thấy ngoại trừ phụ thân, muội muội thì là nha hoàn bên người, trang điểm khéo léo một chút là đủ rồi, không cần phí quá nhiều tâm tư.
Trong viện phía Tây, nhị tiểu thư Ngưng Châu cũng vừa vặn ra cửa.
Tiểu cô nương tám tuổi cười gọi tỷ tỷ, mắt ngọc mày ngài, trưởng thành nhất định cũng là một mỹ nhân.
Hàm Châu chỉ có một muội muội này, mẫu thân mất sớm, muội muội xem như là do một tay nàng chăm sóc, tình tỷ muội so với bình thường khác càng thêm sâu nặng.
“Lát nữa cho người trải chiếu dưới mấy cây quế, đợi vài hôm nữa tỷ tỷ làm bánh hoa quế cho muội ăn.” Hàm Châu cầm cái tay nhỏ của muội muội nói.
Ngưng Châu nhìn cây quế vẻ mặt đầy khát khao, “Ta cũng học cùng tỷ tỷ, làm ăn ngon sẽ mang cho cha nếm thử.”
Vừa dứt lời, hành lang bên kia liền truyền đến một trận ho khan quen thuộc, hai tỷ muội đồng thời nhìn sang, liền thấy phụ thân Giang Ký Chu mặc một thân trường bào màu xám nhạt đi tới, nam nhân mới 30 cái xuân xanh, bởi vì quanh năm ho khan nên lưng có hơi còng xuống, sắc mặt tái nhợt, làm giảm bớt vẻ tuấn lãng. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
Hàm Châu trong lòng có chút chua xót, nhớ tới năm nàng mới chín tuổi.
Lúc đó bệnh phong hàn trong huyện khá phổ biến, cha vốn có tật ho khan, sau khi nhiễm phong hàn lại rét vì tuyết lạnh vì sương, nằm trên giường không dậy nổi. Sợ mình ra đi, phụ thân vội vàng vì nàng định ra chuyện hôn nhân với Cố gia, Hàm Châu không để ý cái gì mà hôn sự, chỉ mong phụ thân sống lâu trăm tuổi, ngày đêm canh giữ bên cạnh phụ thân, thật may mắn ông trời phù hộ, không cướp đi phụ thân của các nàng.
Chỉ là năm nay, bệnh của phụ thân giống như lại nặng thêm.
“Cha, hôm nay còn phải tới học đường sao?” Hàm Châu lo lắng tiến lên đỡ ông, “Nếu không liền để Trương thúc đi mời Tống lang trung qua đây nhìn một chút, đơn thuốc lần trước không có tác dụng lắm, chúng ta mời ông ấy qua đổi một đơn thuốc khác.”
Giang Ký Chu xua xua tay, cố gắng mỉm cười an ủi nữ nhi: “Không có việc gì, đầu thu năm nào cha không bị như vậy? Qua một chút là sẽ đỡ. Ban nãy ta nghe hai tỷ muội các con nói muốn làm bánh hoa quế? Được a, Hàm Châu làm bánh hoa quế ăn ngon nhất, làm xong liền đưa qua cho Cố gia một phần đi, để các nàng nếm thử.”
Ông biết rõ thân thể của mình, nhiều nhất chịu đựng được hai ba năm, nếu nữ nhi có quan hệ tốt với người trong Cố gia, tương lai ông ra đi cũng có thể an tâm.
Hàm Châu hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân, chịu đựng chua xót, gật gật đầu.
Một nhà ba người liền đi ăn sáng.
Ăn cơm xong, Giang Ký Chu dặn dò nữ nhi: “Chút nữa ta bảo Trương thúc đi mua giấy tiền vàng mã, trở về đưa cho con cắt a.”
Hàm Châu nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
Hôm sau là ngày giỗ của mẫu thân, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.
Hai tỷ muội cùng nhau tiễn phụ thân ra đến cửa, sau đó lại quay trở về.
Ngưng Châu nắm tay tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao mỗi lần nhà chúng ta làm đồ ăn mới cha đều muốn mang qua cho Cố gia a?”
Nàng đã từng đến Cố gia làm khách, vị tỷ phu tương lai Cố Hành đối với nàng rất tốt, mẫu thân Cố Hành cũng rất ôn nhu, nhưng Cố lão thái thái lại không thích nàng, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một tên trộm, giống như là nàng sẽ trộm đồ vật của Cố gia. Đáng ghét nhất chính là Cố Lan, rõ ràng tuổi cũng xấp xỉ với tỷ tỷ, lại thích lấy lỗ mũi nhìn người, rõ ràng tỷ tỷ đọc sách nhiều hơn nàng ta, cũng không khoe khoang như nàng ta. Cố Lan kia, thích nhất được người khác khen văn hay chữ tốt, ai khen nàng ta liền thân thiết với người đó, không khen nàng ta lại cho sắc mặt không tốt.
Hàm Châu xoa đầu muội muội, ôn nhu giải thích: “Bởi vì cha cùng Cố bá phụ là bạn cũ a, ngày thường liền phải qua lại nhiều một chút.”
Ngưng Châu bĩu môi, “Các nàng còn chưa từng đưa qua cho chúng ta cái gì đâu.”
Hàm Châu cười, “Sao lại không có, hôm trước mới đem bánh trung thu qua đây, muội quên rồi?”
Hai nhà định ra hôn sự, Cố lão thái thái có không vừa ý nàng thế nào, lễ vật cần đưa cũng sẽ không quên.
Không muốn so đo với Ngưng Châu chuyện này, Hàm Châu dẫn muội muội đi trải chiếu hứng hoa quế.