CHƯƠNG 5
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Duẫn An Nhiên sớm đã đánh tiếng với tổng biên, công việc hôm nay chỉ bố trí hai mục. Ước chừng buổi chiều ba giờ kết thúc công việc, sau khi Duẫn An Nhiên đem ảnh chụp đã được chỉnh sửa giao nộp thì sẽ vui vẻ chạy tới bệnh viện.
Tiến vào phòng khám quen thuộc, Duẫn An Nhiên chỉ cảm thấy một trận thoải mái. Bác sĩ nghênh đón rồi bắt đầu mang Duẫn An Nhiên đi vào tiểu phòng giải phẫu ở bên trong, cậu phải ở trong đó cắt chỉ. Lúc đang đi vào phòng giải phẫu thì Duẫn An Nhiên chú ý tới ở một góc phòng khám có người đang ngồi trên ghế đợi, trên tay dựng thẳng tờ báo đang mở đem nửa người người trên của anh ta hoàn toàn che khuất. Chắc là cùng bạn đến khám bệnh thôi. Ý nghĩ này ở trong đầu Duẫn An Nhiên chỉ chợt lóe, sau đó lực chú ý của cậu liền hoàn toàn chuyển trở về trên người chính cậu.
Cảm giác sợi chỉ được rút ra từ trong cơ thịt rất rõ ràng, Duẫn An Nhiên không nhịn nổi mà nhíu chặt mày, cơ thịt cả người căng cứng. Tuy rằng không đau, nhưng cái loại cảm giác lôi kéo da thịt kia vẫn là vô cùng kinh khủng. Cắt xong chỉ, bác sĩ lại một lần kiểm tra vết thương một chút, sau khi làm tiêu độc, ông dặn dò Duẫn An Nhiên lúc tắm vẫn phải chú ý.
“Qua năm ngày, hoặc ước chừng một tuần thì cậu có thể hoàn toàn yên tâm.”
“Vậy hiện tại cũng xem như là tốt sao?” Duẫn An Nhiên giống như xác nhận mà hỏi thăm.
“Ân, không có việc gì đâu.”
Bước đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng giải phẫu, Duẫn An Nhiên rất muốn hát, lúc này cậu vừa ngẩng đầu lên, phía trước nhìn thấy người chờ khám đang đọc báo kia thả tờ báo trong tay xuống rồi đứng dậy, đi về phía cậu.
Chu Minh Nghĩa!
Duẫn An Nhiên bị dọa đến nhảy dựng lên, cho rằng cậu là đang nằm mơ, đưa tay lên dụi dụi mắt, thả tay xuống thì nhìn thấy Chu Minh Nghĩa vẫn đang ở trước mặt.
Trong lúc Duẫn An Nhiên đang ngẩn người ra, vị bác sĩ theo phía sau cậu đã đi tới, bác sĩ nhìn thấy Chu Minh Nghĩa, cười chào hỏi, “Đã để cậu đợi lâu, có thể đón cậu ấy trở về rồi.”
Cái gì! Con mắt Duẫn An Nhiên chuyển qua mấy cái giữa bác sĩ và Chu Minh Nghĩa, từ trong giọng điệu, thái độ của bác sĩ thì xem ra hai người này căn bản là rất quen thuộc nhau. Chuyện này là như thế nào vậy!
“Về nhà thôi.” Chu Minh Nghĩa cười đưa tay qua.
Duẫn An Nhiên nhìn chằm chằm vào người trước mặt, trong lòng giống như có một đống lửa, càng đốt càng lớn, càng thiêu càng mạnh.
Nguyên lai anh cái gì cũng biết! Anh ngay từ đầu đã biết, lại giả vờ cái gì cũng đều không biết. Duẫn An Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân mình ngu ngốc để lộ ra, đần độn biểu diễn kịch một vai trong một khoảng thời gian dài như vậy!
“Về nhà thôi.” Chu Minh Nghĩa sớm đã chú ý tới vẻ mặt trầm âm xuống của Duẫn An Nhiên, anh liền mỉm cười.
Hít thật sâu một hơi, Duẫn An Nhiên không muốn ở trước mặt người ngoài cùng Chu Minh Nghĩa cãi nhau, cậu vung tay lên, ngăn tay của Chu Minh Nghĩa đang đưa qua, sau đó liền sải bước đi ra ngoài.
Thật đáng ghét! Thật đáng ghét! Phẫn nộ khiến hốc mắt Duẫn An Nhiên nóng rực cả lên, cậu gắng hết sức áp chế nội tâm tuôn ra cảm xúc kích động, cũng không quay đầu lại mà sải bước đi trên hành lang bệnh viện. Phía sau có tiếng bước chân đuổi theo. Duẫn An Nhiên hoàn toàn cho rằng Chu Minh Nghĩa sẽ chặn trước mặt cậu mà ngăn cậu lại, sau đó giải thích với cậu, Duẫn An Nhiên cũng đã quyết định bất luận đối phương hiện tại nói gì thì cậu đều không muốn nghe.
Kết quả, Chu Minh Nghĩa không hề chạy lên phía trước ngăn cản Duẫn An Nhiên đang ở vào trạng thái bước đi nóng nảy, mà là bám sát theo đuôi đi theo đằng sau cậu, đồng thời, Chu Minh Nghĩa còn đưa tay qua nắm lấy một tay của Duẫn An Nhiên.
Trong nháy mắt, tâm trạng cáu kỉnh trong lòng Duẫn An Nhiên bị cái nắm tay ôn nhu này quét đi. Bàn tay quen thuộc này truyền qua không chỉ là ấm áp cùng quan tâm, mà còn có cả áy náy.
Anh làm sai cái gì sao? Hẳn là không có. Duẫn An Nhiên nghĩ như vậy. Chu Minh Nghĩa đã không làm sai cái gì, kia lại vì sao cậu lại tức giận? Chỉ là, chỉ là anh vì sao ngay từ đầu không nói ra là anh đã biết chuyện Duẫn An Nhiên bị thương.
Hai người cứ như thế một trước một sau dắt tay nhau đi ra cửa lớn bệnh viện. Đứng ở trên đường cái bên ngoài cửa lớn bệnh viện, Duẫn An Nhiên nhìn quanh, cậu không muốn về nhà, cũng không biết phải đi đâu. Lúc này, cái tay vẫn bị nắm kia bị kéo đi, dường như là muốn dẫn cậu đi tới nơi nào đó.
Duẫn An Nhiên cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, sau đó đi theo người đang dắt tay cậu.
Xe cũng không lái về nhà, mà lái đến một nơi yên tĩnh trên đường bên cạnh bãi biển. Ngồi trong xe, nhìn biển cả xanh thẳm mênh mông vô bờ trước mắt, thủy triều lên xuống. Nhìn rồi lại nhìn, trong lòng Duẫn An Nhiên yên bình hẳn, phẫn nộ ban đầu đã tan biến.
“Không có gì muốn nói với anh sao?” Qua một hồi, Chu Minh Nghĩa dọc đường đều trầm mặc liền mở miệng.
“Em không muốn cùng anh cãi nhau.” Duẫn An Nhiên quay mặt đi nói, nhìn về một hướng khác.
“Anh biết.”
Chính thức ở chung đã hơn ba năm, đôi tình nhân này vẫn luôn sống chung với nhau rất tốt, bọn họ đôi bên đều quy ước chính mình, khoan dung với đối phương, cố gắng tìm phương pháp chung sống tốt đẹp. Mà có một điểm trong phương pháp chung sống đó là… lúc tức giận nhất sẽ một mình yên tĩnh, đợi đến sau khi tâm tình hồi phục thì sẽ lại đối diện với nhau.
Nhìn biển, cũng xem như là một loại phương pháp hồi phục tâm trạng đi.
“Anh biết được khi nào?” Duẫn An Nhiên hỏi.
“Ngay từ đầu.”
“Ngay từ đầu!” Duẫn An Nhiên liền quay mặt sang nhìn Chu Minh Nghĩa, kích động hỏi: “Ngay từ đầu?!”
“Đúng vậy.”
“Ai nói cho anh?” Duẫn An Nhiên liền nghĩ đến đồng nghiệp, bạn bè xung quanh cậu. Chẳng lẽ nói rằng nhiều người như vậy đều bị Chu Minh Nghĩa mua chuộc, chẳng lẽ nói rằng nhất cử nhất động của cậu đều nằm dưới bàn tay khống chế của Chu Minh Nghĩa?
“Đừng bất ngờ,” Giọng điệu của Chu Minh Nghĩa rất bình tĩnh, thanh âm từ tính có tác dụng trấn an thần kinh nóng nảy, “Em là phóng viên lĩnh vực giải trí, trong công việc thì tiền bối có hay không nói với em về điều quan trọng của nghề này?”
“Anh có ý gì!” Duẫn An Nhiên không vui mà hỏi ngược lại, cậu chán ghét đối phương hiện tại nói đông nói tây chuyển chủ đề.
“Ghi nhớ biển số xe.” Trên mặt Chu Minh Nghĩa vẫn luôn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nghe thấy lời này, Duẫn An Nhiên ngay lập tức trong đầu linh quang chợt lóe, “Cho nên…”
“Xe của anh bao giờ cũng xuất hiện ở gần công ty em, em cho rằng vị lão tổng lãnh đạo một đội phóng viên thuộc lĩnh vực giải trí của em, ông ta đối với việc này một chút cũng không nhận ra sao?”
Nguyên lai là như vậy. Duẫn An Nhiên đã hiểu. “Ông ta…liên lạc với anh?”
“Ông ta ở trong thành phố này đương nhiên cũng có quan hệ cá nhân rộng rãi. Ông ta rất khiêm nhường thông qua người trung gian mà hỏi dò về anh. Lão tổng của em là một trong những khách hàng chính của công ty anh, ông ta đối với việc này khá là khẩn trương.”
“Sau đó?”
“Sau đó anh mời ông ta ăn cơm, nói cho ông ta biết chúng ta đã chính thức ở chung, chiếc nhẫn của anh chính là minh chứng.” Chu Minh Nghĩa bình thản nói.
“Hả?” Duẫn An Nhiên không nghĩ tới Chu Minh Nghĩa sẽ thẳng thắn như vậy, cậu tựa hồ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên khoa trương trên mặt lão tổng của tòa soạn.
“Anh…”
“Yên tâm, ngoại trừ lần đó ra thì anh không đề cập đến bất kì sự việc nào khác. An Nhiên, anh không có ý định can thiệp vào không gian riêng tư của em. Mấy năm nay mọi việc anh làm như thế nào, chúng ta ở chung với nhau ra sao, anh tin rằng trong lòng em đã có đáp án. Vì ông ta đã hỏi, anh cũng không muốn giấu diếm, hơn nữa anh hoàn toàn không cảm thấy có gì hay để mà giấu diếm cả. Tin anh đi, biết anh là người yêu của em thì sao? Những người xung quanh sẽ không đối xử phân biệt với em. Lần này em bị thương, ông ta nói với anh, đơn thuần là xuất phát từ sự quan tâm. Quan tâm của đồng nghiệp, quan tâm của bạn bè.” Nói xong mấy lời này, Chu Minh Nghĩa quay mặt sang, “Bây giờ đã hiểu rõ rồi chứ?”
Duẫn An Nhiên gật đầu. Hồi tưởng lại cuộc sống sau khi hai người chính thức ở chung, cậu quả thực không có chịu qua bất kì sự đối đãi đặc biệt nào, thái độ của hết thảy những người xung quanh đối với cậu đều giống như trước đây, tất nhiên, đa số bạn bè xung quanh cậu đều không biết chuyện này. Đồng thời cậu cũng có thể khẳng định, Chu Minh Nghĩa không hề sử dụng những điều kiện có lợi trong tay anh mà đối với cậu tiến hành dòm ngó sau lưng, hoặc làm ra chuyện gì khiến cậu khó chịu.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt Duẫn An Nhiên hoàn toàn hòa hoãn xuống, Chu Minh Nghĩa hỏi: “Vẫn còn giận sao?”
Duẫn An Nhiên lắc lắc đầu.
“Vậy chúng ta về nhà thôi.”
“Thế nhưng,” Duẫn An Nhiên lại quay mặt sang lần nữa, nhìn chằm chằm vào Chu Minh Nghĩa, “Anh đã biết chuyện này, vì sao vẫn giả vờ không biết!”
“Bởi vì anh phát hiện em không nói cho anh. Anh về đến nhà, em cũng không nhào đến trong lòng anh nói em bị thương, rất oan ức a, càng không đòi hỏi bất kì sự an ủi nào. Vậy anh có thể làm như thế nào đây? Vạch trần em sao? Anh đành phải im lặng quan sát diễn biến. Anh hỏi qua bác sĩ, ông ta tỏ ý với anh rằng vết thương này hoàn toàn không quá nghiêm trọng. Anh nghĩ sau khi vết thương cắt chỉ, chuyện này liền xem như là kết thúc, em trong lòng có thể để chuyện này qua đi. Cho nên anh đến bệnh viện, chờ đón em về nhà.”
Nghe thấy lời này của Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên nhíu mày, muốn nói lên lời phản bác gì đó, lại nói không nên lời.
“Xin lỗi,” Chu Minh Nghĩa cực kì ôn nhu nhận lỗi, đưa tay lên dùng ngón tay vuốt ve hai má Duẫn An Nhiên, nhắc lại, “Xin lỗi…”
Duẫn An Nhiên không quay mặt đi, “Anh không làm gì sai, nhận lỗi để làm gì.”
“Anh trong lòng áy náy.”
“Không cần a.”
Duẫn An Nhiên sau khi được xin lỗi trái lại liền cảm thấy ngại ngùng, mắt có chút chua chát.
“Có thể về nhà chưa?”
“Ừ.”
Về đến nhà, nhìn thấy thời gian cũng không sai biệt nhiều lắm, Chu Minh Nghĩa liền đi rửa tay, rồi xuống bếp làm cơm. Duẫn An Nhiên co lại ở trong ghế sô-pha trong phòng khách cắn ngón tay cái mà ngẩn người ra. Nghĩ trước nghĩ sau, Duẫn An Nhiên cảm thấy cậu vừa giống như phạm lỗi, lại vừa giống như không phạm lỗi, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng rất lạ.
Lúc ăn cơm, Duẫn An Nhiên thỉnh thoảng sẽ nhìn sắc mặt của Chu Minh Nghĩa. Biết rõ người kia xưa nay đều biết cách che giấu, vui buồn cũng không biểu hiện ra ngoài, cậu vẫn là nhịn không được mà len lén quan sát.
Nhận ra Duẫn An Nhiên giống như con mèo phạm lỗi lén nhìn chủ nhân cứ như vậy mà lén nhìn anh, Chu Minh Nghĩa cười thầm.
Ăn xong bữa tối, Chu Minh Nghĩa đến thư phòng làm việc, Duẫn An Nhiên rất muốn lại cùng Chu Minh Nghĩa nói chuyện, mấy lần lưỡng lự ở ngoài cửa thư phòng, cậu phát hiện Chu Minh Nghĩa thật sự đang làm việc, vẻ mặt nghiêm túc, không thể quấy rầy, đành phải tiếp tục chờ đợi.
Mãi cho đến hơn mười giờ đêm, công việc trong tay Chu Minh Nghĩa dường như đã kết thúc, nhìn thấy anh dáng vẻ thong thả dựa vào trên lưng ghế chăm chú nhìn màn hình máy tính, Duẫn An Nhiên mới bưng một ly nước đi vào, để ở trên bàn làm việc trước mặt Chu Minh Nghĩa.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Ngắm biểu tình ngượng ngùng trên mặt Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa liền cười.
“Anh cười cái gì!” Duẫn An Nhiên hỏi.
“Vẻ mặt của em bây giờ rất đáng yêu a.”
Đứng ở bên cạnh Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên nắm chặt tay suy nghĩ, nghiêm túc hỏi: “Nếu như, nếu như không có người nói với anh em bị thương, thì anh có biết không? Anh sẽ tiếp tục ở Châu Âu cho đến khi công việc kết thúc sao?”
“Em cho rằng em bị thương như vậy, kẻ biết được có dũng cảm dám không nói với anh sao?” Chu Minh Nghĩa cười cười, vươn tay ra, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua làn da trên cổ Duẫn An Nhiên, sau đó nói thêm: “…Ngoại trừ chính em.”
Duẫn An Nhiên không nói gì, cúi đầu xuống.
“Làm gì vậy, một vẻ mặt biểu tình phạm lỗi. Sợ anh phạt em sao?”
“Em không làm sai chuyện gì cả.” Duẫn An Nhiên liền nói.
“Cho nên anh cũng không phạt em.”
“Anh rõ ràng là biết, lại vẫn làm ra vẻ không biết.” Vừa nghĩ đến đây, Duẫn An Nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm.
“Đây là đang tố cáo sao? Như vậy chính em thì sao? Em không phải cũng giả vờ rằng chuyện ngoài ý muốn nào cũng đều không phát sinh sao?” Chu Minh Nghĩa nâng tầm mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào trong mắt Duẫn An Nhiên.
“Anh cũng biết đây là chuyện ngoài ý muốn.” Duẫn An Nhiên biện bạch.
“Em ở khoảng cách nguy hiểm gần đến như vậy mà lại không bảo vệ chính mình, em cho rằng hành vi như vậy là đúng đắn sao?”
“Em không phải trẻ con, em biết em đang làm gì.” Duẫn An Nhiên cúi đầu.
“Đúng vậy, anh biết. Nhưng mà em có nghĩ hay không đến cảm giác của anh khi anh nhìn thấy chiếc áo sơ mi dính máu kia, hả? Em có suy xét qua không?”
“Kỳ thực cũng không…” Tiếp xúc với ánh mắt của Chu Minh Nghĩa, thanh âm của Duẫn An Nhiên liền thấp xuống, “…thực sự thì không đau, thật đó.”
“Không đau, được rồi, thế nhưng bị thương là thật.”
“Cái đó thì…”
“Cho nên, còn muốn biện hộ giúp cho hành vi của em sao?”
“Em mới không có!” Duẫn An Nhiên một lần nữa ngẩng đầu phản bác nói. Cậu không phải là muốn giúp chính mình biện hộ cái gì, chỉ là cảm thấy cậu, ách, hình như, cũng không làm sai gì cả.
“Vậy em vừa mới nói một đống thứ đều là đang nói cái gì?”
“Anh!”
Mắt thấy Duẫn An Nhiên lại kích động đứng lên, Chu Minh Nghĩa cười rồi vươn tay ra kéo lấy cậu, nắm tay cậu, “Anh biết em đang nghĩ gì, em cảm thấy chỉ là bị thương nhẹ thôi, những người xung quanh đều không cần kinh hoảng, em cũng không muốn vì nó mà ảnh hưởng đến anh, đúng không.”
“Đúng, đúng a.”
“Thế nhưng em không cho bọn anh quan tâm đến em cũng là không đúng.”
Duẫn An Nhiên nghe vậy, không hề hé răng.
Chu Minh Nghĩa cười hỏi: “Nếu như anh bị thương như vậy mà không nói với em, em sẽ làm sao?”
“Anh dám! Bóp chết anh!” Duẫn An Nhiên lập tức giận dữ nói.(Miên Miên: Uầy uầy, thế này là ko được nha~ ;))
“Cho nên, em không thể tiêu chuẩn kép được.” (tiếng trung là 双重标准 (song trọng tiêu chuẩn hay tiêu chuẩn kép) để chỉ trong hai tình huống ứng xử giống nhau nhưng lại đưa ra hai phương án giải quyết đối lập nhau)
“Thôi đi!”
“Còn giận sao?” Chu Minh Nghĩa cười hỏi, nắm lấy tay Duẫn An Nhiên, cùng cậu mười đầu ngón tay quấn lấy nhau, cái loại cảm giác mang theo ý nghĩ triền miên kia khiến cho tâm hồn Duẫn An Nhiên lay động.
“Vẫn còn một chút.” Duẫn An Nhiên thẳng thắn nói.
“Không bằng làm chuyện gì đó để dập tắt lửa đi.” Chu Minh Nghĩa cười đề nghị.
Chẳng biết vì sao, Duẫn An Nhiên cảm thấy “dập tắt lửa” của Chu Minh Nghĩa cơ hồ còn có hàm ý khác. Cậu không khỏi đề phòng mà nhìn về phía anh.
“Muốn chuyện hòa hảo, anh có một kiến nghị tốt.” Chu Minh Nghĩa lộ ra chiêu bài, mỉm cười khiến người khác nhìn không ra ý tứ trong đó.
“Cái gì?”
Chu Minh Nghĩa chìa tay đem Duẫn An Nhiên ôm ngang lưng, dùng cằm đặt ở giữa cổ của cậu mà kì kèo, “Tuyệt đối là kiến nghị tốt nga.”
Duẫn An Nhiên ngồi vào trong bồn tắm lớn đổ đẩy nước nóng, đem nửa khuôn mặt chìm vào trong nước. Không phải là cái này sao. Hừ, đã biết người kia đề không ra cái “kiến nghị tốt” gì mà.
“Không tốt sao?” Nhìn ra oán niệm của Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa cười nói.
“Dĩ nhiên không tốt.” Duẫn An Nhiên buồn bực nói.
“Tục ngữ nói rất hay, ‘Sàng đầu sảo giá sàng vĩ hòa’, tình trạng của chúng ta bây giờ, em cảm thấy so ra thì cùng nhau tắm là phương thức xoa dịu rất tốt chứ?” (Sàng đầu sảo giá sàng vĩ hòa: đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành. Ý chỉ vợ chồng không có chuyện giận nhau lâu qua hôm sau ;)))
“Em lại chưa cùng anh cãi nhau.” Duẫn An Nhiên lẩm bẩm nói.
“Thế nhưng em có tức giận a.”
“Cũng không phải là quá giận…”
“Cho nên, đến đây, cho phép anh vì em phục vụ một chút, làm cho em tâm bình khí hòa lại.”
Vừa nghe yêu cầu phục vụ, Duẫn An Nhiên cả kinh, theo bản năng mà né tránh, “Anh muốn làm gì!”
“Làm gì sao, kiểu như là anh muốn ăn em vậy.”
Anh ngay từ đầu đã có ý định ăn rồi, Duẫn An Nhiên trong lòng nói.
Chu Minh Nghĩa chìa tay qua, “Đến đây, phục vụ tốt lắm nga.”
“Anh lại muốn chơi đùa kiểu gì nữa!”
“Nga, em thích anh chơi đùa kiểu gì sao?”
“Không phải! Không phải!” Duẫn An Nhiên vội vàng trừng to mắt phủ nhận, khiến cho Chu Minh Nghĩa cười một trận.
“Ngoáy lỗ tai cho em. Ngoan, qua đây, rất thoải mái đó.”
Chung quy cảm thấy chỗ nào cũng không đúng, chẳng qua dưới tình hình hiện tại như vậy mà cự tuyệt thì thực ra cũng không có nhiều ý nghĩa cho lắm. Duẫn An Nhiên nhích lại gần, bị Chu Minh Nghĩa ôm ở trong lòng.
“Đầu, nghiêng qua.”
“Anh nhẹ nhàng một chút.”
“Đương nhiên, yên tâm đi.”
Cảm giác ngoáy lỗ tai rất thoải mái, mềm mềm ngứa ngứa, cả người có một loại cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, giống như là nghiện vậy. Duẫn An Nhiên không kìm nổi lòng mà phát ra tiếng, “A…Ân…Ngô…”
Chu Minh Nghĩa phốc một tiếng cười lên, động tác trên tay vẫn đang tiếp tục, ngoài miệng nói: “Làm gì vậy, chẳng qua chỉ là ngoáy lỗ tai thôi, như thế nào lại kêu lên giống như là anh đang khống chế em vậy.”
Duẫn An Nhiên trừng mắt. Anh tuyệt đối là đang cố ý.
“Thế nào, phục vụ không tệ đi.”
“Ân, cũng được.”
“Như vậy anh thì sao?”
Bị hỏi như thế, Duẫn An Nhiên ngay lập tức đỏ mặt. Nhìn cậu hai má ửng đỏ, con mắt mờ mịt hơi nước, Chu Minh Nghĩa chậm rãi cười, đưa tay vuốt ve bả vai của cậu, sau đó kéo lại gần anh, chân trượt vào giữa hai chân của anh.
Nói không muốn, là giả, thân thể đã cực kỳ cực kỳ khao khát. Lần này, Duẫn An Nhiên rất chủ động giơ tay lên ôm lấy cổ Chu Minh Nghĩa, cùng anh mặt đối mặt, lấy chân vòng qua eo Chu Minh Nghĩa.
Đưa tay nâng cằm của Duẫn An Nhiên, đem mái tóc đen mới ướt một nửa của cậu gạt đến sau mặt, Chu Minh Nghĩa chăm chú nhìn cậu một lúc lâu.
“Nhìn gì vậy?” Duẫn An Nhiên bị nhìn liền có điểm bất an.
“Ân, chỉ là muốn nhìn thôi. Một đoạn thời gian xa cách kia anh luôn luôn muốn chạm vào khuôn mặt của em, muốn nhìn thấy em. Nhìn thấy em anh sẽ cảm thấy trong lòng yên bình.” Nói rồi Chu Minh Nghĩa liền tự giễu mà cười lên, “Có điện thoại hình, thế nhưng anh lại cảm thấy cùng em dùng thứ kì lạ kia thì không tốt chút nào.”
“Sẽ không, sẽ không hẳn là không tốt.” Duẫn An Nhiên vội vàng phủ nhận.
“Thật sao?”
“Ân, lần tới lúc anh đi công tác thì chúng ta lại dùng nha.” Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, thẳng thắn gật đầu.
Chu Minh Nghĩa cười cười, chậm rãi lắc đầu, “Không.”
“Vì sao?” Duẫn An Nhiên không hiểu.
“Anh nghĩ, trong khoảng thời gian tương đương sau này, anh không có kế hoạch đi công tác.”
Duẫn An Nhiên ngay lập tức buông xuống tầm mắt.
Chu Minh Nghĩa dùng một tay ôm chặt eo Duẫn An Nhiên, một tay khác xoa nhẹ hai má cậu, thấp giọng lẩm bẩm: “…Thật sự là khiến cho người khác không yên tâm…”
“Nào có.”
“Không có sao?”
Trong lòng nghĩ – – Mình cũng không phải trẻ con. Duẫn An Nhiên xấu hổ cùng tức giận mà đột nhiên chủ động nâng cằm lên, dùng môi của cậu che lấy sự oán trách của Chu Minh Nghĩa.
Vốn chỉ là một nụ hôn ngắn của hai đôi môi dán lại hợp cùng một chỗ, rất nhanh liền vì khao khát của cả hai bên mà trở thành nụ hôn thật sâu, mang theo nỗi nhớ nhung, ham mê, còn có tình ý khó có thể tự mình kiểm soát được.
Ôm nhau ở cùng một chỗ hôn thật lâu, cho đến khi giống như không có cách nào hô hấp được thì lúc này mới lưu luyến mà buông đối phương ra, Duẫn An Nhiên hơi hơi thở gấp, dùng giọng điệu đơn giản mang theo oán trách nói: “Anh… oán trách càng ngày càng nhiều rồi đó.”
Chu Minh Nghĩa ngạc nhiên hỏi: “Cái gì, đây là đang trách móc sao?”
Duẫn An Nhiên thè lưỡi với Chu Minh Nghĩa, “Ai dám trách anh.”
Chu Minh Nghĩa gượng cười, “Ngoại trừ em thì còn có thể có ai.”
“Em thế nhưng không có dũng khí đó.” Duẫn An Nhiên bĩu môi.
“Ai nói, dũng khí của em ước chừng rất lớn nha.”
Hai bên biết đối phương là đang nói đùa, hai người nói rồi liền cười lên, Duẫn An Nhiên dựa sát vào Chu Minh Nghĩa, giống như con mèo làm nũng cứ như vậy mà đem chóp mũi đặt trên mặt Chu Minh Nghĩa, tại cổ ma sát.
“…Muốn anh không?” Chu Minh Nghĩa thấp giọng nỉ non hỏi.
“Muốn…”
“Muốn chỗ nào…”
“Chỗ nào cũng muốn…”
Nghe thấy đáp án này, Chu Minh Nghĩa thỏa mãn nở nụ cười, tay của anh trượt đến giữa chân DuẫnAn Nhiên, đầu ngón tay ở trong bắp đùi mà vẽ loạn giống như đang âu yếm. Mơ hồ khoái cảm dâng lên trong cơ thể, Duẫn An Nhiên nhẹ nhàng rên lên một tiếng, vô ý thức dựng thẳng lưng, thân thể dựa vào Chu Minh Nghĩa.
Nhắm mắt lại hưởng thụ âu yếm dịu dàng chậm rãi của đối phương, sau khi thân thể hoàn toàn thả lỏng, Duẫn An Nhiên cảm thấy Chu Minh Nghĩa chậm rãi tiến vào trong cậu. Cảm giác áp bức lúc đầu khiến Duẫn An Nhiên nhíu mày, cậu cắn môi cố gắng không phát ra âm thanh.
“Đau không?” Chu Minh Nghĩa nhẹ giọng hỏi, hôn lên mi tâm của Duẫn An Nhiên.
“Ngô…” Duẫn An Nhiên phát ra thanh âm như thế giống như mèo con vậy.
“Ngoan, thân thể thả lỏng một chút…”
“Ân…”
Nhìn thấy trên mặt của Duẫn An Nhiên đang gối vào trong khuỷu tay hiện lên sau đó là vẻ ngẩn ngơ mị hoặc, ý cười thỏa mãn ẩn chứa bên khóe miệng, con ngươi màu đen ướt át, Chu Minh Nghĩa nhịn không được liền cúi xuống hôn cậu thật sâu.
Vẻ mặt này thế những tuyệt đối không thể để cho kẻ khác nhìn thấy.
Đem thân thể Duẫn An Nhiên cuộn qua, để cậu nằm sấp trên thành bồn tắm, Chu Minh Nghĩa từ phía sau ôm chặt lấy cậu.
Duẫn An Nhiên vừa mới định hỏi một câu: “Anh còn muốn…” nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thì liền cảm giác được đã bị tiến vào.
“A…”
Nơi đó rất mềm mại, vô cùng dễ dàng tiếp nhận. Chu Minh Nghĩa nằm ở trên lưng Duẫn An Nhiên, không nặng không nhẹ ở phía sau cổ của Duẫn An Nhiên mà cắn một cái, khiến cho đối phương bất mãn khẽ kêu.
“A… Anh cắn em…”
“Không nên sao?”
“Em thế nhưng đang bị thương.” Duẫn An Nhiên nửa quay đầu dùng khóe mắt nhìn Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa đưa tay xoa nhẹ bả vai Duẫn An Nhiên, “…Anh nghĩ cái này có thể làm em học cách ngoan ngoãn hơn.”
“Em không có phạm lỗi!” Duẫn An Nhiên nhấn mạnh.
“Anh biết…” Chu Minh Nghĩa nói rồi hôn lên hai má Duẫn An Nhiên.
Theo luật động, Duẫn An Nhiên dần dần rơi vào trong vòng xoáy, quên đi tất cả.
Sau khi được ôm lên giường, Duẫn An Nhiên đã rất mệt, cậu giống như con mèo cứ như vậy mà chui vào trong lòng Chu Minh Nghĩa, đem mặt dán vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập của đối phương, trong lòng cảm thấy rất bình thản.
Dựa vào bên cạnh Duẫn Anh Nhiên, Chu Minh Nghĩa nâng nửa người lên nhìn cậu, ánh mắt thâm sâu, màu sắc của con ngươi là một màu nâu sẫm rất đẹp, trong suốt, giống như thủy tinh mờ mịt tan chảy. Bị một đôi mắt như vậy nghiêm túc nhìn chăm chú, Duẫn An Nhiên trong lòng dao động, vô ý thức mà nín thở.
“Nhìn anh, An Nhiên, nhìn anh…”
Thanh âm đầy từ tính vang lên bên tai, thanh âm nam tính trưởng thành này giống như có ma lực, suy nghĩ lập tức bị nó bắt lấy, không khỏi tự chủ mà đi theo.
“Nhìn anh, An Nhiên.”
Duẫn An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
“Đồng ý với anh, phải chăm sóc tốt chính mình.”
Duẫn An Nhiên lại gật đầu lần nữa.
“Anh sẽ cố gắng hết khả năng của anh để chăm sóc tốt cho em, cố gắng hết khả năng của anh. Thế nhưng anh vẫn không yên tâm, có thể lúc nào đó anh sẽ sơ suất. Thế nên đồng ý với anh chăm sóc tốt bản thân mình, đừng khiến anh lo lắng nữa.”
Duẫn An Nhiên liên tục gật đầu.
“Đồng ý với anh.”
Trong lòng bị một thứ ấm áp nào đó lấp đầy, Duẫn An Nhiên nghẹn ngào nói không nên lời, cậu không ngừng gật đầu, sau đó đến gần bờ môi anh, dùng một nụ hôn biểu thị cho lời hứa của cậu.
Mệt mỏi ngày càng tăng, Duẫn An Nhiên muốn ngủ, liền ở trong lòng Chu Minh Nghĩa mà trở mình, lại đem lưng dính chặt vào anh. Đây là người cho cậu cảm giác an toàn nhất, có thể an tâm mà đem lưng không hề phòng bị dựa vào. Đưa tay bắt lấy cánh tay của Chu Minh Nghĩa đang đặt ngang bên lưng cậu, Duẫn An Nhiên liền đem cánh tay của Chu Minh Nghĩa ôm vào trong ngực, sau đó nặng nề ngủ mất.
—–
Miên Miên: Ố hố hố, cuối cùng cũng có thịt ăn ;))))