Phiền Toái

Chương 26: Chương 26: Cao Lãnh Hoa




Ngoại tổ phụ Trung Túc bá của Viên Trường Khanh tuy trong sách ghi chép về đia phương là quân nhân, nhưng được xưng là người đa mưu túc trí. Trung Túc bá có ba nam một nữ, trong đám con cháu chỉ có duy nhất một cháu ngoại là Viên Trường Khanh, tuổi còn nhỏ tâm tư đã cẩn trọng giống ông.

Lúc này Viên Trường Khanh tâm tư cẩn trọng đang ngồi sau thư án, cẩn thận xem xét bức gia phả nhà người ta.

Lão chưởng quỹ tiệm đồ gỗ ở một bên nhìn tộm hắn một lúc, cuối cùng nhịn không được tiến lên hỏi: “Không biết đại gia muốn gia phả Hầu thị để làm gì, có phải có việc gì cần báo cho lão bá gia biết không?”

Viên Trường Khanh khoát khoát tay, lời ít mà ý nhiều nói: “Không cần.”

Tuy nói ngoại tổ phụ nắm giữ binh lực một phương có năng lực che chở hắn, nhưng lúc này triều cục phức tạp, người ngồi bên trên lại không phải một quân chủ tài đức sáng suốt. Huống chi trước đây bởi vì chuyện duy trì tước vị giữa hắn và Tứ thúc, mà ngoại tổ phụ và vị trong cung kia đã nháo loạn một trận, hiện thời đang bị nghi kỵ, trái lại không tiện làm mấy chuyện nhỏ nhặt này, ở thời khắc nhạy cảm như vậy, kêu một nhà ngoại phụ hắn chống lại mấy người đó.

Thêm vào đấy, hắn không muốn để người khác thấy nhược điểm của bản thân, cho dù đó là người thân nhất. Dù gặp phải vấn đề khó khăn gì, hắn thà rằng tự mình tìm cách giải quyết.

Hắn cúi đầu nhìn bức hệ thống gia phả, lại không biết lão chưởng quỹ đang lén quan sát hắn.

Thiếu niên trước mắt, cao cao gầy gầy, mặt mày lạnh lùng. Làn da trắng nõn, làm nổi bật đôi mắt đen láy càng lộ vẻ thâm trầm, khiến lão chưỡng quỷ không khỏi nhớ tới biệt danh của vị thiếu gia này trong kinh thành: Cao lãnh hoa.

Bông hoa mọc trên đỉnh núi cao, chỉ có thể từ xa nhìn, không cách nào tiến lại gần…

“Hử?”

Đột nhiên, “Cao lãnh hoa” ngẩng đầu, lông mày mũi kiếm thẳng tắp đen như mực chợt nhướng lên.

Lão chưởng quỹ cả kinh, lúc này mới ý thức được, ông nhìn chằm chằm vị tiểu gia này trong thời gian quá lâu. Ông vội vàng che giấu khẽ ho một tiếng, khom người tiến lên, chỉ bức hệ thống gia phả trên bàn, kể lần lượt tình huống ở Hầu gia: “Nhân khẩu Hầu gia coi như thịnh vượng, cả đời lão hầu gia cuối cùng có bảy tám con trai, mà con trai trưởng chỉ có một cháu trai —— chính là Hầu lão thái gia bây giờ, người thê tử Hầu lão thái gia cưới là Mạnh thị…”

Ông dừng một chút, lặng lẽ nhìn Viên Trường Khanh. Trước mặt mọi người vị kia nhà Viên Trường Khanh luôn thích đóng giả làm kế tổ mẫu hiền lành, cũng xuất thân từ Mạnh gia.

Ông dừng lại, khiến Viên Trường Khanh lại nhướng mày.

Vì vậy lão chưởng quỹ vội vàng cúi đầu nói tiếp: “Dưới gối Lão thái gia có bảy người con trai, tám người con gái, trong đó chỉ có Đại lão gia và Ngũ lão gia là con vợ cả, những người khác đều là con thứ…”

Viên Trường Khanh vừa chuyên tâm nghe lão chưởng quỹ giảng giải, vừa giống như vô tình thỉnh thoảng hỏi một vài chi tiết khiến lão chưởng quỹ cảm thấy kỳ quái. Nếu lão chưởng quỹ có bản lãnh biết ít hiểu nhiều như Trung Túc bá thì chỉ sợ lúc này đã sớm chú ý, trọng điểm thiếu gia nhà mình để ý không phải là đám nam nhân đỉnh môn lập hộ, mà là các cô nương đang đợi gả.

Tuy Viên Trường Khanh có thể trực tiếp hỏi thăm lão chưởng quỹ tin tức của các cô nương Hầu gia, nhưng hắn không muốn để người khác khám phá tâm tư hắn, càng không muốn người khác biết hôn sự của hắn đang tràn ngập nguy cơ bị người ta tính kế.

Lão chưỡng quỹ đi rồi, Viên Trường Khanh lại nhìn chằm chằm gia phả một lúc, vừa ở trong lòng yên lặng tiêu hóa những tin tức kia.

Nhân khẩu Hầu gia quả nhiên đông đảo, trong những cô nương chưa đính hôn, chưa ra ngũ phục[1] đã có hơn mười vị.

[1]Ý chỉ quan hệ thân thích chưa qua năm đời, còn phải để tang.

Trong rất nhiều cô nương chưa xuất giá này, lấy tuổi tác và thân phận sắp xếp thứ tự, lớn tuổi nhất là Thất cô nương thứ nữ[2] của chi trưởng đích xuất, trong tộc đứng hàng thứ bảy.

[2[Thứ này không phải con thiếp, mà là thứ bậc, con thứ hai.

Vị Thất cô nương này năm nay mười sáu tuổi, nghe đồn hình như đang nghị thân với nhà thứ phụ[3]…Đương nhiên, chỉ cần một ngày chưa đính hôn, thì hết thảy đều có khả năng.

[3]Thứ phụ: tương đương với phó tể tướng của các triều đại.

Dưới Thất cô nương là đích nữ của tam phòng chi thứ, Thập nhất cô nương.

Hiện tại Thập nhất cô nương mười lăm tuổi, tính tình đoan trang, đối nhân xử thế ôn hòa, là người ít nói.

Xuống một chút, chính là Thập tam nương – thứ nữ của Ngũ lão gia dòng trưởng.

Thập tam nương này năm nay mười bốn tuổi, thời gian qua nổi tiếng bên ngoài, nghe nói là hòn ngọc quý trên tay Lão thái quân, vô cùng được sủng ái…

Đột nhiên, trước mắt Viên Trường Khanh lóe lên một bóng dáng màu tím, cùng với khóe môi như ngậm ý cười kia.

Lúc này nếu trên thư án có đặt gương, thì Viên Trường Khanh sẽ kinh ngạc phát hiện, khóe môi hắn đang theo hồi tưởng cong lên, nhếch thành một đường tương tự đường vòng cung.

Ý thức được mình thất thần, Viên Trường Khanh lắc đầu, lần nữa tập trung sự chú ý lên gia phả.

Dưới Hầu thập tam là Thập tứ cô nương, thứ nữ dưới gối Nhị lão gia thứ xuất.

Vị Thập tứ cô nương này cùng tuổi với Thập tam, chỉ nhỏ hơn người kia vài tháng, là người hoạt bát sáng sủa, nghe nói cũng rất được Lão phu nhân sủng ái.

Những người khác, không phải tuổi không hợp thì là cô nương chi thứ, có lẽ hai vị Mạnh thị sẽ không cân nhắc.

Phía sau thư án, ngón tay để sau lưng của Viên Trường Khanh khẽ vân vê, lông mày mũi kiếm hơi nhíu lại. Suy tư một lúc, hắn mới duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vạch cái tên Hầu Phong lão gia Ngũ phòng đích xuất.

Trước đó lão chưởng quỹ từng cười nói: “Ngũ lão gia này xem như là người đặc biệt nhất Hầu gia, không có sở trường kinh doanh, cũng không thích xã giao, cả ngày chỉ trầm mê hội họa. Mọi người đều nói, nếu không phải lão phu nhân lén lút trợ cấp, thì nói không chừng Ngũ phòng sớm bị Ngũ lão gia lụn bại rồi.”

Trong các cô nương Hầu thị, thân phận địa vị tôn quý nhất dĩ nhiên là Thất cô nương đích xuất chi trưởng, chẳng qua, Lão thái quân trong nhà kia và Tứ thúc của hắn sợ rằng cảm thấy hắn ‘không xứng’ với vị đó. Cho nên, theo hắn thấy, thực ra Ngũ lão gia nhàn tản này và vị Thập tam cô nương trong nhà ông càng có khả năng rơi vào pháp nhãn của bọn họ.

Bất quá khiến người ta hơi tiếc nuối là, Hầu thập tam là thứ xuất, trong lòng kế tổ mẫu thích sĩ diện đó tất nhiên vừa lòng, chỉ sợ người ngoài chỉ trích mà do dự không quyết nhỉ.

Còn Thập nhất cô nương là con vợ cả nhưng phụ thân của nàng là thứ xuất, e rằng Mạnh lão thái quân của Hầu phủ kia sẽ không vui.

Trong lòng Viên Trường Khanh lặng lẽ so sánh một lúc, chung quy vẫn cảm thấy Ngũ lão gia có khả năng trúng tuyển nhất.

Nghĩ tới Ngũ lão gia, trước mắt hắn bỗng nhiên lại nhảy ra khóe môi ngậm ý cười nọ.

Hầu thập tam ấy rõ ràng là một người nhỏ nhắn mềm mại yêu kiều, nhưng hành động cử chỉ lại phản nghịch thế, miệng nói một đằng, tay làm một nẻo…

Là một người trong ngoài bất nhất!

Mà rõ ràng cho định nghĩa không tốt về Hầu thập tam, song Viên Trường Khanh phát hiện, hắn không có cách nào sinh lòng ác cảm với nàng…

… Thật ra, nếu hắn bằng lòng, chỉ cần thêm chút ám hiệu, có lẽ Tứ thúc và Lão phu nhân sẽ rất tình nguyện biết thời biết thế —— Thậm chí hắn có thể tưởng tượng được, “tổ mẫu” của hắn sẽ vừa sủng ái vừa bất đắc dĩ báo cho vị Mạnh quý phi trong cung, nói cháu đích tôn của bà ta chung tình với Hầu thập tam thế nào, khiến người làm trưởng bối như bà ta cũng hết cách với hắn, có điều chỉ cần đứa nhỏ thích, dù thân phận đối phương hơi kém tí…v..v…

Ngón tay lần nữa xẹt qua tên Ngũ lão gia, khóe môi Viên Trường Khanh khẽ nhếch lên, không ý thức được, lại bắt chước vẻ mặt đặc trưng của người nào đó.

Ngay lúc này, gã sai vặt Cự Phong ở ngoài cửa bẩm: “Lâm nhị gia đến.”

Viên Trường Khanh từ trong trầm tư hoàn hồn, vừa cuộn bức gia phả trên thư án, vừa nói “Cho mời.”

Lúc Lâm Như Đình đi vào, thấy hắn đứng sau thư án, liền cười nói: “Không quấy rầy ngươi chứ?”

“Đâu có.” Viên Trường Khanh nói, bước qua dẫn Lâm Như Đình ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, lại hỏi: “Sao sư huynh đến đây? Lúc này không phải nên ở học lý sao?”

Lâm Như Đình cười nói: “Còn không phải vì ngươi ư. Hôm qua lúc tổ phụ kiểm tra bài học, ngươi đều đánh bại ta và Như Hiên, tổ phụ sinh lòng yêu tài, bảo ta tới hỏi ngươi có chịu đến thư viện Mai Sơn đọc sách không?”

Lâm Như Đình là trưởng tử của Lâm Trọng Hải, là huynh trưởng Lâm Như Trĩ. Tuy nói phụ thân hắn nhậm chức ở thư viện Hạnh Lâm kinh thành, nhưng từ nhỏ hắn đã ở lại thư viện Mai Sơn đọc sách, thuận tiện giúp đại đường huynh và bá phụ, tổ phụ làm chút công việc hàng ngày của thư viện.

Cảnh Phong, một gã sai vặt khác dâng trà lên. Viên Trường Khanh dừng một chút mới khẳng định nói: “Việc này sợ là ý của lão sư nhỉ.”

Lâm Như Đình từ chén trà nhướng mày nhìn Viên Trường Khanh, để chén xuống thở dài: “Đúng là ý của phụ thân. Tổ phụ cũng cảm thấy, mấy năm này ngươi nên tách khỏi kinh thành tốt hơn. Ít nhất ở thư viện Mai Sơn, ngươi có thể an tâm học tập.”

Sau khi hai người trao đổi ánh mắt, không khỏi yên lặng một lúc. Lâm Như Đình mười chín tuổi luôn một lòng muốn làm quan, huống chi những trò khôi hài trong triều đầu năm nay cũng không gạt ai.

Lại nói Mạnh quý phi nhiều năm độc sủng hậu cung, Tứ hoàng tử dần dần lớn lên kia lập tức có tâm tư khác, cộng thêm vị trên cao cố tình thiên vị, nên tình cảnh Đông cung gian nan, động một tí là phạm lỗi. Đầu năm, bởi vì chuyện Ngũ hoàng tử Chu Sùng đi học ở thư viện Hạnh Lâm hoàng gia, mà có người dâng tấu nói Ngũ hoàng tử đang thay thái tử chiêu binh mãi mã, thành lập cái gọi là ‘Thái tử đảng’. Người sáng suốt ai cũng biết, Ngũ hoàng tử mới mười bốn mười lăm tuổi, mấy người lui tới đều là mấy đứa trẻ mười mấy tuổi. Vì thế triều đình lại một phen hỗn chiến. Tuy cuối cùng nội các bác bỏ tấu chương đó, nhưng dựa vào việc vị trên cao ấy không khiển trách hay giáng chức, thì có thể biết chỉ sợ trong lòng vị ấy đang dao động.

Viên Trường Khanh thở dài một tiếng, nói với Lâm Như Đình: “E rằng mấy năm nay sư huynh cũng không nên xuất sư.”

“Đúng thế.” Lâm Như Đình thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, nói: “Cũng may chúng ta đều còn trẻ, còn nhiều thời gian, nhẫn nhịn tạm thời, cuối cùng sẽ có một ngày vén được mây mù.” Dừng một chút, lại nói: “Ý vị kia cũng vậy.”

Mặc dù giọng điệu Lâm Như Đình không rõ, nhưng trong lòng Viên Trường Khanh biết rõ, ‘vị kia’ Lâm Như Đình ám chỉ chính là Thái tử điện hạ hiện thời không thể không đóng cửa tự thủ.

Mà quả thực tiền đồ là một chuyện không vội, giờ hắn mới mười sáu, luốn có một ngày mây tan trăng sáng. Chẳng qua chuyện cưới vợ e rằng không phải do bản thân hắn làm chủ… Cũng may chỉ cưới một nữ nhân, chỉ cần cẩn thận một chút, chọn người hiểu chuyện, cưới thì cưới, coi như tìm một quản gia cho nội trạch đi…

Bồi Lâm Như Đình uống trà, Viên Trường Khanh trầm mặc hồi lâu.

Ngay lúc này, đột nhiên từ xa truyền đến một trận náo động, cẩn thận lắng nghe, đúng là giọng nói của Chu Sùng và Lâm Như Trĩ.

“Dựa vào cái gì?!” Chu Sùng vừa đi vừa lớn tiếng la hét.

“Chỉ bằng từng người các ngươi thất lễ!” Lâm Như Trĩ cũng không buông tha kêu.

Theo tiếng tranh chấp, không đợi gã sai vặt bẩm báo, cánh cửa vốn nửa khép lại lập tức bị người ta đẩy mạnh ra. Đi phía trước nhất là Chu Sùng và Lâm Như Trĩ đang trừng mắt với nhau. Lâm Như Hiên với vẻ mặt bất đắc dĩ đi sau lưng bọn họ.

“Sao thế?” Lâm Như Đình đi trước Viên Trường Khanh một bước hỏi.

Lâm Như Trĩ chỉ vội vã thi lễ với ca ca nàng một cái, rồi qua đó kéo ống tay áo Viên Trường Khanh, kéo hắn đến bên cạnh thư án, vừa rút một bái thiếp trống trong hộp bên cạnh, vỗ lên thư án một cái, vừa đẩy Viên Trường Khanh nói: “Sư huynh cũng phải viết!”

“Viết cái gì?”

“Thiếp xin lỗi!” Lâm Như Trĩ trừng đôi mắt hạnh, “Hôm qua chúng ta đều thất lễ, dù thế nào cũng phải nói xin lỗi Thập tam tỷ tỷ. Mau, viết đi!”

Tiểu cô nương không khách sáo nhét một cây bút lông vào tay Viên Trường Khanh.

Viên Trường Khanh nhướng mày, không hiểu ra sao cả nhìn Chu Sùng và Lâm Như Hiên.

Lâm Như Hiên tiến lên cười nói: “Chúng ta viết cũng được, muội gọi Viên lão đại viết làm gì? Hắn đâu lộ diện.”

Thật tế Viên Trường Khanh còn nhỏ hơn Lâm Như Hiên một tuổi, nhưng vì hắn một bụng thâm trầm mưu ma chước quỷ, nên dù Lâm Như Hiên lớn tuổi hơn hắn cũng không nhịn được cam tâm tình nguyện theo đám Chu Sùng gọi hắn một tiếng ‘lão đại’.

Chu Sùng không phục nói: “Chuyện có bao nhiêu đâu! Còn viết thiếp đến cửa xin lỗi nữa chứ! Huống chi hôm qua nàng đâu bị tổn hại gì!”

“Ta mặc kệ,” Lâm Như Trĩ giậm chân nói, “Nàng là người bạn ta muốn kết giao, nhưng bị các ngươi đắc tội, trừ phi từng người nghiêm túc nói xin lỗi cho ta, nếu không ta sẽ không có mặt mũi làm bạn với tỷ ấy!” Lại đẩy Viên Trường Khanh: “Viết đi!”

Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn tấm thiếp trên bàn, ngẩng đầu nói: “Nhưng như Tam ca muội nói, ta không lộ diện, nếu để vị Thập tam cô nương kia biết ta ở trong bóng tối xem… Nói không chừng càng tức giận hơn.”

“Vậy...” Lâm Như Trĩ do dự một lúc.

Viên Trường Khanh lại nói: “Bất quá, rốt cuộc sự việc xảy ra trong tiệm của ta, ta sẽ lợi dụng danh nghĩa chưởng quỹ viết thiếp xin lỗi.” Hắn ngồi xuống nhấc bút lên viết thiếp, lại hỏi Lâm Như Trĩ, “Muội định đến thăm?”

“Đúng thế, “ Lâm Như Trĩ nói, “Các huynh không viết, ta sẽ không có mặt mũi đi.” Nói xong, lại lấy ra một bái thiệp trống trong hộp, chết sống nhét cho Chu Sùng, “Nhìn đi, Viên sư huynh viết rồi, ngươi có lý do gì không viết?”

Viên Trường Khanh viết xong, đặt bút xuống, nhìn Chu Sùng cười nói: “Không phải ngươi muốn hỏi lai lịch bức tranh thêu kia sao? Ta nghĩ ngươi ngoan ngoãn viết đi. Tóm lại, hôm qua cũng do ngươi lỗ mãng.”

“Nam tử hán đại trượng phu, xin lỗi một nữ nhân…” Chu Sùng quệt miệng, trong lòng vô cùng mất hứng. Nhưng nếu Viên lão đại đã lên tiếng mà hắn cũng muốn bức tranh thêu giống ‘Ngọc Tú’ đó, cuối cùng càu nhàu ngồi sau thư án viết thiếp xin lỗi.

Lâm Như Đình ở một bên liên tục cười híp mắt lắng nghe, đến lúc này mới hỏi: “Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vì vậy Lâm Như Trĩ lập tức kể lại chuyện hôm qua một lần nữa. Nàng cố ý muốn thay San Nương che lấp nên không kể chuyện trong hẻm nhỏ. Đó là đoạn Chu Sùng thích nhất, lúc này vội vàng viết qua loa cho xong bái thiệp, tiếp nối câu chuyện, bổ sung ‘Thập tam cô nương biến thân ký’ mà Lâm Như Trĩ không chịu kể.

Lâm Như Đình kinh ngạc, “Các ngươi nói…thật sự là Hầu Thập tam nương?!”

Khác với Lâm Như Hiên mới trở về không lâu, Lâm Như Đình luôn đọc sách trong thư viện Mai Sơn, cho nên hắn rất quen thuộc Hầu San Nương hơn bất kỳ ai ngồi đây, nhưng cảm thấy Thập tam nương bọn họ miêu tả hoàn toàn khác với người trong trí nhớ hắn.

Đôi mắt Viên Trường Khánh thoáng lóe lên, nhưng cũng không tự đặt câu hỏi mà nhìn Lâm Như Trĩ.

Quả nhiên Lâm Như Trĩ như hắn mong muốn, bám chặt hỏi: “Nhị ca nói nhanh lên, Thập tam tỷ tỷ mà ca biết có bộ dáng như thế nào?”

Vì vậy, Lâm Như Đình bèn miêu tả cho mọi người nghe một Thập tam cô nương biết tiến lùi, biết nhìn ánh mắt, trước sau vô cùng tuân thủ lễ giáo, “Dù sao cũng không giống người các ngươi kể, người như nàng sẽ không bao giờ làm chuyện mất thể thống không hợp lễ nghi như thế.” Hắn lắc đầu cười nói.

Viên Trường Khanh nghe xong, chưa phát giác ra ngón tay đặt sau lưng lại vân vê.

Nếu hắn thực sự không trốn thoát trong nhà tính kế, thì Thập tam cô nương là đối tượng thích hợp nhất — Một người biết tiến lui, biết nhìn ánh mắt lại an phận thủ lễ, có lẽ hẳn là người biết giới hạn đúng mực trong lòng hai bên, sẽ không khiến hắn hao phí tinh lực lo lắng. Chỉ tiếc Thập tam nương này ở sau lưng còn cất giấu một bộ mặt khác…

Mặc dù trông cũng không đáng ghét lắm, nhưng Viên Trường Khanh không thích việc ngoài ý muốn, cũng không thích việc ngoài ý muốn không có cách nào khống chế được, nên hắn nghĩ, có lẽ Thập nhất nương trầm tĩnh thận trọng thích hợp hơn.

*·*·*

Vì vậy, ngày đó lúc gần trưa, San Nương vốn lên kế hoạch kỹ càng xử lý việc nhà một chút, bỗng chốc nhận được một xấp bái thiệp xin lỗi. Ngoài ra còn có bái thiệp hẹn buổi chiều đến cửa thăm hỏi của Lâm đại cô nương, Lâm Như Trĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.