Hai huynh muội lên xe ngựa, còn chưa ngồi vững vàng thì Hầu Thụy đã hỏi: “Lúc nãy muội quay đầu nhìn tên họ Chu đó làm gì?”
San Nương ngừng một lát rồi cười đáp: “À, không có gì, đúng lúc nghe gã sai vặt ấy gọi hắn là Ngũ gia.”
“Vậy thì sao?” Hầu Thụy cau mày.
San Nương thoáng trầm mặc, mới cười nói: “Cũng không có gì, vừa vặn hắn xếp thứ bậc giống phụ thân thôi.”
Nếu nàng nói với đại ca rằng lúc nãy nàng mới nhận ra cái người gọi là
‘Ngũ gia’ kia chính là Ngũ hoàng tử, sau này là Đoan vương điện hạ, thì
nhất định ca ca sẽ hỏi nàng: Sao muội biết.
Kiếp này tất nhiên nàng không có khả năng biết. Nhưng kiếp trước, thời
điểm Viên Trường Khanh giao hảo với Đoan vương điện hạ là lúc này tuổi
còn nhỏ, chứ không phải trung niên đã nổi tiếng. Nếu không phải tiếng
‘Viêm Phong’ và tiếng ‘Ngũ gia’ kia, thì nàng căn bản không nhận ra hắn.
Cũng sẽ không mau chóng nhận ra Viêm Phong như vậy…
San Nương im lặng một hồi.
Bên cạnh Viên Trường Khanh có bốn gã sai vặt, người cầm đầu chính là
Viêm Phong. Ban nãy khi nàng lướt qua Viêm Phong, trong bụng vốn đang
nghĩ sao gã sai vặt này quen mắt thế? Nàng nghĩ mãi không ra, đột nhiên
nghe được Chu Sùng gọi tên Viêm Phong…
Khi đó nàng sợ hết hồn, nhất thời hoảng loạn mới suýt trượt chân…
Vô cùng may mắn là dường như tên oan gia kiếp trước kia không ở gần đây.
San Nương đặt khuỷu tay lên mép cửa sổ xe, mu bàn tay thì che môi, tâm trạng cũng bực bội.
—— Viêm Phong đó đã ở đây, vậy Viên Trường Khanh có thể cách xa sao?
Một lúc lâu, đến khi hít sâu mấy lần, San Nương mới chậm rãi áp chế sự hoảng loạn trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên.
Đối diện nàng, Ngũ Phúc đang đặt hai tay lên đầu gối, ngồi quy củ bên cạnh Quế Thúc.
San Nương nhìn nàng, đột nhiên cảm khái không thôi —— Viêm Phong ấy vừa
vặn là vị hôn phu tương lai của Ngũ Phúc. Kiếp trước hai người là ‘đôi
phu thê’ tốt đẹp, nhưng hôm nay gặp nhau lại không quen biết...
Nàng nghĩ tới sáu chữ ‘Gặp nhau lại không quen biết’, trước mắt chợt sáng ngời.
—— Đúng vậy! Tại sao nàng phải chột dạ?! Cho dù lúc này Viên Trường
Khanh đứng trước mặt nàng, đối với hắn, nàng chỉ là người xa lạ, sao hắn có thể biết kiếp trước hai người từng có quan hệ gì?! Do đó nàng hoàn
toàn có thể đối đãi hắn như một người dưng!
Nghĩ thế, trái tim đập loạn đầy bất an chợt thả lỏng. Nhìn mưa phùn
ngoài cửa sổ không biết từ khi nào ập tới, khóe môi San Nương không nhịn được hơi nhếch lên.
Chẳng qua…
Bỗng nhiên nàng nhíu mày.
Tên Viên Trường Khanh đó giờ cũng ở trấn Mai Sơn sao?!
Kiếp trước cũng như thế, hay giống như Lâm Như Trĩ kia, kiếp này mới có thay đổi?
“Hôm nay là ngày mấy?” Nàng xoay đầu hỏi Ngũ Phúc.
“Hai mươi bốn ạ. Hai mươi bốn tháng hai ạ.” Ngũ Phúc đáp.
Hai mươi bốn…
Kiếp trước, lúc Viên Trường Khanh và Viên Mạnh thị vào Tây Viên, là một
ngày trước khi tổ chức Xuân Thưởng Yến, mùng hai tháng ba.
Khi đó, các nàng còn chưa biết người Viên gia đem ra kết thân là Viên
Trường Khanh, cho nên ngay cả Thất cô nương đã có hôn sự cũng như tất cả các cô nương khác đều cực kỳ hứng thú với người Viên gia. Mà vì San
Nương thấy Lão phu nhân gần như đã nhận định hôn sự của Thất tỷ tỷ, bèn
tự hiểu là ở trong lòng lão phu nhân, nàng hẳn là ứng cử viên tốt nhất
cho hai nhà Viên Hầu thông gia. Do đó lúc ấy ít nhiều gì nàng cũng hơi
đắc ý, nhất thời sơ suất trúng chiêu không biết của cô nương nào, tóm
lại ngày đó Viên Mạnh thị dẫn Viên Trường Khanh tới thăm lão phu nhân,
nàng lại bị chuyện vụn vặt cuốn lấy nên không thể gặp người Viên gia
ngay đầu tiên…
Bất quá, giờ nghĩ lại, hôm ấy là ngày Viên Trường Khanh theo Viên Mạnh
thị vào Tây Viên, nhưng cũng không có nghĩa là hôm ấy hắn mới đến trấn
Mai Sơn.
Mặc dù kiếp trước Viên Trường Khanh chưa từng nói, song một người có tâm tư cẩn thận như hắn, chỉ sợ đã sớm đoán ra ý định của Viên Mạnh thị. Mà theo tính tình của hắn, nếu đã đoán được chuyện thông gia, sớm đến trấn Mai Sơn trước thời hạn, thì hắn hẳn chuẩn bị từ sớm rồi. Vả lại trấn
này còn có tiệm đồ gỗ Khúc Cự, e rằng lúc này hắn đã nắm được tình hình
của gia tộc Hầu thị, hơn nữa cũng nắm rõ bản tính nhân phẩm của những cô nương đang đợi gả.
Đột nhiên, San Nương cảm thấy dựng hết tóc gáy. Bởi vì nàng chợt nhớ ra
ngày đó trong Xuân Thưởng Yến, nàng là chủ sự, vốn nên bận rộn chân
không chạm đất, nhưng ngày đó còn có thể gặp được Viên Trường Khanh đang yên lặng dưới hoa hải đường…
Đừng nói là nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng người, hiện tại nàng bỗng
cảm thấy, chuyện này không chừng Viên Trường Khanh đã sớm dự mưu. Bởi
khi ấy nàng là cô nương dịu dàng hiền thục nhất, giữ bổn phận quy củ
nhất, biết nhìn sắc mặt nhất, cũng biết tiến biết lui nhất trong số các
cô nương Hầu gia.
Nàng hiểu tên Viên Trường Khanh kia, đụng phải cục diện khốn đốn không
cách nào hóa giải, trong tay chẳng có bao nhiều phần thắng, hắn cũng sẽ
giảm thiểu tổn thất của mình xuống thấp nhất. Cho nên, mặc dù nàng không biết tại sao hắn chẳng nghĩ cách tránh khỏi việc thông gia này (hoặc
nghĩ cách rồi nhưng không thể tránh), nhưng tóm lại, nếu kiếp trước lúc
này Viên Trường Khanh đang ở trấn Mai Sơn, thì rất có thể, trước khi hắn vào Tây Viên, trong bụng đã nghĩ xong cách đối phó rồi. Trước lúc hai
người Mạnh thị tùy tiện nhét một người cho hắn, hắn nhất định sẽ thay
mình tìm một người hắn hài lòng nhất… Không, dựa theo lời Viên Trường
Khanh nói, chính là ứng cử viên ‘thích hợp nhất’ với hắn.
Mà bất hạnh thay, ứng cử viên này lại là nàng, Hầu Thập tam nương đặc
biệt am hiểu sắc mặt, biết tiến biết lui, ngoan ngoãn nghe lời và không
chuốc thêm phiền toái cho người khác…
Do đó, khi hai người Mạnh lão phu nhân tác hợp bọn họ, hắn mới không
phản đối… Không chừng sự cố tình tác hợp của gia trưởng hai nhà vốn là
kết quả hắn ngầm thao tác.
Chẳng qua chỉ sợ Viên Trường Khanh cũng không ngờ, hắn suốt ngày đánh
nhạn lại bị nhạn mổ vào mắt. Khi ấy nàng quả thực nghe lời, ngoan ngoãn, biết tiến biết lui, biết nhìn sắc mặt như hắn nói, song rốt cuộc hắn đề cập thiếu một yêu cầu: Lòng không thể quá lớn.
Vì vậy sau khi nàng gả cho hắn, hắn mới hối hận nói: “Nàng yêu cầu quá nhiều…”
San Nương cúi đầu, lấy mu bàn tay che chóp mũi, lặng lẽ bật cười. Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại, nàng nhớ tới những ‘chuyện cũ’ kia mà
không sinh lòng oán hận —— Kiếp trước nàng tự làm tự chịu, nhưng nếu
phải nói, thì Viên Trường Khanh cũng không chiếm được tiện nghi, hắn
cũng bị bản thân nàng lừa cả đời, không phải sao?
San Nương vừa nghĩ thế, đột nhiên cảm thấy sung sướng. Lúc lại nghĩ tới
Viên Trường Khanh, nàng phát hiện rốt cuộc mình không còn cảm giác ngột
ngạt hoảng loạn nhụt chí nữa, thậm chí mơ hồ có một cảm giác khó có thể
hình dung, giống như vui sướng xem trò vui vậy… hơi biến thái.
—— Hôm nay, đối với Viên Trường Khanh, nàng chỉ là một người xa lạ,
nhưng tất cả về Viên Trường Khanh nàng lại chẳng xa lạ gì. Cho nên, nếu
nàng bằng lòng, thì nàng có thể đứng một bên len lén xem náo nhiệt của
hắn, xem hắn đo sức với các cô nương Hầu gia thế nào, xem tân nương được chọn kia có ngu ngốc như nàng năm đó không, muốn từ cuộc giao dịch hôn
nhân này đạt được một số thứ không nên tồn tại…
Khuỷu tay chống ngay cửa sổ xe, mu bàn tay che nửa gương mặt, San Nương
lúc thì mỉm cười lúc thì nhíu mày. Chẳng biết sao nét mặt biến đổi không ngừng của nàng ở trong mắt ca ca, quả thực là một nghĩa khác.
Nghĩ tới muội muội nhà mình là một con mọt sách luôn giả vờ đứng đắn,
nghĩ tới tên Chu Sùng láu cá kia không ra gì, nghĩ tới hắn ân cần với
muội muội, nghĩ tới muội muội ‘không rành sự đời’ không chừng lúc này bị tên tiểu tử láu cá đó câu hồn, trong lòng Hầu Thụy lập tức khó chịu.
Do đó thiếu niên đang kỳ phản nghịch bực bội quát muội muội: “Nhìn muội
kìa! Người ta chỉ ân cần mấy câu đã không phân rõ phương hướng rồi?”
“Cái gì?” San Nương sửng sốt.
“Đừng tưởng người ta thật sự có ý với muội, người ta chỉ trêu chọc muội thôi!” Hầu Thụy bĩu môi nói.
Phút chốc như vậy, San Nương suýt cho rằng ca ca mình cũng sống lại.
Nhưng dừng một chút, nàng đột nhiên hiểu ra, không kiềm được tức giận,
giơ tay lên giáng Thiết Sa chưởng lên đầu ca ca nàng.
“Huynh nói nhăng nói cuội cái gì? Vẫn còn có mặt mũi nói ta hả? Ta nói
này, đầu óc huynh bị hỏng rồi sao? Cho dù thấy đồng môn bị người ta bắt
nạt, huynh báo cho tiên sinh biết là được, lại tự thể hiện bản thân, còn một đánh ba! Huynh tưởng mình là một hiệp khách ư?! Tiên sinh hỏi huynh tại sao đánh nhau, tại sao huynh liều chết không chịu nói?! Để người ta bêu xấu, cuối cùng còn phiền ta phí lời cứu huynh! Huynh có bản lãnh ở
bên ngoài đánh nhau, thì có bản lãnh tự mình chùi mông sạch sẽ đi!”
Hầu Thụy bị nàng đánh lập tức sững sờ, hồi lâu sau cũng không thể hồi
phục tinh thần. Đến khi muội muội hắn tựa như pháo liên châu oán giận
hắn một tràng, lúc này hắn mới tỉnh hồn.
Mà đừng nói chuyện Hầu San Nương động thủ đánh người, chỉ cần hai từ bất nhã kia đã khiến hắn kích động không nhỏ —— Từ thô tục vậy không thể
xuất hiện trong miệng muội muội luôn coi trọng phong phạm lễ nghi nhất
của hắn!
“Muội, muội rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?” Hắn làm bộ lui về sau.
“Ngu ngốc!” Do đó San Nương không chút khách sáo lại đánh đầu hắn, “Lần sau còn phiền ta nữa, xem ta thu thập huynh thế nào!”
Hầu Thụy lại ngẩn ngơ, bỗng cảm thấy một luồng hơi xông thẳng lên ót.
Lớn chừng này rồi, đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn —— Á, đính
chính lại, phải nói là, lần đầu tiên có người trong nhà dám đánh hắn.
Phải biết rằng, ngay cả khi hắn nghịch ngợm nhất Ngũ lão gia cũng chỉ
phạt hắn quỳ từ đường, từ trước tới nay chưa từng động một đầu ngón tay
với hắn.
Thật ra lúc này, trong lòng thiếu niên Hầu Thụy vô cùng mất tự nhiên.
San Nương bảo vệ hắn làm lòng hắn có một cảm giác vừa xa lạ vừa kỳ cục.
Hắn không biết nên xử lý cảm xúc kỳ cục này thế nào, nên hắn mới dùng
lời nói đâm chọc San Nương. Hôm nay bị muội muội đánh hai cái, ngược lại khiến hắn lập tức thoát khỏi cảm giác quẫn bách khó xử, hắn chỉ ôm đầu
trừng muội muội, cả giận nói: “Muội dám đánh ta?!”
“Đánh huynh không được hả?! Lúc ở chỗ tiên sinh đã muốn đánh huynh rồi!” San Nương phẫn nộ, “Ba đánh một, còn do huynh tự mình xông lên tìm
đánh! Không có đầu óc như vậy, đừng nói huynh là ca ca ta, ta thấy mất
mặt!”
“Muội!” Hầu Thụy buồn bực, hắn giỏi đánh nhau nhưng không giỏi cãi nhau, nên cả giận nói: “Muội thấy mất mặt, thế muội còn tới làm gì?! Ta đâu
cầu xin muội tới, là tự muội chạy tới đấy!”
“Nếu huynh không phải ca ca ta, ta lười tới!”
“Lần sau muội cứ mặc kệ đi!” Hầu Thụy quát.
“Lần sau huynh đừng để tiên sinh gọi phụ huynh tới, ta sẽ mặc kệ huynh!” San Nương cũng không chút yếu thế rống lại.
“Muội cũng đâu phải phụ huynh! Muội chỉ là muội muội ta!”
“Huynh còn biết ta là muội muội huynh hả, ta đã suýt cho rằng mình là
phụ huynh của huynh đó! Cũng mười sáu tuổi rồi, có thể nên thân chút
không?”
“Muội...”
“Huynh...”
Hai huynh muội trừng mắt to mắt nhỏ, đột nhiên cả hai nghe được một
tiếng cười khẽ của lão chuột tinh Quế Thúc ở đối diện nói với Ngũ Phúc:
“Tình cảm của đại gia và đại cô nương tốt thật.”
Lập tức hai người đồng thanh quát ông: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?!”
*·*·*
Trong lúc hai huynh muội cãi nhau om sòm, Chu Sùng và Lâm Như Hiên theo Viêm Phong trở về chỗ Viên Trường Khanh.
Thấy Viên Trường Khanh đang vẽ nốt phần cuối cùng cho bức tranh của hắn, cả hai cũng không đi quấy rầy hắn mà ngồi qua một bên, lập tức nghĩ tới Thập tam cô nương đanh đá, lại tiến hành một cuộc thảo luận sôi nổi.
Hai người đều nhất trí cho rằng, Hầu Thập tam là cô nương thú vị nhất
bọn họ từng gặp.
“Còn nói người khác là nữ nhân chanh chua, ta thấy nàng cũng không kém
bao nhiêu.” Chu Sùng cười nói, “Nếu không phải ta phải hồi kinh, thì ta
rất muốn lưu lại trêu chọc nàng một chút… “
Bút trong tay Viên Trường Khanh thoáng ngừng lại, vốn nên tỉ mỉ tô chỗ lông chim ưng, đột nhiên thêm một vệt xấu xí.
Hắn nhíu mày, dứt khoát đặt bút xuống, sai Cảnh Phong cất bức tranh đi,
lại tiếp nhận khăn trong tay Viêm Phong, vừa lau tay vừa đi tới chỗ bọn
Chu Sùng, nói: “Bàn luận sau lưng người khác là không đúng. Huống chi
còn là một tiểu cô nương.”
Chu Sùng lơ đễnh cười nói, “Ngươi không biết thôi, tiểu Thập tam kia quá thú vị…”
“Ngươi gọi nàng là gì?!” Đôi mày rậm của Viên Trường Khanh nhướng lên.
Đến lúc này, Chu Sung luôn tùy hứng đã quen mới để ý sắc mặt Viên Trường Khanh lạnh lùng hơn ngày thường mấy phần, lập tức rụt cổ một cái.
Tuy nói hắn là hoàng tử, nhưng từ nhỏ cực kỳ sợ khuôn mặt lạnh của Viên
Trường Khanh, lúc này vội vàng chuyển đề tài, nhìn Viên Trường Khanh
hỏi: “Nhắc tới mới nói, người vốn là ngươi tìm được, sao ngươi lại
nhường ân tình này cho ta và Lâm Tam làm?”
Học trò nhỏ gầy chạy trốn kia quả thực do Viên Trường Khanh sai người tìm về.
Viên Trường Khanh ném khăn cho Viêm Phong, đầu cũng không xoay, đáp:
“Chẳng phải ngươi nói muốn biết tranh thêu trong tay Thập tam cô nương
từ đâu ra à? Ta lại không có chuyện cầu nàng, không bằng cho ngươi ân
tình này.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Ngươi sẽ không ngốc tới nỗi nói
cho nàng biết, người là do ta tìm được chứ?”
“Sao có thể?” Chu Sùng cười nói, “Ngươi chịu làm việc tốt không lưu
danh, sao ta có thể không thành toàn cho ngươi. Chẳng qua nàng bảo tạm
thời nàng vẫn không thể nói cho ta biết, phải trở về hỏi lại. Ta chỉ sợ
thời gian không kịp, nàng còn chưa hỏi lại mà ta đã phải hồi kinh… Đúng
rồi!”
Nói đến đây, hắn chợt xoay người nhìn Viên Trường Khanh: “Không bằng ta
cũng chuyển tới thư viện Mai Sơn nhé! Các người đều đi, một mình ta nhàm chán cỡ nào! Đúng, cứ như vậy đi, ta trở về nói với lão gia tử!” Lại hừ lạnh một tiếng, “Không phải có người sợ ta ở thư viện Hạnh Lâm, nơi
toàn con em thế gia chiêu binh mãi mã cho đại ca ta sao? Vậy ta chuyển
đến thư viện Mai Sơn, sẽ không ai nói ta nữa!”
Đôi mắt Viên Trường Khanh lóe lên, cau mày nói: “Ngươi mau thành thật ở kinh thành đi, bớt gieo họa cho thư viện Mai Sơn.”