Mặc dù San Nương ăn nói khéo léo nhưng lại không giỏi việc khuyên giải
người khác, thấy nhũ mẫu cầu khẩn nhìn nàng, nét mặt hy vọng nàng mau
quên màn vừa nãy đi, nàng không khỏi thở dài, thật sự không đành lòng
tổn thương lòng tự tôn của nhũ mẫu, đành phải nuốt những lời muốn nói
xuống.
Nàng vừa mới quay người, đột nhiên hít một hơi. Chỉ thấy ở góc tường
phía sau, Quế thúc, người hầu của cha nàng, đang chắp tay sau lưng cười
híp mắt đứng đó, cũng không biết đã rình coi bao lâu.
San Nương không nhịn được nháy mắt một cái.
Ở Ngũ phòng, Quế Thúc này là một sự tồn tại thần bí. Lúc mới về nàng
từng nghe Phương ma ma đề cập người này, nhưng Phương ma ma cũng nói
không rõ ràng, chỉ nói Quế Thúc thường xuyên ra ngoài với cha nàng, mặc
dù trên người không đeo lệnh bài tổng quản, nhưng cũng không chịu trách
nhiệm sự vụ cụ thể trong phủ… Khi đó, nàng còn tưởng, cái danh ‘tổng
quản’ là do Ngũ lão gia cấp cho vị người hầu này, việc người ta phụ
trách đại khái là bồi Ngũ lão gia hổ nháo…
Quế Thúc trông lớn hơn Ngũ lão gia vài tuổi, có cặp lông mày nhỏ kết hợp với đôi mắt ti hí, khi ông thể hiện biểu cảm nào đó nhìn giống như một
con chuột tinh già, đôi mắt sáng cực kỳ khiến San Nương không nhịn được
hoài nghi, đôi mắt kia có thể tự phát quang vào buổi tối không.
Bắt gặp San Nương nhìn sang, Quế Thúc cung kính hành lễ với vị đại cô
nương này, sau đó ngẩng đầu híp mắt nhìn nàng, không mở miệng nói
chuyện.
San Nương cũng không nói chuyện, trầm mặc trả lễ, rồi dẫn người về viện nhỏ của nàng.
Ngũ Phúc vừa đi vừa hiếu kỳ nhìn lại, hình như nghĩ đến chuyện gì vui,
đi nhanh vài bước đuổi theo San Nương, ở bên tai nàng cười nói: “Cô
nương có biết tên của Quế thúc là gì không?”
“Chỉ biết họ Quế.” San Nương đáp.
Ngũ Phúc cười ha ha: “Tên ông là Quế Thúc. Họ ‘Quế’, tên ‘Thúc’. Ha ha, cô nương cảm thấy buồn cười không?”
Tam Hòa bỗng nhiên nói: “Quế lão quản lý Đông viện của Lão thái gia cũng họ ‘Quế’, Quế Bá, là ca ca ruột của ông. Hai huynh đệ chênh nhau tròn
hai mươi tuổi đấy.”
Cả nhà Tam Hòa đều là lão bộc của Hầu phủ, quan hệ bạn cũ thân thích rắc rối phức tạp giữa nô bộc, hỏi nàng chắc chắn không sai.
Lần đầu tiên San Nương nghe nói chuyện này, nàng xoay đầu nhìn Quế Thúc, vừa vặn giao mắt với Quế Thúc.
Hai người nháy mắt một cái, lập tức không quay đầu lại, từng người rời khỏi.
“Lúc chúng ta kiểm tra danh sách, đã gặp toàn bộ quản sự trong nhà vậy
mà không nghe nói Quế Thúc này quản việc gì…” Nhìn bóng lưng Quế Thúc,
Ngũ Phúc to nhỏ thầm thì với Tam Hòa.
San Nương lại khẽ mím môi.
Có thể do kiếp trước bị Viên Trường Khanh ảnh hưởng, bây giờ San Nương
vô cùng chú trọng việc thu thập tin tức, cho nên Ngũ Phúc luôn cười toe
toét không biết rõ nhưng San Nương lại biết Quế Thúc này sắm vai gì
trong phủ.
Đúng như Tam Hòa nói, Quế Thúc do lão thái gia cấp làm người hầu cho Ngũ lão gia khi ông còn nhỏ. Nếu nói hiện thời tôi tớ của quý phủ Ngũ lão
gia chia ra phe lão gia và phe phu nhân, thì Quế Thúc này có thể xem như tự thành một phe. Thân là người hầu của lão gia, quan hệ giữa ông và
lão gia đương nhiên khác biệt, mà quan hệ giữa ông với phu nhân cũng rất tốt. Sau khi San Nương ngầm điều tra một phen mới phát hiện, thì ra Quế Thúc trông như chơi bời lêu lổng mới là lão đại ngầm của tôi tớ cả phủ. Ngay cả Mã ma ma luôn diễu võ dương oai muốn làm việc gì, nếu không
được Quế Thúc gật đầu, thì bà ta rất khó thành công.
Do đó lúc nhìn thấy ánh sáng lóe sáng như chuột của Quế Thúc, San Nương
luôn cảm thấy Ngũ phòng có chủ nhân không quản mọi chuyện, lại có thể
chống đỡ tới bây giờ không sụp đổ, có lẽ không thể thiếu công lao của vị Quế Thúc như chuột tinh này.
Rất không may là, trước đây lúc San Nương phát ngôn tmuốn sửa chữa người phạm lỗi, thì ‘người phạm lỗi’ đầu tiên lại là một người cháu của Quế
Thúc —— người cháu ấy còn lớn hơn thúc thúc gần mười tuổi.
Vì vậy, khi gặp nhau tại Đông viện, Quế Thúc nghiêng đầu nhìn San Nương với ánh mắt nghiền ngẫm, có phần đánh giá.
Làm chủ mẫu quản gia nhiều năm thế, San Nương sớm nhìn quen ánh mắt
khiêm tốn của nhóm nô bộc, còn ánh mắt không kiêu không nịnh như Quế
Thúc rất ít khi được nhìn thấy trong nhóm người hầu. Đương nhiên, cũng
không phải chưa thấy qua, mấy người hầu nhà quan của Viên Trường Khanh,
kể cả Viêm Phong sau này cưới Ngũ Phúc, lúc nhìn nàng đều có ánh ánh mắt như vậy, mang theo sự đánh giá…
Rất may San Nương vốn không muốn tranh quyền đoạt lợi với ai, chỉ cần
Quế Thúc không đến quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng, nàng sẽ coi như
trong nhà không có nhân vật thần bí này.
Chẳng qua, thế sự vô thường, Quế Thúc không quấy rầy sự thanh tĩnh của
nàng thì cũng có những việc khác tới quấy rầy nàng. Huống chi, đúng như
trước đây Ngũ phu nhân nói, nhóm nô bộc có giỏi đến đâu nhưng có một số
trường hợp chỉ có thể chủ tử ra mặt.
Mà hai vị lớn nhất trong nhà kia, lại toàn là bình dầu có đổ cũng không chịu vươn tay.
*·*·*
Kiếp trước tuy đã quen làm người đứng đầu, nhưng cuộc đời này San Nương
thề sẽ không nhúng tay vào bất kỳ việc gì của người khác, nhìn gã sai
vặt của ca ca nàng run rẩy quỳ trước mặt, nàng nhịn không được đỡ trán.
“Vì sao tìm ta?”
Nàng buồn bực. Học lý mời phụ huynh, đáng ra phải thông báo cho lão gia, phu nhân chứ? Chỉ vì sợ không dám đi kinh động lão gia, phu nhân, cái
gọi là huynh trưởng như cha, trưởng tỷ như mẹ, nhưng chưa nghe qua gọi
muội muội đi giả mạo phụ huynh quản chuyện của ca ca!
Gã sai vặt tên Nam Sơn kia run lẩy bẩy nói: “Học…học lý nói.. nếu… nếu
trong phủ không có ai đến lãnh… lãnh đại gia về, thì sáng mai đại gia
không được phép đến học lý nữa…”
Nếu là lúc trước, học lý không cho đi thì không đi nữa, nhưng hôm nay
quy củ trong nhà được chấp hành nghiêm chỉnh, nếu đại gia không đi học
thì mấy hèo kia sẽ rơi trên người mấy người hầu nhỏ nhoi bọn họ! Mông
đại gia không đau nhưng bọn họ đau thấu trời đấy!
“Chuyện kiểu này, không phải nên thông báo cho lão gia và phu nhân sao?”
Nam Sơn ngẩng đầu, đáng thương nhìn San Nương: “…”
Được rồi. San Nương vuốt trán. Sợ là đại ca chưa đánh chết người, hai vị đang bế quan tu luyện kia chắc chắn không lộ diện… Thậm chí cho dù đánh chết, chỉ cần người chết không phải đại ca thì nói không chừng hai vị
kia cũng chẳng lộ diện…
San Nương thở dài một tiếng, vẫn giãy giụa hỏi: “Trong phủ không phải có Quế đại tổng quản ư? Nghe nói trước đây mấy chuyện như vậy đều do ông
ấy ra mặt.”
Do đó Nam Sơn quay đầu nhìn ngoài cửa Xuân Thâm Uyển.
Đến lúc này, con chuột tinh Quế Thúc mới thủng thỉnh từ ngoài cửa vào
Xuân Thâm Uyển, đứng giữa đình viện lát gạch bông, thi lễ với San Nương
đang ngồi trong đại sảnh, cười nói: “Cô nương nói đúng. Nhưng tiểu nhân
cuối cùng chỉ là người làm, dù sao cũng phải có một vị chủ tử trong nhà
ra mặt mới đúng. Nếu cô nương không muốn, cũng chỉ có thể kêu nhị gia
đi.”
Buồn cười! Gọi một tên nhóc bảy tuổi đi bảo vệ huynh trưởng của hắn? Tiên sinh ở học lý chắc tức điên mất!
San Nương nhìn Quế Thúc bên dưới khẽ híp mắt, rất muốn cầm thứ gì đó đập đầu con chuột tinh này, xem xem rốt cuộc ông đang có ý đồ gì.
Vị kia cười…bỉ ổi vậy, nàng không đoán được dự định của ông.
San Nương thở dài đứng dậy nói: “Chúng ta đi, nhưng Quế Thúc, ngươi phải ra mặt nói. Dù sao ta còn ‘bệnh’ đó.”
Tóm lại, thời gian qua đi gần một tháng, San Nương vốn thề không tới gần thư viện Mai Sơn nữa, lại đến cửa thư viện Mai Sơn.
Nhìn cánh cổng điêu khắc đá nguy nga và bốn chữ to ‘Thư viện Mai Sơn’
bằng thể chữ thượng cổ trên cổng, đột nhiên San Nương phát hiện hình như sau khi sống lại, nàng nhiều lần lập lời thề rồi phá vỡ lời thề…
Thật đáng buồn.
Mà càng đáng buồn hơn là, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vốn nàng đã hạ quyết tâm dù gặp tiên sinh, nàng chỉ làm bộ như pho tượng Bồ Tát có
tâm không miệng, hoàn toàn để Quế Thúc đối phó với tiên sinh và phụ
huynh học trò bị đánh, nàng chỉ cần đảm đương vai trò ngọn núi là đủ. Ai ngờ mới vào cửa, nàng nhìn thấy ánh mắt của ca ca Hầu Thụy nhìn sang —— nét mặt che giấu sự bất an, còn cố tình giả vờ cao ngạo không ai bì
nổi.
Chợt, trong lòng San Nương cảm thấy khó chịu…
Bên cạnh Hầu Thụy là ba đứa trẻ sưng mặt sưng mũi.
Nhóm phụ huynh mấy đứa trẻ kia hình như đang đợi Ngũ lão gia, nhưng chờ
mãi chỉ thấy quản gia của quý phủ và một tiểu cô nương non nớt trông
không dùng được. Mấy vị phụ huynh lập tức nổi giận, lúc này một phụ nhân béo nhảy ra, chỉ vào Quế Thúc mắng to. Về phần những lời như ‘có nuôi
không dạy’, San Nương và ca ca của nàng không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn
nhau —— không có ý mới lắm. Toàn bộ trấn Mai Sơn ai không biết Ngũ lão
gia toàn nuôi thả với con cái, có nuôi không dạy là sự thật, đích xác
không cần thiết lấy ra mắng chửi người!
San Nương nhìn Quế Thúc, cũng chỉ thấy ông đứng đó chắp tay thở dài xin
lỗi, ngay cả câu cãi lại cũng không có khiến nàng bất mãn nheo mắt lại.
Trong các phụ huynh của ba thiếu niên bị đánh, giọng phụ nhân béo ấy cao vút nhất, lúc này ngón tay bà ta gần như chọc vào trán Quế Thúc.
“Ban ngày ban mặt, dám đánh nhau trong thư viện, tương lai không biết có trở thành kẻ hung ác phóng hỏa giết người không! Lão gia, phu nhân nhà
ngươi lại mặc kệ đại gia nhà ngươi, ta thấy sớm muộn gì hắn cũng ăn cơm
tù thôi!”
Phụ nhân béo mắng nửa ngày, có lẽ cảm thấy mắng một tổng quản cũng phí
lời, chủ nhà ra mặt lại là một tiểu cô nương mềm mại yếu ớt không dùng
được, vì vậy bà ta nghiêng đầu nhìn tiên sinh sau thư án, tức giận nói:
“Một con sâu làm rầu nồi canh suốt ngày gây chuyện thị phi như thế,” bà
chỉ Hầu Thụy, “Vì sao thư viện còn giữ lại? Không mau khai trừ đi! Bọn
ta đưa con đến thư viện đọc sách, không phải đến để bị đánh!”
Sắc mặt tiên sinh ngồi sau thư án vô cùng khó coi. Ông giương mắt nhìn
bốn thiếu niên đánh nhau, chỉ thấy ba người kia đều ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ có Hầu Thụy là hất cằm, bộ dáng duy ngã độc tôn, khiến người ta tức không có chỗ phát tiết.
Cho nên tiên sinh trầm giọng quát: “Hầu Thụy, ngươi còn gì để nói?”
Hầu Thụy vặn cổ một cái, cũng không nhìn tiên sinh mà đứng đó xoay cổ
vặn vai, chỉ kém chút điểm mũi chân như bọn lưu manh ngoài đường.
Tiên sinh nhìn thấy tức giận không thôi. Nghiêng đầu nhìn quản gia Ngũ
lão gia phái tới và tiểu cô nương trốn ngay cửa, vừa nhìn đã biết là bị
kéo đi cho đủ số, đối lập với ba người kia đều có đầy đủ phụ mẫu đến,
tiên sinh càng buồn bực, trầm mặt nói: “Ngươi đã không nói, thì bước lên xin lỗi ba đồng môn bị ngươi đánh đi, sau đó chúng ta lại…”
“Đợi chút!” Đột nhiên, trong phòng vang lên một giọng nói yếu ớt mềm mại.
Tiên sinh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh một lúc lâu mới ý thức được, người mở miệng là tiểu cô nương ‘góp đủ số’ kia.
Đến lúc này tiên sinh mới nhận ra San Nương, không khỏi kinh hãi —— Hầu
phủ con cháu đông đảo, học tập ở thư viện Mai Sơn cũng nhiều, nên ai với ai là huynh muội, ông hoàn toàn không rõ.
Vốn San Nương không muốn mở miệng, nhưng gã Quế Thúc chết tiệt kia chỉ
biết vâng vâng dạ dạ, khiến San Nương càng nhìn một mảng xanh xanh tím
tím trên mặt ca ca càng khó chịu, do đó nhất thời xúc động, nàng bèn mở
miệng.