Quả nhiên, ngày hôm sau, Lâm Trọng Hải đúng hẹn tới chơi.
Đi cùng có Viên Trường Khanh âm hồn bất tán, và bạn Chu Sùng cũng âm hồn bất tán nốt, còn có Lâm Như Trĩ như dây leo thích quấn người.
Về phần quân tử dịu dàng Lâm Như Đình, vì hôm nay không phải ngày nghỉ nên không thể đi theo.
Nếu chỉ có hai học trò Lâm Trọng Hải dẫn tới, thì San Nương còn có lý do trốn, nhưng Lâm Như Trĩ cũng theo tới. Do đó, Ngũ lão gia đau lòng cho
Ngũ phu nhân không quen gặp khách bèn không nói hai lời, đẩy San Nương
ra làm nữ chủ nhân tiếp đãi khách nữ.
Đón cha con Lâm Như Trĩ tại cổng phủ xong, nha đầu kia vừa thấy San
Nương, lập tức giống như trước đây chạy tới ôm cánh tay nàng, cười nói
với nàng: “Nói sao mà ta vừa gặp tỷ tỷ đã quen thân, giờ ta mới biết,
hóa ra hai nhà chúng ta còn là thế giao.”
Bên kia, Hầu Ngũ lão gia đã sớm vỗ lưng Lâm Nhị lão gia chào hỏi. Sau
một hồi hỏi han, tất cả mọi người vẫn chưa vòng qua bức tường phù điêu,
Lâm Trọng Hải không khách sáo nói với Ngũ lão gia: “Lâu năm không gặp,
nhãn lực của Sơ Nghi huynh thụt lùi rồi sao?! Ta mới trở về đã nghe
người ta nói, huynh tốn năm nghìn lượng bạc mua bức tranh giả? Ta có
mang rất nhiều tranh tới đó, muốn thỉnh huynh đánh giá giúp đấy.”
Ngũ lão gia không chỉ giỏi hội họa, mà còn giỏi giám định tranh.
Nghe xong, Ngũ lão gia không khỏi khoát khoát tay, than thở, “Đừng nói nữa, càng nói càng đau lòng.”
Giọng ông trở nên kỳ quái, nhất thời làm Lâm tiên sinh nghiêng đầu nhìn
ông, bỗng nhiên bừng tỉnh, đứng trên bậc thang chỉ vào ông cười nói:
“Đừng nói… bức tranh đó do huynh bắt chước nhé?!”
Ngũ lão gia lắc đầu cười khổ, “Tự mình làm bậy không thể sống. Vốn chỉ
đùa giỡn với bạn vẽ tranh, ai ngờ tối đó bức tranh kia bị người ta trộm. Về sau ta vô tình nhìn thấy ở một tiệm tranh, bèn nói cho chủ quán nghe tình hình thực tế. Chủ quán ấy cũng thành thật, thà một mình chịu tổn
thất chứ không muốn lấy tranh đi gạt người. Ta nghĩ nghiệt là do ta tạo, không tiện để chủ quán bị tổn thất, mới mua về. Còn năm nghìn lượng
bạc…”
Ngũ lão gia cao ngạo hất cằm, “Dù sao ta cảm thấy tranh của ta nhất định có giá trị năm nghìn lượng!”
Lâm Trọng Hải nghe xong, không khỏi cười ha ha, vỗ vai Ngũ lão gia: “Cái tính này của huynh, nhiều năm vậy vẫn không thay đổi.”
Ngũ lão gia cười ha ha, nghiêng đầu nhìn Lâm Trọng Hải nói: “Muốn xem
thử bức tranh đó không? Ta tự nhận mình vẽ cực kỳ hoàn mỹ đấy, xem thử
Trọng Hải huynh có thể phân biệt thật giả không.”
Nói xong, ông không dẫn đoàn người Lâm Trọng Hải vào đại sảnh, mà xoay người, muốn dẫn đến thư phòng của ông.
Viên Trường Khanh và Chu Sùng theo vào thư phòng cũng chẳng có gì, nhưng một tiểu cô nương như Lâm Như trĩ cũng đi theo, rất không thích hợp.
San Nương yên lặng thở dài, đứng ra nói với người cha ‘hời hợt lễ nghi’
kia: “Nếu lão gia và thế bá có việc bận, chi bằng con dẫn Lâm muội muội
ra vườn hoa ngồi một chút, hoa hải đường trong vườn nở rồi ạ.”
“Được được được.” Ngũ lao gia đang vui vẻ, đâu để ý chuyện khác, vội
vàng phất tay một cái, lại nhiệt tình mời Lâm Trọng Hải, “Buổi trưa
không được về, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.”
Thấy Lâm Trọng Hải không câu nệ đồng ý, trong lòng San Nương lại lặng lẽ thở dài. Ngũ lão gia này môi trên vừa chạm môi dưới, nói giữ khách lại
dùng cơm liền giữ khách lại dùng cơm, cũng không quan tâm nhà bếp có
chuẩn bị hay không…
Bất quá, những việc này hình như hẳn là chuyện của nữ chủ nhân, mà hôm nay nàng bị cha nàng ép sắm vai nữ chủ nhân đó…
Nghĩ xong, nàng lại thở dài, trong lòng đang lên kế hoạch đợi lát nữa
phân phó Tam Hòa đi nhà bếp nhìn thử, chợt nghe Chu Sùng ở bên cạnh cười nói: “Thỉnh Sơ Nghi tiên sinh và lão sư thứ lỗi, con không đi được. Hai ngày trước con có việc nhờ Thập tam cô nương, đúng lúc muốn hỏi thăm
Thập tam cô nương sự kiện ấy tiến triển thế nào ạ.”
Lâm Trọng Hải nghe xong chau mày, vừa định phản đối, bỗng nghe Viên
Trường Khanh ở bên cạnh khẽ nói: “Lão sư hãy yên tâm, con sẽ trông coi
tiểu Ngũ và A Như, không để bọn họ rước phiền toái cho Thập tam cô
nương.”
Sau ‘cải cách Thánh Nguyên’, lễ giáo quy củ của Đại Chu không nghiêm
ngặt bằng tiền triều, chỉ cần không cô nam quả nữ, thì mấy tiểu tử, tiểu cô nương chơi đùa với nhau vẫn cho phép —— Đương nhiên, người bảo thủ,
tuân thủ phép tắc sẽ không nhìn nổi tác phong này. Vừa nãy Lâm tiên sinh do dự, cũng vì ông biết, lão thái quân Hầu phủ là một nhân vật bảo thủ
như thế.
Mà chỉ cần là chuyện Mạnh lão thái quân phản đối, thì Ngũ lão gia kiên
quyết ủng hộ, nên ông cười nói: “Cũng được, để mấy đứa trẻ tự mình chơi
đi, theo chúng ta cũng vô vị.”
Do đó, lại một lần nữa San Nương bị cha nàng hung hăng cắm một dao sau lưng.
Ngũ lão gia dẫn Lâm Trọng Hải đi rồi, San Nương nhẫn nhịn, nhìn Lâm Như
Trĩ cười nói: “Lần trước muội tới, bảo gần đây muội thích hồng trà, đúng lúc chỗ ta có một số trà Ô Long, muốn thưởng thức không?”
Chu Sùng cười: “A Như không giống người bình thường, thời tiết này, làm
sao cũng nên uống trà xanh mới đúng, chè xuân, trà Long Tĩnh mới là
tuyệt nhất.”
San Nương liếc xéo hắn, “Chu Ngũ gia quả nhiên bạo tay, Long Tĩnh chân
chính đều là cống phẩm trong cung, gia đình bình thường như nhà ta đâu
thể nhìn thấy.”
Nói xong, bèn làm động tác mời với mọi người, dẫn mọi người tới hậu hoa
viên. Vừa đi, nàng vừa gọi Tam Hòa, khẽ phân phó nàng ấy đi sắp xếp bữa
trưa.
Nàng cũng không biết, lúc nãy cái liếc xéo kia, sớm khiến trong lòng tên hoa hoa công tử Chu Sùng này ngứa ngáy rồi.
Mà Viên Trường Khanh thờ ơ lạnh nhạt thấy thế, nét mặt luôn bình tĩnh
không gợn sóng lại nhịn không được hơi nhăn mày, “Chúng ta không cần đi
bái kiến phu nhân ư?” Hắn hỏi San Nương.
San Nương giật mình thiếu chút nữa bị nghẹn. Nàng không ngờ, Viên Trường Khanh lại chủ động mở miệng nói chuyện với nàng.
May mà nàng còn chưa trả lời, Lâm Như Trĩ đã đi lại như gió ở Ngũ phòng
mở miệng thay nàng đáp trước, “Bá mẫu không khỏe, có thể không quấy rầy
bà thì đừng quấy rầy.”
“Đúng.” San Nương cười khách sáo đáp.
San Nương mời mấy người đến Bát Phong các ở giữa hồ ngồi, lại nhìn đám
tiểu nha hoàn dâng trà nước điểm tâm, cười nói với chư vị, “Nhà ta nhỏ
bé, các vị ngồi tạm.”
Chu Sùng đón lời trước cười nói: “Gian gác lửng nhỏ này tên Bát Phong
các hả? Tên rất hay. Trái lại có chút sâu xa với Viên lão đại đó.” Nói
xong, nháy mắt ra hiệu với Viên Trường Khanh một trận.
Lâm Như Trĩ hiếu kỳ hỏi: “Lời này là sao?”
“Muội quên rồi à?” Chu Sùng cười đáp: “Bốn gã sai vặt của Viên lão đại tên gì?”
Lúc này San Nương mới nhớ, tên bốn gã sai vặt của Viên Trường Khanh vừa
vặn xuất xứ từ Bát Phong trong
[1]Hoài Nam Tử là một tập luận văn được sáng tác ở thời kỳ Tây Hán.
Dựa trên tư tưởng Đạo gia, tổng hợp lại tinh hoa của các học thuyết từ
nhiều tác giả, là một phần không thể thay thế khi đời sau muốn nghiên
cứu văn hóa thời kỳ Tần Hán. Trụy Hình Huấn là một chương trong đó.
Nàng vừa nghĩ, vừa theo bản năng nhìn Viên Trường Khanh. Chỉ thấy Viên
Trường Khanh bưng chén trà, cũng từ chén trà ngước mắt lên, bình tĩnh
thản nhiên nhìn nàng.
Sự bình tĩnh thản nhiên của hắn bỗng làm San Nương buồn bực lần nữa. Do
đó nàng khẽ hất cằm, cứ thế không né tránh đón ánh mắt hắn nhìn sang.
Khiến nàng sâu sắc không ngờ là, Viên Trường Khanh đối mắt với nàng chốc lát, ánh mắt chợt lóe lên, rốt cuộc rũ lông mi xuống trước. Mà càng làm nàng ngạc nhiên là, rái tai của hắn lại thoáng ửng hồng.
Bỗng dưng trong đầu San Nương hiện lên Viên Trường Khanh ở kiếp trước…
Khi đó bọn họ mới tân hôn, Viên Trường Khanh huyết khí dương cương và
nàng còn đang thử cách ma hợp. Lúc ấy, hai người cũng có thể xem như cầm sắt hài hòa… Mà mỗi lần hắn động tình, chỗ thính tai của hắn lúc nào
cũng sẽ như thế, hiện tầng đỏ ửng nhàn nhạt…
Nghĩ tới chút chuyện giữa hai phu thê ở kiếp trước, lòng San Nương bỗng
run lên, gương mặt nhất thời nóng bừng. Nàng vội vàng gục đầu xuống,
mượn việc uống trà hòng che giấu sự xấu hổ.
Hôm nay hồi tưởng lại, nếu không phải về sau nàng tham lam, nếu nàng có
thể như Ngũ phu nhân, chỉ hài lòng trông coi vùng trời nhỏ của mình. Có
lẽ, kiếp trước bọn họ cũng có thể sống hòa thuận vui vẻ…