Kim cương có thể điều khiển đàn bà, đàn bà điều khiển đàn ông, đàn ông điều khiển thế giới.
Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục
Gunsmith hỏi: “Bây giờ ngươi còn chạy nổi không? Có bị tê liệt hay bị thương ở đâu không?”
John trợn mắt, rồi trả lời ngập ngừng: “Không… không sao, chỉ là hai hôm nay không ăn không uống nên ta không thể chạy nhanh, hơn nữa cũng chạy không được xa.”
“Không thành vấn đề, có thể chạy là được rồi.” Gunsmith chỉ về một hướng: “Lát nữa khi ta mở cũi, ngươi cứ đi theo đường này.”
“Này anh bạn, nếu ngươi thật sự có thể đưa chúng ta ra khỏi cũi, ta đề nghị hay là đổi hướng chạy trốn đi, ví dụ như bên kia.” Hắn chỉ về một hướng khác và nói: “Trong hai ngày bị nhốt ở đây, ta vẫn luôn tìm cơ hội chạy trốn. Theo quan sát của ta, hướng ngươi vừa chỉ chính là con đường bọn thổ dân vẫn thường đi lại hàng ngày, còn hướng ta chỉ là một góc chết, hai hôm nay ta chưa từng thấy tên nào đi về phía ấy.”
Gunsmith nói: “Đúng, điều này ta biết. Phía đó mọc đầy cỏ đuôi sói cao đến hông, ngay đến bố cục kiến trúc cũng chứng minh dường như nơi này không có người tới.” Hắn vươn một tay nắm lấy song gỗ ở bên cạnh: “Cho nên chạy về phía ấy không bao xa, có thể sẽ gặp phải hồ nước hoặc vách núi.”
John nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Vậy con đường mà bọn chúng hay qua lại nhất thường sẽ là hướng lấy nước hoặc săn bắt, nên chắc chắn là đường sống.”
Gunsmith nói: “Không sai.”
“Ngươi đang làm gì vậy?” John thấy Gunsmith vừa nói vừa dùng hai tay nắm chặt song gỗ.
“Không phải ngươi định dùng sức mình để bẻ gãy khúc gỗ lớn cỡ này chứ?”
Gunsmith trả lời: “Không phải là không được, nhưng làm vậy rất phí sức, tiếng động cũng quá lớn. Ta có cách tốt hơn.” Trong khi hắn nói, không ngờ song gỗ vừa tiếp xúc với lòng bàn tay lại biến thành cát và rơi xuống đất.
John ngạc nhiên thốt lên: “Ngươi làm như thế nào vậy? Ma thuật hả?”
Gunsmith nói: “Nếu giải thích bằng từ để ngươi có thể hiểu ngay lập tức thì đây gọi là siêu năng lực.”
“Trên thế giới này thật sự có siêu năng lực sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không dám tin.” John nói.
“Cũng không phải chuyện gì to tát. Ma thuật cần phải học tập, còn siêu năng lực là bẩm sinh. Tất nhiên, người sử dụng muốn thành thạo hai thứ trên thì đều cần phải cố gắng rèn luyện.”
Gunsmith vừa nói, vừa thò tay về phía một song gỗ khác: “Năng lực của ta được EAS đặt tên là "Thuật luyện kim", hễ là vật không có ý thức đều có thể bị biến đổi, biến nước biển thành kim cương cũng được.”
John cảm thấy lời giải thích có vẻ hơi phóng đại. Đầu tiên không đề cập đến EAS là thứ gì, chỉ riêng chuyện biến nước biển thành kim cương thì dù là ai cũng không thể tin tưởng một cách dễ dàng.
“Anh bạn, ngươi chém gió quá rồi. Biến gỗ thành cát là một chuyện nhưng muốn biến…”
Hắn còn chưa nói xong, Gunsmith đã làm song gỗ thứ hai biến mất, rồi thẳng thừng cắt ngang lời hắn: “Nói trắng ra cũng chỉ là than mà thôi… nhưng than còn có thể đốt lửa sưởi ấm.”
Không phải hắn là người thanh cao, chẳng qua cách nghĩ của hắn về tiền bạc không giống với mọi người.
John nói: “Kim cương có thể điều khiển đàn bà, đàn bà điều khiển đàn ông, đàn ông điều khiển thế giới.”
Gunsmith chỉ cười, không khẳng định hay phủ định, sau đó chuyển chủ đề về lại năng lực của mình: “Nếu chuyển đổi tính chất và kết cấu phân tử của những vật chất khác xa nhau, thời gian lẫn tinh thần mà ta cần sẽ phải tăng lên gấp nhiều lần. Ta từng thử biến một chiếc giày thành một chiếc đồng hồ đeo tay, tốn hết cả bốn mươi phút. Đã vậy, ta còn phải hiểu rõ kết cấu bên trong chiếc đồng hồ, nếu không chỉ có thể biến thành một món đồ chơi giống hệt đồng hồ nhưng không thể hoạt động.”
Hắn thở dài, dường như việc biến hai khúc gỗ thành cát rất phí sức: “Với thời gian như thế, tự tay ta có thể làm ra bốn chiếc đồng hồ, chỉ có điều không thể dùng nguyên liệu là giày.”
Cách đó không xa, hai tên thổ dân canh chừng lồng giam đang quay lại nhìn vào cũi. Gunsmith đành dùng thân mình che hai song gỗ đã bị mất khúc giữa.
Hai tên thổ dân lập tức trò chuyện vài câu sau đó bước về phía chiếc lồng, xem ra chúng đã phát hiện ra điều khác thường.
Gunsmith cố gắng hạ thấp giọng, dùng giọng điệu chậm rãi nói: “Này John, ngươi có thể chui ra ngoài với chiều rộng như vậy hay không?”
John biết chuyện đến nước này giống như mũi tên đã đặt lên dây cung, thế nên tuy thân thể vẫn yếu ớt nhưng hắn vẫn xốc lại tinh thần để trả lời.
“Lúc nào cũng có thể.”
Gunsmith nói: “Rõ ràng bọn chúng đang chuẩn bị đốt lửa nấu thức ăn nên canh gác hơi lỏng lẻo. Hai tên trước mặt ta có thể tự xử lý, bây giờ ngươi chui ra ngoài rồi chạy theo hướng ta vừa chỉ càng nhanh càng tốt. Ta sẽ theo sau và phụ trách cắt đuôi. Thể lực của ta vẫn còn rất dồi dào nên dù thế nào ngươi cũng không được quay đầu lại, chỉ việc chạy mà thôi. Cho dù nghe thấy tiếng ta ngã xuống đất do bị trúng tên độc cũng đừng thử quay lại cứu ta.”
John thấy hai tên thổ dân càng lúc càng bước đến gần hơn, đành nghiến răng đáp: “Anh bạn, ta không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào. Trước khi gặp được ngươi, ta đã coi mạng này không còn. Nếu có thể sống sót trở về thế giới văn minh, chắc chắn ta sẽ viết một quyển sách hoặc quay một bộ phim về hành động anh dũng của ngươi.”
Gunsmith nói: “Được rồi, ta vẫn chưa chết…”
Trong khi nói chuyện, hai tên thổ dân đã bước đến trước cũi. Vì góc nhìn nên lúc nãy chúng không thấy rõ, nhưng bây giờ, lỗ hỗng đủ để một người chui qua đã không thể che giấu được. Sắc mặt chúng chợt biến đổi, rồi lại bàn bạc với nhau bằng tiếng thổ dân, giọng nói ngày càng lớn.
Súng xương của Gunsmith lập tức trượt vào tay, nhưng hắn không bắn mà dùng một tay gỡ hai mảnh xương nhọn hình răng từ trên thân súng xuống, sau đó kẹp vào hai bên ngón giữa. Trước khi hai tên thổ dân kịp phản ứng, Gunsmith đã ra tay nhanh như chớp.
Hai tên thổ dân kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, hai tay chúng nắm chặt lấy yết hầu với vẻ đau đớn. Yết hầu của chúng đều bị xương nhọn đâm trúng, mặc dù vẫn có thể lăn qua lăn lại trên mặt đất nhưng không thể hét lên thành tiếng.
John nhìn đến phát ngốc, quên cả việc chạy trốn. Gunsmith quay đầu lại nói: “Này, đừng ngẩn ra thế. Chúng ta sẽ bị phát hiện nhanh thôi.”
Lúc này, John mới hết sững sờ. Hắn chui ra khỏi cũi, khom lưng nhờ vào những căn nhà lá che chắn, rồi chuồn theo hướng thoát hiểm đã bàn sẵn nhanh như một làn khói.
Gunsmith cũng ra khỏi cũi. Khi đi ra, hắn còn cúi đầu nhìn hai tên thổ dân ăn thịt người, bấy giờ vẫn còn chưa tắt thở hoàn toàn.
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Các ngươi đã cắm hai mũi tiêu lên cổ ta, chuyện này rất công bằng rồi.”
John và Gunsmith vừa chạy được trăm mét, điều bất thường nơi lồng giam đã bị phát hiện. Ngay tức khắc, bóng dáng của hai người đã lọt vào tầm mắt của tộc ăn thịt người.
Tiếng hét bắt đầu vang lên trong bộ lạc, bởi họ vẫn dùng cách gào thét làm phương tiện liên lạc cơ bản. Vài người đàn ông trưởng thành cầm giáo và ống tiêu nhanh chóng tập hợp lại, rồi bắt đầu đuổi bắt bữa ăn tối đang chạy trốn.
Đúng là hoảng loạn sẽ dẫn đến chạy bừa. Tuy John trốn khỏi ngôi làng theo hướng Gunsmith chỉ dẫn nhưng sau khi vào rừng, hắn lập tức rối loạn. Thấy đường liền lủi vào, thấy dốc liền lăn xuống. Vì hai hôm nay không chút thức ăn nước uống vào bụng nên không được bao lâu hắn đã đi chậm lại.
Nhà thám hiểm đáng thương rõ ràng đã bị bộ lạc ăn thịt người dọa đến vỡ mật. Thế nên khi không còn chạy nổi, hắn dùng cả tay và chân để bò và lếch. Nỗi sợ hãi cùng bản năng sinh tồn mách bảo hắn không được dừng lại. Hễ dừng lại sẽ bị lột da bẻ xương, thậm chí chết không toàn thây.
Còn Gunsmith hoàn toàn không giống hắn. Có thể lấy ví dụ như khi chơi game Vô Song gì gì đó (Tam Quốc Vô Song, tức Dynasty Warrior), chúng ta thường thấy một võ tướng mặt mũi bình thường tự dưng nhảy ra, rồi mở miệng hét lớn: “Để ta bắt đầu dạy ngươi từ binh pháp cơ bản”. Sau khi bạn tốn năm giây để đánh ngã hắn, hắn lập tức nói: “Rút quân cũng là một loại binh pháp.”
Tuy hơi buồn cười nhưng về bản chất thì câu này không sai một chút nào. Rút quân và tháo chạy là hai khái niệm khác nhau. Cái đầu tiên là vừa chiến vừa rút, ngay ngắn trật tự. Trong khi cái thứ hai là quăng mũ cởi giáp, giành đường mà trốn.
Gunsmith biết rằng nếu mình cũng giống John thì chắc chắn không có cơ hội thoát khỏi sự truy đuổi. Tuy hắn vẫn còn phương án cuối là giết sạch toàn bộ những kẻ đuổi theo nhưng phương án này khá mạo hiểm. Cho dù hắn có thể phòng ngự nhưng bộ lạc ăn thịt người thế mạnh người đông, chỉ cần mình trúng một mũi tiêu thì chắc chắn cả bọn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Vì vậy Gunsmith không hề vội vàng đuổi theo John trong suốt đường đi của mình. Hắn cố ý giảm tốc độ và nhặt những vật cứng, chẳng hạn như đá, để ném những thổ dân ăn thịt người gần nhất vỡ đầu chảy máu. Nhờ đó mới gây ra hiệu quả uy hiếp về mặt tâm lý, khiến đối phương kiêng kị và làm chậm bước tiến của bọn chúng.
Ngoài ra, Gunsmith còn phụ trách việc xóa dấu chân John để lại và tạo ra một vài dấu vết giả khiến những kẻ truy đuổi đi nhầm đường. Hắn chỉ bắt tay vào làm việc này sau khi truy binh gặp phải những đòn đánh chặn khiến khoảng cách bị kéo giãn, bởi vì dấu chân của John rất nặng nề và tán loạn, hơn nữa còn có dấu tay hoặc khuỷu tay xen lẫn vào nên không dễ làm giả một chút nào.
Khoảng một giờ sau, sắc trời tối dần. Bộ lạc ăn thịt người đã bị Gunsmith đánh lừa đến mức sắp lạc đường trong lãnh địa của mình. Bấy giờ, John đã dừng lại và đang nằm bò trên mặt đất. Hắn thực sự không thể động đậy được nữa.
Trong hơi thở đứt quãng, sắc mặt John trắng bệch, dịch dạ dày bỗng trào lên khiến hắn nôn ra. Nhưng vì ngay cả sức lực để đứng lên cũng không còn nên hắn chỉ đành mặc kệ khuôn mặt của mình dán sát vào những thứ vừa nôn trên đất. Chẳng qua đó chỉ là dịch vị mà thôi, bụng của hắn trống trơn lâu rồi.
Chỉ vài phút sau, Gunsmith đã đuổi kịp.
Hắn bước đến và nói: “Đừng lo lắng, bọn chúng bị bỏ lại rồi. Có lẽ trong thời gian ngắn không thể đuổi đến được. Ngươi đã kiệt sức, cần phải nghỉ ngơi một chút.”
John nghe xong, tuy chưa hoàn toàn yên tâm nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Khi hô hấp dần trở nên bình thường, hắn cố sức lật mình ngồi dậy: “Phù, anh bạn… Thật không thể ngờ, ta còn có thể sống sót và rời khỏi ngôi làng đó.”
Gunsmith lấy dụng cụ đánh lửa tự chế từ trong túi ra, rồi đưa cho John: “Thứ này có thể đánh lửa, ngươi còn phải đứng dậy bước thêm vài bước. Bên kia có một hang động, vào trong đó thắp lửa đi. Ta đi tìm chút thức ăn và nước sạch cho ngươi. Nếu không được ăn, e rằng người còn chưa đuổi tới thì ngươi đã nghẻo rồi.”
“Cảm ơn… Charles, nếu không có ngươi thì ta hoàn toàn không thể trốn thoát.”
“Ta cũng chỉ tự cứu mình, tiện tay dẫn ngươi theo mà thôi. Không cần phải bận tâm làm gì.” Gunsmith không hề xem trọng chuyện này, huơ tay cho có lệ, rồi một mình đi vào rừng tìm thức ăn.