Phiến Tội

Chương 13: Q.3 - Chương 13: Khâu cuối cùng của trò chơi






Cố Vấn ngoắc ngón tay, bao vải dầu trên mặt đất liền tự bay lên, lớp bọc bên ngoài tự động mở ra.

Đáng tiếc, bên trong là giấy chứ không phải là tiền.

Cố Vấn thở dài: "Haizz... Quả nhiên..."

Hắn tóm lấy gói giấy báo, bỗng nhận ra trọng lượng không đúng.

Lấy tay xé bỏ mấy lớp giấy báo, hắn phát hiện bên trong có một tấm sắt. Rõ ràng thứ này được đặt vào để thay đổi trọng lượng cả gói, trên tấm sắt có khắc ba chữ —— "Nhận điện thoại".

Trong đầu Cố Vấn chợt xuất hiện một dự cảm rất xấu. Hắn cũng không biết vì sao nhưng bản năng nói cho hắn biết, chuyện này có vấn đề!

Hắn lao ra ngoài hẻm nhỏ, lập tức nhìn thấy một trạm điện thoại công cộng cách đầu hẻm không đến mười mét. Khi đến trước máy điện thoại, hắn lại cúi đầu ngắm nghía tấm sắt trong tay. Mấy chục giây sau, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

“Xin chào.” Cố Vấn cất tiếng.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, đó là giọng của Thiên Nhất.

“Cố Vấn à, kiểm tra rất thành công đấy!”

Cố Vấn liền hỏi: "Ngươi biết vụ kiểm tra của ta sao?"

Thiên Nhất đáp lại: "Đương nhiên ta biết cuộc kiểm tra của ngươi, ta còn biết ngươi đã thất bại, chẳng qua cuộc kiểm tra của ta lại rất thành công."

"Ngươi nói cái gì?" Giọng nói của Cố Vấn lập tức trở nên lạnh lẽo. Với trí thông minh vốn có, hắn đã hiểu ẩn ý trong lời nói của Thiên Nhất.

Thiên Nhất không trả lời vấn đề này, mà nói: "Muốn lừa được ngươi cũng không dễ dàng gì, sơ sẩy chút là hỏng ngay. Lúc đầu, ta định bịa ra một băng đảng nào đó và đích thân đóng vai đại ca tới thuê ngươi, nhưng sau cùng vẫn phải quyết định hi sinh Yên Thổ club."

Trong đầu Cố Vấn lập tức tua lại di ngôn của Juan: "Ta không thể không làm vậy. Xin lỗi nhé."

"Chà, nói như vậy ngươi mới là khách hàng thực sự của ta sao?" Cố Vấn nở nụ cười, một nụ cười rất quái đản. Có vẻ như hắn vừa đột ngột chuyển giận thành vui.

Thiên Nhất đáp: “Ừm, không sai. Đã vậy ta lại còn coi ngươi là một nửa đồng nghiệp nữa.”

“Thế ư? Vì sao chỉ là một nửa?”

“Ta để ý ngươi đã nhiều năm rồi, nghề chính của ngươi là cố vấn tội phạm, nghề tay trái là trêu người. Còn ta, nghề chính là bán sách, nghề tay trái là cố vấn tội phạm.”

“Sao ngươi lại miêu tả sở thích của ta bằng từ ngữ thô tục thế?”

“Có những việc cứ nói thô tục chút đỉnh cũng tốt. Nếu nói một cách cực kỳ chính xác thì chẳng phải nghề nghiệp của ta sẽ trở thành "quản lý vận mệnh của nhân loại" hay sao?”

Cố vấn cười lớn: "Thú vị thật, anh bạn nửa đồng nghiệp của ta lại tự coi mình là "thần" cơ đấy!”

“Cái này thì quá khen rồi. Ta cũng có tên riêng, đó là Thiên Nhất.”

“Được rồi, Thiên Nhất, tạm thời ta không hỏi mục đích cuộc kiểm tra lần này của ngươi là gì, cũng chẳng muốn biết làm thế nào ngươi có thể điều khiển được một đám mafia làm chuyện chúng không muốn làm. Tóm lại, bây giờ ngươi đang nợ ta ba trăm nghìn đô.”

“Vậy kế hoạch hiện tại của ngươi là gì?”

Cố Vấn cười đáp: “Cái đó còn phải đợi phản ứng của ngươi đã.”

“Để ta đoán xem nào... Nếu ta định quỵt nợ, có lẽ ngươi sẽ tìm đến chỗ ở của ta và dùng "Sợi dây chân lý" siết cổ ta để đòi tiền. Phải không nào?”

“Ha ha! Có thể nói như vậy, bởi đây là một trong số các phương án của ta.”

“Tốt, vậy để ta giúp ngươi tiết kiệm thời gian. Cửa hàng sách của ta hiện đang ở Chicago, cách chỗ ngươi cũng không xa đâu, địa chỉ khắc ở mặt sau của tấm sắt. Gặp rồi lại nói chuyện tiếp nhé.” Thiên Nhất cũng chẳng buồn chào tạm biệt mà dập máy luôn.

Cố Vấn nhìn tấm sắt, nhún vai.

Sau khi nhấc túi hành lí, hắn lên chiếc xe của Yên Thổ club, rồi chạy mất dạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.