Phiến Tội

Chương 1: Q.5 - Chương 1: Ngân hàng




Quận Phong Diệp, thành phố Winnipeg.

Mật độ dân số ở đây khiến mọi người cảm thấy chẳng khác sinh sống trong một thị trấn hoang vắng là mấy. Nếu bạn muốn khuếch trương phạm vi giao tiếp thì xin đừng gõ cửa nhà hàng xóm, bởi người họ quen bạn đều quen cả rồi. Chi bằng hãy lên mạng làm quen với một vài người bạn mà có lẽ suốt đời cũng không gặp được nhau.

Năm lại qua năm, mọi người vẫn cư xử theo khuôn phép cũ, cuộc sống bình lặng như mặt nước. Thỉnh thoảng, người dân lại nghe thấy vài tin đồn đại loại như một người xông vào khu nghỉ mát của quý tộc hoặc lãnh địa tư nhân rồi cùng đấu súng tại đó. Chỉ có điều tất cả chỉ là tin đồn, các phương tiện truyền thông chưa bao giờ đưa tin về những sự kiện như thế.

Đây là một hiện tượng rất thú vị, bởi những kẻ khủng bố luôn luôn chịu trách nhiệm về vụ việc, còn các quan chức lại luôn luôn giữ khoảng cách đối với trách nhiệm của vụ việc đó.

Điều kỳ lạ là dù cả hai thừa nhận hay phủ nhận đều không phải là chuyện tốt.

Khi máy bay đâm vào một tòa nhà lớn, có người đứng ra và cho biết hắn đã làm việc đó. Vô số người hận hắn cả đời, cho đến khi chết thì tro cốt vẫn còn bị nhân gian chửi rủa.

Khi tàu lệch khỏi đường ray, cũng có người đứng ra và nói rằng đó là do sét đánh.

Vâng...

Bạn tin hay không mặc kệ bạn, dù sao ta tin là được rồi.

Tom Stoll, năm nay 33 tuổi, đến thành phố này đã được gần bảy năm. Hắn rất kiệm lời, thái độ thờ thơ, không thích giao thiệp, trông có vẻ rất giống những kẻ giết người máu lạnh trong phim ảnh.

Khi Tom mới đến đây, vì khí chất này nên không nhiều người dám tiếp cận và trở thành bạn của hắn. Tiếp xúc được một thời gian, mọi người nhận ra rằng dù khó đến gần nhưng Tom không hề đáng sợ, hắn chỉ là một người bình dị mà thôi. Tuy nói không nhiều nhưng chắc chắn hắn vẫn tốt hơn những người luôn thao thao không dứt, hay những gã đàn ông chỉ chú trọng vẻ bề ngoài.

Hắn tìm được một công việc trong công ty game cỡ lớn, dễ dạng hòa nhập với đồng nghiệp và nhanh chóng lên chức. Tại mô hình hộ gia đình trong xã hội, hắn thường xuyên tham gia vào các hoạt động công ích, ngoài ra còn trợ giúp kêu gọi quyên tiền từ thiện và nhiệt tình phục vụ cộng đồng.

Nói tóm lại, Tom nhanh chóng hòa vào một cuộc sống với vẻ ngoài chính trực. Nếu hắn quen biết vài chính trị gia, nói không chừng sẽ nằm trong mười thanh niên kiệt xuất nhất.

Ngày mười tháng ba năm 2101, hai giờ chiều.

Vừa kết thúc một buổi trực ca mười hai tiếng đồng hồ, Tom Stoll lập tức lái xe về nhà.

Nhưng khi chạy qua một ngân hàng, hắn ngừng lại tại đó rồi bước vào.

Tom không hề thiếu tiền, trong nhà hắn vẫn có chi phiếu giá trị lớn. Giả sử nếu duy trì các tiêu chuẩn cuộc sống như hiện nay, hắn sẽ không cần phải làm việc, bởi tài sản của hắn đủ để sống thoải mái cả đời. Tất nhiên phải trừ thảm họa lạm phát xảy ra trong vòng ba mươi năm tới hoặc chẳng may Tom sống đến một trăm hai mươi tuổi.

Nhưng vào ngân hàng trong ngày nhận lương mỗi tháng vẫn là thói quen của Tom. Mỗi khi đến ngày này, hắn đều đến xem số tiền trong tài khoản để tính toán chi tiêu cho tháng tiếp theo. Từ trước đến nay, hắn vẫn chỉ sử dụng tiền lương trong khoảng thu nhập của mình như kiểu giai cấp tư sản độc thân vẫn dùng xe ít khí thải, mỗi quý bổ sung thêm một hai món đồ xa xỉ và thỉnh thoảng lại mua đồ dùng sinh hoạt đã được giảm giá...

Làm việc liên tục từ sáng sớm đến rạng đông vô cùng vất vả song khuôn mặt Tom không hề uể oải, có vẻ đồng hồ sinh vật của hắn đã bị đảo ngược hoặc vì mất ngủ trong một thời gian dài nên không còn xa lạ gì nữa.

Hàng người trước mắt không nhiều, chỉ khoảng năm hoặc sáu người. Tom đứng cuối hàng, trông có vẻ rất kiên nhẫn và bình tĩnh. Chờ đợi với hắn cũng như hít thở, bởi vậy hắn chẳng hề cảm thấy nôn nóng hay vì vậy mà phân tán sự chú ý của mình.

Pằng! Pằng!

Có người bắn hai phát súng lên trần nhà, những tiếng thét chói tai vang lên trong ngân hàng, sau đó là một lời đối thoại mà trẻ con và phụ nữ đều biết: "Tất cả nằm sấp xuống và câm miệng lại! Còn ngươi, mau mở bàn tay ra cho ta xem!"

"Nghe này, đừng tự rước lấy phiền phức hay muốn trở thành một anh hùng! Tất cả hãy thành thật một chút và sẽ không có ai bị thương!"

"Mẹ kiếp! Nếu còn dám đặt ngón tay lên chuông báo động ở dưới bàn, ta sẽ khiến đầu của ngươi nở hoa!"

...

Bọn cướp có tổng cộng ba người, đều mặc quần jean, áo jacket, đeo mặt nạ bảo vệ màu đen, cơ thể cao lớn cỡ nam giới trưởng thành. Trang phục của bọn họ rất bình thường, mặt nạ có thể mua được tại cửa hàng trượt tuyết. Trong bọn có hai người cầm shotgun, người còn lại có lẽ phụ trách nhận tiền nên cầm súng ngắn.

Sau khi vào, hai người cầm shotgun lập tức kiểm soát được tình hình. Nhân viên và khách trong ngân hàng chừng hai mươi người nên muốn những người này giữ nguyên vị trí trong tầm mắt cũng không quá khó khăn.

Trong lúc hai người này quát mắng, tên cướp cầm súng ngắn ép nhân viên ngân hàng bỏ tiền vào túi.

"Này, thằng tạp chủng! Ta bảo im lặng! Ngươi không nghe sao?" Tên cướp cầm khẩu shotgun đi về phía một người phụ nữ cùng đứa con của bà ta.

Lúc nghe thấy tiếng súng nổ, người phụ nữ đã ôm cậu bé vào trong lòng mình rồi cùng nằm xuống đất, song tiếng khóc vẫn vang vọng trong sảnh trước của ngân hàng. Dường như điều này đã làm tên cướp cảm thấy khó chịu.

"Ta van ngươi... Đừng làm vậy, nó chỉ là một đứa trẻ." Người phụ nữ vừa cầu xin, vừa ôm chặt đứa trẻ trong ngực mình.

"Đừng nói nhiều! Mau làm nó câm họng!" Nòng súng shotgun đã chĩa lên người hai mẹ con.

Lúc này, Tom nằm sấp ở một nơi cách đó không xa, đầu cũng không dám ngẩng lên. Ngay cả khi trước mắt sẽ xuất hiện một vụ giết người, hắn cũng không có ý định can thiệp.

Hắn không muốn tham gia vào sự kiện bạo lực này, mà cái chết của hai mẹ con cũng chẳng quan hệ đến hắn, thậm chí hắn còn hy vọng bọn cướp cầm tiền bỏ đi thật nhanh để tránh cục diện phát triển thành cảnh sát giằng co với bọn cướp nhằm giải cứu con tin.

Tiếng khóc của cậu bé càng ngày càng lớn. Tên cướp đã mất kiên nhẫn, hắn hét: "Ta đếm đến ba, ngậm miệng lại hoặc ta sẽ giúp ngươi! Một!"

Hắn bắt đầu đếm.

Tom nâng mí mắt và nhìn thấy cái nhìn tuyệt vọng của người mẹ, khuôn mặt bà ta ngập tràn nỗi sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng, miệng nghẹn ngào cầu xin bọn cướp, trong khi đôi mắt liếc nhanh những người có mặt trong sảnh.

Đó là ánh mắt cầu xin, song mọi người xung quanh chỉ có thể cúi đầu, không ai dám nhìn hay vì đồng tình nên cầu nguyện cho hai mẹ con họ.

"Hai!"

Một bóng người đột ngột lao về phía tên cướp cầm shotgun. Hắn ở phía sau và cách đó không xa nên tên cướp không kịp chuẩn bị.

Động thái này khiến toàn trường trở tay không kịp, đặc biệt là đồng lõa của tên cướp.

Bấy giờ, Tom và tên cướp đang vật nhau, bốn tay tranh giành khẩu shotgun. Cứ như thế, hai người đàn ông lăn lộn trên mặt đất nhưng không ai chế trụ hay thoát khỏi đối phương.

Trong trường hợp trước mắt, tên cướp cầm khẩu shotgun còn lại và tên cướp cầm súng lục trước quầy không thể bắn lên người Tom mà chỉ có thể chửi ầm lên.

Hai người vật nhau trên mặt đất khoảng mười giây mà không biết làm cách nào để đứng lên. Cả hai đã ngừng lăn lộn, nhưng nếu đứng dậy thì bọn cướp sẽ không thể nổ súng vì đồng bọn của chúng che khuất Tom.

Hai tên cướp vừa thu hẹp khoảng cách, vừa la hét nhằm kêu gọi đồng bọn lật người để Tom quay về phía chúng.

Pằng!

Tiếng súng lại vang lên, khẩu shotgun mà tên cướp và Tom đang cùng nắm thật chặt chợt cướp cò. Tên cướp cầm shotgun cách đó ba mét bị đạn lạc bắn nát nửa cái đầu.

Xác chết ngã xuống đất, não dính đầy cây cột tại sảnh trước... Ba hoặc bốn người khác chứng khiến cảnh tượng đẫm máu nhịn không được mà nôn mửa liên tục.

Nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc, tên cướp cầm súng ngắn bắt đầu nhẫn tâm nổ súng về phía đồng bọn với ý đồ bắn xuyên qua kẻ này để giết chết Tom.

Cũng ngay trong khoảnh khắc ấy, tên cướp dây dưa với Tom bỗng hét lên và nới lỏng shotgun một cách lạ thường, khẩu shotgun rơi vào tầm kiểm soát của Tom.

Cứ như thế, hai người tách ra. Tom ngã ngồi trên mặt đất cùng khẩu shotgun trên tay.

Tom vừa ngã xuống đất một giây, liền bắn ba phát liên tiếp về phía tên cướp. Uy lực của shotgun rất mạnh nên cả ba loạt đạn đều xuyên qua người tên cướp. Nếu không phải hắn thả lỏng tay thì e rằng Tom không tránh khỏi kiếp nạn như thế.

Ánh mắt của tên cướp bị trúng đạn tràn ngập nỗi oán hận, nhưng vẫn cố gắng lao về phía đồng bọn. Thấy vậy, tên cướp cầm súng lục liền nghiêng người do bị khuất tầm nhìn.

Vì tầm mắt bị chặn nên hành động của tên cướp cầm súng ngắn bị hạn chế. Trong vài giây này, Tom luống cuống bóp cò như một kẻ mới học việc.

Trong khoảnh khắc Tom nổ súng, hắn nhắm mắt lại. Người chưa bao giờ dùng súng đều mắc phải sai lầm này, hơn nữa sẽ gồng tay khoảng một giây trong khâu hạ cò súng. Thật ra điều này rất dễ gây thương tích cho chính bản thân.

Lại nói, tuy động tác nổ súng rất nghiệp dư và không hề điệu nghệ nhưng hiệu quả của nó lại vượt khỏi mong đợi. Chỉ thấy đầu gối của tên cướp cầm súng ngắn bị bắn thành thịt nát. Sau khi thét một tiếng, hắn lập tức ngất đi.

Thấy tên cướp cuối cùng mất đi tri giác, Tom ngồi bệt xuống mặt đất rồi thở hổn hển.

Cả sảnh trước tĩnh lặng một lúc, chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở dốc của Tom.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, nhân viên bảo vệ ngân hàng mất một thời gian mới bình tĩnh lại. Hắn bước về phía trước, đá khẩu súng lục trong tay tên cướp bị ngất, cầm khẩu shotgun của tên cướp nát đầu vì trúng đạn lạc, sau đó nói với đồng nghiệp: "Mau báo cảnh sát và gọi xe cứu thương!"

Gã bảo vệ ngồi xuống, vỗ vai Tom.

Hắn run rẩy, không nói một lời và nhìn gã bảo vệ bằng ánh mắt đờ đẫn.

Gã bảo vệ nói: "Anh bạn... Ngươi không bị thương chứ? Có nặng lắm không?"

Tom trả lời một cách chậm chạp: "Không... Không có... Cảm ơn."

"Tốt rồi, mau giao khẩu súng cho ta. Cẩn thận, chĩa họng súng xuống đất." Bảo vệ nhận khẩu súng rồi nói: "Ta và những người ở đây phải cảm ơn ngươi, bởi ngươi đã cứu mạng tất cả mọi người."

Tom nghe vậy nhưng chẳng hề có phản ứng gì, có vẻ vẫn còn bị sốc. Đột nhiên, hắn xoay người, nôn ọe vài cái rồi sau đó ngất lịm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.