Sắc trời đã chạng vạng, lúc này Ikeda đã về đến nhà nhưng cha hắn vẫn chưa thấy đâu, có lẽ vẫn đang say sưa ở quán rượu.
Hắn lấy một bịch thức ăn nhanh trong tủ lạnh ra rồi nhét vào lò vi sóng, sau đó mới bật TV lên, đây là khoảng thời gian quý giá nhất của Ikeda ngoại trừ thời gian ngủ. Lúc này, hắn ngồi trước TV vừa làm bài tập vừa ăn món ăn rác rưởi chỉ có trong những gia đình nghèo túng nhất.
Từ khi còn rất nhỏ, dường như TV đã trở thành người cha của hắn. Trong quyển sách thuộc về hắn cũng có một câu thế này: "TV sẽ không say mèm trở về nhà, TV sẽ không bỏ quên ta trong vườn thú, TV sẽ không đánh đập hay mắng chửi ta, TV mới là người dạy ta đạo lý làm người.”
Hắn đã từng tưởng tượng mình sẽ trở thành những nhân vật trong các câu chuyện hư cấu, một ngày nào đó đột nhiên gặp người ngoài hành tinh, hoặc gặp một thiếu nữ thần bí, hay được cơ quan bí mật của chính phủ chiêu mộ, thậm chí bị một tia sét mang đến một thế giới khác, từ đó cuộc đời mình sẽ thay đổi. Hắn hi vọng mình có thể trở thành chỗ dựa của mọi người như các anh hùng trong phim ảnh, chứ không phải bị coi thường và chèn ép như bây giờ.
Nhưng khi mở mắt ra, Ikeda lại phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Không ngờ đối với một thiếu niên mới mười bảy tuổi, cuộc sống lại đau khổ như vậy. Nỗi sợ hãi sâu sắc nhất không phải là hiện tại mà chính là tương lai. Nỗi tuyệt vọng lớn lao ấy không phải là vì ngươi không biết rõ tương lai, mà là dù ngươi vẫn còn trẻ nhưng đã nhìn thấy trước cuộc đời bất hạnh của mình.
Không biết từ lúc nào, cây bút trong tay Ikeda đã ngừng lại. Hắn nhìn đồng hồ treo tường, đã là mười giờ hai mươi nhưng cha hắn vẫn chưa về nhà.
Ikeda ra trước cửa nhà, sau đó xỏ giày rồi bước vào màn đêm.
Trên con đường yên tĩnh, người thiếu niên lộ ra bộ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, thậm chí đôi mắt dưới cặp kính có phần dữ dằn, đáng sợ.
Cửa hàng sách của Thiên Nhất đã đóng cửa. Khi Ikeda đi ngang vốn định bước vào xác nhận thêm lần nữa nhưng khi gõ cửa thì bên trong chẳng có bất cứ phản ứng gì.
“Đã quyết định thì quyết không hối hận!” Ikeda tự nhủ với mình như vậy.
Hắn đã đi được hơn một giờ, khi đến trường đã là gần nửa đêm. Sân trường tối om, chỉ có vài ánh đèn le lói từ căn phòng bảo vệ. Giờ này chắc hẳn bảo vệ đã ngủ rồi, bởi nhà trường quy định bảo vệ trực đêm phải đi tuần một lần trong khoảng thời gian từ nửa đêm đến năm giờ sáng nên thông thường đám người này đều ngủ rất sớm, đến khoảng bốn giờ sáng hôm sau mới thức dậy đi tuần rồi sau đó đi ra ngoài mua điểm tâm.
Cổng trường được thiết kế theo kiểu đẩy ngang, cũng không cao lắm. Ikeda không tốn bao nhiêu sức đã trèo vào bên trong.
Hắn đi thẳng đến trước dãy phòng học rồi mới dừng lại.
Cố gắng lắm mới đến được đây nhưng lúc này hắn lại phát hiện vào ban đêm, cánh cửa của dãy phòng học đã bị khóa lại bằng một cái khóa dây, có lẽ đây không phải là vấn đề lớn đối với những anh hùng trong phim ảnh nhưng Ikeda lại không biết làm thế nào cho phải
.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy...” Ikeda cười khổ.
Hắn chuẩn bị bỏ đi, ngoài miệng lẩm bẩm: "Hết cách, bây giờ hai tay trống không nên cho dù có tính trước và đem theo kềm thì cũng không thể làm gì được vì phá hoại của công là chuyện rất nghiêm trọng.”
Ikeda rất hận bản thân mình nhưng hắn cũng biết có nói những lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sự thật chính là vậy, cho dù hắn quyết tâm làm một việc nào đó nhưng chỉ cần gặp một khó khăn nho nhỏ, hắn sẽ từ bỏ nó một cách dễ dàng.
“Ta đúng là phế vật... Người khác gọi ta là nhang muỗi ướt cũng đáng đời...” Ikeda bắt đầu tự dằn vặt mình. Hắn quay đầu lại nhìn dãy phòng học với ánh mắt không cam lòng. Dường như nếu làm thế, hắn sẽ có thể tìm thấy một tia hi vọng.
“Đó là!” Ikeda bỗng trợn tròn mắt, hi vọng đã thật sự xuất hiện. Trong cuộc đời bi thảm của hắn vậy mà cũng có lúc xuất hiện may mắn bất ngờ.
Càng bước đến gần, Ikeda càng nhìn thấy rõ ràng. Hành lang tầng một có một cánh cửa sổ vẫn chưa đóng chặt và để lộ một khe hở rất nhỏ, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại, hắn bỗng phát hiện điều này.
Bước đến trước cánh cửa sổ, hắn hít sâu một hơi. Mặc kệ không khí lạnh lẽo của ban đêm ùa vào não, hắn vươn tay mở cánh cửa sổ.
Vài giây sau, hắn đã leo vào hành lang một cách thuận lợi.
Ikeda cố kiềm nén sự hưng phấn trong lòng vì toàn thân hắn đều đang run rẩy. Câu nói vào mấy tiếng đồng hồ trước dường như đang vang vọng bên tai : “Nửa đêm lẻn vào phòng làm việc của Matsuo, lấy bất cứ món đồ nào của hắn. Ta sẽ cho phép ngươi xem quyển sách của Miura.”
Tuy không biết vì sao đối phương lại yêu cầu như vậy, càng không biết vì sao đối phương biết Matsuo và Miura nhưng có quyển sách cổ quái viết đầu tiếng lòng của mình làm chứng nên hắn cũng không cảm thấy việc này kỳ lạ lắm.
Khi đứng trước cửa phòng làm việc của giáo viên, trong lòng Ikeda vẫn đang do dự vì dẫu sao hắn vẫn là Ikeda, là một người dù bị đánh cũng không dám dánh trả. Ngay cả bản thân hắn cũng không tin được mình lại dám làm những việc trái với lẽ thường như lúc này. Nhưng những trải nghiệm mới mẻ khiến hắn cảm thấy vô cùng kích động, e rằng lúc này cơ thể hắn tiết ra hơi nhiều adrenaline nên cánh tay vươn đến mở cửa run rẩy dữ dội.
Cửa mở ra, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, thứ đầu tiên đập vào mắt Ikeda là một đôi chân.
Một đôi chân lơ lửng trên mặt đất, hai mũi chân hướng vào nhau và đang đung đưa giữa không khí.
Ikeda cảm thấy tim mình đã ngừng đập. Theo bản năng, ánh mắt của hắn dần di chuyển lên trên.
Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy gương mặt của Matsuo.
Lúc này, hai tròng mắt của Matsuo đã lồi ra ngoài, lưỡi cũng thè ra khỏi miệng hết một nửa, sắc mặt tím đen, rõ ràng hắn đã chết rồi.
"Á... Hu... Hu..." Ikeda ngồi bệch xuống đất, hai chân đạp tới không ngừng. Cơ thể hắn cũng vì vậy mà lùi nhanh về phía sau. Không lâu sau, lưng hắn đã chạm vào vách tường.
Khi vừa nhìn thấy xác chết, hắn bỗng muốn hét lên, sau đó lại cảm thấy buồn nôn. Nhưng cuối cùng, đôi tay hắn đã bóp chặt miệng, tiếng hét và dịch dạ dày đều bị ép ngược trở về.
Không thể hét, bởi vì sau khi bảo vệ tới hắn không thể giải thích vì sao mình lại đến trường vào lúc nửa đêm; càng không thể nôn được, vì sẽ để lại dấu vết tại hiện trường.
Bản thân Ikeda cũng không biết vì sao trong đầu lại suy nghĩ cặn kẽ đến thế. Trong hoàn cảnh khủng bố như thế này, không ngờ hắn vẫn có thể phán đoán chuẩn xác như vậy. Chẳng lẽ bản tính của mình tàn nhẫn, hay đã mất cảm giác trước cái chết?
Hắn không thể nghĩ về vấn đề này quá nhiều. Bây giờ, hắn cần phải nghĩ ngợi về hành động tiếp theo.
“Dựa vào tử trạng thì đến tám mươi phần trăm là do Matsuo tự sát. Nhưng nếu báo cảnh sát thì phải giải thích việc nửa đêm lẻn vào trường. Cho dù kết quả điều tra cuối cùng chứng minh cái chết của Matsuo không liên quan đến mình nhưng nhà trường chắc chắn sẽ không tha thứ.” Sau khi tính toán, Ikeda bỗng nện lên chân mình mấy cái để có thể đứng dậy một cách miễn cưỡng. Và mặc dù đôi chân vẫn còn run rẩy nhưng ít ra cơn đau đã giúp hắn khôi phục tri giác.
Ideka bước vào phòng làm việc của giáo viên, ánh mắt hắn cố ý tránh xa gương mặt khủng bố của Matsuo. Hắn vội vã đi vòng qua xác chết đang treo lơ lửng rồi lấy đi một cây bút trong hộp bút của Matsuo. Sau đó, hắn vội chạy đi không dám quay đầu lại.
Từ lầu ba chạy thẳng xuống lầu một, Ikeda bước đến trước cánh cửa sổ mà mình vừa leo vào.
Hắn đang định leo ra ngoài, nhưng bỗng phát hiện một chuyện khi cúi đầu nhìn xuống: Trên bục cửa sổ lại có đến hai vết dấu chân không giống nhau!
Lúc nãy khi trèo vào, nguồn sáng nằm sau lưng hắn nên cái bóng hắn đã che mất bục cửa sổ, vì vậy hắn không thể phát hiện ra. Nhưng bây giờ dưới ánh trăng sáng, phát hiện này khiến hắn sởn gai ốc. Trên bục cửa sổ có hai dấu giày, mũi giày đều hướng vào hành lang. Trong đó, một dấu giày lớn hơn dấu giày còn lại. Hắn phỏng đoán rằng dấu giày nhỏ hơn chắc chắn là của mình, nhưng dấu giày lớn hơn là của ai?
Trong lúc này, tư duy của hắn lại trở nên cực kỳ nhanh nhạy. Ikeda đã nghĩ ra đáp án rất nhanh chóng. Dấu giày lớn hơn chắc hẳn là của Matsuo. Vì bảy tám giờ đêm mọi ngày, bảo vệ đều đi kiểm tra toàn bộ cửa nẻo phòng học và phòng thể dục, sau khi xác định không có gì khác thường mới khóa lại rồi đi ngủ. Cho nên Matsuo không thể tự sát trước thời gian này, nhất định là hắn lẻn vào trường sau tám giờ rồi mới chết. Điều này cũng giải thích vì sao chỉ có dấu giày hướng vào hành lang mà không có dấu giày hướng ra ngoài.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ikeda cũng không sợ hãi nữa. Hắn trèo qua cửa sổ, sau đó lau chùi sạch sẽ dấu chân do mình để lại một cách cẩn thận, thậm chí ngay cả dấu vân tay trên rìa cửa sổ cũng được hắn cũng lau nốt, còn dấu chân của Matsuo thì không hề đụng đến.
Khi cảm thấy không còn bất cứ dấu vết nào, Ikeda mới thụt tay vào ống tay áo rồi khép cánh cửa sổ lại một cách cẩn thận. Sau đó, hắn điều chỉnh tâm trạng của bản thân trở về trạng thái như lúc mới đến rồi nhanh chóng ra khỏi sân trường và chạy như điên về nhà.
Cùng lúc đó, trong hành lang tối đen của dãy lầu chợt xuất hiện một người đang lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Ikeda.