Phiến Tội

Chương 9: Q.5 - Chương 9: Nhà trọ




Gambling Snake ngồi trong quán trọ nhắm mắt dưỡng thần. Cả đêm qua hắn không hề ngủ, súng nằm trong tay, mặt quay về hướng có thể nhìn thấy cửa lớn và cửa sổ duy nhất trong phòng.

Gian phòng này rất rẻ, nằm ở lầu một, âm u, bên ngoài có nhiều cây cối, đông thì lạnh lẽo ẩm ướt, hè thì ruỗi muỗi vo ve, quanh năm không để lọt nắng, nghe đâu trước kia từng xảy ra án mạng và có nhiều lời đồn về ma quỷ.

Gambling Snake ở lại đây không phải vì giá rẻ mà chủ yếu là vì nó không nổi bật. Vốn dĩ phòng ốc thế nào với hắn cũng như nhau cả, chỉ cần có nóc nhà che mưa, bốn bức vách chắn đạn là đủ rồi.

Từ khi trốn ra khỏi nhà, hoặc nói thoát khỏi cuộc sống của người bình thường, đến nay đã ba ngày, hắn như đã trở lại những ngày còn trong Thiên Minh. Nhớ lúc trước, mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ ám sát, hắn thường xuyên sống ở những nơi như thế này vài tuần, có khi vài tháng. Hắn không lúc nào được ngủ, phải đề phòng có người phá cửa xông vào hoặc ném vài quả lựu đạn quacửa sổ.

Gambling Snake là một người có năng lực cấp Cường, nhưng năng lực của hắn không phát huy được tác dụng gì trong chiến đấu. Ngày trước, hắn đều chỉ dựa hoàn toàn vào kỹ xảo và kinh nghiệm làm thích khách của bản thân mà thôi.

Từ nhỏ, hắn đã bộc lộ khả năng lĩnh ngộ và tài hoa hơn người, hiếm có hơn nữa là phần tỉnh táo và tàn khốc bẩm sinh. Tới năm mười lăm mười sáu tuổi thì bản lĩnh thích khách đã ăn sâu vào máu thịt và trở thành một loại bản năng. Cho dù là cách thức ám sát, năng lực ứng biến hay tốc độ thích ứng của hắn đều đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.

Lần đó là Gambling Snake lừa Johnton, chứ chẳng hề có thứ độc nào và đương nhiên không có lấy thuốc giải. Hắn chỉ phô trương thanh thế nhưng lại có thể dùng cách này để khiến Johnton làm cho mình một chuyện.

Chuyện kia quả thật đơn giản như lời Gambling Snake nói. Hắn thông qua Johnton nhắn lại cho Gilson II một câu. Câu nói đó giống hệt như những gì đối phương đã nghe qua bảy năm trước.

“Ta sẽ lại đi tìm và lấy mạng của ngươi.”

Lần đó, Johnton chẳng những rút quân để cho Gambling Snake chạy thoát, mà còn vội vàng liên lạc với chủ để truyền lời. Sau đó, hắn chờ Gambling Snake giữ lời hứa liên lạc bằng một cách bất kỳ và chỉ cho mình phương pháp giải độc.

Johnton đợi tù tì một mạch suốt ba ngày, kết quả trên người chẳng xảy ra thay đổi gì, trong khi những lời chất vấn và giọng nói âm trầm của bá tước lại khiến hắn như ngồi trên đống lửa. Gambling Snake thì biến mất hoàn toàn, chứ đừng nói gì tới chuyện liên lạc.

Tới lúc này, Johnton cảm thấy không đúng lắm. Lẽ nào mình bị hắn lừa cho một vố rồi sao?

Nhưng khi đã nghĩ thông suốt thì đã muộn. Người đã đi, chuyện đã xong. Johnton không biết làm sao cho phải. Nhiệm vụ thất bại khiến hắn không giành được nửa điểm công lao, lại còn đánh mất sự tín nhiệm của chủ.

Oán trời trách đất cũng vô dụng. Xét cho cùng, Johnton là một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội chỉ giỏi lấy mạng sống của người khác ra mạo hiểm, tới phiên mình thì sợ đến run chân. Cái loại vượn đội mũ người như thế này gặp phải Gambling Snake tự nhiên sẽ lộ nguyên hình.

Gambling Snake là ai cơ chứ? Hơn mười tuổi, hắn đã lăn lộn trong sòng bạc của Thiên Minh, con bạc từng thấy không sao kể hết, ngay cả Vương Hủ cũng từng gặp qua. Loại tầm thường như Johnton mà muốn đấu với hắn ư? Quả là tự mình tìm tới cái chết, tự lấy bản thân làm trò cười. Chỉ cần Gambling Snake nói vài câu mà đã nắm hắn trong tay đùa bỡn, không cần động thủ vẫn có thể biến nguy thành an.

Cho nên mới nói, đẳng cấp năng lực như nhau nhưng bản lĩnh hành sự của hai người khác nhau một trời một vực. Nếu như nói thủ lĩnh Thiên Minh có thể lãnh đạo một châu thì gã Gilson II kia chỉ là một thủ lĩnh sơn tặc, vì vậy sự chênh lệch của tay sai dưới trướng có thể nhìn thấy bằng mắt.

Nói tới khả năng lãnh đạo thì trên đời này còn có một người kinh thiên vĩ địa. Song, kẻ mà hắn phái đi bây giờ lại đang áp lỗ tai sát cửa phòng Gambling Snake để nghe lén.

Gambling Snake cảm thấy hơi buồn cười. Bây giờ là ban ngày. Tuy Tả Đạo đứng bên ngoài rón ra rón rén, cố không phát ra tiếng động quá lớn, nhưng từ khe cửa bên dưới cũng có thể thấy được cái bóng chân đang chuyển động.

Cánh cửa đột nhiên mở ra và lại còn mở từ bên trong, Tả Đạo giật mình hoảng hốt, bởi vì hắn không nghe thấy tiếng động khi Gambling Snake mở cửa.

Tả Đạo mặc quần áo mục sư, trên tay là quyển kinh thánh, có điều vẫn cột bím tóc đuôi ngựa cao và đeo kính râm.

Gambling Snake thì mặc một bộ âu phục màu đen, đứng trong căn phòng không có ánh nắng mà vẫn đeo kính râm che mặt, tóc tai chải chuốt tươm tất, trên tay cầm một khẩu súng.

Cảnh tượng hai người đứng trước cửa không biết nên gọi là buồn cười hay kỳ lạ, mà có chăng là cảm giác như đang chuẩn bị đi dạ hội hóa trang.

Bọn họ nhìn nhau vài giây, sắc mặt của Tả Đạo thay đổi mấy lần, đại khái không biết nên mở miệng chào hỏi thế nào. Trong khi đó, Gambling Snake nhìn đối phương chằm chằm, mặt không để lộ biểu cảm, chỉ là nghi vấn trong lòng hắn còn lớn hơn so với Tả Đạo.

Hai phút sau, bọn họ đã cùng ngồi vào cái bàn nhỏ trong phòng.

Gambling Snake tự rót cho mình một ly sữa, trên bàn là quyển kinh thánh mà Tả Đạo cầm ban nãy.

“Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, gần đây thế nào rồi?”

Tả Đạo cố gắng hàn huyên vài câu với Gambling Snake.

“Mấy năm nay cũng được, chỉ có mấy ngày gần đây không tốt lắm.”

Thế mà chịu đáp lại thật.

Tả Đạo: “Kẻ thù tìm tới trước cửa rồi sao?”

“Ngươi xem tin tức, đoán chừng ta sẽ bại lộ nên mới xuất hiện?”

“Ừm, thật ra ta được người khác nhờ đưa một món đồ cho ngươi.”

Lời của Tả Đạo rõ ràng muốn nói là đưa đồ xong thì hắn sẽ đi ngay, tuyệt đối không sa vào vũng nước đục này.

“Ồ, là ai?”

Nghe đến đoạn ‘được người ta nhờ’, Gambling Snake liền cảm thấy hiếu kỳ. Lẽ nào là anh em trong Thiên Minh nhờ hắn tới? Nhưng cái tên Tả Đạo này đem lại cảm giác không đáng tin cậy. Nếu tổ chức nhận ra mình gặp nguy hiểm, muốn hỗ trợ một tay vì đạo nghĩa, chắc chắn họ phải để người trong nhà tới giúp mới đúng chứ.

“Ta cũng không rõ lắm.”

Tả Đạo trả lời.

“Ngươi không biết là ai nhờ ngươi tới hả?”

Giọng nói của Gambling Snake khi hỏi câu này giống hệt như giáo viên đang chất vấn một học sinh tiểu học, rằng tại sao một cộng một lại có thể ra kết quả là ba.

“Thiên Nhất, ngươi nghe qua cái tên này chưa?”

“Chưa từng nghe qua.”

Tả Đạo gần như biết đối phương sẽ trả lời như vậy, lại nói tiếp: “Hắn mở một hiệu sách.”

“Ông chủ hiệu sách này nhờ ngươi mang đồ cho ta?”

Gambling Snake hỏi: “Vẻ ngoài của hắn trông như thế nào, chừng bao nhiêu tuổi?”

“Nhìn qua thì chưa tới ba mươi, còn tướng mạo ấy à... bộ dạng của đàn ông này hơi khó tả một chút, nói chung là... ừm... giống kiểu ngôi sao điện ảnh hết thời, sa vào nghiện ngập và đã trải qua mấy ngày không ngủ.”

Trong ký ức của Gambling Snake không hề có người nào như vậy, bèn không hỏi tiếp nữa mà đổi sang chủ đề khác: “Ngươi làm sao tìm ra ta?”

“Đương nhiên là chạy đi tìm, trước tiên ta tới nhà của ngươi, bên trong đã bị xới tung cả lên, xung quanh nhà còn có người giám sát suốt hai mươi bốn giờ. May mà năng lực giám sát của bọn họ không tốt lắm, ta phát hiện ra họ nhưng họ lại không thể phát hiện ra ta.”

Tả Đạo nói tới đây thì dừng lại một chút: “Chắc bọn họ cho rằng ngươi sẽ không trở lại để chui đầu vào lưới, giám sát cũng chỉ làm qua loa cho có. À, sau đó ta bắt đầu tra trên internet về khách sạn, quán rượu, nhà nghỉ..., kể ra như vậy ta đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình giống hệt như cảnh sát. Nói tóm lại, theo như ta điều tra ra thì mấy ngày nay, mấy kẻ dùng thẻ ID giả đi lung tunh xung quanh nơi này có chừng hơn ba mươi người. Thế là ta liền chạy đi xác nhận. Coi như may mắn, ngươi là người thứ mười hai ta tìm tới.”

Gambling Snake có vẻ nghi ngờ, lại nói: “Thẻ ID giả mà ta dùng là loại được trộm từ ID còn nguyên mã số của đế quốc và có hiệu lực trong thời gian ngắn, chẳng khác nào như thêm tên và hình của ta lên ID hợp pháp của một đứa trẻ mới sinh. Trừ khi có được xác minh của chính phủ cấp quận ở nơi sinh thì mới có thể vạch trần, ngoài ra nó còn hợp pháp trên bất kỳ hệ thống online nào trong suốt một tháng. Cho dù là cảnh sát cũng không tài nào tra ra được.”

Tả Đạo chỉ đáp lại một câu: “Loại thẻ ID này là do ta tự phát minh ra hồi năm chín tuổi.”

Gambling Snake thiếu chút nữa bóp vỡ ly sữa bò trong tay. Hắn hớp một ngụm, hỏi nhỏ: “Ngươi đang nói đùa sao?”

“Không hề, thú thật là chế ra thứ này không phải là khó. Nó tương tự như trò chơi trò giải đố, chỉ cần lấy được mã số thì chính ngươi cũng làm được. Tiếc rằng ta không thể đăng ký độc quyền, bằng không là giàu to rồi. Giờ thì khắp nơi trên thế giới đều có người tạo ra loại thẻ này, chẳng có gì mới mẻ cả.”

Cái gã Tả Đạo này không đáng tin, nói năng nhăng cuội, khả năng tốt nhất là bộ mặt không đổi sắc. Chỉ là chuyện này cũng không giống nói bừa. Tính ra thì thẻ ID giả loại này đúng là bắt đầu lưu hành từ khoảng hai mươi năm trước.

Gambling Snake nói một hồi mới nhận ra chủ đề này chẳng còn gì để nói tiếp, bèn nói: “Vậy Thiên Nhất kia nhờ ngươi đưa cho ta thứ gì?”

Biểu cảm của Tả Đạo thay đổi. Hắn hạ giọng, ghé sát lại như đang kể chuyện ma, sau đó đẩy quyển kinh thánh trên bàn về phía Gambling Snake.

“Ngươi tự xem đi, xem kỹ vào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.