“Ngươi……!”
Hạ Kình Thảo bỗng nhiên đứng lên, trong đôi mắt hoa đào một mảnh phẫn nộ. Y trừng mắt nhìn Diệp Chu, như là rồng bị đụng vào vảy ngược mà bắt đầu rít gào: “Ngươi muốn giết chết hắn sao!?”
Diệp Chu nghiêng đầu, không hiểu nhìn Hạ Kình Thảo.
[Hắn sẽ không chết.]
“Như thế nào có thể sẽ không chết!” Hạ Kình Thảo thật sâu thở phì phò: “Người kia — Phong Tỏa Vân tuyệt đối sẽ giết hắn!”
Xem xong chuyện Diệp Chu viết, Hạ Kình Thảo chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, y thậm chí phi thường cảm nhận được tuyệt vọng của hồng y nam tử tên Phong Tỏa Vân kia. Nhưng mà chính là bởi vì phi thường lý giải, cho nên Hạ Kình Thảo mới càng phát ra khủng hoảng.
Muốn giữ người nọ bên người, lại lần lượt bị cự tuyệt, do đó bắt đầu cuồng loạn điên cuồng: Đi hủy diệt người kia, làm tổn thương người kia, chỉ có như vậy, ánh mắt người kia mới có thể nhìn chính mình. Hạ Kình Thảo có lý trí ràng buộc, mà Phong Tỏa Vân…… Sớm điên rồi. Hạ Kình Thảo hoàn toàn không dám tưởng tượng, lúc này trong tân phòng Nghiêm gia là một trường hợp điên cuồng thế nào.
Diệp Chu vẫn như cũ có chút mê mang và ngây thơ, trừng mắt nhìn, muốn giải thích rõ ràng một chút: [Hắn có nguyên liệu chống lại nhân quả……] gặp được nguy hiểm có thể tùy thời chạy trốn, tựa như trong quá khứ, bỏ lại một khối cơ thể sau đó bản thể chạy trốn không thấy bóng dáng, nếu tiếp tục ở lại sẽ bị phá vỡ, rốt cuộc không thể cứu lại.
Ngòi bút Diệp Chu bỗng dưng dừng lại, y kinh ngạc quay đầu nhìn về phía phương xa, nơi người kia đang ở. Ngay vừa rồi, dấu hiệu y từng lưu lại trên người người nọ truyền đến tin tức —
Lạc Dịch, đã chết.
Chết……?
Hạ Kình Thảo nhìn thấy thần sắc của Diệp Chu liền biết đã xảy ra chuyện. Một trận gió thổi qua, trong phòng đã không còn thân ảnh bạch y công tử, Diệp Chu kinh ngạc đứng tại chỗ, ánh mắt bị bịt kín một tầng xám mê mang và boàng hoàng.
Hạ Kình Thảo vận khởi khinh công toàn thân, nhanh lên, nhanh thêm nữa, nhất định phải tới kịp……! Y xuyên qua hơn phân nửa Chu Tước thành, nhảy lên mái hiên Nghiêm gia, tìm được tân phòng không ai đến gần. Tân phòng trong ngoài đều là im ắng, trên hành lang một loạt đèn ***g màu đỏ trong bóng đêm tản ra ánh sáng màu đỏ, chiếu ra một mảnh chẳng lành.
Trái tim Hạ Kình Thảo kịch liệt nhảy lên, đó là bởi vì di chứng vận công kịch liệt, đồng thời cũng là bất an nhận thấy được chuyện không hay đã xảy ra. Y bước nhanh đến cửa tân phòng, sau đó dụng lực đẩy ra —
Trong phòng truyền đến một mảnh hương vị ngọt nị cùng với ẩm ướt ấm áp, Hạ Kình Thảo đứng ở cửa, vẻ mặt đầu tiên là dại ra, sau đó trống rỗng, cuối cùng trở nên tuyệt vọng. Trong phòng đều tràn đầy huyết sắc, màu đỏ tươi khắp nơi chói mắt như muốn tràn đầy nhãn cầu mọi người che đi tất cả tầm nhìn. Chúng nó khẽ xì xầm bàn tán về bạch y công tử sắp tan vỡ phía cửa, sau đó tiếp tục bá đạo vây quanh hai cỗ thi thể trên giường gắt gao dây dưa.
Lạc Dịch nằm ngửa trên giường im lặng nhắm hai mắt, độ cong mềm mại trên mặt như đang chứng tỏ thanh niên chỉ làm một hồi mộng đẹp. Phong Tỏa Vân ôm chặt lấy hắn, giống tiểu hài tử đem mặt chôn trong hõm vai Lạc Dịch. Bọn họ đều đi ngủ, lấy máu làm đệm chăn, lấy tử vong làm mộng.
Bạch y công tử thất tha thất thểu đi vào bên giường, y vươn tay muốn xoa mặt thanh niên, lại chỉ có thể khiếp đảm run rẩy trước một khắc chạm vào.
Có thể nhận sao? Làm da mềm mại không còn ấm áp.
Có thể nhận sao? Đôi mắt rốt cuộc không thể mở.
Có thể nhận sao? Đôi môi bị máu tươi nhuộm đỏ.
Có thể nhận sao? Không hề nảy lên, trái tim tro tàn —
Đây là minh xác cho tồn tại của y…… Yết hầu Hạ Kình Thảo phát ra một tiếng nức nở.
Hạ Kình Thảo chết, kình thảo sống.
Lạc Dịch chết…… Vậy người đang đứng bên giường mà khóc, đến tột cùng là ai?
“Ba.”
Một thanh âm cực nhẹ từ trong góc truyền đến, Hạ Kình Thảo hai mắt đỏ bừng nhìn qua. Cả sảnh đường màu đỏ tươi, Bạch Hủ Dực như trước một màu trắng như muốn cắn nuốt tất cả màu sắc, y đứng một góc tối trong phòng, không biết đã ở kia đợi bao lâu.
“Ngươi…… Đến đây lúc nào?”
Bạch Hủ Dực vẫn nhìn chăm chú vào thi thể trên giường, nghe được câu hỏi của Hạ Kình Thảo, trong đôi mắt màu vàng chợt lóe lên một tia u ám.
Xà nói: “Thời điểm bọn họ chết.”
Hạ Kình Thảo khó có thể tin nhìn Bạch Hủ Dực: “Ngươi vì cái gì không ngăn cản –!!!”
Nghe được Hạ Kình Thảo chất vấn, Bạch Hủ Dực hơi nheo mắt, lại chuyển sang mảnh huyết sắc kia. Ánh sáng trong mắt lóe lên, cuối cùng mơ hồ thành một mảnh màu vàng, mang chút điểm si mê ý tứ hàm xúc.
“Vì sao lại ngăn cản?” Bạch Hủ Dực cực nhẹ cực nhẹ nói: “Đó là việc ta cũng muốn làm a……”
Xà chậm rãi đi tới nơi huyết tinh nồng đậm nhất, bạch bào thật dài tha trên mặt đất, nhiễm thượng một mảnh huyết sắc. Động tác Bạch Hủ Dực mềm nhẹ nhặt lên một mảnh xương sườn trên mặt đất, ngữ khí mềm nhẹ mang theo sủng nịch bất đắc dĩ: “Vỡ thành như vậy hợp lại có chút phiền toái a……”
Bạch Hủ Dực nghiêng đầu nhìn Lạc Dịch, tóc bạc che khuất gương mặt, chỉ có thể nghe được ngữ điệu ám ách quẩn quanh.
“Lạc Dịch, ta nói rồi — ngươi sống, ta liền tù cấm ngươi Ngươi chết…… Ta liền cất chứa ngươi.”
Xà nhìn vật thể xám trắng bị nhuộm đỏ trên tay, thanh âm khàn khàn nhưng lại như là đang run rẩy.
“Hiện tại…… Ta rốt cục có thể cất chứa ngươi.”
Hạ Kình Thảo nhìn ánh mắt Bạch Hủ Dực không thể nói nên lời, bước tới che giữa Bạch Hủ Dực cùng với giường, lại đá một vật thể bên chân ra ngoài.
Đó là một hắc hoàn, bên trên dính đầy chất lỏng đỏ tươi, lăn trên mặt đất, cho đến khi đụng tới một đôi giày màu xanh mới ngừng lại.
Diệp Chu ngồi xổm xuống nhặt vật kia, biểu tình mê mang mang theo khó hiểu – vì sao hắc hoàn rõ ràng là băng lãnh, y lại cảm thấy lòng bàn tay mình như sắp bỏng đây? Y dời đi ánh mắt nhìn về phía giường, Lạc Dịch đang nằm ở nơi đó.
Lạc Dịch đã chết, không có, biến mất.
Diệp Chu cứ như vậy nhìn chằm chằm thi thể, cho đến khi bị Hạ Kình Thảo kéo lấy vạt áo.
Bạch y công tử như con thú bị buộc đến tuyệt cảnh, run rẩy gầm nhẹ: “Ngươi…… Ngươi có biện pháp cứu hắn đúng không?”
Nghe được lời Hạ Kình Thảo, Bạch Hủ Dực quay đầu qua, băng lạnh lạnh lẽo vọng lại đây. Bạch Hủ Dực nhìn Hạ Kình Thảo và Diệp Chu, giống như xà đang lựa chọn con mồi. Diệp Chu kinh ngạc nhìn Hạ Kình Thảo một hồi lâu, mới phản ứng lại mà lắc lắc đầu, khoa tay múa chân.
[Lạc Dịch đã chết, không cứu được.]
“Ngươi……!”
Diệp Chu cảm thấy tay Hạ Kình Thảo nắm lấy vạt áo mạnh thêm vài phần, ánh mắt bạch y công tử nhìn qua quả thực như muốn xé rách y. Sau một trận giằng co, trong đôi mắt Hạ Kình Thảo là một mảnh thống khổ và tuyệt vọng: “Diệp Chu…… Ngươi vì sao muốn giết chết hắn?”
Lạc Dịch đã chết, không có, biến mất.
Diệp Chu trợn to mắt, kiên trì vô tội: [Ta chỉ là muốn giết chết Phong Tỏa Vân.]
Hạ Kình Thảo cười thảm: “Nhưng hắn cũng đã chết.”
Lạc Dịch đã chết, không có, biến mất.
[Không có biện pháp, đây là ngoài ý muốn.]
Hạ Kình Thảo bi ai nhìn Diệp Chu, người trước mắt như tiểu hài tử thuần túy mà tàn khốc, vô luận chỉ trích đối phương vô tình thế nào, đều như đàn gảy tai trâu. Hạ Kình Thảo cảm thấy thật mệt, xoay người không muốn nhìn Diệp Chu. Sau đó Hạ Kình Thảo nghe được, sau lưng truyền đến thanh âm kỳ dị — giống như là vô số lời nói nhỏ khe khẽ, đang không ngừng lặp lại vọng tới.
“Ta [không] có sai a……”
Hạ Kình Thảo kinh ngạc hồi đầu, nhìn cái kia thuần túy đến mức tàn khốc đang kinh ngạc nhìn một mảnh huyết sắc trên giường, tròng mắt xinh đẹp là một mảnh ảm đạm và tro bụi.
Lạc Dịch đã chết, không có, biến mất.
Không giống lần trước để lại một cái xác, bản thể vẫn còn tồn tại. Cái người duy nhất có thể không chút chướng ngại trao đổi với y kia, quả thật đã, chết.
Diệp Chu cúi đầu nhìn hắc hoàn trong tay, đây là thứ y vẫn luôn muốn có được, lúc này lại không hề tưởng niệm, trong đầu vẫn đang có tiếng vọng: Lạc Dịch đã chết, không có, biến mất.
“Ta chỉ là…… Muốn về nhà…… Cho nên ta giết chết Phong Tỏa Vân, Lạc Dịch không phải ta giết.” Người nọ thì thào nói xong, mặt đầy mê mang và yếu ớt: “…… Nhưng là vì cái gì…… Lại muốn khóc đâu?”
Vì cái gì muốn về nhà, bởi vì ở nơi đó, y mới không cảm thấy…… Nhàm chán?
— Kỳ thật về nhà đã sớm trở thành một cái cớ. Thứ y thật sự sợ hãi nhất, là cô độc đúng không?
Y đột nhiên cảm thấy nhớ lại những ngày dưới sinh mệnh thụ, sau đó nhìn cây cối mấy ngàn năm không đổi, cỏ xanh mấy ngàn năm không đổi, mặt đất mấy ngàn năm không đổi, mặt trời lặn hàng ngày mấy ngàn năm không đổi. Mùa xuân qua, y một mình ở nơi đó Mùa hè đến, y một mình ở nơi đó Mùa thu đến, y một mình ở nơi đó Mùa đông lại tới một luân hồi, y vẫn chỉ một mình. Cái loại trống rỗng khó diễn tả được vây quanh khiến tâm tình y trở nên suy sụp, lúc trước y đem tâm tình này thành một loại cảm giác không vui, bởi vì quá mức nhàm chán cho nên không vui, hiện tại y lại cảm thấy y rốt cục tìm được nguyên nhân rồi.
— Ngươi trông thật tịch mịch.
Cho nên mới cảm thấy nhàm chán, cho nên mới muốn tùy hứng gợi ra hứng thú của người nọ, cho nên mới làm ra tất cả cái này. Y rất thích người nọ, rất thích.
“Lạc Dịch, đây là hối hận sao?” Diệp Chu rũ mắt, đôi mắt trong suốt chậm rãi chảy ra chất lỏng ấm nóng: “Ta chỉ là tịch mịch a……”
[Thực vật là một sinh vật thực đơn thuần, đồng thời cũng tịch mịch.]
Câu hỏi không có được lời đáp, bởi vì người có thể đáp đã chết, không có, biến mất.
Lạc Dịch từng hỏi qua công lược, con người vì sao muốn làm ra “Xuyên việt”? Rõ ràng biết can thiệp quá khứ chỉ là vọng tưởng, rõ ràng biết lịch sử là không thể thay đổi, nhưng vì cái gì vẫn có người muốn trở lại quá khứ?
Bởi vì trên thế giới không có thuốc hối hận, mà con người sẽ luôn hối hận, sẽ vì một thứ mất đi mà thống khổ, cho nên xuyên việt được chế tạo ra.
Dù cho lịch sử là không thể sửa chữa, nhưng con người luôn tự lừa mình dối ngồi, vì một tia may mắn mà mặc kệ đầu rơi máu chảy.
Giống như là Lạc Dịch, giống như là hiện tại.
Diệp Chu không chút do dự khởi động hắc hoàn trong tay.
Hắc hoàn trong nháy mắt phân giải, biến thành vô số tia sáng thật nhỏ. Hạ Kình Thảo nhìn tất cả rực rỡ vô cùng này, mất tiếng. Bạch Hủ Dực vươn tay, nhìn những tia sáng thật nhỏ nhảy nhót trong lòng bàn tay. Chúng nó đảo qua sảnh đường huyết sắc, sau đó từ bốn phương tám hướng trong không trung chiết xạ trở về, xây dựng ra một vật sáng như không chút sức nặng lơ lửng trên không trung.
Vật sáng trầm mặc nhìn vào Diệp Chu, nhìn vào Hạ Kình Thảo, nhìn vào Bạch Hủ Dực, rõ ràng nhìn không ra đầu đuôi, lại vẫn như cũ cảm thấy tầm mắt của nó cuối cùng dừng ở trên giường. Vật sáng run rẩy rất nhỏ, khiến người ta tự dưng cảm thấy nó là đang thở dài bi ai.
Diệp Chu vươn tay nhẹ nhàng đụng vào vật sáng, vừa định nói cái gì đó, lại bị tin tức theo vật sáng truyền tới làm cho thất thần, chỉ có thể kinh ngạc nhìn vật sáng không nói nên lời.
Thì ra là như vậy…… Sao…… Đây không phải là lần đầu tiên a……
Bạch Hủ Dực đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, thân thể không tự giác mang chút run rẩy, đó là bản năng quá mức mẫn cảm đang làm ra cảnh báo cường liệt — nơi đó, một tồn tại khủng bố, xuất hiện.
Trong bóng đêm, hắc y nam nhân từng bước một lạnh lùng đi tới, toàn thân tràn ra hắc ám kiệt ngạo băng lãnh, chính xác ra, thân mình của y cũng là một mảnh vô cơ hắc ám. Trên mặt trùng tử xinh đẹp không có chút biểu tình, nhưng khi nhìn thấy máu tươi nồng đậm trong phòng, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nghĩ một khắc kia, bọn họ đã bị nam tử tinh xảo đến mức kỳ cục này giết chết.
Chỉ có Diệp Chu không quan tâm đến khí tức hủy diệt kia, đưa tay vào trong vật sáng rút ra, nghiêng đầu nhìn kẻ hủy diệt văn minh đang giận dữ đến mức tột cùng, mặt đầy thuần túy sạch sẽ tươi cười: “Ngươi muốn gặp lại hắn sao?”
Tùng mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Chu, mà Diệp Chu đã đem ánh mắt chuyển qua người Hạ Kình Thảo, hỏi ra một vấn đề hoàn toàn bất đồng: “Ngươi hy vọng nhận thức hắn sao?”
“Vì cái gì lại không?” Hạ Kình Thảo hỏi lại, nhìn Lạc Dịch băng lãnh mà thanh âm trở nên trống trải lụi tàn: “Không có Lạc Dịch, cho dù là Hạ Kình Thảo hay là kình thảo, đã sớm chết.”
Bạch Hủ Dực ở một bên nhìn, đầu ngón tay hơi vuốt ve môi dưới im lặng không nói.
Diệp Chu xòe tay, cười đến vô cùng khả ái.
“Vậy không cần lo lắng, nó sẽ lại một lần nữa mang Lạc Dịch tới đây.”
Vật sáng lóe ra một hồi, tựa hồ đang đáp lại.
Hạ Kình Thảo nhìn tất cả, ánh mắt bắt đầu sáng lên: “Hắn có thể…… Trở về?”
“Không, hắn không phải trở về, mà là lại một lần nữa bắt đầu.” Diệp Chu nhìn chăm chú vào vật sáng trước mặt: “Đây là kịch bản Gaia…… Ngươi biết không? Chúng ta đã vô số lần nhận thức Lạc Dịch.”
— Cũng không ít lần giết chết Lạc Dịch.
“Lạc Dịch đi vào thời không lần này, là vì kết quả của một luân hồi.” Diệp Chu đảo qua Bạch Hủ Dực: “Mỗi một lần, Lạc Dịch chết. Là một lần ‘Chúng ta’ thỉnh cầu nó, vì thế nó lại một lần nữa đi đến thời không của Lạc Dịch đem Lạc Dịch ném lại đây, lặp lại trận lịch sử này, cho đến khi hôm nay lại một lần nữa đến điểm kết thúc.”
Diệp Chu chỉ vào vật sáng, cười nói: “Nó lập tức sẽ đi lặp lại lịch sử ……’Chúng ta’ rất nhanh là có thể ‘Một lần nữa’ nhận thức Lạc Dịch.”
“Thoáng…… Có điểm hâm mộ ‘Chúng ta’ trong lần luân hồi tiếp theo đâu……”
Cho dù có luân hồi kế tiếp, ở trong này bọn họ vẫn như cũ phải đối mặt với sự thật người nọ đã chết. Trận luân hồi này.