Lực chú ý của Hạ Kình Thảo trong nháy mặt bị hấp dẫn. Bạch y công tử không chút nào che dấu vội vàng và lo lắng, đôi mắt đào hoa hơi hơi nheo lại rồi bắt đầu cười, trong nụ cười ẩn chứa phẫn nộ không ai có thể thừa nhận.
“Sao lại thế này, ân?”
“Tiểu, tiểu nhân nghe theo đại nhân phân phó quan sát Quách chủ quản, chỉ là đại nhân nói, nói đừng đả thảo kinh xà, cho nên hôm nay lúc Quách chủ quản mời Trương công tử đi lên núi, cũng không có ngăn cản……” Thị vệ vội vàng chạy tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám mà bắt đầu giải thích. Theo lời thị vệ, gương mặt Hạ Kình Thảo cũng càng ngày càng lạnh, phối hợp với đôi mắt kia, cả người giống như Diêm La đến từ vực sâu.
Lạc Dịch từ đối thoại của bọn họ cũng biết được đại khái tình hình hiện tại, tóm lại chính là một chủ quản không may nào đó tự cho là che giấu rất tốt, sau đó bị Hạ Kình Thảo chụp được — đối với Hạ Kình Thảo mà nói đây có thể là thời gian phái tới một trò chơi. Hạ Kình Thảo cũng không trực tiếp tiến lên đánh ngụy boss chọc thủng trò chơi, mà là giống như mèo vờn chuột, tận tình trêu đùa ngụy boss mà hưởng thụ quá trình đánh tiểu quái vật. Trò chơi này Hạ Kình Thảo xem như đã chơi một đoạn thời gian dài, nếu không phải bởi vì mỗ phiến tử tìm tới cửa dời đi lực chú ý của mèo, đồng chí chuột đáng thương có lẽ đã sớm tại lúc mỗ mèo một lần không kiên nhẫn mà vỗ tay “pia” một tiếng bị đánh thành thịt vụn.
Bởi vì Lạc Dịch nhảy ra, hơn nữa gần nhất có Trương Khuyết tìm đến của, Hạ Kình Thảo đã lâu không đi bắt cái đuôi không may mắn kia. Dưới nhiều lần hoặc giả hoặc thật như vậy chủ quản cũng ẩn ẩn ý thức được chân tướng nào đó, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, cho tới bây giờ, Quách chủ quản rốt cục cắn răng đấu tranh một lần, lợi dụng chỗ trống ôm quyết tâm mất thì mất luôn cả chì lẫn chài bắt đi Trương Khuyết — tuy rằng Hạ Kình Thảo rất là tò mò không biết ai cho tên kia can đảm lớn như vậy, Quách chủ quản trong trí nhớ cũng không phải người có khí phách như thế.
Trương Khuyết bị bắt đi trở thành lợi thế của bọn họ, kế tiếp, trong tay cầm lợi thế bọn họ yêu cầu đàm phán, đây là tác phong của thương nhân. Hạ Kình Thảo khóe miệng lại cao vài phần: Rất tốt, y thích loại phương pháp này. Đến nói đi, yêu cầu của chúng sẽ là cái gì, Hạ Kình Thảo vô cùng chờ mong.
Hạ Kình Thảo trầm ổn mà nhanh chóng phân phó, khiến hạ nhân tận khả năng tìm được Trương Khuyết. Một khi Trương Khuyết được cứu, đối phương ngay cả đàm phán tư cách cũng không có. Điểm này trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, cho nên Trương Khuyết tuyệt đối sẽ bị bọn họ giấu tốt. Hạ Kình Thảo suy tư đi về phía trước, trong đầu toàn là chuyện về Trương Khuyết và Quách chủ quản, giống như hoàn toàn quên đi người phía sau.
Trải qua một phen dập lửa, lửa bị dần bị khống chế. Sau lưng Lạc Dịch ánh lửa dần tắt, tay phải Lạc Dịch nắm lấy cổ tay trái.
Sau đó, Lạc Dịch gọi Hạ Kình Thảo.
“Hạ Kình Thảo.” Thanh âm Lạc Dịch không lớn không nhỏ, thậm chí vững vàng đến không thể tin: “Chúng ta đến làm một cuộc giao dịch, thế nào?”
Hạ Kình Thảo đột nhiên cảm thấy không ổn, y tựa hồ cũng không muốn biết câu nói kế tiếp của thanh niên áo xám.
“Muốn biết Trương Khuyết ở đâu sao?” Lạc Dịch cười càng phát ra sáng lạn: “Ta biết này, chúng ta đến làm một cuộc giao dịch đi.”
Hạ Kình Thảo bình tĩnh nhìn Lạc Dịch, ngữ khí cường thế mà ẩn hàm uy hiếp chắc chắn nói: “Không, ngươi không biết.”
“Vì sao lại không biết.” Lạc Dịch lộ vẻ trào phúng: “Ta vốn cùng phe với bọn họ.”
“……”
“Nhưng là ta hiện tại quyết định vứt bỏ bọn họ.” Lạc Dịch vô tâm vô phế cười: “Cùng bày mưu với đám phế vật kia, không bằng trước một mình chiếm lấy tiên cơ.”
Hạ Kình Thảo nhìn Lạc Dịch dưới ánh lửa, ánh lửa đi vào đôi mắt xinh đẹp kia ngưng tụ thành một mảnh vầng sáng, dần dần đông lại.
“Kỳ thật ngươi sớm hoài nghi ta đi. Ngươi đã điều tra ta.” Lạc Dịch dùng ngữ khí chắc chắc nói, lại mang theo sung sướng khi người gặp họa: “Nhưng là ngươi tuyệt đối tra không được lai lịch của ta, cho nên ngươi chỉ có thể thử ta, mấy người tập kích ta tại Thanh Kinh Thành kia hài cốt bọn họ đã thu tốt lắm không? Chúng ta đều rất ăn ý, đây là một trận đấu thuộc về riêng ngươi và ta.” Lạc Dịch cười đến rất vui vẻ, vui vẻ đến rất giả: “Trước không nói lai lịch kia vừa nghe liền đã giả vô cùng, riêng lý do ‘Vì một đồng tiền’ mà tiếp cận ngươi: Hướng về người giàu có nhất thiên hạ này chỉ vì một đồng tiền, ngươi không biết đây chính là một chuyện cười sao?”
“Ngươi hẳn là biết đi, đây là vì khiến ngươi chú ý. Sự thật chứng minh ta thành công — ngươi xem, ngươi ngay cả Tử Dương thảo cũng cho ta.” Độ cong khóe môi Lạc Dịch hỗn hợp đắc ý và ác ý: “Như thế nào nha, Hạ Kình Thảo, đối với màn diễn của ta có vừa lòng không?”
“…… Nói dối.”
“Nếu một người chỉ trích một người khác nói dối, chính là vì người kia đang trốn tránh hiện thực.” Lạc Dịch phẩy tay, đó là một loại cảm giác ác ý mà vô tội: “Ta không thể cam đoan ngươi có muốn nhận sự thật hay không, nhưng ta có thể lựa chọn nói sự thật hay không, chỉ thế mà thôi.”
“Thôi bỏ bỏ, đến đây, trở lại chủ đề cũ. Tóm lại ngươi chỉ cần biết, ta tuyệt đối không phải người của ngươi — ngươi có thể coi ta là phe kia, tuy rằng kia chỉ là một đám phế vật.” Lạc Dịch cảm khái: “Bất quá đám phế vật kia ngẫu nhiên cũng có thể làm ra sự tình đáng giá như vậy, nếu không như vậy, ta làm sao có cơ hội xuất ra lợi thế cùng ngươi đàm phán đâu? Nhờ có cùng bọn họ hợp tác, ta ít nhất có thể đạt được một ít tin tức nga.” Áo xám thanh niên rất là nghiêm túc đề nghị: “Nột, ta biết Trương Khuyết bị bọn họ giấu ở đâu, dù sao ngươi không phải muốn đàm phán sao? Cùng ta đàm phán không phải cũng giống nhau? Đều là người quen, ta cam đoan giá cả vừa phải, tuyệt không giả mạo sản phẩm.”
Lạc Dịch rõ ràng dí dỏm nói xong, không khí lại băng lãnh đến mức khiến người ta run rẩy. Bạch y công tử đánh giá Lạc Dịch, tỉ mỉ, từ đầu đến đuôi, như là lần đầu tiên nhận thức Lạc Dịch. Lạc Dịch cười là không chút kẽ hở, hắn vươn tay về phía Hạ Kình Thảo, khẩu khí tràn ngập dụ hoặc: “Đến đây đi, Hạ Kình Thảo, đây chỉ là một giao dịch nho nhỏ mà thôi.”
Tựa hồ rốt cục xác định được lập trường của thanh niên áo xám vừa xa lạ mà quen thuộc kia, không còn là “Cơ hữu” mình sủng ái, không còn là tiểu tư mình yêu thích. Hạ Kình Thảo giãn mày ra, mắt hoa đào gợi lên, dùng tư thái quen thuộc, bắt đầu giống một thương nhân chân chính đàm phán.
“Ta cảm thấy không cần phải tiến hành trận giao dịch này.” Hạ Kình Thảo cười tủm tỉm, bộ dạng mang chút dáng điệu thơ ngây: “Trực tiếp bắt lấy ngươi cho ngươi và thủ hạ của ta đến làm một lần trao đổi thân mật, như thế nào?”
“Thời gian.” Lạc Dịch không quan tâm trêu chọc của Hạ Kình Thảo: “Lợi thế của ta là thời gian — càng sớm tìm được Trương Khuyết, Trương Khuyết lại càng an toàn, ta nghĩ ngươi tuyệt đối không muốn tên kia ăn thêm chút khổ, đúng không?” Lạc Dịch nhận xét, lại bởi vì quá mức bình tĩnh mà có vẻ có chút trào phúng: “Tên kia nhưng là hài tử của ân, nhân, cứu, mệnh ngươi.”
Hạ Kình Thảo sắc mặt khẽ biến, trong mắt lóe lên sắc bén. Đây là nghịch lân và tử huyệt của Hạ Kình Thảo, Hạ Kình Thảo biết, Lạc Dịch cũng biết. Biến hóa chỉ trong một chốc, gương mặt Hạ Kình Thảo trở lại bình tĩnh như chưa từng có chút thay đổi, giống như y chưa bao giờ đưa ra uy hiếp kia, cũng không nghe thấy lời nói Lạc Dịch. Chủ nhân Thảo Thương ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Dịch, trong mắt là quang mang Lạc Dịch không hiểu.
Xem không hiểu liền không cần biết, Lạc Dịch nghĩ, vô tâm vô phế cười đến sáng lạn.
Thật lâu sau, bạch y công tử lần đầu tiên cùng người khác giằng co dời đi tầm mắt, lông mi rũ xuống che đi ánh sáng trong đôi mắt kia, dường như tiết lộ một tiếng thở dài, có thất lạc, có chần chờ, có thỏa hiệp và một tia thả lỏng như có như không.
Hạ Kình Thảo hỏi, ngươi muốn cái gì?
Lạc Dịch cưỡi thảo nê mã của hắn, sắc mặt cổ quái vô cùng.
[…… Đã xác nhận, công lược vật phẩm tiền đồng tới tay, s cấp nhiệm vụ hoàn thành, đạt được 30% tiến độ, hiện tại tiến độ là 80.1%……]
[…… Đã nhận, player lựa chọn nhiệm vụ cấp c, nhiệm vụ hoàn thành đạt được 1% tiến độ, đã lựa chọn hình thức tin tức…… Lần này công lược nhân vật là [Quách Điền Nghĩa], công lược vật phẩm là [Trương Khuyết], từ giờ trở đi cho đến khi gặp công lược vật phẩm, nhân vật chịu công lược bắt đầu. Bắt đầu cung cấp trợ giúp không ràng buộc, bên dưới là tin tức nhân vật công lược và vật phẩm công lược: Trương Khuyết, gắn với không gian 377, nhóm động vật có xương sống, động vật có vú bộ linh trưởng thuộc về chủng tộc có trí tuệ, sinh ra bởi…… Quách điền nghĩa, gắn liền với thời không 377 nhóm động vật có xương sống, động vật có vú bộ linh trưởng thuộc về chủng tộc có trí tuệ, sinh ra bởi……]
Bởi vì công lược chỉ lúc giai đoạn chuẩn bị cung cấp trợ giúp, cho nên Lạc Dịch nếu muốn sử dụng công lược đạt được vị trí Trương Khuyết, nhất định phải mở ra một nhiệm vụ mới để tiến vào giai đoạn chuẩn bị. Lạc Dịch tùy tiện lựa chọn một nhiệm vụ, sau đó……
Lạc Dịch khóe miệng bắt đầu run rẩy, hắn trừng mắt nhìn hắc hoàn trên cổ tay trái: “Khi nào các ngươi trở nên tốt bụng như vậy? Ta muốn biết vị trí Trương Khuyết các ngươi liền biến Trương Khuyết thành vật phẩm công lược, ngay cả phí tin tức đều giảm đi cho ta…… Nói đi nói lại thì, thì ra còn người cũng được coi là vật phẩm công lược! Được rồi hiện tại định nghĩa là con tin……”
Cuối cùng, ngay sau khi nói vị trí Trương Khuyết cho Hạ Kình Thảo xong, Lạc Dịch mặt dày mày dạn đi theo. Tại dọc theo đường đi, ngoại trừ chỉ đường, Lạc Dịch đều coi như tự giác bảo trì khoảng cách với Hạ Kình Thảo. Hiện tại quan hệ giữa bọn họ, là địch nhân.
Không nhìn địch ý ẩn ẩn bên kia, Lạc Dịch cưỡi Thần Thú, huýt sáo một tiếng.
Nhìn công lược mới biết được, thì ra hết thảy đều là giả. Trương Khuyết chỉ là một quân cờ, khoác quá khứ của thần bí nhân kia mà phô trương thân thế. Vị này quân cờ Hạ gia đưa tới, câu nói kia phán định tất cả “Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh” Cũng là Hạ gia dạy cho Trương Khuyết. Lạc Dịch đột nhiên có chút phát hiện, hắn không muốn biết biểu tình Hạ Kình Thảo khi phát hiện tất cả chỉ là âm mưu.
…… Dù sao tất cả cũng đều kẻ tám lạng người nửa cân, thân là một phiến tử, Lạc Dịch cũng không có lập trường gì đi chỉ trích những người khác. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Hạ Kình Thảo. Bạch y công tử bị thị vệ vây quanh, cặp mắt hoa đào kia cũng nhìn thẳng phía trước, như là muốn nhìn thấy cái người bị bắt đi ở phương xa, Hạ Hà bên cạnh thì trừng mắt nhìn Lạc Dịch.
Lạc Dịch cố ý cười vô sỉ, khiến bạch y cô nương xém chút nữa vung roi qua, lại bị Hạ Kình Thảo ngăn cản. Hạ Kình Thảo như trước nhìn thẳng, tựa hồ ngay cả khóe mắt đều keo kiệt cho Lạc Dịch.
Ai nha nha, sinh khí a. Đầu sỏ gây nên vô tâm vô phế nghĩ. Như vậy, đoạt lại Trương Khuyết ngươi coi là quan trọng nhất làm lễ vật bồi tội thì thế nào?
Không cần khách khí nga, dù sao cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.
Quách Điền Nghĩa chật vật mang Trương Khuyết chạy lên trên núi. Vì cái gì? Vì cái gì đối phương lại biết bố trí của ta, vì cái gì lại biết ta đem Trương Khuyết giấu ở nơi nào, vì cái gì cho dù ta dụ dỗ thế nào y cũng không mắc mưu? Bất đắc dĩ, Quách Điền Nghĩa chỉ có thể cầm lợi thế duy nhất trong tay mà chạy lên núi Cực Lạc. Núi Cực Lạc có từ Cực Lạc quan hệ sâu xa với tên mình, Quách Điền Nghĩa tin tưởng mình có thể an toàn.
Núi Cực Lạc đặc biệt cao, Quách Điền Nghĩa mang Trương Khuyết đi đến giữa sườn núi liền phải bỏ lại ngựa mà đi, đi được hai phần ba lộ trình liền chỉ có thể chống vách đá mà thở.
“Tội gì đâu?” Trương Khuyết tựa trên vách đá mà thở, có đôi chút trào phúng nói: “Thành thành thật thật đứng ở vị trí chủ quản, tội gì phải làm điều này”.
“– các ngươi đương nhiên không vội, không có thời gian là ta!” Quách điền nghĩa trào phúng trở lại: “Sợ là ngươi được Hạ Kình Thảo nâng niu trong lòng bàn tay rất thư thái, thoải mái đến mức sắp quên chính mình là ai!”
Trương Khuyết mím chặt môi, không thèm nhắc lại. Không thể phủ nhận, được người như vậy coi là trân bảo trân quý nhất mà che chở, ai sẽ không trầm luân? Trương Khuyết thậm chí vô số lần suy nghĩ, nếu sự thật là vậy thì tốt rồi, nếu Trương Khuyết thật là con cháu của “Người kia” thì tốt rồi, chỉ cần như thế là có thể không hề cố kỵ ở cùng một chỗ với bạch y công tử.
Tâm động sao?…… Thật đáng châm chọc.
Nghỉ ngơi một lát, Quách Điền Nghĩa lại bức thiết kéo Trương Khuyết đi lên. Nhưng là đều tuyệt vọng cảm giác được, tốc độ bọn họ thật sự là quá chậm. Cho nên khi Quách Điền Nghĩa thật sự bị Hạ Kình Thảo chặn lại, Quách Điền Nghĩa cũng chỉ có thể gắt gao cầm lấy tay Trương Khuyết – vật bảo mệnh cuối cùng của mình.
Quách Điền Nghĩa đặt đao lên cổ Trương Khuyết, gầm rú: “Đừng tới đây! Chỉ cần các ngươi tới gần ta sẽ giết tên này! Cho ta chết cũng sẽ kéo tên này cùng chết —!”
Nhìn Quách Điền Nghĩa hai mắt đỏ bừng, không ai sẽ hoài nghi lới nói đó. Tình trạng này dường như đã từng xảy ra, không lâu trước đây, cũng từng có thanh niên áo xám bắt lấy Trương Khuyết uy hiếp bạch y công tử. Chỉ là khi đó bởi vì khoảng cách thật sự quá gần, cho nên Hạ Kình Thảo có thể nhẹ nhàng bắt giữ Lạc Dịch, mà lúc này hai bên giằng co cách nhau tới hai trượng, Hạ Kình Thảo không nắm chắc có thể cứu Trương Khuyết, cho nên chỉ có thể ném chuột sợ vỡ bình.
Mà lúc này, có một người không chút cố kỵ nào đi đến.
Lạc Dịch như là nhàn nhã đi tản bộ phía sau hoa viên, không nhìn bên kia khiếp sợ bối rối cùng với bên này khẩn trương phẫn nộ, chậm rì rì đi về phía Quách Điền Nghĩa.
“Không được lại đây! Đến gần, đến gần ta, ta……!”
Quách Điền Nghĩa kiệt lực gào thét, bị Lạc Dịch đang tiến lại gần kích động đến mức run rẩy, đao đặt trên cổ Trương Khuyết cũng vì vậy mà rạch ra vài đường. Hạ Kình Thảo nhíu lại mi, khẽ gọi nói: “Lạc Dịch……”
Lạc Dịch không kích động Quách Điền Nghĩa sắp phát cuồng nữa, hắn đứng ở trung tâm. Sau đó, áo xám thanh niên lộ ra một nụ cười vô tội với con thỏ bị kinh hách kia, nói ra một câu khiến tất cả khiếp sợ:
“Uy, ngươi có muốn đổi con tin không?