—-Ngươi có tin tưởng vào vận mệnh không?
—-Không, ta không tin.
—-Vậy ngươi có từng nghe qua câu nói… Người tin tưởng vận mệnh sẽ đi theo vận mệnh, còn người không tin tưởng vào vận mệnh…sẽ bị vận mệnh kéo đi chưa.
Lạc Dịch không biết vì sao lại đột nhiên nhớ lại quá khứ. Một người bạn gái cũ thích xem bói đã từng nói như vậy với hắn. Lạc Dịch dựa vào trong góc của một tiệm thuốc. Cách hắn vài bước là phố xá náo nhiệt. Hạ Kình Thảo đã vào trong tiệm thuốc để bàn bạc gì đó, trước lúc đi còn cười với hắn: Có muốn vào cùng không. Lạc Dịch quyết đoán từ chối, hắn bám lên Hạ Kình Thảo chỉ để thuận lợi cho sau này, cũng không muốn đi sâu vào rồi không thể thoát ra được.
Rảnh rỗi đứng trong bóng râm, tay trái theo thói quen móc từ trong ***g ngực ra một phong thư. Lạc Dịch nhìn phong thư trong tay, nhíu mày.
Mở ra phong thư lấy được từ tay Thích phu nhân, bức thư bên trong đơn giản như phong thư bên ngoài dường như không cẩn thận bị nước thấm ướt, có mấy chỗ nhìn không thấy rõ, trên trang giấy trống rỗng chỉ có vài dòng chữ, lại làm cho hắn không thể hiểu được.
[Thiên Khánh năm bốn mươi (bị nước thấm ướt, nhìn không rõ lắm, giống như là ba, lại không như là năm), Lâu Trung Lâu, Phong Tỏa Vân. Đối xử tốt với y, ngươi nợ y.
Mạn châu sa hoa đại biểu cho, vô tình vô nghĩa.
Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.()
Dã hỏa thiêu bất tận, Xuân phong xuy hựu sinh: Trích trong bài ” của Bạch Cư Dị
Nghĩa hai câu là:
Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết
Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở.
Ràng buộc đông trùng hạ thảo không phải là thời gian, mà là ngươi.
Hãy cách xa khỏi xà, nó rất nguy hiểm.
Thực vật là một sinh vật đơn thuần, đồng thời cũng vô cùng tịch mịch.
Bức thư này Thiên Khánh năm 49 giao cho một người trung thành với ngươi, đây là một luân hồi.
Cuối cùng, tội của ngươi, là (phần này bị nước thấm hoàn toàn, không thể đọc được)]
Lạc Dịch đọc đi đọc lại, mỗi chữ đều nghiêm túc mà giải nghĩa, thế nhưng càng xem càng có cảm giác lọt vào sương mù. Mỗi từ trong này hắn đều nhận ra, tất cả đều là ngôn ngữ thế giới kia.
Dùng não quá độ hậu quả chính là thần kinh suy nhược, Lạc Dịch hoảng hốt buông bức thư trong tay. Hắn trầm mặc vuốt ve phong thư, có một loại xúc động muốn nuốt luôn bức thư, không chừng có thể giống như kỹ năng trong RPG() có thể lập tức hiểu được nội dung trong thư.
() RPG: Trò nhập vai (RPG: Roleplaying Game) là một kiểu trò chơi trong đó dân tham dự tự đóng vai trò của những nhân vật giả tưởng và cùng nhau tạo lập hoặc đeo đuổi các câu chuyện.
“Đây thực sự là một bức thư đầy mâu thuẫn.” Lạc Dịch gõ lên hắc hoàn trên cổ tay trái, dường như có chút oán giận nói: “Nếu không có chút cố kỵ nào đưa bức thư cho ta, tối thiểu phải làm cho ca đọc được mới đúng nếu viết xuống bức thư này giao cho ta, cũng không cần phải ghi trên mặt trái phải hủy đi bức thư này… Không thể không nói, ‘tương lai’ của ta thật không có năng lực a sát, viết một bức thư thế này để đầu độc đầu óc ta của ‘hiện tại’…”
“Ta tỏ vẻ nghi vấn, player ngươi làm sao biết bức thư này đến từ ngươi của ‘tương lai’.” Thanh âm lạnh băng không có chút tia nghi vấn nào, thanh âm công lược lúc nào cũng máy móc.
“Ta không biết là tiếng anh đã vĩ đại đến mức không chỉ vượt qua biên giới mà còn vượt qua thời không.” Lạc Dịch đỡ trán: “…Được rồi, người có thể viết được bức thư này có thể cũng là đồng chí cùng xuyên không, ca cũng không phải là tiểu bạch, rất rõ ràng chủ nhân bức thư này biết rất rõ chuyện của ta. Quan trọng nhất là, chẳng lẽ ca còn không nhận ra được chữ của mình sao.”
Thật lâu không thấy, chữ viết của hắn. Lạc Dịch cười, sáng lạn.
“Phong thư này ngược lại chỉ điểm cho ta.” Lạc Dịch nhìn về phương xa, như là đang nhìn chút thấy chân tướng: “Bây giờ là Thiên Khánh năm 62, trong bức thư rõ ràng chỉ ra: ‘Bức thư này Thiên Khánh năm 49 giao cho một người trung thành với ngươi, đây là một luân hồi.’. Giả thiết người đó là Thích phu nhân đi, bức thư này đến từ ‘quá khứ’…” Lạc Dịch vuốt cằm nở nụ cười: “Xem ra ‘tương lai’ của ta đã đi ‘quá khứ’ một chuyến a…”
“Thiên Khánh năm 43, ân, tạm thời coi như là 43…Thiên Khánh năm 43, Phong Tỏa Vân sao…” Lạc Dịch thở dài: “Xong nhiệm vụ lần này ta đành đi một chuyến, không thể lại thiếu nợ a…” Bởi vì không thể chống nổi nữa.
Giọng điệu bình thường như thể đi công tác, xuyên qua là vũ khí nghịch thiên, có xuyên qua hắn thích làm gì với thời không này mà chả được.
Mỗ phiến tử nhìn bức thư trong tay, đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, giống như một trò đùa dai.
“Nếu bức thư này được yêu cầu phải hủy, vậy thì thử xem sao, dù sao nội dung của nó ta cũng không hiểu a sát.”
Đây là lần đầu tiên hắn thử nghiệm, bây giờ Lạc Dịch dù thế nào cũng không thể biết được trong tương lai, hắn vô số lần muốn phá hủy phong thư này, lần lượt đều bị thất bại, không cách nào thoát được. Bởi vì hắn đối mặt chính là, thời gian và vận mệnh.
Lạc Dịch thờ ơ cười, hai tay nhẹ nhàng vân vê bức thư, dường như chỉ cần chút lực, phong thư này sẽ vĩnh viễn tan biến.
Lúc này, một thanh âm ưu thương vang lên, cũng ngăn lại hành động của Lạc Dịch.
“Còn nhớ rõ ta đã nói không, mễ sách, player?”
“Ân?” Lạc Dịch đáp lời, đầu ngón tay bắt đầu dùng sức.
“Player… Lịch sử khó có thể thay đổi…mễ sách…bởi vì…”
Xuyên qua chưa nói hết, có lẽ phải nói là, lời nói của xuyên qua bị che mất. Một cơn gió lớn bất chợt nổi lên, cát bụi mù mịt trên ngã tư đường. Lạc Dịch giật mình, bị bụi cát thổi vào, theo bản năng dùng tay trái che mắt lại, bức thư trên tay ngoài ý muốn bị gió thổi đi, bay về phía ngã tư đường.
Lạc Dịch che mắt chạy theo, không nhìn rõ phía trước, chỉ có thể loáng thoáng thấy một màu trắng chuyển động trên không trung, cuối cùng ngừng lại. Lạc Dịch nhào tới, chộp phiến tuyết trắng ấy trong tay.
“A—! Dâm tặc!”
Bén nhọn thanh âm xuyên qua lỗ tai Lạc Dịch, sau đó là một cái tát không chút lưu tình nện trên mặt hắn, mạnh đến mức khiến Lạc Dịch không thể không lệ rơi đầy mặt. Giọt nước mắt rơi ra bên khóe mắt vừa lúc thổi bay hạt cát trong mắt hắn, Lạc Dịch cuối cùng cũng thấy rõ ràng thứ hắn phải đối mặt… bi kịch.
Một bạch y nữ tử đang nổi giận trừng mắt nhìn hắn, nàng rất nhỏ nhắn xinh xắn, lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng hung dữ, như một cô nương được nuông chiều hư, đứng trước mặt Lạc Dịch một bộ dáng thề sống thề chết. Xem náo nhiệt là thiên tính của con người, đã có đám người sôi nổi dừng chân lại xem.
Lạc Dịch che mặt gia nhập đảng phái ô dù, cảm thấy vô cùng bi phẫn.
“Ta…Ta chỉ là…” Muốn lấy lại bức thư từ tay ngươi.
“Dâm tặc! Mắt chó đui mù a, lại dám phi lễ bản cô nương ta!” Không đợi Lạc Dịch nói xong, nữ tử đã gào lên một trận.
“Chỉ, chỉ là cánh tay mà….”
“Bọn ăn cắp còn dám ngụy biện!”
“…” Lạc Dịch khóc không ra nước mắt, người xung quanh còn bởi vì bộ dáng nữ tử như bị cường bạo mà chỉ trỏ vào hắn, thậm chí còn có người muốn gia nhập làm anh hùng cứu mỹ nhân.
“Hừ! Không còn lời để nói chứ gì!” Bạch y nữ tử vô cùng đắc y, như một con gà trống thắng trận.
Lạc Dịch sâu sắc cảm nhận được cái gọi là ‘giải thích là che giấu, im lặng là chấp nhận’, đối mặt với loại nữ nhân được chiều hư này, phương pháp tốt nhất thoát khỏi các nàng là ra vẻ yếu thế. Các nàng khinh thường kẻ yếu đuối, nhất là nam nhân, làm thế này sẽ khiến các nàng ghét ngươi hơn, cũng sẽ không gây phiền phức với ngươi nữa.
“…Xin lỗi, ta sai rồi. Đại nhân rộng lượng bỏ qua cho tiểu nhân.” Lạc Dịch khiêm tốn cúi đầu, chỉ hy vọng nữ tử này nhanh chóng cút đi.
Quả nhiên, trong mắt bạch y nữ tử hiện lên tia khinh thường và chán ghét.
“Ngươi cho là ta buông tha ngươi dễ dàng như vậy sao! Quỳ xuống tự tát mười cái tạ tội, nếu không…Hừ.” Bạch y nữ tử tựa hồ còn chưa hết giận, hung tợn trừng mắt Lạc Dịch: “Hừ! Nếu không phải vì bản cô nương không có thời gian, bản cô nương sẽ làm cho ngươi hối hận đã đến thế giới này!”
Người xem náo nhiệt xung quanh vô cùng hưng phấn, còn vỗ tay khen hay.
Lạc Dịch che mặt, bạch y nữ tử chán ghét liếc một cái, nhưng có chút giật mình, nam tử áo xám đối diện tựa hồ như đang…cười? Má trái sưng lên nhìn không rõ lắm biểu tình, nhưng là khóe môi cong lên vẫn nhìn thấy được. Hắn đang cười, sáng lạn mà cười.
Lúc này, có một thanh âm ngả ngớn vang lên. Chẳng biết từ lúc nào, một bạch y nam tử đã đứng trong đám người, như gió không biết xuất hiện từ đâu, lại giống như ánh mặt trời đoạt đi ánh mắt mọi người.
Bạch y công tử cười quạt cây quạt, cặp mắt hoa đào nheo lại: “Ở đây náo nhiệt như thế, tại hạ nghĩ là có xiếc để xem, thì ra là không có a…” Biểu tình thất vọng tràn ngập trên gương mặt anh tuấn, làm cho—- nhất là nữ nhân có xúc động muốn làm tất cả mọi thứ vì y.
Đoàn người dần yên tĩnh lại, không ít nữ tử liếc trộm nhìn bạch y công tử. Lúc này, bạch y nữ tử thu hồi bộ dáng hung dữ, có chút vui mừng và ngượng ngùng kêu to.
“Kình Thảo!”
Sự việc cứ như vậy kết thúc, Lạc Dịch được mang về bôi thuốc, bạch y nữ tử hung hãn kia— Nga, hiện tại đã biết nàng là biểu muội của Hạ Kình Thảo, Hạ Hà. Lạc Dịch một bên đối mặt với ánh mắt hung ác của Hạ Hà vừa nhìn là biết bị mắc chứng luyến huynh cuồng, một bên hưởng thụ thị đồng Tiểu Thuyên không tính là ôn nhu bôi thuốc, tỏ vẻ áp lực rất lớn.
“Kình Thảo! Hắn là ai vậy?!”
Thanh âm Hạ Hà rõ ràng mà bén nhọn, kết hợp với biểu tình liền lộ ra sự nghi vấn, Hạ Kình Thảo vẫn là gương mặt tươi cười vạn năm không đổi, không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của y. Ánh mắt y dừng ở bên má trái sưng đỏ của Lạc Dịch một lát, sau đó chuyển lên người Hạ Hà, như đang suy nghĩ cái gì.
Giữa lúc Hạ Hà chịu không nổi một lần nừa bạo phát, Hạ Kình Thảo lên tiếng, giọng nói kiên quyết Lạc Dịch chưa từng nghe qua.
“Hạ Hà, còn nghe ngươi kêu tên ta lần nữa, thì đừng xuất hiện trước mặt ta, được chứ?” Rõ ràng từ cuối dung thanh âm ôn nhu mà hỏi, lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Hạ Hà run rẩy, có chút hoảng sợ, nhiều hơn chính là không cam lòng. Hạ Kình Thảo không đợi nàng phản bác, nói tiếp: “Ngươi tìm đến ta, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bị nhắc đến mục đích ban đầu, Hạ Hà vứt cảm giác không cam lòng qua một bên, mắt có chút đỏ lên, thanh âm run run.
“Kình…ca, bệnh tình của cha đang nguy kịch…”
“Bị bệnh hẳn là nên tìm đại phu, mà không phải là ta.”
“Nhưng là, đã tìm rất nhiều đại phu đều không được…Cha nói, muốn huynh trở về nhà, cha nói, có thể, có thể đây là lần gặp cuối…”
“Nga.” Hạ Kình Thảo đáp một câu, như là đơn giản vì kêu trở về mới trở về. Cho dù nghe được phụ thân bệnh nặng, vẻ mặt y cũng không biến đổi chút nào, khóe miệng ngay cả một tia cứng ngắc cũng không có. Hạ Hà dường như có chút sững sờ, hoàn toàn không nghĩ đến Hạ Kình Thảo sẽ phản ứng như thế, nàng không thể tin mở to mắt nhìn Hạ Kình Thảo. Hạ Kình Thảo cũng chú ý đến vẻ kinh ngạc của nàng, mỉm cười, sau đó nghiêng người, ném Hạ Hà ra phía sau.
“Ngươi nói.” Hạ Kình Thảo vẫn mỉm cười như trước, đối diện bây giờ là Lạc Dịch, Tiểu Thuyên thức thời lui sang một bên. Tay Hạ Kình Thảo hướng tới bên má trái Lạc Dịch, nhưng không đụng vào: “Ta có nên trở về hay không?”
Hạ Hà sững sờ, nhưng so với nàng còn sững sờ hơn là mỗ phiến tử bị hỏi. Lạc Dịch không thể tưởng tượng nổi trận chiến gia đình này lại dính tới hắn, hắn nhìn thẳng vào Hạ Kình Thảo, không cách nào phản ứng lại.
Hạ Hà so với Lạc Dịch phản ứng nhanh hơn, nàng kinh ngạc không kiềm chiế được lửa giận, nhìn chằm chằm hai người sợ hãi kêu lên: “Kình Thảo, huynh làm sao có thể…?!”
Thanh âm bén nhọn bị cắt đứt, lúc Hạ Kình Thảo liếc mắt nhìn sang. Bạch y công tử như trước cười sáng lạn vô cùng, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Ta có nên trở về hay không…?”
“Ách…Ta chỉ là người qua đường mà thôi, vậy nên loại vấn đề này…”
Một mảnh mát lạnh, Lạc Dịch sửng sốt một chút mới phản ứng được má trái hắn đang bị chạm vào, chủ nhân của bàn tay kia như trước nói một câu, cặp mắt hoa đào nhíu lại nhìn không rõ tâm tình: “Có nên hay không?”
“…Hạ Kình Thảo nên trở về.” Lạc Dịch nhìn thoáng qua người nọ, sau đó như lẩm bẩm nhấn mạnh: “Hạ Kình Thảo. Ta cũng không biết quyết định của Kình Thảo.”
Tươi cười của Hạ Kình Thảo dường như rực rỡ hơn, xinh đẹp không thể tả được. Y cũng theo thanh âm của Lạc Dịch mà lẩm bẩm: “Hạ Kình Thảo nên trở về…” Y thở dài, quay sang Tiểu Thuyên: “Hạ Kình Thảo quả thực nên trở về…Cũng tốt, chuẩn bị xe ngựa ngày mai về lại Hạ Hầu Thành.
Thị đồng cung kính lĩnh mệnh lui ra, Hạ Hà đứng ở chỗ cũ hoàn toàn không hiểu nguyên do, vậy nên nàng nhanh chóng bỏ qua, dù sao thì Kình Thảo cũng đã đáp ứng rồi. Mắt thấy Hạ Kình Thảo dẫn theo Lạc Dịch rời đi, nàng theo bản năng hô: “Ca…?”
Hạ Kình Thảo không quay đầu lại, chỉ để lại một câu.
“Không nên động đến tiền đồng của ta, Hạ Hà,”
…
Kết quả là, Lạc Dịch và đại hội võ lâm phải tạm biệt, dẫn đến Lạc Dịch trong lúc này phiền muộn vô cùng: Đừng mà, đại hội võ lâm của ta, đừng đi, mỹ nhân của ta…”
Hắn cũng không biết là, Tiêu Phong Chích dẫn người đi về phía đại hộ võ lâm. Tiêu Phong Chích nghĩ, y dù thế nào cũng không thể bỏ qua người kia, người có cùng tên với người đó. Mặc kệ tiếp theo là cái gì, cho dù Luân Hồi Giáo lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
Tiêu Phong Chích đột nhiên nhớ đến lúc rời khỏi Lâu Trung Lâu, Thích Tam Nương có nói:
[Ngươi…Tin vào luân hồi sao?]
[Làm sao…? Ngươi biết rõ ta thuộc giáo gì.]
[Tin, hay không tin.]
[…]
[A…Luân hồi luân hồi, sinh tử vĩnh viễn nối tiếp tuần hoàn, không bao giờ dừng lại. Mặc kệ có tồn tại hay không, Tam Nương đều luôn tin tưởng…]
Thích Tam Nương đang ám chỉ điều gì, Tiêu Phong Chích có cảm giác sẽ có gì đó xảy ra, trực giác của y luôn chính xác. Trước lúc mọi việc xảy ra y phải tra rõ, không chỉ vì y, mà còn vì Luân Hồi Giáo. Đáng mừng chính là giáo chủ không có hứng thú với đại hội võ lâm, mà đi về phía Hạ Hầu Thành. Y hẳn nên thấy may mắn khi giáo chủ không lúc ở Hội Hoa Đăng không trở nên điên cuồng mà phá hủy luôn Thanh Kinh Thành đúng không?
Tiêu Phong Chích lắc đầu, bỏ đi hình ảnh máu me trong đầu, nhìn sắc trời, lại lần nữa chạy đi.
So với Tiêu Phong Chích Lạc Dịch sống có vẻ tương đối … Bi phẫn, hắn rõ ràng phát hiện từ khi đi đến cổ đại, lực hấp dẫn của hắn đối với khác phái là âm, lại càng ngày càng âm. Hạ Hà hoàn toàn đem hắn làm kẻ thù không đội trời chung, mỗi lần gặp chưa từng bày ra sắc mặt tốt với hắn. Vấn đề là, một ngày có bảy phần thời gian Hạ Kình Thảo ở cùng một chỗ với hắn, mà chỗ nào có Hạ Kình Thảo thì chỗ đó có Hạ Hà, đương nhiên là trừ nhà vệ sinh. Vậy nên hắn có bảy phần thời gian bị ánh mắt của Hạ Hà công kích.
Được rồi, chuyện tình cảm trước hết đặt sang một bên, nhiệm vụ quan trọng hơn. Lạc Dịch vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ, so sánh với tư liệu, Hạ Kình Thảo thích thú vui, những thứ thú vị sẽ dễ khiến y hứng thú. Vốn là người đứng đầu của Thảo Thương thì có hạng người gì mà chưa từng gặp qua, thế nên mới khó nổi lên hứng thú. Vì vậy Lạc Dịch mới giả vờ tiểu bạch, gợi lên hứng thú của Hạ Kình Thảo. Chỉ là nhiệm vụ hiện tại tiến hành tới bước này, quan hệ của hắn với Hạ Kình Thảo là như thế nào.
Hạ nhân đã trên, bằng hữu chưa tới.
Cách mong muốn làm bạn bè hoàn toàn xa xôi vô cùng a, làm sao kéo gần lại quan hệ với Hạ gian thương, đây cũng là một vấn đề… Quả nhiên vô lực với quan hệ đồng giới a sát!
Lúc này, một bóng người đè lên Lạc Dịch đang ngồi trên cầu thang, Lạc Dịch ngẩng đầu lên, thấy người mấy ngày nay đang tu luyện phương pháp giết người bằng mắt với hắn.
Bạch y nữ tử dường như đang cố gắng che giấu chán ghét và khó chịu, chỉ là vùng lông mày nhăn lại tiết lộ tâm tình của nàng. Hạ Hà nhìn xuống Lạc Dịch, khẽ quát:
“Dâm…Ngươi đi với ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”