Nồng nặc âm sát cùng với lời nói người nọ dường như bao phủ cảthiên địa, Quỷ diện thiếu niên ở phía sau run rẩy, chỗ trong bóng đêm cũng sinhra một chút dao động, sau đó trở lại bình tĩnh. Đứng đối diện Bạch Hủ Dực tayLạc Dịch khẽ run trong ống tay áo, trên mặt lại nhìn không ra chút dao động.
“Bạch Hủ Dực, ngươi luôn là không lưu cho người khác một conđường sống.” Lạc Dịch thanh âm băng lãnh: “Chưởng khống dục của ngươi…… Quámạnh mẽ.”
Không đem tất cả mọi thứ nắm giữ ở trong tay, liền không antâm Đối với thứ giành được vào tay, lại tùy tiện khống chế sinh tử của đốiphương — Yến Loạn chính là một ví dụ không thể tốt hơn.
Lạc Dịch thật lâu phía trước đã từng thổ tào qua: Quan hệgiữa Tây Yến vương tộc và quốc sư, đó là một cảnh giới vô cùng vặn vẹo. Tây Yếnvương tộc từ nhỏ đã bị quốc sư cho dùng một loại dược đặc chế, cùng loại với hưvô hương, nhưng không giống hư vô hương bá đạo tẩy não con người — quốc sưkhông cần một con rối vô tri, bọn họ còn muốn để vương tộc đi quản lý Tây Yến.Cái loại dược này làm cho người ta thành nghiện, hơn nữa trở nên táo bạo dễ nổigiận, chỉ có quốc sư mới có hương thơm khiến người nghiện này trở nên bìnhtĩnh. Tây Yến vương tộc căn bản không thể rời khỏi quốc sư, người tiền nhiệmtrước Yến Loạn, đã có mấy vương tộc vì đắc tội quốc sư mà bị vứt bỏ, không cómùi hương của quốc sư rốt cuộc cuồng bạo tự cắt yết hầu mà chết – Huynh trưởngcủa Yến Loạn cũng là một trong số đó, hơn nữa chắc chắn không có khả năng làngười cuối cùng.
Không ai biết Yến Loạn là ôm tâm tình thế nào nhìn huynhtrưởng của chính mình được chôn cất, tự đó về sau Yến Loạn vẫn luôn kề cận BạchHủ Dực – cho đến khi một quỷ y tự xưng là Lạc Dịch xuất hiện, đáy lòng Yến Loạnnơi ở sâu trong lặng lẽ buông lỏng: Nếu người nọ ngay cả chân của Bạch Hủ Dựcđều có thể chữa khỏi, vậy không phải cũng có thể…… Sau những gì xảy ra cũngẩn ẩn chứng minh ý nghĩ của Yến Loạn: Yến Loạn lại đến trước mặt quỷ y, nhìnsâu trong ánh mắt mơ hồ của thanh niên là hiểu rõ tất cả liền sáng tỏ: Người nọđã sớm dự đoán được Yến Loạn sẽ tìm đến hắn!
Nếu quỷ y đã có thể thoát khỏi khống chế của hư vô hương,Yến Loạn ta cần gì phải do dự. Yến Loạn cùng Lạc Dịch đạt thành giao dịch: Chỉcần tìm được hắc hoàn dưới đáy hồ giao cho Lạc Dịch, Lạc Dịch liền chữa trị choYến Loạn.
Chưa phải là phản bội, Tây Yến vương đế chỉ là bị buộc đếncực hạn.
Bạch Hủ Dực mâu quang hơi lóe lên: “Ta không rõ, Lạc Dịch.”
“Nếu là muốn, kia vì cái gì không đem nó chưởng khống ởtrong tay Nếu là đồ của ta……” Xà khàn khàn khè lưỡi: “Vì cái gì không thểquyết định sinh tử của nó?”
Bắt lấy hắn, chưởng khống hắn, là vì y muốn hắn nắm giữhắn, thao túng hắn, là vì xác định hắn đang nằm trong tay mình.
Lạc Dịch lạnh lùng nhìn Bạch Hủ Dực, trong mắt chợt lóe mộttia hắc ám: “Bạch Hủ Dực, ngươi khiến ta cảm thấy cho dù chết, cũng tốt hơn ởcùng một chỗ với ngươi.”
— loại chưởng khống tùy tiện này, loại tù cấm không chútkiêng nể này, loại thương tổn không hề cố kỵ này, luôn khiến hắn nhớ tới thậtlâu thật lâu về trước…… Ký ức đã cố gắng quên đi.
Bạch Hủ Dực âm âm nhu nhu nở nụ cười, lời nói trầm thấp khànkhàn mà mang chút suồng sã, đó là một loại tà ác cực hạn.
“Ngươi sống, ta liền tù cấm ngươi Ngươi chết……” Cáiloại ám ách ngữ điệu quen thuộc này khiến Lạc Dịch sợ nổi da gà: “Ta liền cấtgiấu ngươi, được chứ? Lạc Dịch.”
— ta phế đi chân ngươi, được không.
— Lạc Dịch, cho ta tay phải của ngươi.
— nó [hắc hoàn] đối với ngươi rất quan trọng?
— ngươi chết, ta liền cất giấu ngươi, được chứ.
Lạc Dịch dùng hết khí lực bấm vào lòng bàn tay, mới khiếnchính mình không lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Hắn thật sự là bị chỉnh đến mức sợ hãi,chưa từng có người có thể khiến hắn sợ đến loại tình trạng này. Lạc Dịch thừanhận hắn phi thường sợ hãi thân ảnh đối diện nhìn như là nhu nhược kia, hắnhiện tại hy vọng nhất chính là lấy được công lược xuyên việt tránh đi càng xacàng tốt.
Nhưng là công lược và xuyên việt lại —
Lạc Dịch không tự giác nhìn về phía Quỷ diện thiếu niên đằngsau Bạch Hủ Dực, sau đó, Lạc Dịch trừng lớn mắt.
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống hung hăng nhào vàotrên người Quỷ diện thiếu niên, một trận bụi bay tràn ngập, người tới dùng sứcngăn vạt áo thiếu niên, một phen nắm lấy hắc hoàn kéo ra —
Quỷ diện thiếu niên kinh ngạc trợn tròn mắt, trừng mắt nhìnmặt nạ thiện ác khó phân bên trên, ngay lúc đối phương cướp sắp sửa thu tay kialiền hung hăng ôm lấy cánh tay đối phương, dùng hết khí lực toàn thân, tất cả ýchí ngưng tụ vào trong cái ôm này. Động tác chưa từng nhanh như vậy, suy nghĩchưa từng rõ ràng như vậy – phải nắm chặt người nọ, không buông tay. Thiếu niênbiết hắc hoàn này với người nọ mà nói là rất quan trọng, cho nên mới có thểvụng trộm lẻn vào trong hồ hoán đổi vật kia. Biết rằng chỉ bằng mình thì khôngthể ngăn cản người nọ — người nọ thậm chí có thể trống không biến mất, nhưngchỉ hắc hoàn còn ở trong tay, người kia tuyệt đối không rời khỏi nơi này.
Không thể để hắn rời đi, không thể không thể không thể……Tuyệt đối không thể! Làm sao có thể để người nọ rời đi! người nọ phải ở nơi nàychuộc tội! muốn nhìn người nọ ở trong này chịu khổ — cho đến khi bị hủy diệt!
Thiếu niên chấp niệm thật sự là quá sâu, ngay cả có võ côngThiên Giới đạo đều nhất thời tránh thoát không được, hai người té trên mặt đất,xà đã sớm rục rịch trong bóng ma nhào tới. Chúng nó không quản hai người làđịch hay là bạn, vô số răng nhọn đâm sâu vào làn da lộ ra ngoài, rót vào nọcđộc trí mạng. Hai người nháy mắt liền cảm thấy thân thể bắt đầu tê liệt, cho dùlà như thế này, Quỷ diện thiếu niên cũng không buông tay, nhưng người thiếuniên bắt được còn ngoan độc hơn.
Thiên Giới đạo không chút do dự chặt đứt cánh tay bị giữ lấy– giống như thứ nàng vứt bỏ không phải cánh tay của nàng mà chỉ là đồ vậttrang trí mà thôi, lúc thiếu niên căn bản chưa kịp phản ứng liền cầm hắc hoànphóng về phía Lạc Dịch đang ngốc lăng. Tất cả diễn ra thật sự là quá nhanh, từlúc Thiên Giới Đạo nhảy xuống, nhào tới Quỷ diện thiếu niên, bị bầy rắn tấncông, cho đến khi Thiên Giới đạo chặt đứt cánh tay thoát khỏi thiếu niên phóngvề đây, tất cả chỉ diễn ra ngắn ngủi trong vài hơi thở.
Lạc Dịch nghẹn họng nhìn trân trối nhìn tất cả phát sinh,thậm chí ngay cả cơ hội để hắn ngăn cản cũng không có. Hắn liền như vậy trơ mắtnhìn Thiên Giới đạo cụt tay đi đến trước mặt, để lại một đường máu, đỏ tươi đếnmức chói mắt.
Nọc độc đã lan tràn đến toàn thân, Thiên Giới trong một khắcvừa đến gần Lạc Dịch liền ngã xuống đất, kịch độc không chỉ có làm tê liệt thânthể của nàng, ngay cả hô hấp cũng tê liệt — nàng sắp không còn thời gian. Quỳrạp trên mặt đất Thiên Giới đạo từng ngụm từng ngụm thở phì phò, máu tươi nhiễmđỏ hơn phân nửa thân mình của nàng, thân mình của nàng chảy xuống những giọtmáu xuống đất như những đóa hoa đang nở rộ. Thiên Giới đạo cố gắng giơ tay lên,dùng hết khí lực vươn tay về phía Lạc Dịch – hắc hoàn bình thường thậm chí cóthể nói là đơn sơ nằm giữa lòng bàn tay nàng, đỏ tươi và đỏ sậm đan xen vàonhau trên nền đen lạnh lẽo.
Lạc Dịch yết hầu rung động nhất hồi, lại không phát ra bấtcứ thanh âm nào.
Thiên Giới đạo ý thức đã mơ hồ, cho nên nàng cơ bản khôngnhìn thấy vẻ mặt bi ai đến mức tận cùng kia của Lạc Dịch, nàng vẫn giơ cao hắchoàn kia, như là thiêu đốt linh hồn cùng với tín ngưỡng mà giơ lên, dưới mặt nạtruyền đến lời nói đứt quãng: “Y…… Muốn gặp ngươi.”
Lạc Dịch không hề động. Cái loại thành kính thuần túy nàykhiến hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí khiến cho hắn sinh ra ảo giác như bịgiá rét tổn thương dưới ánh mặt rực rỡ.
Hắc bạch mặt nạ truyền đến tiếng thở dốc mơ hồ, càng ngàycàng suy yếu, nhưng tay Thiên Giới đạo lại bướng bỉnh giơ trong không trung: “Ymuốn…… Gặp ngươi……”
Lạc Dịch khẽ thở dài, hắn đưa tay che phủ trên hắc hoàn.
“Ta đi gặp y.” Hắn thanh âm mềm nhẹ, như là sợ quấy nhiễucái gì: “Ta sẽ đi gặp y.”
Đạt được nguyện vọng, bên dưới mặt nạ mâu quang lóe lóe, tựahồ thỏa mãn nở nụ cười — tay nàng rớt xuống đất, không còn nhúc nhích nữa.
Lạc Dịch cầm lấy hắc hoàn, như là rốt cuộc không thể chịuđựng được nữa mà kêu to: “Xuyên việt!”
“Chấm dứt ngủ đông……player, đã lâu không thấy mễsách……”
Lạc Dịch rũ mắt không hề nhìn thân ảnh khiến hắn sợ hãi kia,liều lĩnh trước mặt mọi người sử dụng xuyên việt thoát đi: “Thời gian địa điểmtùy ý, vô luận bao nhiêu tiến độ, mau khiến ta rời đi nơi này!”
Một trận gió thổi qua, thân ảnh thanh niên liền biến thànhvô số tia sáng nhỏ tan biến trong không trung. Tất cả mọi người nhìn thấy đềukhông thể tin trừng lớn mắt: Bọn họ nhìn thấy gì? Một người cứ như vậy biến mấttrong không trung? Hắn là yêu vật sao?!
“Thì ra là như vậy a……”
Quá khứ người nọ cũng thoát khỏi y như vậy sao.
Bạch Hủ Dực nhìn chăm chú vào những tia sáng dần biến mấtkia, đè lại thái dương, cúi đầu nặng nề nở nụ cười:
“Quả nhiên…… Ngươi là tốt nhất, Lạc Dịch.”
— xà một loại sinh vật như vậy, hộc lưỡi tìm kiếm con mồi,gặp được thứ nó có hứng thú liền hoàn toàn cắn nuốt.
Tiêu Phong Chích sốt ruột chờ đợi ngoài Bạch Hổ Thành, đãvài ngày, Thiên Giới đạo đem Tiêu Phong Chích thoát khỏi sau liền quay lại, sauđó không còn tin tức. Tiêu Phong Chích đã liên lạc với thủ hạ đi điều tra, lạichẳng có tin tức gì.
“Đầu khỉ! đầu khỉ!” Một người mập mạp khả ái chạy tới, bởivì thật sự rất mập, nên giống như là đang lăn lại đây: “Thiên Giới đạo! ThiênGiới đạo tới!”
Tiêu Phong Chích nhanh chóng đứng lên, chạy ra phía ngoài.Vừa ra khỏi cửa liền nhìn đến thân ảnh ngân bạch đứng dưới tàng cây, đó là yphục kỳ dị trong trí nhớ, còn có mặt nạ thiện ác trước sau như một, dưới bóngcây mơ hồ phập phồng.
Bỗng nhiên Tiêu Phong Chích mạnh dừng lại, đứng đối diệnngười nọ, có chút phòng bị giơ lên vũ khí.
“Ngươi không phải Thiên Giới đạo.”
Mặt nạ lung lay dưới bóng cây, sau đó bị chủ nhân kéo xuống,thanh niên đứng ở nơi đó, một đôi mắt sáng rực, ngẫu nhiên lóe lên một tia giảohoạt, rồi lại thấy chỗ sâu trong con ngươi bị che khuất, dường như chỉ còn lạitinh thuần vô hại.
Lạc Dịch lộ ra một cái sáng lạn cười:
“Ta muốn đi Tu Du Sơn, đồng hành không, thân?”
—— “Hủ dực ủy xà” đến tận đây, âm mưu thứ ba kết thúc——
��?��
Âm mưu thứ ba: Ôm cây đợi thỏ