Người kia vẫn giống trong trí nhớ, luôn luôn nhẹ nhàng mà yên lặng xuất hiện, lại có thể dễ dàng cướp đi tầm mắt mọi người. Quần áo bạch y thắng tuyết, mặt như đào hoa, khóe miệng hơi gợi lên, càng hiện ra người nọ phong lưu vô cầu.
— Không cần nói gì, chỉ có gian nan mới biết người có khí tiết.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Dịch là nhìn phía vị trí của Tần Khuyết Thủy, nhưng bởi vì lụa mỏng nên căn bản không thấy rõ bên trong có động tĩnh gì. Hắn cơ hồ muốn lệ rơi đầy mặt, lúc này người bên cạnh cười đến sắp mù mắt chó của hắn chính là người thắng chân chân chính chính, cao phú suất() a a a. Sức chiến đấu là 5 tra tra() tỏ vẻ thương không dậy nổi, quận chúa muội tử ngươi cần phải trăm ngàn cầm giữ a!
() Cao phú suất: Những chàng trai cao trên 180cm, tài năng và giàu có, tướng mạo hoàn mỹ không sứt mẻ.
() Tra tra: đống cặn bã
Sau đó, Lạc Dịch mới vô ý nghĩ đến, hắn cùng với cao phú suất bên cạnh này còn có một đoạn cố sự không thể không nói, tỷ như tự mình nói cho đối phương nhảy vực là một loại vận động khỏe mạnh thập phần có lợi cho thể xác và tinh thần, lại tỷ như nói, Hạ công tử ngươi còn nhớ rõ câu nói năm đó ven hồ Đại Minh [sương mù rất lớn] “Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh” Sao?
Mỗ phiến tử nháy mắt thạch hóa.
“Nói…… Nói láo!” Hách công tử rốt cục phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía người tới tràn ngập địch ý, Lạc Dịch tỏ vẻ phi thường lý giải, mặc cho ai tại thời điểm chuẩn bị truy muội tử liền xuất hiện một đại hung khí như vậy cũng sẽ không có sắc mặt hoà nhã. Hách công tử cười lạnh nói: “Khẩu khí thật lớn, bản thiếu cũng muốn kiến thức một chút!”
Nhưng là bạch y công tử đối diện lại hoàn toàn không nhìn khiêu khích của họ Hách kia, như trước là vẻ mặt tiếu ý mà cám dỗ Lạc Dịch. Y so với Lạc Dịch cao hơn, thời điểm hai người dán vào nhau như đem lam y thanh niên không chút dấu vết ôm vào trong ngực, có loại ảo giác phảng phất người trong lòng là bảo vật trân quý nhất của y.
“Lạc Dịch, ngươi thấy thế nào?”
Lạc Dịch thiếu chút nữa liền quỳ, hắn thiếu chút nữa sẽ đáp trả một câu “Đại nhân, việc này tất có ẩn tình.” Được không. Ca biết ngươi khẳng định có biện pháp đối phó tên ngu ngốc kia, cho nên ngươi không cần Cos thần linh luôn luôn thích đùa bỡn hạ giới a thân……
Lạc Dịch giả bộ ho nhẹ một tiếng, ôn hòa nói: “Làm phiền vị huynh đài này.”
Ánh mắt Hạ Kình Thảo tối sầm, lại không nói thêm cái gì, mà là sai thị đồng Tiểu Thuyên đem chiếc hộp trình lên. Tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua, chỉ có mỗ phiến tử như cương thi bị dán bùa mà cứng ngắc tại chỗ — rõ ràng Hạ gian thương như trước là tươi cười xinh đẹp kia, nhưng cái loại dự cảm về nhà tính sổ này là sao.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, tay chân Tiểu Thuyên phi thường lưu loát mở chiếc hộp ra, sau đó, thất vọng cực đại tràn ngập trong ánh mắt tất cả mọi người — kia căn bản không phải hồng thuần nổi tiếng xa gần, ngay cả hương trà nổi danh cũng không hơn gì, chỉ là vài loại lá trà bình thường đến mức không thể bình thường hơn trộn lại, trong đó có lẽ còn bỏ thêm mấy vị dược liệu.
Hạ Kình Thảo căn bản không thèm để ý tầm mắt mọi người, tay hắn mềm nhẹ mà nhẵn nhụi vỗ về chiếc hộp, chuyên chú tràn ngập nhu tình như là đang nhìn tình nhân.
“Đây là trà tại hạ thay Lạc công tử chuẩn bị.” Người nọ cười khẽ, ánh mắt tự túy phi túy(), thâm thúy đến mức cái gì cũng không nhìn thấy: “Danh viết, Vân Lai.”
() Tự túy phi túy: như say như không
— Lạc Dịch ca, vì cái gì kêu nó là “Vân Lai”?
— Nha nếu ta nói chỉ cần uống trà, vân sẽ trở lại, ngươi tin tưởng sao?
— ân!
Ký ức xa xôi đột nhiên như vén ra một tầng sương mù, Lạc Dịch thậm chí ngay cả độ cong nơi khóe miệng lúc nói chuyện với Phong Tỏa Lôi đều nhớ lại, hắn không tự chủ được lấy tay đè lại hắc hoàn, như là tại tìm một nơi dựa vào.
Bởi vì Hạ Kình Thảo, Phong Tỏa Lôi đem phương pháp chế tác Vân Lai dạy cho hắn Bởi vì Phong Tỏa Vân, hắn đem phương pháp chế tác Vân Lai dạy cho Phong Tỏa Lôi. Ai là điểm bắt đầu, ai là điểm kết thúc? Nếu nói lúc trước không tồn tại bức thư là luân hồi của hắn cùng với Phong Tỏa Vân, kia dược trà không biết do ai phát mình trở thành vòng nối giữa hắn và Hạ Kình Thảo, còn có điểm khởi đầu và điểm kết thúc đồng thời bị thời gian bao phủ, rốt cuộc không thể truy tìm đến nguồn gốc của nó.
Hách công tử ngốc lăng trong một cái chớp mắt, sau đó không chút lưu tình cười to: “Loại mặt hàng này ngươi cũng lấy ra được? Ngươi không phải có hồng thuần sao? Mau khiến bản thiếu mở rộng tầm mắt a.”
Hạ Kình Thảo không chút để ý cười nhạo của đối phương, nâng tay ý bảo Tiểu Thuyên tiếp tục, sau đó chậm rãi phẩy quạt, nửa che tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ai? Tại hạ không phải đã nói sao.” Đôi mắt hoa đào của bạch y công tử loan thành một độ cong cực kì đẹp: “Hồng thuần đương nhiên là giữ lại làm nước tắm a.”
“Cáp –” Hách công tử như gà bị nắm cổ chặt đứt tiếng cười, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thị đồng của Hạ Kình Thảo dọn xong trà cụ, sau đó lấy ra một túi gấm, thật cẩn thận đổ ra một loại giống như tơ mềm màu trắng.
Mọi người trong nháy mắt rối loạn, bọn họ nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm tơ mềm kia. Lão giả thậm chí nhịn không được muốn xoa ánh mắt, lại xác nhận những vật kia, đến tột cùng có phải hay không là “Hào” trong truyền thuyết.
Nếu nói vàng bạc khó đổi một cân hồng thuần, như vậy, ngàn cân hồng thuần cũng đổi không đến một hai “Hào”. Hào không phải là trà, mà là một loại gia vị, bất kể thêm vào loại gia vị nào, cũng sẽ khiến giá trị thay đổi vạn lần – đây chính là một thuốc kéo dài sinh mệnh, nhân gian cực hạn mỹ vị. Nếu bạch y công tử lấy ra thật là “Hào”, mọi người liền nhớ tới tuyên ngôn vừa rồi — căn bản không cần hoài nghi y có hay không năng lực lấy hồng thuần làm nước tắm!
Ánh mắt Tiểu Thuyên nháy cũng không nháy bỏ hào vào trong lá trà, tơ mềm trắng như là hòa tan mà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhất thời, gương mặt mọi người thấy Vân Lai đều tái.
“Không có khả năng! Kia làm sao có thể là ‘Hào’!?” Sắc mặt Hách công tử một mảnh trắng bệch, chỉ vào Hạ Kình Thảo trừng mắt như muốn nứt: “Ngươi — ngươi như thế nào có thể có ‘Hào’!”
Đối mặt hiện thực đi, tao niên, người đối diện ngươi chính là kẻ luôn chiến thắng đó — lấy tiền đập chết ngươi cũng được!
Trở thành bối cảnh một lúc lâu Lạc Dịch ho nhẹ một tiếng, mỉm cười đối với Hạ Kình Thảo – chờ một chút, khóe miệng không thể kéo ra, nhìn đến Hạ gian thương theo phản xạ tiến vào hình thức ngu ngốc mỗ phiến tử — ngươi hiện tại giả trang là tao nhã a sát!
“Đa tạ Hạ công tử tương trợ.” Mỗ phiến tử tao nhã nói: “Ngày sau nhất định phải tìm tới cửa của Hạ Kình Thảo huynh nói lời cảm tạ.”
Tao niên, ca nhắc nhở ngươi đến loại tình trạng này ngươi cũng đừng tái phạm nha ngu ngốc!
Hạ Kình Thảo nhìn phiên bản u buồn của Lạc Dịch, mặt đầy nghiền ngẫm, phối hợp dị thường: “Không cần khách khí, lấy quan hệ của ta với ngươi ……” Thanh tuyến đè thấp cực kỳ dễ nghe, tựa như rượu thượng hạng hương thuần mà nồng đậm say lòng người, lại tự dưng nhuộm đẫm một chút ái muội: “…… Như thế nào có thể để ngươi khó chịu.”
Tao nhã, tao nhã! Nhớ kỹ ngụy trang của ngươi!
Biểu tình mỗ phiến tử thiếu chút nữa đóng băng, bởi vì hắn có lẽ, hình như, tựa hồ, đại khái nghe được xưng hô khiến hắn một lần lại một lần nát trứng.
“Hạ Kình Thảo” Tên này giống như một tiếng sấm, mọi người ở đây đều bị nổ đến chóng mặt — hôm nay là làm sao vậy, không chỉ có kiến thức đến trong hào truyền thuyết, ngay cả người đứng đầu của Thảo Thương cũng thấy được. Người tên Hạ Kình Thảo có lẽ rất nhiều, nhưng là có thể lấy ra “Hào”, khắp thiên hạ có lẽ chỉ có một người như vậy – theo như đồn đãi chủ nhân của phú khả địch quốc Thảo Thương, Hạ Kình Thảo.
Miệng Hách công tử hết đóng lại mở, mở lại đóng, trong lúc nhất thời sắc mặt phấn khích vô cùng. Trên thực tế, sắc mặt những người khác sắc cũng không khá hơn chút nào, có thể lấy được thiệp mời cũng như cao điệu thế này thật có thể là vị kia trong truyền thuyết. Có phong thái phong hoa tuyệt đại như vậy, tiệc trà lần này cơ bản không còn kịch tính. Những người có chút tâm tư đã muốn nghĩ, nếu không thể giành được ưu ái của giai nhân, chẳng bằng đi nịnh nọt vị trong truyền thuyết này, xem có thể hay không đạt được chỗ tốt gì. Mà Hách công tử vừa thấy chính là căn bản không có khả năng suy nghĩ đến việc này, tử y công tử phất tay áo rời đi: “Chúng ta đi xem!”
Phẩm trà chỉ là một giai đoạn trong đó, giai đoạn tiếp theo làm thơ mới là phần quan trọng.
Nhóm thị đồng đang pha trà, lão giả đã đưa mọi người ở đây giấy và bút mực. Lạc Dịch nhìn giấy Tuyên Thành trong tay, tựa hồ thực sự chuyên tâm tự hỏi, chuyên tâm đến mức mọi chướng ngại đều quên hết, tỷ như nói mỗ cao phú suất bên cạnh. Hạ Kình Thảo cũng không để ý, hắn chỉ là đang nhẹ nhàng nhìn ngắm ngọc bội bên hông Lạc Dịch. Rõ ràng không có động tác và lời nói dư thừa, nhưng mỗ phiến tử cảm thấy dự cảm về nhà tính sổ càng phát ra nồng đậm.
Cho nên vào lúc lão giả đến thu tác phẩm, Lạc Dịch quả thực cấp tốc không kịp mà giao lên giấy Tuyên Thành chỉ viết mấy từ. Lão giả nhìn đến mấy chữ vặn vẹo trên trang giấy kia, ánh mắt nháy nháy, nhưng vẫn làm hết phận sự trình lên người trên đài.
Mỗ phiến tử lau một phen mồ hôi, sự tình tiến hành đến loại trình độ này, nguy hiểm thật, xem như không có vượt qua kế hoạch, tuy rằng ở giữa xảy ra một chút ngoài ý muốn…… Một chút ngươi muội a! Hắn đều đã chuẩn bị tốt tâm lý có thể tiếp xúc với Tần Khuyết Thủy đột nhiên trở về, ai có thể nói cho hắn vì cái gì đến lại là Hạ Kình Thảo! Tiểu boss không xuất hiện, đại boss trực tiếp đến thế giới a sát!
Nhất định là phương thức hắn tham gia tiệc trà không đúng!
Hạ Kình Thảo rốt cục không thưởng thức ngọc bội bên hông của Lạc Dịch nữa, Lạc Dịch không tự giác nhìn về phía sau, lại phát hiện ngọc bội vốn treo bên hông đã không còn, thay thế là một tiền đồng có chút rạn nứt. Tiền đồng mang theo một chút dấu vết đỏ sậm, tựa hồ thường xuyên có người cầm lấy vuốt ve, màu đỏ kia có chút ảm đạm và phai màu, bên cạnh cũng xuất hiện một chút mài mòn. Cho dù như vậy, mặt trên sạch sẽ lại hiện ra chủ nhân bảo dưỡng tỉ mỉ như thế nào.
Đây là thứ khiến cho bọn họ nhận thức, đồng thời cũng là chấm dứt quan hệ phía trước của bọn họ, tiền đồng.
Yết hầu Lạc Dịch có chút khô sáp. Hắn không biết vì sao lại biết, tiền đồng này chính là tiền đồng lúc sử dụng xuyên việt mất đi, thế nhưng lại bị Hạ Kình Thảo tìm trở về, thậm chí hôm nay bỏ lại vào trong tay hắn.
Có thể tưởng tượng sao — người nọ là ôm cảm tình thế nào, dưới vách núi tìm một lần lại một lần, mới tìm được một tia bóng dáng gần như vậy.
Tiền đồng……
Là ảo giác sao? Âm thanh thở dài so với gió còn nhẹ hơn, khiến người ta căn bản không thể nhận ra tình cảm ẩn chứa trong đó, đến tột cùng là phẫn nộ bị lừa gạt — hay là bi ai bị bỏ rơi?
Lạc Dịch cấp tốc hoạt động đầu óc trống rỗng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Kình Thảo vươn tay nhẹ nhàng đụng vào đầu ngón tay của hắn, như là đang tham luyến độ ấm lòng bàn tay của hắn mà lưu luyến rút ra.
“Ngươi đã nói tiền đồng là quyền lựa chọn.” Hạ Kình Thảo rũ mắt, nụ cười thế nhưng như đang gắng gượng ánh lên một mảnh xuân sắc vào mùa đông: “Ta đem tiền đồng cho ngươi, Lạc Dịch.”
Hiện tại người có lựa chọn quyền, là ngươi.
Đôi mắt người nọ giống như phủ lên một tầng sương mù mà mông lung, cười rộ lên thực câu nhân.
“– muốn hay không ở cùng ta? Lạc Dịch. Ta rất thích ngươi.”
So với bản thân mình, còn muốn thích hơn một ngàn vạn lần.
Hạ Kình Thảo chết, kình thảo sống.
Người tên là Lạc Dịch, là căn cứ xác minh tồn tại của Hạ Kình Thảo.
Bất luận kẻ nào cũng không được mơ ước.
Từ trên đi xuống lão giả ho nhẹ hấp dẫn tầm mắt mọi người, dùng thanh âm không lớn tuyên bố người thắng lợi của tiệc trà lần này. Lạc Dịch cơ hồ muốn quỳ bái lão giả, xác định thời gian rất chuẩn! Vừa lúc đưa hắn cứu vớt khỏi nước sôi lửa bỏng bên trong. Tiệc trà lần này người thắng là Hách công tử, Lạc Dịch một chút cũng không ngoài ý muốn, cái chữ như gà bới kia của hắn có thể thắng lợi mới là lạ. Mục tiêu của hắn chưa bao giờ là lấy được thắng lợi ở tiệc trà, chỉ cần hắn có cơ hội đem tin tức nào đó truyền cho Tần Khuyết Thủy, việc kế tiếp phải làm chính là chờ đợi.
Không nhìn ánh mắt người thắng lợi dương dương tự đắc chiếu tới, Lạc Dịch như trước đứng ở một góc hẻo lánh trong hội trường, ngồi chờ bữa tiệc kết thúc.
“Ngươi muốn cưới Tần Khuyết Thủy?”
Sát, hắn thiếu chút nữa đã quên bên cạnh còn có một hung khí loài người.
“…… Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Mỗ phiến tử dừng một chút, thâm trầm nói. Sau đó cằm hắn bị một cỗ lực đạo mềm nhẹ mà không mất đi cường thế nâng lên, cho đến khi vọng vào một hồ sâu hoa đào.
“Muốn, hay là không muốn?”
Về nhà tính sổ sao, thân.
Lạc Dịch dù bất cứ giá nào, cũng căn bản không thể gạt được đối phương, thẳng thắng tuyên cáo: “Ta sẽ cưới Tần Khuyết Thủy!”
Không cần xem nhẹ oán niệm của ma pháp sư chưa chuyển chức, liền tính ngươi là cao phú suất cũng không cản được cước bộ chuyển cấp của ma đạo sư! Giờ khắc này, mỗ phiến tử tỏ vẻ khí phách của hắn đã muốn đột phá phía chân trời. Sau đó, dưới ánh mắt ngây ra của Lạc Dịch, Hạ Kình Thảo cười tủm tỉm mà gật đầu: “Được.”
Thanh âm nhu hòa, ngữ khí cũng không một chút hoài nghi: “Ta cam đoan, trượng phu của Tần Khuyết Thủy, sẽ chỉ là ngươi.”
…… Mụ mụ hắn có phải hay không vừa mới nghe nhầm? Chẳng lẽ khí phách của hắn thật sự đã muốn đột phá phía chân trời!? Ngọa tào này không khoa học a! Hắn kỳ thật vừa mới bị Hạ gian thương một kích giết chết, sau đó hiện tại là lâm vào gần chết trạng thái cho nên mới xuất hiện ảo giác đúng không đi đi đi!
“– ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi đang sợ hãi cái gì?”
Trong hoảng hốt dường như nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của người nọ, trong ánh mắt hơi hơi có chút thất thần là người nọ sủng nịch tràn đầy.
“Ta đang truy cầu vui vẻ của ngươi a.” Hạ Kình Thảo khẽ nheo đôi mắt thành hình trăng rằm, mang theo ẩn ẩn câu dẫn cùng mê hoặc: “Chỉ cần là ngươi muốn, ta đều hai tay dâng lên cho ngươi, vô luận là nữ nhân, quyền lợi, vẫn là toàn bộ thiên hạ –”
Ta sẽ dùng thiên hạ làm quà cho ngươi, chỉ thế thôi.
Không thích hợp, không thích hợp, không thích hợp — Lạc Dịch chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận, từ trong khung xuất hiện một loại sợ hãi. Loại sủng nịch không hề nguyên tắc này, loại tình tự đen trắng chẳng phân biệt được này, loại lấy lòng tổn hại người khác này, quả thực tựa như, giống như là lúc trước đối đãi với…… Trương Khuyết.
Đúng rồi, Trương Khuyết! Trương Khuyết đâu? Lạc Dịch đột nhiên biết bất an của hắn đến từ nơi nào. Vì cái gì Hạ Kình Thảo lại ở chỗ này? Vì cái gì Hạ Kình Thảo lại lấy lòng hắn? Trương Khuyết không ở đây, Trương Khuyết vốn nên thay thế hắn trở thành “Người kia” trong quá khứ — không ở đây. Chỉ có trải qua tất cả hôm nay, Lạc Dịch mới phát hiện lúc trước bày ra lựa chọn kia có bao nhiêu sao đáng cười, người khởi xướng từ đầu đến cuối đều là hắn. Hiện tại Lạc Dịch hiểu biết tất cả, nhưng là hắn hoàn toàn không dám thừa nhận — hắn vô ý trở thành cứu thế chủ của một người, cũng không thể cứu rỗi bất cứ một người nào, hắn ngay cả chính mình đều tự lo không xong.
Công lược nói, ngươi có tội.
Xuyên việt nói, Hạ Kình Thảo rất giống ngươi.
Thật sự…… Rất giống. Bất kể là cố chấp truy đuổi quá khứ, hay trở thành hư ảnh của “Người kia” trong quá khứ mà tồn tại, Hạ Kình Thảo và mười bảy, thật sự là quá giống. Bởi vì giống nhau, cho nên mới càng hiểu hơn, cái loại điên cuồng bướng bỉnh liều lĩnh vì quá khứ này — Lạc Dịch hoàn toàn không dám đi gánh vác, cho nên chết cũng phải giấu diếm, khiến tất cả thối rữa.
“Phải không?” Lạc Dịch hắc hắc nở nụ cười, bắt đầu khiêu khích – đồng thời thăm dò: “Nếu ta muốn Trương Khuyết thì sao?”
Trương Khuyết là hậu đại của “Người kia”, giống như “Người kia”.
“Trương Khuyết?” Đôi mắt hoa đào một mảnh mông mông lung lung, sâu không thấy đáy: “Xin lỗi, này ta không thể cho ngươi.”
Lạc Dịch còn không kịp cảm thấy cao hứng hoặc thất vọng, thì nghe người đối diện nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn nhảy vào hóa cốt thủy.”
Lạc Dịch không biết trên mặt mình là biểu tình gì: “– vì sao?”
“Trước khi nhảy vào hóa cốt thủy, Trương Khuyết từng nói với ta thân phận thật sự.” Bạch y công tử phẩy quạt, đáy mắt một mảnh đen tối: “– không cần hiểu lầm, không ai bắt buộc Trương Khuyết.”
Lạc Dịch đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cái loại lạnh lẽo sâu trong cốt tủy này ngay cả mùa đông cũng không sánh bằng. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, Trương Khuyết lúc trước ôm tâm tình thế nào nói rõ sự thật với Hạ Kình Thảo – dưới loại chiếu cố cẩn thận này của Hạ Kình Thảo, tất cả mọi người sẽ bị làm hư, đầu óc phát ngất cũng sẽ suy nghĩ rằng: Ta là đặc biệt, Hạ Kình Thảo sẽ không trách ta – sau khi thân phận Trương Khuyết bại lộ, cho dù Hạ Kình Thảo không làm cái gì, chênh lệch từ trên mây rơi xuống, sẽ làm Trương Khuyết chủ động lựa chọn tuyệt lộ.
Sủng nịch mà giết chết.
Cho dù Lạc Dịch là người có tư cách đi hưởng thụ loại sủng nịch này nhất, hắn lại cảm thấy sợ hãi, loại sủng nịch này sẽ khiến hắn được đến tất cả đồng thời, cũng hủy diệt tất cả bản thân hắn.
“Hắn — hắn không phải hậu đại của ‘Người kia’ sao?” Cho dù Lạc Dịch biết tất cả, nhưng hiện nay hắn chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, một mực chắc chắn “Người kia” không có quan hệ gì tới hắn.
Đôi tay cầm quạt của Hạ Kình Thảo trong phút chốc ngừng lại, Lạc Dịch đột nhiên cảm thấy có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt Hạ Kình Thảo — quá mức phức tạp, tất cả tình cảm lắng đọng lại trong đôi mắt hoa đào kia, đen tối khó phân biệt. Tầm mắt gác sang một bên Lạc Dịch không có phát hiện, Hạ Kình Thảo luôn nhìn vào cổ tay trái của hắn, ánh mắt u ám.
Sau đó, Hạ Kình Thảo nở nụ cười.
“Lạc Dịch, gần đây ta biết một ít sự tình rất thú.” Thanh âm Hạ Kình Thảo trở nên cực kỳ ôn nhu: “Trong đó có một việc, khiến ta thực vui vẻ, phi thường vui vẻ……”
Lạc Dịch đột nhiên có loại xúc động muốn bỏ chạy.
“Từng có một gia hỏa kêu là tiền đồng hỏi ta một vấn đề: Nếu hắn và ‘Người kia’ đồng thời gặp nạn, ta sẽ cứu ai?” Hạ Kình Thảo thân mật lấy ngón tay quấn quanh tóc của Lạc Dịch, khiến Lạc Dịch có loại ảo giác bị bắt lấy: “Hiện tại có người nói cho ta biết — kỳ thật ta căn bản không cần lựa chọn, đáp án từ đầu tới cuối cũng chỉ là một, Lạc Dịch.”
Đó là một tạm dừng cực kỳ vi diệu, khiến người ta căn bản không thể phân biệt y đến tột cùng là đang kêu tên của lam y thanh niên, hay là đang nói đáp án duy nhất kia.
“Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong suy hựu sinh — là như thế này sao? Lạc Dịch.”
Lạc Dịch cảm thấy chính mình ngay tóc cũng đều bắt đầu cứng ngắc, vì cái gì — Hạ Kình Thảo lại biết –?
“Lạc công tử.”
Như là bị đánh vỡ mê huyễn nào đó, Lạc Dịch mạnh bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía một tỳ nữ đang hành lễ với hắn.
“Quận chúa cho mời.”
Lúc này mọi người đã ra về chỉ còn lại không nhiều, bởi vì Khuyết Thủy quận chúa rời đi trước. Nếu mục tiêu đã đi, tất cả mọi người cảm thấy đứng ở nơi này cũng không có gì thú vị, không ai chú ý tới một tỳ nữ trong góc đang chuyển tới lời mời của quận chúa với lam y thanh niên. Nghe được lời tỳ nữ, Lạc Dịch ngây người một lúc, mới rốt cục ý thức được kế hoạch của hắn hẳn là thành công, kế tiếp……
Lạc Dịch theo bản năng nhìn về phía Hạ Kình Thảo. Hạ Kình Thảo chú ý tới tầm mắt của Lạc Dịch, y cười tủm tỉm buông tóc Lạc Dịch ra, cơ hồ là trấn an mà mơn trớn đuôi tóc.
“Ta ngày khác sẽ đến Nghiêm gia gặp ngươi.”
Bạch y công tử cười khẽ:
“Cùng với bạn cũ của ngươi.”