Lạc Dịch từ lúc đến Tu Du Sơn liền ở cùng một chỗ với Thiên Giới đạo, Thiên Giới đạo cung cấp ngụy trang tốt nhất cho hắn. Hiện nay “Thân phận” của hắn chỉ có Tiêu Phong Chích — hiện tại có thêm Đan Yếu Ly biết được, cho nên khi một Thiên Giới đạo báo cho Lạc Dịch có người đến bái phỏng, Lạc Dịch xác thực quả thật ngây ngẩn cả người.
Lạc Dịch đi ra ngoài cửa, nhìn đến thân ảnh hắc sắc kia, trong lòng chợt lóe một tia sáng tỏ và phức tạp.
Hắc y nữ tử giống như lần đầu gặp mặt tại rừng hoa lạnh lùng đứng lặng phía đối diện, hắc sa che mặt, chỉ có thể nhìn đến một đôi con ngươi đen băng lãnh không chứa một tia tình cảm – đó là Vong phu nhân, hiện nay là Nhân Gian đạo đạo chủ, đồng thời cũng là công lược nhân vật lúc này của Lạc Dịch.
Trong nháy mắt nhìn thấy Vong phu nhân, Lạc Dịch mới đột nhiên nhớ ra hắn vẫn còn bị vây trong nhiệm vụ công lược. Gần nhất toàn bộ tinh lực đều đặt trên việc trị liệu cho Phong Tỏa Vân, cho đến khi công lược nhân vật xuất hiện ngay trước mặt, Lạc Dịch mới chột dạ nhớ lại nhiệm vụ công lược — mặc kệ, trước giải quyết bệnh cho hùng hài tử đã!
Vong phu nhân nhìn không thấy Lạc Dịch đầy mặt rối rắm dưới mặt nạ, nàng vừa nhìn thấy Lạc Dịch đi ra, liền mở miệng nói: “Đi theo ta.”
Lạc Dịch ngẩn người, hắn nhìn thấy Vong phu nhân cứ như vậy xoay người đi ra phía ngoài, như là chắc chắc hắn nhất định sẽ đuổi kịp.
Lạc Dịch quả thật đuổi kịp. Đối với Vong phu nhân, cho dù Lạc Dịch đã xem tư liệu của nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thật sự hiểu được một nữ tử như vậy — rõ ràng chưa lập gia đình, lại giả thành một bộ thủ tiết, nàng suốt ngày mang một cái khăn che mặt màu đen, đó là bởi vì khuôn mặt bên dưới đã bị phá hủy. Vong phu nhân luôn không có biểu cảm gì với người khác, bởi vì nàng đem tất cả tình cảm kịch liệt nhất hoàn toàn cho……Phong Tỏa Vân.
Nhiệm vụ lần này là khó khăn, công lược cho rằng là c cấp. Nhìn công lược chỉ ra vật phẩm công lược, Lạc Dịch khóe miệng run rẩy: Đây tính là c cấp? Này so với cái s cấp lúc trước từ Hạ gian thương lấy được tiền đồng còn muốn khó hơn đi!
“So sánh với tư liệu, độ khó nhiệm vụ là căn cứ vào tình huống khi player tiếp nhận nhiệm vụ tiến hành tổng hợp đánh giá phân tích sau đặt ra, cấp độ nhiệm vụ công lược lần này 13 năm trước thuộc về cấp c, không có sai.”
Lạc Dịch yên lặng che mặt, được rồi hắn thừa nhận vào 13 năm trước nhiệm vụ này quả thật rất đơn giản, nhưng đây là thời điểm hắn trực tiếp bị chặt đầu sau sống lại trở về a uy! Cho nên nhiệm vụ cấp c cứ như vậy yên lặng sinh trưởng thành nhiệm vụ cấp siêu s sao a a a……
“Ngoài ra hữu tình nêu lên một câu, bất kể cấp bậc nào cũng đều trải qua đơn giản hoá.” Công lược thanh âm cứng nhắc thành một câu thẳng tắp: “Ta tỏ vẻ đây là phúc lợi.”
Mỗ phiến tử yên lặng hồi tưởng một hồi. Nói đến s cấp, so với con mắt Bạch Hủ Dực và luân hồi châu của Quý Bội Tuyệt, tiền đồng của Hạ Kình Thảo quả thật là nhược bạo……
Nhiệm vụ cấp c thành công cũng chỉ có thể đạt được 1% tiến độ, nếu thất bại sẽ bị trừ 5% tiến độ. Muỗi có nhỏ thì cũng là thịt, cho nên vì công lược lần này, Lạc Dịch quyết đoán đi theo Vong phu nhân.
Vong phu nhân mang Lạc Dịch đi một đoạn đường khá dài, trong lúc đó hai người đều trầm mặc không nói một lời, cuối cùng bọn họ đi tới “Tử lâu” – trong Luân Hồi Giáo, màu tím đại biểu cho Tu La đạo.
Lạc Dịch cảm thấy có chút kinh ngạc, lúc này trong tử lâu có một nữ tử xinh đẹp đi ra, như trái cây thành thục mê người, đụng một cái sẽ chảy ra mật nước ngọt lành. Nàng thoáng nhìn Vong phu nhân hắc sắc và bạch bào Lạc Dịch cái tổ hợp quỷ dị này, không chút nào che giấu ngoài ý muốn.
Lạc Dịch tìm tòi một hồi trong ký ức, nhận ra nữ tử xinh đẹp bộ dáng thùy mị thướt tha kia chính là một trong những chủ nhân của Tu La đạo, phụ trách điều giáo và huấn luyện mỹ nhân, Địch.
“Hôm nay gió gì thổi, mà lại đem Vong phu nhân mời tới.” Địch cười duyên, môi đỏ mọng gợi lên một độ cong mị nhân.
Vong phu nhân chỉ là lạnh lùng gật đầu, sau đó liền kéo Lạc Dịch đi. Bị vứt ra sau Địch vừa muốn nói gì, khi nàng nhìn hướng Vong phu nhân đi sắc mặt liền biến đổi, hướng kia chỉ có một đại viện, đại viện dùng để quyển dưỡng……này. Địch như là nhìn đến thứ gì sợ hãi và phản cảm, xoay người bước nhanh về một phương hướng khác rời đi, làm bộ như cái gì cũng không thấy qua.
Vong phu nhân đưa Lạc Dịch đến cửa một đại viện, vào một khắc lúc đẩy cửa ra liền liếc nhìn Lạc Dịch một cái, mâu quang hàm súc kia khiến Lạc Dịch trong lòng dâng lên một tia không ổn, đại môn bị đẩy ra phảng phất như là một cái khóa cấm kỵ.
Cửa bị đẩy ra, phát ra thanh âm cạch két, kéo dài. Có lẽ là bởi vì động tĩnh từ phía cửa, trong phòng đại viện lục tục đi ra không ít người.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Lạc Dịch liền cảm thấy hít thở không thông.
Trong đại viện nam nữ già trẻ đều có, bọn họ đều mặc một thân áo xám, bất kể thân thể hình thái bọn họ khác nhau như thế nào, gương mặt này – gương mặt này —
Đây là một cơn ác mộng.
Vong phu nhân ở một bên băng lãnh giới thiệu: “Thấy được không? Cái ‘Ngụy vật’ ngồi kia, bộ phận giống ‘Hắn’ nhất của nàng là cái miệng……”
“‘Ngụy vật’ bên cửa sổ kia ban đầu là con trai độc nhất của một phú thương, bởi vì ánh mắt rất giống ‘Hắn’, vì thế ta liền bắt lại đây……”
“‘Ngụy vật’ dưới tàng cây kia không phải ta bắt được, là giáo chủ tự mình dẫn lên, từng là một thành viên trong thất tinh kiếm môn. Ngươi phát hiện đi, khí chất ấy giống ‘Hắn’ nhất……”
“‘Ngụy vật’ kia vốn có bộ dáng giống “hắn” nhất, nhưng là giáo chủ ngoạn hỏng rồi. Ngươi hẳn là còn nhớ rõ, cái lần ở trong rừng bỉ ngạn……”
Lạc Dịch căn bản nói không ra lời, hắn phảng phất nghe được thanh âm máu mình đông lại, những lời này tựa như một cây búa đập trái tim, khiến Lạc Dịch đau đến co rút. Đối diện với vô số gương mặt kia đầu óc Lạc Dịch như nứt ra ngoại trừ hoảng hốt vẫn là hoảng hốt, Lạc Dịch muốn nhắm mắt lại, nhưng hắn lại cảm thấy nếu nhắm mắt lại, thì ngay cả tồn tại của bản thân cũng không cảm nhận được.
Vong phu nhân giới thiệu tất cả mọi người trong đại viện một lần, cuối cùng thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc Dịch.
“Đây đều là ‘Ngụy vật’ ta và giáo chủ từng chút thu thập, ngươi cảm thấy thế nào?” Vong phu nhân băng lãnh phun ra cái tên kia: “Lạc Dịch.”
Lạc Dịch không nói gì. Vào một khắc Vong phu nhân tìm tới cửa, hắn liền ẩn ẩn ý thức được “Thân phận” hắn đã sáng tỏ, bởi vì có người căn bản không thể cự tuyệt yêu cầu của hắc y nữ tử đối diện.
Dự kiến được trầm mặc của Lạc Dịch, Vong phu nhân như trước dùng giọng điệu băng lãnh tiếp tục nói: “Ta thất trách — thế nhưng không đem ‘Ngụy vật’ tốt nhất hiến cho giáo chủ — không, ngươi không phải ‘Ngụy vật’, mà là ‘Bán chính phẩm’.”
Bất an như dây thường xuân từng chút gắt gao trói buộc Lạc Dịch, hắn nhìn đám “Ngụy vật” kia, phản cảm và bi ai trào ra từ trong khung từng chút một đưa hắn bao phủ.
“Bất quá bây giờ vẫn còn kịp.” Thanh âm Vong phu nhân bỗng dưng cất cao: “Giáo chủ, đây là hài tử của ‘Hắn’, ngài có thích không?”
Lạc Dịch mạnh xoay người, khi nhìn đến một thân ảnh hồng sắc phía sau kia, sợ hãi đến mức trái tim sắp theo yết hầu nhảy ra.
Sau khi Vong phu nhân kêu to, toàn bộ không khí một mảnh trầm mặc, không có bất cứ tiếng vang gì. Lạc Dịch chỉ nghe thấy từng tiếng từng tiếng tim đập kịch liệt, tầm mắt lung lay, huyết hồng thân ảnh lại dị thường rõ ràng in lên trên võng mạc của hắn, không khí như co rút nhanh lại nở ra, bị bám một mảnh sát ý.
Lạc chi — đó là ai phát ra thanh âm hàm răng run run?
Rầm — đó là ai đang gian nan nuốt nước miếng?
Trong tầm mắt tán loạn của Lạc Dịch là một mảnh huyết sắc, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt chuyển qua trên mặt Phong Tỏa Vân…… Lạc Dịch phát hiện, Phong Tỏa Vân đang dùng một loại biểu tình phẫn nộ đến cực điểm, như sắp sụp đổ nhìn hắn. Màu đỏ như máu chậm rãi thẩm thấu hai đôi mắt Phong Tỏa Vân, nhưng lại khiến gương mặt gần như vặn vẹo kia nhiễm lên vài phần yêu diễm.
Trước huyết sát kinh khủng tuyệt vọng của Phong Tỏa Vân, Lạc Dịch chỉ cảm thấy như mình là một đám tro tàn đã cháy hết, đối phương chỉ cần thổi một cái hắn sẽ tan thành mây khói, chết không toàn thây. Hắn phát không ra bất cứ thanh âm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm Phong Tỏa Vân, thân thể cứng ngắc mà sợ hãi.
“Ngươi là – hài tử — Lạc Dịch –?”
Mỗi một chữ đều kéo dài, kéo dài đến mức thở hổn hển, Phong Tỏa Vân tựa như dã thú bị thương bị buộc đến tuyệt cảnh, trầm trọng phun ra sát ý xé nát tất cả.
“Hắn — thế nhưng — có — hài tử — cùng người khác — có — hài tử –?” Lời nói cuối cùng như cắn răng mà nói ra, Phong Tỏa Vân như chết rít gào: “Hắn vì cái gì đụng đến người khác —!!!”
“Ta không cho –”
Quá nhanh! Hồng sắc thân ảnh còn lưu trên võng mạc, giây tiếp theo Lạc Dịch đã bị hung hăng té trên mặt đất, mặt nạ văng ra một bên, người nọ ngồi trên người, một tay dùng sức bóp cổ hắn.
“Ta không cho, ta không cho, ta không cho –”
Lạc Dịch đầu kêu vù vù, người bên trên rất dùng sức, ngực truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, dưới lực đè mạnh của Phong Tỏa Vân, Lạc Dịch cuối cùng không nhịn được phun ra một ngụm máu. Tầm mắt vì đau đớn và thiếu dưỡng mà mơ hồ, cho nên Lạc Dịch cũng không nhìn thấy hồng sắc yêu nghiệt kia nhìn chằm chằm vào ngụm máu hắn phun ra, trong hồng mâu yêu dị là một mảnh si mê.
“Đây là máu…… A a…… Là máu của hắn……”
Ma si ngốc cười, trên mặt tràn ngập trầm luân và mê dại.
“Cho ta, tất cả đều cho ta, đây là của ta –”
Y cúi người xuống, bắt đầu từ xương quai xanh, theo cổ Lạc Dịch từng chút từng chút một liếm lên, đem màu đỏ tươi chói mắt kia hoàn toàn ăn vào bụng, một chút cũng không để rớt xuống, giống một yêu tinh khát máu. Phong Tỏa Vân cuối cùng liếm lên đôi môi Lạc Dịch bị máu nhiễm đỏ, y bóp cằm Lạc Dịch, khiến cho Lạc Dịch hé miệng, sau đó vươn đầu lưỡi không chút do dự liếm vào, đem tất cả màu bên trong liếm hết.
Càng ngày càng nhiều tinh ngọt nảy lên cổ họng, Phong Tỏa Vân quả thực giống một yêu tinh khát máu mà hung hăng ấn ngực Lạc Dịch, khiến cho máu chảy ra càng nhiều. Lạc Dịch khó chịu đến mức ngay cả thở cũng không nổi, phảng phất như trái tim bị hung hăng bóp chặt, bị hung ác đè ép nhào nghiến, cho đến khi hóa thành một bãi máu bị người bên trên hút đến hết.
— Tiếp tục như vậy hắn sẽ chết……!
Lạc Dịch gian nan nâng lên tay phải, muốn cầm lấy cổ tay trái. Phong Tỏa Vân chỉ chuyên chú liếm thỉ thuốc phiện kia đối với hắn mà nói là chí cao vô thượng, máu tươi trong miệng Lạc Dịch đã không còn dư mấy, y bất mãn cắn xé phiến mềm mại kia, sau đó vừa lòng lại ngửi được hương vị tinh ngọt.
Tay phải Lạc Dịch đã chạm đến tay trái, hắn như là theo bản năng nhìn thoáng qua Phong Tỏa Vân, sau đó rốt cuộc không thể nhúc nhích. Bởi vì cách quá gần, cho nên hắn phi thường rõ ràng nhìn thấy sâu bên trong đôi hồng mâu kia là tro tàn và trống rỗng, đó là dùng hết tất cả tuyệt vọng điên cuồng. Cái loại ánh mắt này tựa như đao đâm vào trái tim Lạc Dịch bắt đầu càn quấy, đau đến mức hắn cảm giác hắn không còn khí lực chuyển động tay phải.
Phong Tỏa Vân đã bắt đầu chưa thỏa mãn máu trong miệng Lạc Dịch, y buông Lạc Dịch ra, một bàn tay gần như ôn nhu che phủ cổ Lạc Dịch, đầu ngón tay bướng bỉnh xẹt qua động mạch chủ.
“Lạc Dịch” Ma phát ra than thở thỏa mãn: “Ngươi chỉ có thể là của ta.”
Lạc Dịch chỉ cảm thấy yết hầu đau xót, cái gì cũng không nhìn thấy.