Được rồi, Lạc Dịch nhìn sinh vật bộ dạng hung dữ trước mặt hắn, 囧 囧, trời đất, đây, đây là bỏ trốn trong truyền thuyết a.
Ánh mặt trời rất nắng, cỏ xanh rất thơm, hắc mã đối diện rất tiêu hồn. Nơi này là bình nguyên trên khu vực ngoại thành, Hạ Kình Thảo nhân lúc mỗ phiến tử đang trong tình trạng không hề biết gì (Đang ngủ mê man) đem hắn đóng gói đến nơi này, trên bình nguyên rộng lớn là ba người ba ngựa đang trừng mắt nhìn nhau.
“Hạ Kình Thảo, đây là người ngươi nói là thú vị?”
Nam tử áo vàng phong ôn nhã như ngọc trước mặt vô cùng hứng thú đánh giá Lạc Dịch, Hạ Kình Thảo ở một bên khẽ phẩy quạt cười sáng lạn, như mang theo một chút ý tứ đắc ý khoe khoang trân bảo.
“Ngụy Thanh, không được đánh chủ ý lên người hắn, hắn là của ta.”
Hoàng y nam tử cười cười, chỉ là ánh mắt lúc liếc qua Hạ Kình Thảo mang theo một tia kinh ngạc cùng với tìm tòi nghiên cứu. Mắt thấy Hạ Kình Thảo không hề có ý định giới thiệu, hoàng y nam tử ôn hòa nói với Lạc Dịch: “Ta là Ngụy Thanh, lần đầu gặp mặt, tiền đồng.”
“Nhĩ hảo.” Tười cười Lạc Dịch rất sáng lạn mang theo một chút bối rối: “Nói thật tên ta không phải là thế kia, ca… Khụ, ta là Lạc Dịch, giới tính nam, yêu thích con gái.”
Ngụy Thanh nghe vậy cười rất là vui vẻ, lông mày dài nhỏ, mang theo cảm giác ấm áp. Hạ Kình Thảo dắt ngựa qua, đưa dây cương vào trong tay Lạc Dịch.
“Biết cưỡi ngựa không?”
“Nếu đi chậm thì không có vấn đề, nhưng là nếu ngựa hung hãn, ngươi sẽ thấy ta trở thành một cảnh tượng ‘tuyệt vời’ trên không trung…”
Ngụy Thanh bên cạnh quay mặt đi, nhưng thân thể run run tiết lộ mình đang cười. Hạ Kình Thảo thì không chút che giấu nụ cười, y khẽ vuốt tóc Lạc Dịch, để nó phiêu đãng trong gió: “Không sao cả, ta sẽ không để ngươi thành như vậy.”
Ta sát! Này xem như là hứa hẹn và trấn an sao?! Lạc Dịch ngồi trên lưng ngựa phỉ báng. Hắn nhìn hai người phía trước đang tiêu sái chạy trước, Hạ Kình Thảo như trước chọn một con bạch mã, Lạc Dịch không hiểu biết về ngựa, nhưng có thể nhận ra đó là một con ngựa cực tốt. Hạ Kình Thảo tùy tiện cười, trường bào phất phơ trong gió, dưới phong thái ấy, ngựa quý cũng chỉ có thể làm nền, phụ trợ cho phong đại tuyệt nhã của bạch y công tử. Trên mặt Ngụy Thanh vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng cho dù có hào quang của bạch y công tử bên cạnh cũng không thể bị người khác bỏ qua, đó là một khí chất nội liễm.
Chỉ có người như vậy, mới có thể xứng đáng làm bằng hữu của Hạ Kình Thảo đi. Lạc Dịch thu hồi ánh mắt, như trước cười sáng lạn. Ai nha nha, có lẽ lúc đầu là hắn chọn sai đường rồi đúng không?
Ban đầu là đi thong thả, sau đó đến chạy chậm, ngựa bị trói buộc, khát vọng lao vụt đi. Lạc Dịch bị xốc nẩy lập tức buông lỏng tay phải ra, tay trái dùng sức nắm chặt dây cương, hô to: “Các ngươi chạy trước đi, ta đi từ từ.”
Hạ Kình Thảo quay đầu lại, nắm chặt dây cương làm bạch mã đi chậm lại, cho đến khi sóng vai cùng Lạc Dịch, vừa định nói gì, liền bị một roi của Lạc Dịch cắt đứt, bạch mã chấn kinh chạy như điên về phía trước. Lạc Dịch vô tội động tay với Ngụy Thanh đang kinh ngạc đứng đó, bộ dạng hành vi tương tự lúc này, con ngựa thứ hai cũng như thế chạy đi.
Lạc Dịch khống chế cho ngựa dần dần chậm lại, ngựa có chút bất mãn mà phốc một cái, áo xám thanh niên vẫn chỉ ngồi trên lưng ngựa, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, tay trái nắm chặt cánh tay phải đang run rẩy.
“Ai nha nha, đã quên, ca không còn trẻ nữa…”
…
Hạ Kình Thảo cưỡi ngựa rất giỏi, chỉ trong chốc lát đã khống chế được thân thể, chỉ là bạch mã chạy nhanh để lại mọi thứ phía sau — Ngoại trừ Ngụy Thanh đang chạy tới.
“Kình Thảo, đã lâu không cưỡi ngựa, đến một lần không?”
Vì gió thổi vào mặt nên thanh âm Ngụy Thanh có vẻ mơ hồ, nhưng vẫn truyền đến rõ ràng vào tai Hạ Kình Thảo. Không đợi Hạ Kình Thảo trả lời, Ngụy Thanh đã vọt lên trước, Hạ Kình Thảo híp mắt lại, cũng bắt đầu đuổi theo.
“—Hắc!” Tranh tài xong, Ngụy Thanh không còn giữ vẻ mặt ôn hòa ban đầu, mà cười vô cùng vui vẻ. Y thở phì phò, cùng Hạ Kình Thảo chậm rãi thúc ngựa trở về.
“Còn không thắng được ngươi a.” Ngụy Thanh mỉm cười thở dài: “Rõ ràng ngươi bình thường vẫn luôn ngồi trong xe ngựa ăn chơi với mỹ nhân, vì sao kỹ năng cưỡi ngựa không giảm đi chút nào.”
Hạ Kình Thảo chỉ mỉm cười không nói gì.
“…Kình Thảo, ngươi rất để tâm đến hắn sao.” Thanh âm Ngụy Thanh trong gió chập chờn, lại vô cùng rõ ràng: “Vừa rồi, ngươi cũng không chuyên tâm.”
Hạ Kình Thảo vẫn trầm mặc cười, nụ cười không chút nào thay đổi.
“…Cũng tốt.” Ngụy Thanh nhìn cây cỏ bị gió thổi đầy không trung: “Kình Thảo, có đôi khi ta nghĩ ngươi không hề sống. Ngươi đi vui đùa mọi thứ, lại như là đang tìm kiếm lý do để tồn tại. Ngoại trừ bóng dáng hư ảo trước kia, hiện tại có một người thế này cũng không sai.”
“…Ngụy Thanh, ngươi từng nghe qua có người nguyện ý vì ngươi mà chết không?” Thanh âm Hạ Kình Thảo trong gió có vẻ hư ảo: “A…Đối với ngươi mà nói, hẳn là nhiều đến mức đếm không hết.”
“Cái tên kia.” Hạ Kình Thảo không nhìn biểu tình của Ngụy Thanh, chỉ nhìn về xa xăm: “Kỳ thật ta vẫn không hiểu rõ hắn. Giống như lừa gạt, rồi lại làm người ta cảm thấy chân thật, giống như cố ý, rồi lại làm người ta cảm thấy thật lòng. Hắn nói có thể vì Hạ Kình Thảo mà chết, lúc đó lại cười như không có gì.” Hạ Kình Thảo rũ mắt xuống: “Ta cũng không vì câu nói có thể chết vì ta mà cảm động, chẳng qua là cảm thấy…” Lời nói của người nọ cùng biểu tình ấy quá mức chướng mắt, làm y muốn phát tiết, mang theo vội vàng không rõ cũng với sợ hãi.
Nói xong, không khí giữa hai người vẫn là yên lặng, cho đến khi thấy màu màn đêm dần dần đổ xuống, loại yên lặng này mới bị phá vỡ. Hạ Kình Thảo tăng nhanh tốc độ, Ngụy Thanh đuổi theo sau, câu nói được gió thổi tán vào tai Hạ Kình Thảo.
—-Hạ Kình Thảo, làm cho hắn trở thành người của ngươi, ngươi sẽ hiểu.
…
Hạ Kình Thảo và Ngụy Thanh đi tới gần, phát hiện mỗ phiến tử và con ngựa đang trừng mắt nhìn nhau—- nói đúng hơn, là Lạc Dịch nhìn chằm chằm, còn ngựa vẫn một vẻ mặt không đổi.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Nghe vậy, Lạc Dịch ngẩng đầu lên nhìn Hạ Kình Thảo và Nguy Thanh, sau đó lại nhìn chằm chằm con ngựa, con ngựa khẽ động chân, bộ dạng như chuẩn bị một cước đạp bay mỗ phiến tử. Một lúc sau, Lạc Dịch thất vọng lắc đầu.
“Không có, hoàn toàn không có loại ý vị này nha, đều là ngựa, sao lại khác nhau như thế…” Cảm thán xong, Lạc Dịch nhìn về phía hai người phất tay: “A, đã về rồi.”
“Ngươi nhìn nó làm gì?”
“Tìm bóng dáng nha…” Lạc Dịch liếc nhìn con ngựa, có chút thương tâm: “Quả nhiên chỉ có nó mới có ý vị kia sao…”
“Bóng dáng của ai?” Nguy thanh cất roi ngựa xong, cũng chạy lại.
“Đương nhiên là cái bóng của Thiên triều thần thú vĩ đại của ta!” Lạc Dịch vừa nhắc tới liền kích động: “Thảo Nê Mã(), tên khoa học là Alpaca, vốn nằm trong mười thần thú của Thiên triều ngoại trừ cua đồng ra không ai có thể địch lại, biểu tượng là ngón tay giữa, yêu thích nằm tào, đồ ăn là cỏ. Dáng vóc không gì sánh được a, đôi mắt u buồn làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ…Để ca tụng cho thần thú Thảo Nê Mã, có người đặc biệt sáng tác ca khúc ‘Thảo Nê Mã chi ca’…” Lạc Dịch nhìn ánh mắt trước mặt đều mê mang càng tỏ ra thương tâm: “Quả nhiên chỉ có tự mình gặp được mới nhận ra sự tinh túy và mị lực của nó…”
()Thảo nê mã: Từ hài âm trên mạng của Fck your mother, cũng là tên của một loại vật hư cấu có hình dạng như con lạc đà nhưng mà lại được xếp vào loại ngựa.
“Khụ…” Ngụy Thanh rất quyết đoán cắt ngang Lạc Dịch đang thao thao bất tuyệt, y có thể cảm nhận được đó chắc chắn không phải những lời hữu ích, nhưng lại không biết chỗ nào không thích hợp: “Trời cũng không còn sớm, đến lúc phải tạm biệt rồi.”
“Sau này còn gặp lại.”
“Gặp lại sau, honey”
Lời tạm biệt vô cùng khác biệt khiến Ngụy Thanh rốt cuộc nhịn không được cười to, y vui vẻ tạm biệt Lạc Dịch và Hạ Kình Thảo, sau đó biến mất trong hoàng hôn.
Màn đêm mùa thu buông xuống nhanh, trong chốc lát trời đã đầy sao. Hạ Kình Thảo không vội vã chạy về, Lạc Dịch cũng chập rãi mà đi.
“Ngươi biết Ngụy Thanh là ai không?” Hạ Kình Thảo đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là biết, ta không phải đã nói rồi sao? Tất cả về ngươi ta đều biết.” Lạc Dịch trả lời cũng rất là mơ hồ, hắn có chút giảo hoạt chớp chớp mắt: “Nếu đã biết thân phận người kia, vậy khẳng định phải làm bộ không biết, ta cũng không muốn bị ép tới không thở nổi, phải thong thả hô to v5 [uy vũ muôn năm].”
Nghe được ‘tất cả về ngươi ta đều biết’, Hạ Kình Thảo trong mắt xuất hiện một tia ấm áp, sau đó, mỗ gian thương cười lớn, tán dương: “Làm tốt lắm.”
“Không khách khí…Nga, lưu tinh a, là công cụ tốt nhất theo đuổi nữ hài tử…Ta sát liệt!”
Hạ Kình Thảo một tay kéo lấy Lạc Dịch: “Cẩn thận một chút.”
“…Hắc, hắc, trời tối quá…”
Hai người lại đi tiếp, lần này Hạ Kình Thảo không buông tay Lạc Dịch ra. Không ai vùng ra, Hạ Kình Thảo im lặng, còn Lạc Dịch thì đang thất thần, đầu óc bị câu nói kia rung động.
Vừa nãy Lạc Dịch không phải vì vấp cục đá, mà vì nghe được câu nói của công lược.
“Player, chi nhánh nhiệm vụ cấp SS, nhiệm vụ hoàn thành thu được 50% tiến độ, thất bại thì mọi tiến độ hiện tại về lại 0, có đồng ý hay không, có hay không, mời lựa chọn.”
…
“Gió thổi quá lớn ta không nghe được…” Lạc Dịch nhìn xa xăm, sau đó quay đầu sang cổ tay trái: “Ta không nghe lầm chứ, là chi nhánh, nhiệm vụ chi nhánh?”
Thanh âm công lược vang lên: “So sánh với tư liệu nền văn minh thứ 8, chi nhánh nghĩa là nhiệm vụ nếu tiếp nhận cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính.”
“Ý ngươi là, ta không cần từ bỏ nhiệm vụ này cũng có thể đi làm nhiệm vụ chi nhánh kia?”
“Chính xác.”
“…Có thể hay không hỏi một chút, nhiệm vụ chi nhánh cũng giống nhiệm vụ chính, cũng là đi lấy cái gì gì đó từ ai ai đó về…?”
“Đúng vậy.”
“Thế nhưng không phải công lược chỉ ở giai đoạn chuẩn bị mới trợ giúp sao?! Ta bây giờ đang công lược, ngươi chẳng lẽ khiến ta đi làm cái chi nhánh nhiệm vụ kia, còn là cấp SS…”
“Player, đồng ý mở ra chi nhánh nhiệm vụ xong, ngươi có thể có một ngày mở ra trợ giúp của công lược, lựa chọn trợ giúp miễn phí hoặc có thù lao, y như trong nhiệm vụ chính, một ngày đêm sau xuyên qua sẽ đưa ngươi đến nơi thực hiện nhiệm vụ, đồng thời đóng lại trợ giúp công lược.” Thanh âm công lược vẫn lạnh băng, máy móc trả lời, khiến Lạc Dịch có chút nghiến răng nghiến lợi: “Player, nhiệm vụ thành công đạt 50% tiến độ, thất bại thì toàn bộ tiến độ hiện tại trở về con số 0, có chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh cấp SS hay không, có hay không, mời lựa chọn.”
“…Có thể lựa chọn nhiệm vụ cấp thấp hơn được không, đối với S cấp, ca tỏ vẻ áp lực rất lớn…”
“Player, nhiệm vụ thành công đạt 50% tiến độ, thất bại thì toàn bộ tiến độ hiện tại trở về con số 0, có chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh cấp SS hay không, có hay không, mời lựa chọn.”
“…”
Dường như nhớ lại lần đầu kia, mỗi lần nghĩ lại đều khiến Lạc Dịch phải rơi lệ, công lược mặc kệ ngươi nói cái gì, chỉ lặp lại câu kia, lại vừa lúc khiến Lạc Dịch không có đường lui, khiến Lạc Dịch lệ rơi đầy mặt.
Là lựa chọn, lựa chọn, vẫn là lựa chọn? Mời lựa chọn.
“Player, nhiệm vụ thành công đạt 50% tiến độ, thất bại thì toàn bộ tiến độ hiện tại trở về con số 0, có chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh cấp SS hay không, có hay không, mời lựa chọn.”
Ta sát liệt! Rốt cuộc tên chết tiệt nào đã sáng tạo ra cái thứ hỗn đản này! Chuyện xảy ra thế này, Lạc Dịch không khỏi phải tự hỏi một phen, 50% quả thực rất dụ dỗ, nhưng là S cấp hơn nữa cái giá phải trả cũng không phải là ít…
“…Nếu như ta thất bại nhiệm vụ chi nhánh, nhưng sau đó thành công nhiệm vụ chính, thì 30% tiến độ đạt được cũng bị bỏ đi sao?” Lạc Dịch không ôm chút kỳ vọng nào hỏi, công lược lần này lại ngoài ý muốn trả lời.
“Sẽ không. Chỉ có tiến độ trước khi kết thúc chi nhánh nhiệm vụ.”
Lạc Dịch cân nhắc một chút, sau hít thật sâu một hơi.
“Player, nhiệm vụ thành công đạt 50% tiến độ, thất bại thì toàn bộ tiến độ hiện tại trở về con số 0, có chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh cấp SS hay không, có hay không, mời lựa chọn.”
“Có!”
…
“Ngươi phải đi?” Không ai chú ý tới, tay Hạ Kình Thảo đặt trên đùi khẽ run.
“Ách.” Lạc Dịch gãi đầu: “Có một số việc.”
Hạ Kình Thảo không nói gì, Lạc Dịch nhìn bạch y công tử đối diện đang thất thần. Lạc Dịch có chút không được tự nhiên, sau đó phát hiện, Hạ Kình Thảo không còn cười, trên mặt không còn nụ cười giả tạo như thường ngày.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào hắn.
“Ta nhớ rõ trước kia ngươi nói.” Hạ Kình Thảo phe phẩy quạt, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Ngươi sẽ không rời khỏi ta.”
“Ân, đúng vậy.” Lạc Dịch thản nhiên nói, cười hì hì: “Vậy nên ta sẽ trở về, chỉ là rời đi một khoảng thời gian mà thôi, đến lúc đó ngài đừng đuổi người đi…”
Hạ Kình Thảo nhìn chằm chằm Lạc Dịch, sau đó đột nhiên nói: “Chuyện gì?”
“A, cũng không có gì, cứ xem như ta về nhà cưới vợ…”
Hạ Kình Thảo chớp mắt, sau đó cười, từ góc độ của Lạc Dịch, vừa lúc nhìn thấy một mảng thâm sâu.
“Ngươi đi cưới vợ a…” Hạ Kình Thảo cười lên rất dễ nhìn, đẹp đến mức có chút không chân thật: “Là cô nương ngươi nói lần trước?”
Lạc Dịch ngốc lăng, được rồi, là cổ nhân thì làm sao hiểu được câu nói kia. Lạc Dịch hơn nửa ngày mới nhớ ra cô nương Hạ Kình Thảo nói là ai. Đó là lúc ở Lâu Trung Lâu, đùa giỡn nói ra, không ngờ Hạ Kình Thảo còn nhớ.
“Ngô…” Lạc Dịch qua loa nói, không khí có chút lúng túng, tâm tình không rõ trôi nổi trong không trung. Một lúc sâu, Hạ Kình Thảo như không có gì xảy ra nói: “Đi đâu? Ta kêu người chở ngươi.”
Lạc Dịch thở phào: “Không có gì, ta có thể tự đi.” Bởi vì ca cũng không biết đi đâu, mỗ phiến tử trong lòng gào thét.
“Khi nào trở về?”
“Ít nhất sáu tuần…” Đây là Lạc Dịch dựa vào tư liệu công lược đưa ra dự đoán.
Tay Hạ Kình Thảo dừng một chút, rồi buông cây quạt, móc ra một lệnh bài từ trong ngực, bên trên có khắc ký hiệu Thảo Thương, có chút quen mắt.
“Trở về thì đến một cứ điểm của Thảo Thương, đưa lệnh bài này ra, bọn họ sẽ dẫn ngươi đến chỗ ta.”
Lạc Dịch kinh hỉ, lệnh bài này chứng tỏ những ngày qua hắn cố gắng không uổng phí, Hạ Kình Thảo ít nhất không ghét hắn, có thể có hy vọng trở thành bằng hữu. Lạc Dịch có chút tiếc nuối liếc nhìn Hạ Kình Thảo, nếu không phải vì nhiệm vụ chi nhánh này, hoàn thành mục tiêu hẳn là không xa.
Lạc Dịch nhìn trời, cười một cái thật đơn thuần: “Thời gian không còn sớm, ta phải đi rồi.”
Hạ Kình Thảo không ngờ Lạc Dịch nói đi là đi, dừng một chút, sau đó rũ mắt xuống, không nói gì.
“Đi không tiễn.”
“Tạm biệt ”
Xoay người rời đi, đằng sau hình như có vang lên âm thanh. Lạc Dịch cho đến khi rời khỏi Hạ gia cũng không biết có phải Hạ Kình Thảo lúc nãy nói gì với mình không. Hắn nhìn trời, sau đó vội vã đi về phía ngoại thành.
Thời gian không còn nhiều, xuyên qua nửa giờ sau sẽ đưa hắn đến chỗ chi nhánh nhiệm vụ, vậy nên bây giờ hắn phải tìm nơi không có ai.
Bên ngoài Hạ Hầu thành là một khu rừng, cho dù là dân của thành cũng có khả năng bị lạc, mà đó chính là nơi Lạc Dịch đi tới. Lá phong màu đỏ như những ngọn lửa, cả rừng một màu chói sáng. Lạc Dịch đã đi vào được hơn nửa khu rừng cũng không tự chủ được bị màu đỏ này hấp dẫn.
Ở địa cầu thế kỉ 21 này, ít có rừng nào được như đây. Lạc Dịch tìm tòi trong trí nhớ, hình như cũng có một khu rừng thế này. Chỉ là khi đó không phải mùa thu, vậy nên cũng chỉ có màu xanh lá, bằng hữu của hắn đã cười mà nói với hắn mùa thu phải trở lại đây lần nữa, sau đó…
Con ngươi Lạc Dịch co rút lại, trong rừng xuất hiện mùi máu tươi, ngay cả lá phong cũng như đang dính máu. Lạc Dịch cũng không nghĩ nhiều, hắn chạy theo hướng mùi máu ít nhất, vội vã rời đi. Xuyên qua sắp xảy ra.
Cho đến khi hắn lướt qua một thân cây, gió bỗng nổi lên, thổi lá phong bay đầy trời, Lạc Dịch theo bản năng che mắt lại, cho đến khi gió ngừng. Thả tay xuống sau, Lạc Dịch như bị sét đánh đứng cứng ngắc một chỗ.
Dười tàng cây đối diện là một người đang ngủ— ít nhất nhìn qua là đang ngủ. Gió thổi tóc rớt ra, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt xếch đang nhắm nghiền, lông mi như cánh quạt khẽ run rẩy. Khóe miệng ngươi kia hơi nhếch, như là đang nằm trong mộng đẹp. Đuôi mắt có một vết gì đó, như là lá phong đỏ tươi đắp lên. Người nọ mặc hồng y, thân thể thả lỏng tựa trên thân cây, như đang ôm cái gì, chỉ thấy một màu trắng xám nổi lên. Mọi thứ đều có vẻ bình yên, nếu không phải vì mùi máu tươi phát ra ngày càng đậm.
Lạc Dịch có chút mê hoặc lại gần, rõ ràng lý trí nói phải rời đi, nhưng là không khống chế được, như thủy thủ bị nhân ngư mê hoặc, trầm mê đi vào.
Không dời đường nhìn đi được, mọi âm thanh xung quanh như biến mất, cả thế giới chỉ còn màu đỏ, dường như nam tử tuyệt sắc kia đang tản ra mê hoặc vô cùng. Đi tới gần, Lạc Dịch thấy được vết màu đỏ kia không phải lá phong, là một cái bớt hình con bướm. Lạc Dịch vươn tay đến, đầu ngón tay chậm rãi tới chỗ con bướm, như là để xác nhận nó không có sinh mệnh.
“…4, 3, 2, 1, không gian tọa độ 34x11x693, thời gian hợp nhất, bắt đầu truyền tống.”
Đầu ngón tay vừa chạm vào biến mất, hóa thành những điểm sáng.
Y mở mắt, thân thể lười biếng. Ánh nắng chiếu xuống, xua tan đi mùi máu tươi. Y như nghĩ đến gì đó cười rộ lên, trên gương mặt là nụ cười tinh thuần. Y cúi thấp đầu, ôm lấy đầu sọ trong ngực, cọ nhẹ.
“…Lạc Dịch, ta vừa mơ thấy ngươi nha, ngươi đứng ở trước mặt ta…”