[ Một ngày của Lạc Dịch
Giờ mẹo: Rời giường. Thay quần áo: Phong Tỏa Vân.
Giờ Thìn: Bữa sáng. Bồi ăn: Phong Tỏa Vân.
Giờ Tỵ: Thi châm. Đối tượng: Phong Tỏa Vân.
Buổi trưa: Cơm trưa. Bồi ăn: Phong Tỏa Vân.
Giờ Mùi: Ngủ trưa. Quản lý: Phong Tỏa Vân.
Giờ Thân: Đi dạo. Làm bạn: Phong Tỏa Vân.
Giờ Dậu: Thi châm. Đối tượng: Phong Tỏa Vân.
Giờ Tuất: Bữa tối. Bồi ăn: Phong Tỏa Vân.
Giờ hợi: Đi ngủ. Tắt đèn: Phong Tỏa Vân.
Giờ tý: Ngủ. Gác đêm: Phong Tỏa Vân.
Giờ sửu: Ngủ. Gác đêm: Phong Tỏa Vân.
Giờ dần: Ngủ. Gác đêm: Phong Tỏa Vân.
……]
Lạc Dịch: “……”
Công lược không nhìn biểu tình ngay cả đản cũng muốn rớt của mỗ phiến tử, tiếp tục không chút cảm tình đọc tiếp: “Phía trên, là một ngày của player và Phong Tỏa Vân. Theo đo lường, mấy ngày này giữa player và phong Tỏa Vân khoảng cách dài nhất là 5.3324 thước.”
Lạc Dịch che mặt: “Không cần dùng con số chính xác như vậy nhắc nhở ta sự thật tàn bạo như thế nào……”
“player, Phong Tỏa Vân thực để ý ngươi nga, mễ sách.” Xuyên việt tinh tế lặp lại: “Thực để ý thực để ý, mễ sách. Cho nên đối tốt với y một chút, player.”
“…… Ta biết.” Lạc Dịch thần sắc phức tạp nhìn ảnh ngược của thân ảnh đơn bạc ngoài cửa — Phong Tỏa Vân cứ cố chấp như vậy trói buộc chính mình bên người Lạc Dịch, giống như 13 năm trước, chưa bao giờ thay đổi.
Chia lìa từ lúc đó đến bây giờ đã bao lâu? Đối với Phong Tỏa Vân mà nói, đã lâu lắm lâu lắm, đủ để một thiếu niên trở thành một thanh niên Nhưng là đối với Lạc Dịch mà nói, hắn với Phong Tỏa Vân chỉ là mấy tháng không gặp, ngay cả nửa năm cũng không tới. Chênh lệch như thế, nên dùng cái gì để bù vào? Lạc Dịch hiện tại là sợ hãi, đối mặt với Phong Tỏa Vân có thể nói là xa lạ, hắn không biết mình nên dùng thái độ gì. Lúc trước còn có thể ngụy trang thành người xa lạ không nghĩ nhiều, nhưng sau khi bại lộ, hắn căn bản không biết phải ở chung thế nào với Phong Tỏa Vân — Phong Tỏa Vân đã không còn là “Hùng hài tử”, mà hắn cũng không phải “Tiểu tư” khúm núm trong quá khứ kia.
Từ ngày đó đến bây giờ, lúc bọn họ ở chung hầu hết là im lặng, nói chuyện cũng như là làm theo thông lệ, mang theo xấu hổ không rõ. Phong Tỏa Vân chưa bao giờ chất vấn Lạc Dịch chuyện quá khứ, so với Lạc Dịch đứng ngồi không yên, y hoàn toàn không thèm để ý bầu không khí xấu hổ và xa cách như có như không kia, như là chỉ cần có thể nhìn thấy Lạc Dịch, y liền thỏa mãn.
Ít nhất hiện tại Phong Tỏa Vân phối hợp rất tốt với việc trị liệu. Lạc Dịch trong đau khổ mà vui mừng nghĩ, nhìn sắc mặt Phong Tỏa Vân càng ngày càng tốt, mỗ phiến tử nhất thời cảm thấy tiền đồ một mảnh sáng lạn – vậy cái cảm giác vi diệu này là sao……
Lạc Dịch theo bản năng xem nhẹ bất an trong lòng, loại bất an này từ cái khoảng khắc hắn gặp lại Phong Tỏa Vân liền xuất hiện, thường thường đâm vào trái tim một cái. Lạc Dịch chung quy vẫn cảm thấy hồng y thanh niên xinh đẹp kia như ngọn lửa sắp lụi tàn, phản chiếu ánh sáng mỹ lệ cuối cùng của nó. Loại liên tưởng này khiến Lạc Dịch rất khó chịu, nhưng hắn hoàn toàn không tìm thấy ngọn nguồn, chỉ có thể như người nhận hình phạt mà chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Lạc Dịch đứng lên nhanh chóng đi tới cửa phòng, đẩy ra, liếc mắt một cái liền trông thấy tuyệt sắc thanh niên đang đứng lặng yên bên cửa. Phong Tỏa Vân đứng ở đối diện, mi mắt thật và cong nâng lên, lộ ra một đôi mắt thâm sâu cuồn cuộn, như yêu ma hút đi linh hồn con người, rơi vào liền không thể thoát thân. Cho dù biết đối phương cũng không có cố ý dụ dỗ, nhưng mị ý và mị hoặc ngẫu nhiên tạo thành này như trước khiến Lạc Dịch trong nháy mắt thất thần.
Lạc Dịch khụ một tiếng nhanh chóng dời đi tầm mắt, ngập ngừng nói một câu: “Ta đi lấy dược.”
Mẹ ơi này không khoa học! Trên đời như thế nào có yêu nghiệt đến loại cảnh giới này! đây là phạm tội!
Mỗ phiến tử gần như chạy trối chết ra phía ngoài, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân đi theo, rất nhẹ, tựa hồ không chú ý sẽ bỏ qua.
Đôi mắt kia……ban đầu là cực kỳ tinh khiết và đơn thuần, cho dù mang theo mỵ hoặc trời sinh, lại như trước thuần túy đến mức không chứa một chút tạp chất, hoàn toàn không phải “Yêu dị” như hiện tại. Lạc Dịch nghĩ như vậy, không khỏi có chút khó chịu, bởi vì hắn phát hiện đầu sỏ tạo nên tất cả chính là hắn.
— ngươi thật là đi trả nợ sao, là thiếu nợ mới đúng?
Có thanh âm chi tiết nói.
Lạc Dịch mím môi, đứng trước tiệm thuốc, lại thật lâu không đẩy cửa, suy nghĩ không biết bay tới nơi nào.
Sau đó bi kịch đã xảy ra.
Người bên trong hiệu thuốc có lẽ không chú ý có người yên lặng đứng bên ngoài, “Ba” một tiếng đẩy cửa ra, Lạc Dịch “Ba” một tiếng ôm mặt ngồi xổm xuống. Mỗ phiến tử cảm thấy thực thương tâm a thực thương tâm, hắn khó có được một ngày suy nghĩ về nhân sinh của chính mình thì ngay lúc tỉnh lại lão thiên đã không chút lưu tình ban cho hắn “Một cái tát”, vì thế hắn quả nhiên không thích hợp đi vào con đường văn nghệ a sao……
Người bước ra sợ ngây người. Lạc Dịch chỉ cảm thấy trong đầu vù vù, bên tai một tiếng vang lớn, mùi máu tươi xung quang nồng đậm lên, dường như cảm giác được có người đang gọi hắn, tựa hồ thất kinh muốn nâng hắn dậy.
“Ta, không có việc gì……”
Lạc Dịch vừa ngẩng đầu, xoang mũi liền chảy ra một cỗ nhiệt lưu — ni mã mùi máu tươi nồng đậm như vậy, lại không phải trên người Phong Tỏa Vân mà là máu tươi của hắn a!
Biểu tình của hồng y thanh niên trong nháy mắt liền thay đổi, đồng tử co rút nhanh, nhìn chằm chằm máu tươi trên mũi Lạc Dịch, con bướm nơi khóe mắt hồng điệp vặn thành một hình dạng dữ tợn. Lạc Dịch trực giác không ổn, liền che cái mũi kêu to: “Phong Tỏa Vân!”
Nhưng vẫn là quá muộn. Chỉ nghe “Đông” một tiếng, một vật tròn tròn lăn đến bên chân Lạc Dịch, máu tươi rơi đầy đất. Hồng y yêu nghiệt cảm thấy mỹ mãn mà lắc lắc thi thể không còn đầy, tùy tay ném đi, sau đó thật cẩn thận tiến đến trước mặt Lạc Dịch, như là lấy lòng, hoặc là đang tranh công.
“Lạc Dịch, Lạc Dịch, còn đau không? Ngươi xem, ta đã loại bỏ người làm ngươi bị thương. Ta giết chết tất cả bọn họ, Lạc Dịch, nếu có ai làm ngươi mất hứng, ta toàn bộ đều giết chết hết.”
Lạc Dịch cứng ngắc tại chỗ, xoang mũi trong ngoài đều là mùi máu, nhưng bên kia dường như nồng đậm hơn một chút. Hắn nhìn chằm chằm cái đầu bên chân, đó là một thiếu niên anh tuấn, trong ánh mắt trừng to lộ vẻ không thể tin và kinh sợ. Lạc Dịch nhìn chằm chằm đôi mắt quen thuộc mà xa lạ kia, như gãy nứt.
— “Ngụy vật” bên cửa sổ ban đầu là con trai độc nhất của một phú thương, bởi vì ánh mắt rất giống “Hắn”, nên bị ta bắt lại đây……
Đây là “Ngụy vật”, bị hư.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Lạc Dịch mờ mịt nhìn qua, một chỗ khác trên hành lang, một áo xám nam tử xa xa nhìn lại đây, khi nhìn thấy Lạc Dịch và Phong Tỏa Vân thì biến sắc. Tầm mắt của nam tử kia dời xuống thi thể của thiếu niên, trên mặt căn bản không có chút biểu tình, chỉ có một mảnh trắng bệch. Áo xám nam tử để lại một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, thân mình hơi khom xuống và ánh mắt khúm núm, điều này đại biểu cái gì, Lạc Dịch lại không rõ lắm.
— “Ngụy vật” dưới tàng cây kia không phải ta thu thập, là giáo chủ tự mình dẫn lên núi, từng là một thành viên của thất tinh kiếm môn. Ngươi phát hiện đúng không, khí chất rất giống “Hắn”……
Kia cũng là “Ngụy vật”.
Trên thực tế, vô luận là thiếu niên, nam tử, bao gồm cả hắn hiện tại, toàn bộ đều là “Ngụy vật” của “Lạc Dịch” trong quá khứ.
Phong Tỏa Vân nhìn thấy áo xám nam tử, tựa hồ hơi nghi hoặc suy tư một phen, ánh mắt của y quét qua áo xám nam tử một trận, như là đột nhiên nhớ lại cái gì mà kích động lên. Phong Tỏa Vân gắt gao kề bên Lạc Dịch, thanh âm sợ hãi mà run rẩy, như là tiểu hài tử sợ bị vứt bỏ, nói năng lộn xộn giải thích, cầu xin cha mẹ tha thứ.
“Lạc…… Dịch, thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi…… Đây, đây đều là ngụy vật, là ngụy vật Vong phu nhân mang đến cho ta ngoạn — tha thứ ta, Lạc Dịch, khi đó ta rất nhớ ngươi …… Rất…… tịch mịch a……”
Hồng y thanh niên bắt đầu nghẹn ngào, trong đôi mắt một mảnh sợ hãi, Lạc Dịch nhìn Phong Tỏa Vân như vậy, trong lòng một mảnh xót xa.
Không đáng a, Phong Tỏa Vân, căn bản không đáng, người sai căn bản không phải là ngươi.
Gặp Lạc Dịch không đáp lại, Phong Tỏa Vân càng sốt ruột, sắc mặt hắn bỗng dưng tái nhợt một mảnh, che miệng cúi đầu ho khan vài tiếng, tiếng ho phát ra như có dã thú đang rít gào, làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Bất an cường liệt đánh úp lên người Lạc Dịch, hắn nhìn Phong Tỏa Vân buông tay xuống, khóe miệng và trong lòng bàn tay một mảnh đỏ tươi.
Sao lại thế này —!?
Lạc Dịch kích động bắt mạch cho Phong Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân như hoàn toàn không chú ý tới dị thường của chính mình, dùng cái tay không bị dính máu thật cẩn thận bắt lấy vạt áo Lạc Dịch, ngữ khí suy yếu mà bướng bỉnh nói: “Lạc Dịch, tha thứ ta, tha thứ ta được không…… Có phải hay không nếu không có bọn họ, Lạc Dịch mới có thể tha thứ cho ta……?”
Nói xong, Phong Tỏa Vân nhẹ nhàng nghiêng đầu, mắt hẹp dài liếc về phía nam tử áo xám xa xa, trong câu nói lộ ra thị huyết và sát ý.
“Ta tha thứ ngươi!” Lạc Dịch sắc mặt tái nhợt kêu to: “Ta tha thứ ngươi, vậy nên ngươi đừng động, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích……”
Ngay vừa rồi, Lạc Dịch mới hoảng sợ phát hiện, thân thể người đối diện như đèn dầu gần tắt.
Không có khả năng không có khả năng không có khả năng a! Rõ ràng, rõ ràng lúc trước còn tốt — Phong Tỏa Vân trước mắt như là mấy ngày mấy đêm không ăn không uống không ngủ…… đợi đã, không ngủ?
“Cho nên ta nói, Phong Tỏa Vân thực để ý ngươi, mễ sách, quá để ý.” Âm điệu quen thuộc mà thong thả vang lên bên tai: “Công lược nói cho ngươi biết nga mễ sách, Phong Tỏa Vân vẫn một mực coi chừng ngươi, vô luận ban ngày. Vẫn là buổi tối, mễ sách.”
Trong đầu Lạc Dịch vang lên thanh âm công lược nghiêm túc đọc thời gian một ngày, mới phát hiện tin tức bao hàm bên trong tàn khốc bao nhiêu.
“Ngươi……” Thanh âm Lạc Dịch bắt đầu phát run, hắn muốn rống to với người đối diện, thanh âm lại như nghẹn lại tại yết hầu không phát ra được: “Ngươi không ngủ sao……!?”
Phong Tỏa Vân chớp mắt, thật cẩn thận tựa đầu bên hõm vai Lạc Dịch, thấy Lạc Dịch không phản đối liền an tâm dựa vào, thả lỏng thân mình.
“Ngủ không được nha, Lạc Dịch…… Chỉ cần nghĩ đến lúc ta không thấy được ngươi ngươi sẽ biến mất, biến mất, ta liền sợ hãi đến mức hoàn toàn không ngủ được……”
Yết hầu Lạc Dịch căng thẳng: “…… Ta sẽ không biến mất.”
“Ta biết, ta tự nói với chính mình …… Nhưng ta cuối cùng không nhịn được suy nghĩ, đây là một giấc mơ, ngủ xong tỉnh lại cũng chẳng còn gì nữa……”
Phong Tỏa Vân như là vì xác định tồn tại của Lạc Dịch mà lấy tay vòng lấy thân thể Lạc Dịch, dùng sức ôm lấy cũng không dám đè nặng lên người Lạc Dịch. Lạc Dịch dùng sức bắt lấy cánh tay Phong Tỏa Vân, thấp giọng quát: “Phong Tỏa Vân, ngươi nhìn ta, nhìn ta, ta ở nơi này!”
“Ta biết, ta biết.” Phong Tỏa Vân một bên ngập ngừng một bên ôm Lạc Dịch run rẩy: “Nhưng là ta…… Sợ hãi a……”
Đáng sợ nhất không phải vô vọng, mà là sau khi cho hy vọng, lại cho tuyệt vọng.
Sắc mặt Lạc Dịch biến ảo mấy lần, cuối cùng thỏa hiệp thở dài một tiếng. Kia cũng chỉ là một hài tử vĩnh viễn không lớn nổi, nhìn thẳng ánh mắt mê mang của đối phương.
“Hiện tại, trở về phòng!” Lạc Dịch phun ra một câu, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Lão tử cùng ngươi ngủ!”