Trên mặt hồ phủ đầy sương mù không biết khi nào tản ra, sương mù nguyên bản màu tím dưới ánh mặt trời, phản xạ thành một dải thất thải lưu quang từ từ tiêu tán ra. Phù Sênh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện ngọc bội trong tay bị hắn nắm đến sứt mẻ.
Lưu Lão Tam đang chèo thuyền thấy vậy liền mở miệng, lộ ra mấy cái răng vàng so le không đồng đều, cười nói: “Tiêu công tử không cần khẩn trương, “Luân Hồi Hoàn” đã ăn vào, những khí độc này không thể làm tổn thương chúng ta.”
Phù Sênh cười cười, khuôn mặt vì khẩn trương mà có chút tái nhợt thoáng cái sáng lên: “Ta chỉ là không dám tin tưởng, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.” Hắn quay đầu lại nhìn về phía trong hồ, tử yên (sương tím) tản đi, hồ mơ hồ lộ ra, nhìn xa xa không thấy rõ bờ, chỉ có hình ảnh cây cao cùng với tiếng chim kêu to. Giữa hồ có một hòn đảo lớn, cũng là đích đến cuối cùng của bọn hắn. “Không ngờ ta có thể đến được Luân Hồi giáo, chỉ sợ tỉnh lại liền không phải là sự thật.”
Lưu Lão Tam nghe vậy cũng cảm thán nói: “Đúng vậy, Lão Lưu nửa đời trước cũng chưa từng nghĩ có thể tiến vào thần giáo, nếu không nhớ có Dung đạo chủ…Lưu Lão Tam đến chết cũng chỉ là Lưu Lão ngu mặc cho người làm thịt.” Y nhổ một ngụm nước bọt, sau đó có chút tự đắc cầm lấy cái chèo làm khuấy động mặt hồ tĩnh mịch.
Phù Sênh lẳng lặng nghe Lưu Lão Tam nói nhảm, trên mặt một mảnh lạnh nhạt. Thuyền nhỏ lay động trên mặt nước không một chút gợn sóng, nhìn kĩ, có thể phát hiện đáy nước thỉnh thoảng có đuôi cá nhỏ màu vàng vẫy qua. Đây cũng là “Ngọc Bích Thủy” theo như đồn đãi, nó cùng với tử vụ ngăn cách hòn đảo này với ngoại giới một cách hoàn mỹ.
Theo thuyền trượt đi, đường nét hòn đảo càng rõ ràng, dần dần hiển hiện ra bên ngoài. Phù Sênh nín thở nhìn kỹ, viền quanh đảo là một rừng hoa đào bất tận. Đang là tháng ba, hoa màu hồng nhạt rụng mê cả trời đất, mơ hồ có thể nhìn thấy còn đường uốn lượn do đá cuội xếp thành, biến mất sau mảng màu hồng. Xa hơn là một mảnh xanh biết đang dần dàn trải, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
Lưu Lão Tam thuần thục đưa thuyền cập bờ, cùng Phù Sênh xuống thuyền. Vì vậy liền rơi vào một mảng hồng nhạt. Phù Sênh nhìn hoa đào khắp bầu trời và mặt đất, thất thần.
“Đi thôi – Tiêu công tử nếu thích thì lần sau trở lại, Tiêu đạo chủ sợ là đang sốt ruột chờ đợi.”
Lưu Lão Tam đi đầu mấy bước,quay lại thấy Phù Sênh đang ngẩn ngơ nhìn hoa đào, liền thúc giục. Phù Sênh phục hồi tinh thần lại, gật đầu đuổi kịp.
“Đây là Cực Lạc Lâm, chủ nhân trước kia ở chỗ này bày ra mê trận, Tiêu công tử phải vạn lần cẩn thận, ngài nếu xảy ra chuyện, cái mạng của Lưu Lão Tam này không đền nổi.”
“Nhị ca sẽ không làm vậy đâu.”
“Sao lại không? Ngài không biết đâu, Tiêu đạo chủ nói chuyện với người khác toàn nhắc về ngài.” Lưu Lão Tam không nhìn về phía đường đá nhỏ, ngược lại đi về hường rừng hoa đào. “Chỉ là khi nghe nói ngài đến thần giáo muốn vào Ngạ Quỷ Đạo mà có chút bất mãn thôi – Tiêu công tử…đừng trách lão lưu lắm miệng, ngài vì sao hết lần này đến lần khác muốn vào Ngạ Quỷ Đạo, mà không vào Súc Sinh đạo, nơi đó tốt xấu gì cũng có Tiêu đạo chủ chăm sóc?”
Phù Sênh nghĩ tới khuôn mặt âm trầm của nhị ca, cười cười. Nhị ca luôn phản đối hắn gia nhập luân hồi giáo, nên hắn đành phải giở chút thủ đoạn.
“Ta biết chút y thuật, tra xét và thu thập tình báo không phải những thứ ta am hiểu.”
“Này…”
Cuộc đối thoại bị gián đoạn, họ đã ra khỏi rừng đào. Vừa ra khỏi rừng là một con sông nhỏ, trên có vài cái cầu bạch ngọc. Lưu Lão Tam dẫn Phù Sênh về phía một cây cầu nhỏ, nhưng dừng lại cách cầu khoảng 1 trượng.
“Đắc tội.” Lưu Lão Tam cõng Phù Sênh lên, điểm lên mặt sông mà nhảy qua, lưu lại từng gợn sóng nhỏ. Sông nhỏ cũng không rộng, nhưng nếu không có tuyệt đỉnh khinh công không cách nào nhảy qua, Phù Sênh lại nhìn thật kỹ, chỗ nước bị Lưu Lão Tam đặt chân lên khuếch tán ra, mơ hồ thấy những bậc đài trong suốt, nếu không biết trước vị trí, mắt có tốt cũng không phát hiện được.
Qua sông, Lưu Lão Tam buông Phù Sênh ra, thở hổn hển. Y thấy Phù Sênh nhìn cây cầu, lau mặt một cái cười nói: “Đây cũng là Cầu Nại Hà”.
Tử Hà Vụ, Ngọc Bích Thủy, Cực Lạc Lâm, Nại Hà Kiều, Tu Du Sơn, Hoàng Tuyền, Thần Mộc, Lục Đạo, này gọi là Luân Hồi.
“Thế nhưng?” Phù Sênh nhìn cây cầu tầm thường, hơi thất thần. “Cầu Nại Hà hạ vô tình thủy, phía dưới đó là ‘Hoàng Tuyền’ đúng không.”
“Đúng vậy. Hoàng Tuyền và Lạc Bích Thủy liên thông. Thế nhưng ở ‘Hoàng Tuyền’ cá đều là ấu thể, loại cá này ở giai đoạn ấu thế mới là kinh khủng nhất.” Lưu Lão Tam nhìn cá nhỏ đuôi vàng trong nước, thần tình rất là kiêng kị. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, vảy cá nguyên bản trong suốt vì phản xạ mà mơ hồ hiện ra màu hoàng kim.
Lưu Lão Tam nhìn sắc trời một chút, kéo Phù Sênh đi vào trong: “Trời không còn sớm, lần khác giải thích cho Tiêu công tử.”
Vượt qua sông nhỏ là một rừng cây, đất cũng bắt đầu trở nên dốc. Đây là “Tu Du Sơn”, trong truyền thuyết là nơi mặt trời và mặt trăng cũng không chiếu tới, tổng đàn của Luân Hồi Giáo.
Hắn rốt cuộc đến nơi này. Phù Sênh nghĩ. Nói như vậy, có đúng hay không đã gần người kia hơn?
Mơ hồ thấy ngói màu đỏ gạch, Lưu Lão Tam bên cạnh cũng từ từ thả lỏng, tiếng bước chân càng phát ra nhẹ nhàng.
Cuối cùng rẽ ngang, lọt vào tầm mắt là từng mảng từng mảng đỏ tươi, đó là biển hoa anh túc() chập chờn. Màu đỏ kinh tâm chói mắt, đẹp đẽ một cách kỳ lạ, dưới ánh mặt trời rọi xuống mang thèo hàn ý tuyệt vọng, khiến Phù Sênh lần đâu tiên nhìn thấy quang cảnh này ngây ngốc tại chỗ.
() Hoa anh túc: Hoa thuốc phiện
Lưu Lão Tam bên cạnh sau khi nhìn vào một điểm, liền kinh ngạc “Di” một tiếng, Phù Sênh theo bản năng nhìn theo ánh mắt Lưu Lão Tam, sau liền không thoát ra được, đầy trời đầy đất chỉ còn lại duy nhất màu đỏ.
Đứng bên trong rừng cây anh túc chập chờn, là một tuyệt sắc thiếu niên y phục màu đỏ.
Một bộ tuyệt thế chi tư như thế nào, tóc đen tuyền, da tựa tuyết, hồng y như lửa, diễm sắc điệp() ở nhẹ nhàng ở khóe mắt. Cái loại xinh đẹp mơ hồ này, thiếu niên hơi cúi đầu, như thần tiên trên cao nhìn xuống chúng sinh nơi hạ giới. Cho dù là diện vô biểu tình, gương mặt thiếu niên cũng là mềm mại, cái bớt hình con bướm nơi khóe mắt như vũ động. Dưới ánh nắng chiếu xuống, khuôn mặt thiếu niên như phủ thêm một tầng chói lóa, làn da nhẵn nhụi phảng phất có thể nhìn thấy lông tơ bên khóe môi thiếu niên, rực rỡ dường như sắp mọc cánh thành tiên.
() Điệp: Bướm
Không người nào có thể tránh được. Phù Sênh muốn nhắm mắt lại, không muốn ngây ngốc làm trò cười, nhưng lại luyến tiếc nhìn ngắm thêm một giây nữa, đành phải đứng ở đó. Hắn cũng từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng không ai bằng được thiếu niên này, tựa như thần tiên không nên xuất hiện ở nhân gian.
Lúc Phù Sênh đang ngẩn ngơ, Lưu Lão Tam đã bừng tỉnh, sắc mặt thay đổi, không dám nhìn thêm nữa, xoay người kéo Phù Sênh đi.
“Nhanh! Đi mau, đừng để tổ tong kia nhìn thấy…”
Phù Sênh bị kéo lại tinh thần, có chút lảo đảo do bị Lưu Lão Tam kéo đi:
“Người kia là…là ai?”
“Đó là Tỏa Vân… thiếu gia.” Lưu Lão Tam tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, nhưng tay cầm không chút nào buông lỏng: ” Là giáo chủ…cái kia…”
Phù Sênh ngốc lăng tại chỗ, hắn mang theo luống cuống và hoảng loạn mà nắm lấy quần áo Lưu Lão Tam, nghẹn họng truy vấn:
“Y…Y là giáo chủ…”
“Đúng vậy, Tiêu công tử đừng làm khó lão Lưu nữa, rời đi nhanh lên, để người kia thấy thì chúng ta không thể đi được đâu.” Lưu Lão Tam gấp đến độ giậm chân nhưng lại không thể làm gì.
Phù Sênh vừa định hỏi tiếp, đã thấy sắc mặt lão Lưu thay đổi, hắn quay đầu, thấy thiều niên kia đang nhìn bọn họ, sau đó không chút do dự nào bước qua.
Mặt Lưu Lão Tam trắng bệch, chỉ có thể buông lỏng tay ra, nhân lúc thiếu niên còn chưa qua đây, vội vàng thấp giọng nói.
“Y trước kia là một tiểu quan nước Đông Ngụy, ở Hội Hoa Đăng vừa lúc cứu được giáo chủ. Sau đó trở thành nam sủng của giáo chủ, cũng trong thời gian đó y đã cứu được giáo chủ một lần nữa, giáo chủ càng thêm yêu thích y. Y….” Lưu Lão Tam dừng một chút, sau nghĩa vô phản cố nói tiếp: “Tính tình y không tốt lắm, ỷ vào giáo chủ sủng ái vô pháp vô thiên, đắc tội với tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ trong Luân Hồi giáo…Ngươi phải tự lo cho mình, không được…”
() Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước
Lưu Lão Tam bỗng im bặt, Phù Sênh giương mắt nhìn lại, thiếu niên kia đã đến rất gần rồi. Càng lại gần, vẻ đẹp kinh tâm động phách của thiếu niên càng trở nên diễm lệ, trên gương mặt ấy không giấu được vẻ kiêu ngạo, thế nhưng dưới vẻ đẹp tuyệt mĩ kia, lại không khiến người ta bất mãn không vui.
Tuyệt sắc thiếu niên khoảng chừng 15 tuổi, thần sắc kiêu ngạo đứng trước mặt bọn họ, trên dưới quan sát Phù Sênh một phen, Phù Sênh theo bản năng nghiêng đầu, hắn không thích ánh mắt ấy, nhưng cho dù như vậy cũng vẫn trầm mê trong dung mạo tuyệt sắc kia, điều này làm cho Phù Sênh cảm thấy có chút phẫn nộ và nan kham.
“Ngươi là …?” Thanh âm thật nhẹ nhàng, nhu hòa, nhưng lại không chút ngọt ngào, mà dường như lộ ra khí thế bức nhân. Thiếu niên chỉ tay vào Lưu Lão Tam, tựa hồ không nhớ nổi tên của Lưu Lão Tam.
Lưu Lão Tam nịnh nọt cười, nhãn thần nhìn trái nhìn phải, lại không dám nhìn thẳng vào thiếu niên: “Tỏa Vân công tử, tiểu nhân là…”
“Ai cần biết ngươi là ai…” Thiếu niên không kiên nhẫn ngắt lời: “Kia, hắn là ai vậy?”
Lưu Lão Tam nghẹn họng, nghe được câu sau khuôn mặt càng trở nên tái nhợt, nụ cười càng cứng ngắc.
” Đây là…” Lưu Lão Tam lắp bắp, sau đó dồn hết khí lực nói: “Vị này là Tiêu Phù Sênh, là đệ đệ của Tiêu Phong Chích đạo chủ.” Ba chữ “Tiêu Phong Chích” được lão đặc biệt nhấn mạnh.
“Được rồi, được rồi, là đệ đệ a mèo a cẩu gì đó mà tiểu Phong tử khoe khoang trên trời dưới đất a.” Thiếu niên tựa hồ không nhịn được cắt ngang, liếc mắt nhìn Phù Sênh: “Cũng bình thường a, đồn đãi đúng lfa không thể tin.”
Phù Sênh không dấu vết nắm chặt tay, Lưu Lão Tam thấy không ổn, liền vội vàng khép nép gật đầu.
“Vâng ạ vâng ạ. Tiêu công tử mới gia nhập thần giáo, tiểu nhân đang dẫn công tử tới gặp đạo chủ, mong thiếu gia…”
“Mới tới?” Tuyệt sắc thiếu niên tên Tỏa Vân liếc mắt nhìn Phù Sênh mấy lần, sau đó nghĩ đến chuyện gì vui vẻ mà cười đến hài lòng: “Như vậy đi, đúng lúc ta đang thiếu một tiểu tư, để hắn làm đi.”
() Tiểu tư: Kẻ chạy việc
Lưu Lão Tam sửng sốt thật lâu mới phản ứng được, sau đó sợ hãi nói: “Này, này không thể…Này không thể…” Dưới cái nhìn chằm chằm của Tỏa Vân thanh âm nhỏ dần, lấy lòng cười: “Nhưng là Tiêu đạo chủ….”
“Tiêu Phong Tử kia thì sao, tên a miêu a câu kia so với ta tốt hơn?”
Lưu Lão Tam gần như muốn ngất, một trong Lục Đạo của Luân Hồi giáo bị nói là a miêu a cẩu, Lưu Lão Tam chỉ cầu sao không đúng lúc này ngất đi cho xong chuyện, đến lúc đó nếu Tiêu đạo chủ có hỏi tội thì cũng có lí do thoái thác. Vào lúc này, Tiêu Phù Sênh vốn yên lặng bỗng lên tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Được Tỏa Vân thiếu gia ưu ái, tại hạ không dám nhận, chỉ là tại hạ dưới sự ủy thác của đạo chủ phải đi Ngạ Quỷ Đạo.”
“Ngươi muốn đi Ngạ Quỷ Đạo?” Tỏa Vân kinh ngạc, ngắt lời Phù Sênh, hứng khởi nói: “Ngươi biết y thuật?”
“Có…biết chút ít.”
“Ta có một tiểu tư tên là Lạc Dịch, y cũng biết chút y thuật.” Tỏa Vân cười, con bướm nơi khóe mắt bắt đầu dịu dàng: “Y cũng hay đi đến Ngạ Quỷ Đạo, có đôi khi tìm không thấy y, vậy nên ta cũng muốn kiếm thêm một tiểu tư. Ngươi đi theo ta, ta có thể để ngươi đến Ngạ Quỷ Đạo.”
“Thì ra là vậy.” Lưu Lão Tam thấy thế nhanh chóng chen vào: “Tiểu nhân lập tức bẩm báo giáo chủ đưa tới cho ngài một đám tiểu tư.”
“Không cần.” Tỏa Vân không thèm nhìn lão Lưu, bá đạo chỉ tay vào Phù Sênh: “Ta muốn hắn.”
Nói xong thiếu niên ngáp một cái, nheo lại đôi mắt xinh đẹp, trên gương mặt là biểu tình lười biếng đầy quyến rũ: “Đưa hắn đi học quy củ, ngày mai đến gặp ta.”
Dứt lời Tỏa Vân cũng không quản Phù Sênh và Lưu Lão Tam cầu xin, miễn cường đi một hướng khác về phía biển hoa cây anh túc, biến mất sau một mạt đỏ tươi.