Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt

Chương 83: Chương 83: Phùng nhị x bái phỏng x phùng tam




Sau khi trở về từ tiệc trà, Lạc Dịch ở lại Nghiêm gia vài ngày. Hắn vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, theo tình huống ngày đó, Hạ Kình Thảo có vẻ đã biết mối quan hệ không thể không nói của hắn cùng với “người kia”…… Này không khoa học a! Người bình thường cho dù có tưởng tượng kỳ quái đến mức nào cũng không thể làm ra kết luận “hắn = người kia” a, Hạ gian thương làm sao lại biết sự thật được!?

Người nọ nói, ta ngày khác sẽ đi Nghiêm gia bái phỏng ngươi, cùng với bạn cũ của ngươi.

Bạn cũ. Trong đầu Lạc Dịch sàng lọc một lần, phát hiện này chỉ có thể là người trong cuộc hoặc phi nhân loại, căn bản không có khả năng thông đồng với Hạ Kình Thảo. Tâm tình mỗ phiến tử hiện tại phi thường phức tạp, vừa muốn biết được người gọi là bạn cũ đến tột cùng là ai, lại sợ bị “hảo cơ hữu” tìm tới cửa.

Cho nên thẳng đến khi một hạ phó của Nghiêm gia tìm đến, báo có người đến bải phỏng hắn, Lạc Dịch theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, sau đó mang theo tâm tính anh dũng hy sinh “rốt cục đến đây” đi về phía phòng khách.

Tiến vào phòng, khi Lạc Dịch liếc mắt một cái nhìn thấy người đang ngồi trên ghế mỉm cười với hắn kia, phản ứng đầu tiên là xoay người rời đi.

Hắn nhất định là còn chưa tỉnh ngủ.

Nhất định là còn chưa tỉnh ngủ.

Định là còn chưa tỉnh ngủ.

Là còn chưa tỉnh ngủ.

Còn chưa tỉnh ngủ.

Chưa tỉnh ngủ.

Tỉnh ngủ.

Tỉnh.

“Nha, Lạc nhi sao lại rời đi?” Nghênh diện là Nghiêm lão gia nghe được tin tức vội vàng đuổi tới, vừa lúc chặt đứt đường lui của Lạc Dịch. Nghiêm lão gia kéo mỗ phiến tử hoàn toàn không muốn đối mặt với hiện thực hung tàn kia, cười ha hả đi về phía vị đang ngồi trên ghế chào hỏi.

“Đã nghe đại danh từ lâu của Tây Yến quốc sư đại nhân. Hôm nay có thể nhìn thấy quốc sư đại nhân thật sự là vô cùng vinh hạnh, nếu chiêu đãi không được chu toàn thỉnh bao dung nhiều hơn a.”

Người trong thời không này khiến Lạc Dịch sợ hãi đang ngồi trên ghế đối diện, như trước trắng tinh từ đầu đến đuôi, tựa như một ngân xà băng lãnh chiếm cứ tại chỗ ngồi. Gương mặt âm nhu tuyết trắng đầy một loại cảm giác âm hàn quỷ mị sung sướng, đôi mắt bị vải trắng che lại thẳng tắp nhìn về phía Lạc Dịch, môi mỏng nhợt nhạt đến mức cơ hồ không có chút máu hơi hơi gợi lên.

Xà nói: “Là ta đường đột.”

Kia khàn khàn thanh âm? Thanh tuyến kì lạ làm mỗi người nghe được đều cảm thấy một lại mao cốt tủng nhiên bị xà quấn quanh, lại có loại ý nhị kỳ quái nói không nên lời, lần đầu tiên nghe được “xà ngữ” Nghiêm lão gia tự nhiên mà ngốc lăng sửng sốt tại chỗ. Gương mặt phảng phất suốt ngày không gặp ánh mặt trời của Bạch Hủ Dực vẫn luôn nhìn về phía Lạc Dịch, không chút nào che giấu sung sướng và thỏa mãn càng ngày càng tăng vọt.

Xà nói với Lạc Dịch, mềm nhẹ nỉ non: “Ta nhớ ngươi, Lạc Dịch.”

Lạc Dịch rùng mình, vẻ mặt trống rỗng. Mỗ phiến tử cơ hồ khóc rống trong lòng — Bạch Hủ Dực không phải bản sao của boss sao!? Ca căn bản không có đi Tây Yến quốc gặp bản sao này có được hay không! Thượng tà! Ngươi muốn đùa chết ca sao!?

Khi hắn chuẩn bị tốt lắm gặp Tần Nhất Khuyết, Hạ Kình Thảo xuất hiện.

Khi hắn chuẩn bị tốt lắm gặp Hạ Kình Thảo, Bạch Hủ Dực nhảy ra.

Nhân sinh thật sự là tràn ngập kinh hỉ…… Than bùn a!

Sau đó, kinh hỉ lớn hơn nữa hàng lâm.

“Thánh chỉ đến –”

Một vạn thảo nê mã lấy tốc độ ánh sáng lao vụt qua trong đầu Lạc Dịch.

Thanh âm chói tai của thái giám làm bừng tỉnh Nghiêm lão gia đang trong trạng thái ngẩn ngơ, chờ sau khi rốt cục phản ứng lại đây, Nghiêm lão gia lập tức lôi kéo Lạc Dịch kinh sợ chạy về phía cửa: “Mau, nhanh đi nghênh đón thánh chỉ!”

Bên ngoài tiểu viện đã tràn đầy một đám người, thái giám bị một đám người vây quanh thấy Nghiêm lão gia và Lạc Dịch từ xa chạy tới, giơ thành chỉ trong tay lên cao: “Mời Nghiêm gia tiếp chỉ –”

Nghiêm lão gia lôi kéo Lạc Dịch quỳ xuống.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nghiêm gia Nghiêm Dịch chi tử Lạc Dịch hiểu biết rộng rãi, tài năng mà khiên tốn, không lười biếng trong công việc, biết kiềm chế lễ nghi, hòa thuận tốt đẹp, làm cho trẫm hài lòng. Nay Khuyết Thủy quận chúa đã vào tuổi kết hôn, Lạc Dịch chưa lập gia đình, cùng Khuyết Thủy quận chúa có thể nói là trời đất tác thành. Trở thành người của hoàng gia, sắc phong là An Dương Phò mã, đợi ngày lành thành hôn. Khâm thử!”

“Tạ — tạ chủ long ân!” Nghiêm lão gia kích động đến mức ngay cả thanh âm cũng rung rung: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Thái giám cười ha hả đem thánh chỉ đưa cho Nghiêm lão gia: “Nghiêm lão gia, chúc mừng. Ta đến lúc đó mời Nghiêm lão gia một ly rượu mừng, ngài cũng không được cự tuyệt a.”

“Làm sao có thể, làm sao có thể.” Tay chân Nghiêm lão gia phi thường lưu loát thừa dịp tiếp chỉ đưa một ít bạc cho thái giám: “Quên ai cũng sẽ không quên ngài công công.”

Thái giám cảm nhận được phân lượng trong tay, phi thường vừa lòng mà dẫn dắt mọi người rời đi. Nghiêm lão gia thật cẩn thận thu hồi thánh chỉ, vẻ mặt hồng hào xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy biểu tình mỗ phiến tử cơ hồ hồn bay khỏi xác. Nghiêm lão gia sợ hãi: “Dịch nhi, ngươi…… Ngươi sao vậy?!”

‘Nhi tử’ của ngươi đã muốn thấy được kết cục bị rắn cắn chết, thánh chỉ này tới…… Thật con mẹ nó đúng lúc a a a ha ha……

Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Nghiêm lão gia, Lạc Dịch cố gắng thu hồi khí tức “muốn chết cầu hướng sinh”, bày ra một tươi cười so với khóc còn khó coi hơn: “Không có việc gì, ta chỉ là rất kinh hỉ ha ha, ha ha……”

Ca tử vong ngay cả cờ cũng đều phất lên đây này!

“Chúng ta mau trở về, để khách quý chờ đợi cũng không tốt.” Nghiêm lão gia lập tức tiếp nhận lý do thoái thác của mỗ phiến tử, ngược lại bắt đầu hạnh phúc nghĩ đến tương lai tốt đẹp: “Đến khi đại hôn, nhất định phải mời quốc sư đại nhân tới uống rượu mừng a.”

…… Cha, ngươi muốn hãm hại nhi tử sao?

Từ trước đến nay hắn vẫn nghĩ đến chỉ có câu “gạt người”, từ hôm nay trở đi, hắn phát minh một từ mới, kêu cha, hãm hại — ca cũng nhanh bị cha hãm hại đến chết a! Ngươi mời vị này uống rượu mừng, vị này tuyệt đối sẽ mời ta uống rượu khổ a suất!

Cha, ta cho ngươi quỳ!

Cảm thụ được khí tức âm hàn truyền đến từ phòng khách, tươi cười Lạc Dịch muốn nhanh tiếp cận trạng thái hấp hối: “…… Cha, ta muốn cùng quốc sự đại nhân hàn huyên một chút, ngài đi chuẩn bị việc đón dâu đi.”

Nghiêm lão gia rất nhanh đã bị lừa đi. Lạc Dịch đứng trong tiểu viện, đối diện là cửa vào phòng khách, có loại cảm giác thê lương gió tiêu điều nước băng lãnh.

…… Hắn có thể chạy trốn sao?

” Lạc Dịch.” Khàn khàn thanh âm truyền ra trong bóng râm, xà theo bóng râm trượt ra, đứng ở cửa, một nửa dưới ánh mặt trời, một nửa bị bóng râm làm cho mơ hồ.

“Ta vẫn cảm thấy ngươi là tốt nhất.” Bạch Hủ Dực âm âm nhu nhu cười, tay ấn khung cửa tựa hồ ngay sau đó sẽ đem khung cửa bóp nát: “Bởi vì…… Ngươi luôn có thể khiến ta thất thố.”

Người nọ dưới ánh mặt trời ngửa mặt, ánh nắng mùa đông cũng không mạnh, tinh tế vì làn da trắng bóc nhẵn nhụi kia đắp lên một tầng ánh sáng tựa như đồ sứ, rất đẹp, đồng thời cũng rất nguy hiểm. Lạc Dịch không tự chủ được nghĩ đến, trong giới động vật, càng mĩ lệ, lại càng cất giấu độc tố khủng bố.

Trên mặt Lạc Dịch không có chút biểu tình: “Ngươi như thế nào tìm được ta?”

“Thân là quốc sư, ta cũng có một chút biện pháp.” Bạch Hủ Dực theo dõi con mồi của mình, ha ha cười: “Cho dù là ở Khổng Ly, hay ở Chu Tước — về sau ngươi có chạy thế nào, ta cũng có thể ngửi được mùi của ngươi.”

— xà chính là một loại sinh vật như vậy, hộc lưỡi tìm kiếm con mồi yêu thích, không chết không ngừng.

“Sau đó…… Nghe nói ngươi sẽ cưới Tần Khuyết Thủy?”

Lạc Dịch đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc, vài ngày phía trước, cũng có một người, mỉm cười hỏi hắn như vậy. Mà hiện nay, vấn đề tương tự bị người khác hỏi ra, lại mang đến một phản ứng hoàn toàn khác. Lạc Dịch trầm mặc nhìn Bạch Hủ Dực, rõ ràng người trước mặt chỉ đang mỉm cười, ngay cả biểu tình dữ tợn cũng không có một chút, nhưng Lạc Dịch lại cảm thấy nếu hiện tại mình cũng hùng hồn giống như lần trước, có người nhất định sẽ chết không có chỗ chôn — đến tột cùng sẽ là hắn, hay là Tần Khuyết Thủy, cái này cũng không thể biết được.

“Không thể.” Bạch Hủ Dực mềm nhẹ nói, chậm rãi đi về phía Lạc Dịch đang đông cứng: “Bao gồm sinh ra cái loại ý tưởng này cũng không thể a……”

Khóe mắt Lạc Dịch co rút, hắn thoáng nhìn những người áo trắng từ bốn phía bao vây hắn, ống tay áo vẽ hoa văn đặc thù không có gì không hiện rõ là người của Bạch Hủ Dực – Bạch xà tinh đối diện rõ ràng ở ban ngày cướp đoạt nam lành a sát!

“Bạch Hủ Dực, ngươi xúc phạm ta!” Dưới tình cảnh này, đầu óc CPU của Lạc Dịch vận hành siêu tốc, bắt đầu liều lĩnh lừa dối: “Sau khi nhìn thấy loại cảnh tượng kia, ngươi còn tưởng rằng ta là phàm nhân ngươi có thể nắm trong lòng bàn tay sao!”

Cho dù bị xem là yêu quái hay thần tiên, van cầu thân là người phàm nhân ngươi nhanh lên run rẩy đi QAQ!

Cước bộ Bạch Hủ Dực dừng một chút. Khi đó, người trước mắt tựa như bị gió thổi tan mà tán thành vô số hạt nhỏ biến mất trong không trung, không còn dấu vết.

A…… Xà bắt đầu quỷ mị cười nhẹ. Đúng, chính là từ lúc đó trở đi, y lại càng xác định —

Vô luận như thế nào cũng phải bắt được trong tay, kỳ tích như vậy.

Bởi vì không thể khống chế, cho nên mới càng trân quý.

Muốn, muốn, rất muốn, hắn.

Như vậy, liền quyết định……

Liều chết triền miên, đến chết không ngừng.

Lạc Dịch kinh sợ nhìn người đối diện, vì sao rõ ràng đối phương bởi lời nói của hắn mà dừng động tác, hắn lại cảm thấy ngày chết càng ngày càng gần đâu?

Bạch Hủ Dực nhìn chằm chằm cổ tay trái Lạc Dịch, cực nhẹ cực nhẹ nói: “Nếu đúng như thế, ta thực nguyện ý xúc phạm.”

Câu “Ngọa tào” nháy mắt hiện ra toàn bộ màn hình trong lòng Lạc Dịch.

“Về lại bên cạnh ta đi, Lạc Dịch.” Bạch Hủ Dực lại một lần nữa đi về phía con mồi, y phục trắng thật dài lướt trên mặt đất, phát ra tất tất tác tác tiếng vang như bò sát đang bò: “Lúc này đây sẽ không để ngươi chạy lần nữa……”

“Thiếu gia!”

Một vị hạ phó vội vàng chạy đến tiểu viện, nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngẩn người. Gặp ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, hạ phó xanh cả mặt bắt đầu lắp bắp thông báo: “Có, có vị Hạ công tử đến, tìm đến đại thiếu gia……”

Mỗ phiến tử quyết định thật nhanh.

“Hạ Kình Thảo, mau tới hộ giá ngao –”

Một trận gió thổi qua, tay áo màu bạc phấp phới. Bạch y công tử như gió dừng bên người Lạc Dịch, cười tủm tỉm dùng quạt gõ lên đầu Lạc Dịch: “Thần đã đến.” Sóng mắt lưu chuyển, nhìn Bạch Hủ Dực phía đối diện, đôi mắt hoa đào cong lên, cũng là nói với Lạc Dịch: “Chủ nhân có gì phân phó?”

Cầu tổ đội! Cầu đem Bạch Xà tinh boss đuổi về…… Ta sát, boss cuồng hóa! Triệu hồi thú!

Bạch Hủ Dực căn bản mặc kệ người đến là người phương nào, trong mắt đều là lam y thanh niên núp phía sau lưng bạch y công tử. Bạch Hủ Dực giơ lên ngón tay tái nhợt, để ngay môi, nhẹ nhàng thổi. Tất tất tác tác tiếng vang nối liền, Lạc Dịch chưa bao giờ biết tiểu viện của hắn lại nhiều xà như vậy, hơn mười con xà dây dưa, vây tới Hạ Kình Thảo và Lạc Dịch.

Nhất định phải bắt được hắn. Xà cười khẽ. Về phần người ngăn cản, giết là được.

Không chút cố kỵ, tổn hại người khác, chỉ cần chính mình sung sướng và thỏa mãn, đây là Tây Yến quốc sư ngay cả đế vương cũng có thể nuôi dưỡng, vô pháp vô thiên.

Hạ Kình Thảo nheo mắt, ôm Lạc Dịch nhảy lên mấy bước, nhảy ra vòng vây. Y cũng thổi một tiếng, trong nháy mắt, mấy hộ vệ mang theo ký hiệu của Thảo Thương từ chỗ tối nhảy ra, ngăn trở những kẻ áo bào trắng đuổi theo. Ngay lúc Hạ Kình Thảo sắp mang Lạc Dịch nhảy ra khỏi tiểu viện, Bạch Hủ Dực buông tay xuống, âm âm nhu nhu nở nụ cười.

“Lạc Dịch, ngươi ly khai — ta liền đồ phủ().”

() Đồ: Tàn sát

…… Ta, sát!

Lạc Dịch cảm thấy mình bị trúng tên đến mức chết đi sống lại, hắn vỗ vỗ Hạ Kình Thảo, ý bảo đối phương thả hắn xuống. Hạ Kình Thảo buông Lạc Dịch ra, hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn Lạc Dịch lóe lên. Bạch y công tử cười khẽ, cúi người ghé vào bên tai Lạc Dịch, ấm áp phun khí: “Ngươi không thích, ta liền ngăn cản y, được chứ?”

Lỗ tai tựa hồ bị hôn cực kì nhẹ. Đầu ngón tay của xà run rẩy, đầu lưỡi hơi lộ ra như đang chuẩn bị khè lưỡi.

“Đợi ở chỗ này.”

“Chờ……” Lạc Dịch căn bản chưa kịp nói cái gì, bên người đã không còn thân ảnh Hạ Kình Thảo. Hạ Kình Thảo nhảy về phía Bạch Hủ Dực, mục tiêu thực rõ ràng, bắt giặc phải bắt vua trước — chỉ cần bắt được Bạch Hủ Dực, xà cũng với những người áo bào trắng này đều không là vấn đề. Bạch Hủ Dực nhìn chằm chằm Hạ Kình Thảo, không hề thay đổi tư thế, lại đổi một điệu thổi, trong lúc nhất thời, gần một nửa xà quay đầu công kích Hạ Kình Thảo.

Lạc Dịch nhìn tất cả hỗn loạn trước mắt yên lặng sờ hắc hoàn.

“Ca có thể nói thô tục sao?”

Thần khí im lặng, sau đó máy móc mở miệng: “…… Ta tỏ vẻ đây là thân thiết nhắc nhở: Phía sau có phản ứng năng lượng cao.”

Cái gì?!

Sau đó Lạc Dịch nghe thấy được, một trận bước chân từ phía sau truyền đến – tiếngbước chân kia phi thường quy luật, như là đo đạc mà chính xác đi ở trên mỗi điểm. Lạc Dịch một cách tự nhiên nhìn về phía sau, sau đó……

Mỗ phiến tử dụi dụi mắt, lại dụi dụi, mới thừa nhận phá vỡ ảo giác cái kia rõ ràng hẳn là ở Tu Du Sơn đột nhiên xuất hiện phía đối diện. Người đối diện cười đến mức mặt đầy ngây thơ, hai mắt như trước lưu động những tia sáng kỳ lạ, trên tay một cuốn sổ nhỏ, mặt trên tinh tế viết vài chữ:

[Lạc Dịch, ta tới tìm ngươi.]

Rất tốt, vẫn là chữ Hán.

Lạc Dịch…… Thanh âm Lạc Dịch run rẩy mà yếu ớt, mặt đầy xúc động không muốn đối diện với hiện thực: “Ngươi ngươi…… Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này – ngươi không phải không thể rời khỏi thần mộc sao?”

Diệp Chu nghiêng đầu, sau đó lấy ra một cái bút bắt đầu viết lên quyển sổ, lại đưa tới trước mặt Lạc Dịch.

[Ta phá hủy sinh mệnh thụ, hiện tại không bị hạn chế.] Diệp Chu nheo mắt, cười đến vô cùng xinh đẹp: [Bất quá không có sinh mệnh thụ che chở, muốn trao đổi với Lạc Dịch và những người khác liền có chút phiền toái.]

…… Ha ha, lại một bản sao của boss xuất quan.

Ni mã này căn bản là nối liền không dứt! Đầu tiên là Hạ Kình Thảo sau là Bạch Hủ Dực, hiện tại ngay cả Diệp Chu cũng ra trận! Còn có boss nào đến nữa không!? RP() của hắn đã muốn ấm đến mức đột phá phía chân trời a!

()RP: Có thể hiểu là nhập vai. Bạn sẽ nhập vai hoàn toàn vào nhân vật trong game bạn tạo ra. Bạn phải điều khiển cho nhân vật game thật sự giống ngoài đời.

Nhất định là phương thức hôm nay hắn rời giường không đúng!

Mỗ phiến tử mặt đầy chết lặng: “Ngươi tới làm gì?”

Biểu tình Diệp Chu như là nhớ ra cái gì, y lại viết vài chữ vào cuốn sổ đưa cho Lạc Dịch, sau đó như là tranh công mà sáng ngời trong suốt nhìn Lạc Dịch, biểu tình khả ái vô cùng.

[Quang thảo bị phá hỏng, trùng tử đi ra tìm ngươi.]

Khi Lạc Dịch nhìn đến vài chữ trong cuốn sổ kia, hắn vốn đã bị kích thích đến mức trống rỗng lại bị hung hăng đâm a đâm, đâm đến mức hắn thống khổ chết đi sống lại — nguyên lai RP của hắn, vẫn có thể bị âm đến vô cùng…… Hắn vừa mới nói đùa uy! Cho nên không cần lập tức tống cho hắn một boss nữa a uy, cho ta đường sống a thượng tà……

Như là ngại kích thích không đủ sâu, Diệp Chu lại viết viết: [Nó đi rất nhanh.]

“…… Nhanh thế nào?”

Diệp Chu nhắm mắt lại, sau mở mắt ra, tay nhẹ nhàng múa múa, một bút viết xuống bi kịch của mỗ phiến tử:

[Nó cách đây mười dặm.]

“Cái gì……!”

Không nhìn Lạc Dịch đang khiếp sợ, Diệp Chu chậm rãi viết xuống:

[Nó ở ngoài thành Chu Tước.] Trong nháy mắt đã đi gần một nửa đường.

“Chờ, chờ một chút……!”

[Nó ở ngoài cửa.]

Trong ánh mắt tâm cũng đều nát của Lạc Dịch, Diệp Chu mềm nhẹ viết xuống một câu cuối cùng:

[Nó ở…… Nơi này.]

“Ba.”

Hai người đang đánh túi bụi đồng thời ngừng lại mọi động tác, bọn họ ngẩng đầu, tầm mắt đều tập trung đến huyền y nam tử vừa nhẹ nhàng đáp trên mái hiên. Có được lực lượng áp đảo, sẽ làm cho người ta theo bản năng cảm nhận được khủng bố. Nam tử đứng ở chỗ cao, một đầu tóc dài như bóng đêm hút đi tất cả ánh sáng, trên gương mặt tinh xảo không chút tì vết kia không có một tia biểu tình, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn xuống những người bên dưới.

Bị bóng của trùng tử bao phủ, Lạc Dịch giờ khắc này, giác ngộ.

Không phải phương thức hôm nay hắn rời giường không đúng……

Nhất định là hôm nay hắn căn bản không nên rời giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.