Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt

Chương 15: Chương 15: Sự thật x bỉ ngạn x tuyệt vọng




“Phong Tỏa Vân! Đừng —”

Nhìn hồng sắc thân ảnh kia bước nhanh về phía mộ bia, Thích Tam Nương hoảng sợ thét chói tai, nhưng lại không làm thân ảnh kia dừng lại nửa bước.

“Đừng! Phong Tỏa Vân! Ngươi sẽ hối hận!”

Hồng sắc thân ảnh dừng lại, đứng cách bia mộ một bước. Hắn cúi thấp đầu, tóc thẳng rới xuống, che đi biểu tình trên gương mặt hắn.

“…Ngươi, ngươi sẽ hối hận…Ô…” Thích Tam Nương khóc không thành tiếng, nàng vô lực cúi thấp đầu xuống, nghẹn ngào: “…Cho nên…đừng, đừng hủy hoại y, được không…”

“Ta sẽ hối hận, ân?”

Rõ ràng là câu hỏi, lại không chút cảm tình. Thanh âm kia không có tình cảm, không có linh hồn, như là một cái xác trống rỗng.

“Lạc…”

Thanh âm Thích Tam Nương hơi ngập ngừng, nàng đè xuống cổ họng mình, có cảm giác hít thở không thông. Nàng biết, đối với thân ảnh tỏa ra mùi máu tươi trước mặt, cái tên đó là cấm kỵ, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chậm chạp vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến mộ bia kia.

“Không nói sao?” Tỏa Vân khàn tiếng cười: “Nói đi, ta đang chờ đây!”

Thích Tam Nương run run, ánh mắt phức tạp nhìn thân ảnh trước mắt.

“Thỉnh Phong công tử theo Tam Nương. Tam Nương dẫn Phong công tử đến một chỗ.” Nàng mở miệng nói, thanh âm mang theo nức nở như trước: “Đến lúc đó Tam Nương sẽ nói cho công tử nghe tất cả. Sau đó, công tử muốn làm gì cũng được.”

Phong Tỏa Vân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thích Tam Nương, đôi mắt vẫn là màu đỏ như máu, làm kẻ khác đau lòng.

“Hảo.”

Phong Tỏa Vân nhìn xung quanh, đây là một quán trà có thể tùy ý tìm thấy, lại tràn ngập mùi hương thoang thoảng trong trí nhớ. Mùi vị đó đã ngửi qua ở đâu…? Không biết, không nhớ rõ. Không cần nhớ, không cần nghĩ đến nữa, nếu không sẽ mất đi khống chế, sẽ đau đầu, sẽ…đau lòng.

Phong Tỏa Vân đi về phía cửa, hắn còn chưa kịp gõ, bên trong đã truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra.

Một thiếu niên khoảng chừng mười hai tuổi ra mở cửa, nhìn thấy người trước mắt không phải thân ảnh quen thuộc, liền có chút thất vọng, sau đó bị dung mạo xinh đẹp của người trước mắt làm ngây người.

Phong Tỏa Vân nhìn thiếu niên trước mắt, trang phục nông thôn bình thường, khuôn mặt bị phơi nắng mà ngăm đen, lại mơ hồ nhìn thấy đôi mắt quen thuộc, Phong Tỏa Vân sững sờ tại chỗ.

“Cái kia…” Thiếu niên lắp bắp mở miệng, có chút mất tự nhiên. Đây là người xinh đẹp nhất y từng thấy, so với tiểu Thanh hoa khôi của trấn còn xinh đẹp hơn vô số lần — Tuy rằng người này trông giống một con búp bê tinh xảo mà trống rỗng hơn.

“Xin hỏi, ngài, ngài tìm ai?”

“…Không.”Tỏa Vân hồi phục tinh thần, rũ mắt xuống, tựa hồ không dám nhìn gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia: “Có người nhờ ta, đem thứ này đến cho ngươi.”

Phong Tỏa Vân đem bức tranh kì dị đưa ra, thiếu niên nhìn thấy bức tranh mắt liền sáng lên.

“Đây là ta vẽ.” Thiếu niên tiếp nhận bức tranh, vô cùng hưng phấn, y ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt: “Cái kia, người đưa cho ngươi là Lạc Dịch thúc thúc sao? Thúc thúc giờ ở đâu? Có khỏe không? Tại sao lâu rồi không đến xem chúng ta…”

Như là phát hiện mình quá hưng phấn…mặt thiếu niên đỏ lên, lắp bắp nói: “Ách, xin lỗi, ta quá hưng phấn.”

“Không có việc gì.” Phong Tỏa Vân nhu hòa nở nụ cười, trong mắt lóe lên ôn nhu phức tạp, ngón tay xoa lên bức tranh: “Có thể nói cho ta biết ngươi vẽ những ai trong tranh được không?”

“Được.” Thiếu niên rất cao hứng đáp ứng, người trước mắt khiến y có một loại cảm giác thân thuộc, khiến y muốn nói hết tất cả, thiếu niên chỉ tay vào giữa, lần lượt nói: “Đây là mẫu thân và phụ thân của ta, còn có đại ca.” Sau đó chỉ vào hài tử ở giữa: “Đây là ta, khi đó khoảng chừng 7 tuổi.” Sau đó chuyển qua một nam tử đang ôm một hài tử, đôi mắt thiếu niên hiện lên một tia hoài niệm và chờ mong: “Đây là Lạc Dịch thúc thúc, còn có nhị ca của ta.” Đôi mắt thiếu niên hơi ảm đạm: “Nhị ca ta lúc trước bị bọn buôn người bắt đi, ta muốn tìm nhị ca, nhưng mọi người không cho… thế nhưng Lạc Dịch thúc thúc đã đáp ứng ta, sẽ mang nhị ca trở về.”

“Ngươi…rất sùng bái hắn?”

“Đúng vậy.” Thiếu niên cười rạng rỡ: “Lạc Dịch thúc thúc là người lợi hại nhất, cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được.” Thiếu niên chỉ vào nước trà: “Ngửi thấy không? Đây là Vân Lai trà nổi tiếng khắp nơi, là Lạc Dịch thúc thúc dạy ta làm, thúc thúc còn chỉ ta vẽ tranh nữa.”

“…” Đầu ngón tay chạm đến ký hiệu kì lạ trên bức tranh: “Đây là cái gì?”

“Cái kia à, là ngôi sao. Lạc Dịch thúc thúc nói qua, chúng sẽ dẫn đường về nhà.”

[Nương nói qua, chúng nó ở đây để dẫn đường về nhà.]

Là ai ở bên tai nói như vậy…Không biết, không nhớ rõ, cũng không cần nghĩ, không muốn nghĩ. Thế nhưng lời kế tiếp lại tự động hiện lên.

…Nhà, ngươi muốn về nhà không…?

“Xin hỏi…” Thiếu niên dè dặt hỏi thanh niên đã lâm vào trầm tư: “Có thể hay không…Nói cho ta biết tình trạng bây giờ của Lạc Dịch thúc thúc?”

“…Ta không biết.”

“Nga. Thì ra là vậy…” Thiếu niên tựa hồ có chút thất vọng.

“…Ngươi tin tưởng người đó sẽ mang nhị ca ngươi trở về?”

“Đúng vậy.”

“…Ngươi, có còn nhớ rõ nhị ca của ngươi không?”

“Không nhớ rõ.” Thiếu niên nhíu mày, sau đó giãn ra: “Thế nhưng Lạc Dịch thúc thúc đã chỉ ta cách nhận ra nhị ca.”

Đôi mắt thiếu niên trong suốt, mang theo chờ mong nói: “Thúc thúc nói, nhị ca là người đẹp nhất thiên hạ này.”

“…”

“Ngươi hiện giờ là người đẹp nhất ta thấy.” Thiếu niên tò mò nhìn Tỏa Vân: “Nhị ca của ta còn đẹp hơn ngươi chăng?”

“…Đúng vậy.” Tỏa Vân nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ôn nhu nở nụ cười, trong nháy mắt như cướp đoạt hết mọi màu sắc của thiên địa: “Nhị ca của ngươi nhất định đẹp hơn so với ta, nhất định.”

Thiếu niên ngây ngốc nhìn, như bị mê hoặc.

“Tiểu Vũ, làm sao vậy?” Một thanh âm làm thiếu niên tỉnh lại.

“…A?” Thiếu niên tỉnh táo lại, theo bản năng nhìn về phía đối diện, nơi đó trống không, như vừa mơ một giấc mộng hoang đường.

“Ngươi phát ngốc cái gì?” Một nam tử đi tới, nhìn như dùng sức, kỳ thật rất nhẹ nhàng gõ đầu thiếu niên: “Ngươi hoàn thành xong bài tập rồi?”

“A…Nga.” Đôi mắt thiếu niên bắt đầu lưỡng lự, nam tử nhìn thấy liền nổi giận.

“Phong Tỏa Vũ. Nhanh cút đi làm bài tập cho ta!”

“Ngươi muốn nói cho ta biết cái gì?” Tuyệt sắc thanh niên nói, thanh âm khàn khàn trầm thấp.

Thích Tam Nương không kiềm chế được run rẩy, nàng đặt bình trà trong tay xuống.

“Ta không biết hai người đi Luân Hồi giáo đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Lạc công tử rốt cuộc cùng ngài nói cái gì.” Cho dù gần tuổi năm mươi, khuôn mặt nàng vẫn được bảo dưỡng rất tốt: “Tam Nương chỉ biết, Lạc Dịch rất coi trọng ngài.”

“Trước tiên đừng ngắt lời Tam Nương.” Thích Tam Nương nhìn khóe mắt Tỏa Vân nhăn lại, nhẹ nhàng nói: “Tam Nương chỉ có thể kể một vài việc Tam Nương biết.”

“Lần đầu tiên gặp Lạc công tử là vào Thiên Khánh năm bốn mươi bảy, lúc đó tâm tư Tam Nương chỉ đặt trên người Lân nhi, không rảnh quản chuyện trong Lâu Trung Lâu. Cho đến khi Lạc công tử tìm đến, Tam Nương mới biết đến sự tồn tại của Lạc Dịch công tử và ngài.” Thích Tam Nương nhìn sang chỗ một nam tử đang ngồi, nam tử đang chơi với đầu gỗ, tựa hồ cảm giác được ánh mắt mẫu thân, nam tử cười một cái, là một người ngốc nghếch. Phong Tỏa Vân lại chú ý tới, lúc nam tử dùng sức, không thể kiềm chế mang theo nội lực bá đạo.

“Như ngài thấy, Lân nhi là kết tinh của ta và A Viêm. A Viêm vốn sức khỏe không tốt, là bệnh nan y lưu truyền từ tổ tiên, A Viêm cũng vì thế mà mất. Từ khi A Viêm ra đi, Lân nhi là lý do duy nhất mà ta tiếp tục sống, thế nhưng bệnh kia, cũng xuất hiện trên người Lân nhi, Lân nhi vừa bị ngốc, vừa không sống quá hai mươi tuổi…”

Thanh âm Thích Tam Nương không kiềm chế được mang theo nghẹn ngào, sau đó lập tức bình ổn xuống dưới.

“…Lúc này, Lạc công tử tìm đến, thỏa mãn nguyện vọng của Tam Nương. Y đáp ứng chữa trị cho Lân nhi, chỉ cần Tam Nương hỗ trợ y lúc thích hợp, trong đó có một điểm, chính là bảo vệ ngài, thỏa mãn mọi yêu cầu của ngài, nhưng không được để lộ chuyện của y.”

—— Ta cho ngươi biết một sự thật. Chủ nhân Lâu Trung Lâu chính là ta, là ta mua được ngươi, vậy nên tất cả trước đây đều là giả dối.

Tay Phong Tỏa Vân đặt trên tay vịn tưởng như mềm mại, lại không ngờ đã đâm sâu vào trong lớp gỗ.

“Tam Nương đáp ứng Lạc công tử, Lạc công tử cũng thực hiện hứa hẹn, y cho Lân nhi dùng một loại thuốc. Ngài cũng thấy, nội lực hùng hậu trong người Lân nhi, là một trong những công dụng của thuốc kia.”

Vì sao nghe quen thuộc như vậy? Phong Tỏa Vân đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu như tiếp tục nghe tiếp, kiên trì bấy lâu nay sẽ bị phá vỡ, sau đó là rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

“Lạc công tử vẫn luôn quan tâm đến ngài, chỉ cần ngài muốn, Lạc công tử luôn lén lút tìm cách thỏa mãn ngài. Lúc ngài vui vẻ, Lạc công tử tới đây tâm tình cũng tốt, lúc ngài mất hứng, Lạc công tử đều sẽ đăm chiêu ủ dột tìm cách khiến ngài hài lòng.”

—- Có gì phải quan tâm? Chỉ là một quân cờ, còn là một quân cờ dùng qua không biết bao nhiêu lần mà thôi.

“Cha mẹ của ngài, lúc trước sinh sống cũng không tốt. Lạc công tử cũng đã tìm tới bọn họ… Ngài cũng thấy, chắc hẳn không cần Tam Nương nói gì thêm.”

“…Không…”

“Sau đó, khi ngài tìm đến Tam Nương, lúc đó Lạc công tử ở nơi khác, Tam Nương không thể cự tuyệt ngài, cho nên đã đáp ứng yêu cầu của ngài, Lạc công tử trở về, giận thật sự lớn, đó là lần đầu tiên Tam Nương thấy Lạc công tử giận đến vậy.”

“Đừng, đừng nói….”

“Cho dù như vậy, Lạc công tử vẫn tôn trọng quyết định của ngài. Tất cả các khách nhân của ngài đều do Lạc công tử chọn, không cho ngài xuất đầu lộ diện, không cho khách nhân qua đêm, trong chốn hồng trần này, Lạc công tử bảo vệ ngài rất tốt…”

“Đừng nói nữa.” Đôi mắt Tỏa Vân đỏ như sắp chảy ra máu, hắn dùng sức đè hai bên thái dương, nội lực cuồng bạo bắt đầu tản ra, thổi bay vụn gỗ xung quanh. Thích Tam Nương không động đậy ngồi ở trên ghế, tựa như không có gì xảy ra, mảnh gỗ sượt qua mặt nàng để lại một vệt máu nhỏ dài, nàng vẫn bình tĩnh như trước lạnh lùng nói xong.

“Sau lần đó, Lạc công tử vô cùng tự trách. Rồi Lạc công tử đưa Tam Nương một quyển sách.” Thích Tam Nương mở túi ra, lộ ra một vật thể — một quyển sách màu đen: “Cái này cũng là Lạc công tử…”

“…A…” Cơn lốc xung quanh dừng lại, Phong Tỏa Vân cúi thấp đầu, tóc tai bù xù, trầm cười: “Ngươi muốn nói, tất cả của ta, đều là y giành cho, đúng không?”

“Ngươi muốn nói, ta trước kia vẫn luôn hiểu lầm y, đúng không?”

“Đó là đáng đời, đáng đời nga.” Phong Tỏa Vân nói nhẹ vô cùng, tựa như đang thì thầm ngọt ngào với tình nhân. Hắn cười, lại so với người khóc còn bi thương hơn: “Rõ ràng là lỗi của y a…y cho y là ai…a…y dựa vào cái gì quyết định làm mọi thứ của ta…nói cho ta biết, y dựa vào cái gì…”

Thích Tam Nương nhìn Tỏa Vân đang điên cuồng, trong lúc hoảng hốt nhớ lại lời người nọ, lúc đó nàng cũng đang chất vấn, người nọ lại lộ ra biểu tình khó mà diễn tả được.

[Nếu không rời khỏi…] Người nọ cúi đầu cười: [Nếu ta không rời khỏi, tình cảm hắn dành cho ta, thay vì nhận lấy… Ta, ta sẽ làm cho hắn hận ta.]

“Hận…?”

Phong Tỏa Vân kinh ngạc nhìn Thích Tam Nương, Thích Tam Nương run rẩy, nàng vừa mới đem từ trong đầu nói ra sao?

“Phải…Là như thế này a.” Phong Tỏa Vân khẽ cười: “Y đạt được mục đích của y, không phải sao…? Ta là chính tay chặt đầu y nha, là ta nha…”

—-Ta cho tới bây giờ còn chưa thấy ai dễ gạt như vậy, một đứa ngu ngốc.

“Vì sao…vì sao đâu…Ta quả nhiên…là hận y nhất…”

Thích Tam Nương không nói gì, chỉ im lặng nhìn.

“Lạc Dịch…” Lần đầu tiên, kể từ ngày đó, đây là lần đầu tiên, hắn gọi tên của y: “…Ngươi là một phiến tử…”

Phong Tỏa Vân điên cuồng lục lọi, tìm kiếm bằng chứng duy nhất người nọ để lại trên thế giới này. Hắn đã sống hồ đồ thật lâu, hắn nhớ mang máng, món đồ kia lúc tự tay giết Quý Bội Tuyệt xong liền vứt qua một bên mặc kệ. Chỉ là, có một ngày có người chạm vào, hắn theo bản năng giết chết những người chạm qua nó, từ đó về sau, không một ai dám đụng vào nữa.

Ngón tay Phong Tỏa Vân dừng lại, hắn nhìn thấy một vật màu xám trắng, hắn đem vật đó ôm chặt vào trong lòng ngực. Đó là một đầu lâu màu xám trắng, bởi vì bị ném vào một góc khá lâu, nên không thể tránh khỏi bám lên một lớp bụi.

“Lạc Dịch.” Phong Tỏa Vân ôm chặt lấy đầu lâu, mặt kề mặt ôm: “Lạc Dịch…”

Hắn đem đầu lâu nâng lên đối diện mình, đôi mắt chống lại hốc mắt tối om, trong mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên một tia hồng sắc sau đó trở lại bình thường.

Hắn nhẹ nhàng gọi, ôn nhu, thành kính, cẩn thận, hạnh phúc, mà cũng vô cùng tuyệt vọng.

“Lạc Dịch, Lạc Dịch, ta biết mà, ngươi sẽ không phản bội ta đâu…”

“Lạc Dịch, Lạc Dịch, ngươi ngủ lâu như vậy, nên dậy thôi…”

“Lạc Dịch, Lạc Dịch, ngươi xem, ta bây giờ là giáo chủ nha, ta đã có sức mạnh bảo vệ ngươi…”

“Lạc Dịch, Lạc Dịch, ta đã cố gắng như vậy, ngươi cười với ta một cái được không…”

“Lạc Dịch, Lạc Dịch, ngày hôm nay ta nhìn thấy bọn Tiểu Vũ, bọn họ đều đang chờ ngươi, vậy nên đứng lên thôi, ta cùng ngươi đi thăm bọn họ…”

“Lạc Dịch, Lạc Dịch, ngươi nói ta rất giống mạn châu sa hoa, ngươi đợi ta nhổ hết đám anh túc này lên, trồng toàn mạn châu sa hoa, nhất định sẽ rất đẹp, ngươi mở mắt ra nhìn được không…”

“Lạc Dịch, Lạc Dịch, ngươi còn giận ta ư? Tha thứ cho ta được không, ta tuyệt đối sẽ luôn tin tưởng ngươi, ta sẽ giết hết tất cả những kẻ cản trở chúng ta…”

“Lạc Dịch, Lạc Dịch, ngươi mở mắt ra, nhìn ta một chút được không?”

“Lạc Dịch, Lạc Dịch…”



“Lạc Dịch…Ta…Yêu ngươi…”



Thích Tam Nương nhìn tờ giấy trong tay, trên tờ giấy ghi lại sự điên cuồng của ma đầu Luân Hồi giáo. Tất cả mọi người nói, giáo chủ Luân Hồi giáo điên rồi. Thế nhưng nàng biết, giáo chủ Luân Hồi giáo đã chết rồi, từ khi tự tay giết đi người đó, hắn chỉ còn lại một cái xác không hồn. Mắt Thích Tam Nương chuyển dời sang bia mộ, gió thổi qua, cỏ cây cạnh bia mộ rung động, như đang nói cái gì.

“Ngài…biết mọi thứ sẽ thành như vậy…sao?”

Một trận gió thổi qua, cỏ cây lại đung đưa, như là đang đáp lại. Ánh mắt Thích Tam Nương phức tạp nhìn một phong thư khác, đây là thứ mà nàng đã không nói cho Tỏa Vân, còn nhớ lúc người nọ đưa phong thư này cho nàng thì nói.

[…Phong thư này, đặt ở chỗ ngươi đi, nếu Luân Hồi giáo truyền đến tin tức của ta, thì nên đốt phong thư này đi…nếu không…ngô, có chút khó chịu…nói chung, mười năm sau, nếu ngươi gặp được một …tiểu tư của một công tử mặc bạch y phong lưu phóng khoáng người gặp người thích hoa gặp hoa nở thì trực tiếp đưa phong thư này cho hắn…Làm sao nhận thức ư? Rất đơn giản, là người đẹp trai nhất…Khụ…Được rồi, không nói giỡn nữa…thật ra ta biết ngươi nhất định sẽ nhận ra hắn, trên cổ tay người nọ mang theo một cái vòng đen…đúng vậy, giống vật trên cổ tay của ta…Còn có, hắn ghét nhất chuối tiêu, nếu không biết chuối tiêu là gì ngươi cũng không cần để ý…Tên nha…]

Người nọ giảo hoạt cười, nụ cười mang theo bất đắc dĩ.

[Tên của hắn là…Lạc Dịch.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.