Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt

Chương 36: Chương 36: Tình cờ x giằng co x gặp lại




Đó là một gốc cây cỏ.

Lá cây màu tím nhạt dưới ánh nắng chiếu xuống có vẻ rụt rè và sợ hãi, kỳ lạ chính là, cho dù dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, cũng có thể nhìn thấy một quầng sáng mơ hồ quấn xung quanh cây. Bụi cây cỏ kia đang phát sáng.

Hạ Kình Thảo cứ như vậy mỉm cười nhìn bụi cỏ kia, cặp mắt hoa đào xinh đẹp hơi híp lại, đáy mắt là tiếu ý khiến người ta say đắm, tựa như thứ y đang nhìn không phải một gốc cây cỏ, mà là tình nhân quan trọng nhất. Nhưng có thể tinh tế nhận ra, dưới tiếu y kia vẫn tồn tại hàn băng — y dùng ánh mắt phức tạp như vậy nhìn bụi cây cỏ kia.

Tử Dương thảo là một truyền thuyết, cho tới nay đều vậy, cũng chỉ có ít người biết, truyền thuyết Tử Dương thảo đến từ Thảo Thương, nó chính là ký hiệu Thảo Thương, hiện nay một bụi cây Tử Dương thảo duy nhất tồn tại đang nằm trong tay người đứng đầu của Thảo Thương. Nghe nói, có được Tử Dương thảo có nghĩa được kế thừa Thảo Thương, lấy được bảo khố lớn nhất của thiên hạ.

Không biết là người nào truyền ra chuyện cười này, bất quá cái này cũng mang đến cho Hạ Kình Thảo một chút tiêu khiển. Vô số bọn kẻ trộm mơ ước cái bảo vật này, quả thực là tre già măng mọc. Hạ Kình Thảo cũng không hề đặc biệt bảo quản bụi cây này, nhưng không biết là thủ hạ tài giỏi hay cái gì khác, bụi cỏ này như trước tốt đẹp mà nằm trong tay y, ở ngay trước mắt.

Từ đó, cho tới bây giờ.

Khóe môi Hạ Kình Thảo bất giác cong lên, cái tên gia hỏa vô duyên vô cớ chạy đến Bắc Sở, chính là đang giống trống khua chiêng tìm kiếm Tử Dương thảo. Tên kia nói qua, hắn biết tất cả về Hạ Kình Thảo. Hạ Kình Thảo có chút kinh ngạc nhìn hư không, nếu như hắn không nói dối, vậy nhất định biết trong tay y có Tử Dương thảo đi? Vì sao không tới tìm y, là nghĩ sẽ bị cự tuyệt, hay là vì không muốn? Tên kia nói rất rõ ràng, lặp lại vô số lần: Duy trì mối quan hệ của bọn họ, chỉ có duy nhất một đồng tiền.

Chợt nghĩ có chút bất mãn, rồi lại không thể nói rõ vì sao. Là bởi vì khó có thể gặp được người thú vị như vậy sao? Cho nên vào lúc đi ra ngoài một lần nữa, mới lựa chọn vị trí tên kia.

Xung quanh Hi Trâu thành đang tìm kiếm hai tên đào phạm, lệnh truy nã dán đầy ngay cả các con hẻm nhỏ. Tờ truy nã kia khiến Hạ Kình Thảo vui vẻ một phen, y nhớ tên kia từng đưa ra một bức gọi là phác họa cho y rồi than thở, nói là: “Cách vẽ chân dung của các ngươi nơi này…Không phải nói gì, nhưng tốt xấu gì cũng nên tuân theo hiện thực khách quan, so với trừu tượng và ấn tượng kết hợp còn vặn vẹo hơn…”

Hạ Kình Thảo cất đi tờ giấy, có chút không thể chờ đợi muốn thấy biểu tình tên kia. Về phần lệnh truy nã, kỳ thật chỉ cần y muốn, y đều có thể thu hồi lệnh này, nhưng là y thậm chí còn không ngăn cản phụ tử Trâu gia.

Vì cái gì đâu? Vì để tên kia không còn chỗ để trốn…Sao…

Thế nhưng hiện tại lại không thấy tung tích của hắn, Hạ Kình Thảo nhíu mày, đầu mối cuối cùng lúc tên kia rời khỏi Hi Trâu thành đã bị chặt đứt, như khói bụi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thật giống như hắn rời đi lúc trước, vào rừng phong bên ngoài Hạ Hầu thành thì biến mất, cho đến hai tháng sau mới từ Bắc Sở nghe được tin tức của hắn.

Tựa hồ càng ngày càng thú vị…

Lúc phục hồi tinh thần lại thì màn đêm đã buông xuống, Hạ Kình Thảo liếc nhìn Tử Dương thảo ảm đạm trong bóng đêm, đứng dậy rời đi.

“Chủ tử…” Tiểu Thuyên luôn luôn bộ mặt lạnh lùng xuất hiện một tia lo lắng và khó xử. Hạ Kình Thảo nhìn về phía tú bà bên cạnh, tú bà như trước cười nịnh nọt, nhưng có chút cứng đờ nói lại câu nói kia: “Ai nha khách quan, thật xin lỗi, hồng bài đầu bảng đang tiếp khách…”

Chính vì cái loại cứng đờ lặp lại này làm Tiểu Thuyên không thể xuống tay, Tiểu Thuyên chẳng biết vì sao cảm thấy có chút không đúng, tú bà trước mắt có cảm giác thật lạ, theo bản năng lại nói một tiếng: “Chủ tử.”

“Quên đi.” Hạ Kình Thảo không chú ý đến bất an của Tiểu Thuyên, y rất hiểu mà nói: “Không cần hồng bài, ta cần cô nương cười đẹp, ngươi có người nào được thì chuẩn bị cho ta.”

“Vâng. Công tử.” Tú bà mỉm cười cúi đầu, sau đó dẫn Hạ Kình Thảo lên lầu. Dọc theo đường đi, bộ dạng tuấn tú của Hạ Kình Thảo khiến cho không ít nữ tử lén nhìn.

“Ta thích náo nhiệt, tốt nhất là vị trí có thể nhìn thấy tất cả.”

“Vâng a…” Tú bà mở cửa phòng: “Mời công tử vào trong đợi một chút.”

“Chủ tử…” Tú bà vừa rời đi, Tiểu Thuyên vừa định mở miệng nói gì, lại bị Hạ Kình Thảo ngăn lại. Hạ Kình Thảo thoải mái cười, ve vẩy cây quạt: “Không sao, không sao, khó có được chuyện thú vị.”

Tiểu Thuyên ngậm miệng, biết rõ tính tình chủ tử nhà mình, đối với chủ tử mà nói, địch nhân duy nhất chính là sự buồn chán. Y không thiếu cái gì, chính vì không thiếu cái gì, vậy nên mất đi lạc thú, vậy nên cái gì cũng không quan tâm, cho nên mới càng thêm trống rỗng.

Nữ tử thanh lâu lên đây rất nhanh, ai cũng đều khéo léo cười duyên vây quanh Hạ Kình Thảo, xung quanh náo nhiệt hẳn lên. Có lẽ vì có nhiều người, không khí bỗng trở nên ngột ngạt, xung quanh toàn là tiếng cười ngọt nị, thị đồng Tiểu Thuyên ra mở cửa sổ.

Từ cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy được toàn cảnh thanh lâu, tú bà làm tròn nhiệm vụ thỏa mãn yêu cầu Hạ Kình Thảo. Hạ Kình Thảo trong lúc vô ý nhìn thấy, một hành lang trống rỗng, phòng bên cạnh hành lang đều đốt đèn, nhưng ở thanh lâu náo nhiệt có vẻ vô cùng tĩnh mịch — hoàn toàn không có ai đi qua hành lang kia.

“Nơi đó có người ở sao?” Hạ Kình Thảo hỏi nữ tử bên cạnh.

Nữ tử nhìn theo hướng Hạ Kình Thảo, mày khẽ cau lại: “Hiểu Hiểu không biết đâu, trước đó vài ngày tổng quản đã hạ lệnh không được đến gần nơi đó.”

“Ngọc nhi có biết một chút.” Một nữ tử phấn y đi lại, bưng một bầu rượu lên: “Hạ công tử muốn biết, thì uống bầu rượu này của Ngọc nhi nha.”

Hạ Kình Thảo không tiếp nhận, thế nhưng trong đôi mắt hoa đào một mảnh sáng lạn, quay sang phấn y nữ tử ôn nhu nói: “Cho ta biết được chứ.”

Ngọc nhi đỏ mặt, không chú ý đến giọng nói gần như là mệnh lệnh, nàng có chút mong đợi nói: “Ngọc nhi biết cũng không nhiều lắm…thế nhưng Ngọc nhi biết Hồng Vân đang tiếp khách tại đó.”

Hồng Vân? Hồng bài kia a…

Hạ Kình Thảo vừa định nói gì, thế nhưng một mảnh ồn ào phía dưới. Y nhìn sang, sau đó ngẩn người.

Nàng như thế nào đến đây?

Khiến Hạ Kình Thảo đau đầu không ngớt chính là Hạ Hà, chẳng biết nàng dùng cách gì biết được Hạ Kình Thảo ở chỗ này, rồi chạy theo. Hạ Hà lúc này đang trừng mắt, hung dữ nhìn người ngăn nàng lại.

“Dám ngăn cản cô nãi nãi ta, đúng là ăn gan chó! Y ở bên trong đúng không! Hừ, bản cô nương cũng muốn biết hồng bài ở đây rốt cuộc là hồng bao nhiêu!”

Phương hướng Hạ Hà xông tới chính là cái hành lang kia, trong suy nghĩ của nàng, Hạ Kình Thảo đến đây tuyệt đối sẽ chọn hồng bài, hoàn toàn không ngờ người nàng đuổi theo lại đang ở phía trên xem kịch vui.

“Chủ tử…” Có muốn đi hay không?

“Không cần.” Hạ Kình Thảo phất tay, hứng thú nhìn trò khôi hài bên dưới: “Vừa lúc, ta cũng khá hiếu kì ai ở bên trong đó.

Hạ Hà từ nhỏ bắt đầu tập võ, sau này dựa vào quan hệ của nàng với Hạ Kình Thảo có không ít võ công bí tịch đưa lên cửa, vậy nên võ công của nàng không thể nói là đứng đầu, nhưng đối phó với mấy hậu vệ thanh lâu tuyệt đối dư dả. Động tĩnh phía dưới càng ngày càng lớn, thậm chí tổng quản cũng xông ra ngoài. Tú bà và tổng quản đầu đầy mồ hôi cầu Hạ Hà đừng gây chuyện nữa, thế nhưng nếu lúc đó dừng tay thì không phải đại tiểu thư Hạ Hà, nàng giải quyết hết đám thị vệ, sau đó nổi giận đùng đùng phóng vào gian phòng, khiến Hạ Kình Thảo kinh ngạc là, động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, người bên trong phòng lại không có phản ứng gì.

Lúc này, chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tổng quản và tú bà đột nhiên như không muốn sống chạy tới chỗ Hạ Hà, thần tình bọn họ trở nên cứng đờ và cổ quái, mỗi lần bị Hạ Hà đánh ra, lại giãy giụa tiến về phía Hạ Hà, giống như muốn dùng tính mạng ngăn lại bước chân Hạ Hà. Hạ Hà tựa hồ cảm thấy mất kiên nhẫn, bắt đầu hạ ngoan thủ, tại thời điểm bọn họ xông lên thì bẻ gãy hai chân bọn họ. Nhưng cho dù là như vậy, tổng quản và tú bà vẫn điên cuồng xông về phía Hạ Hà, bọn họ vặn vẹo bò, để lại vệt máu trên sàn nhà.

Bốn phía an tĩnh lại, đối mặt với một màn quỷ dị như vậy, Hạ Hà tựa hồ bị giật mình, nàng kêu lên sợ hãi rồi chạy về phía gian phòng. Tổng quản và tú bà muốn ngăn cản, nhưng tốc độ của bọn họ tuyệt đối không theo kịp Hạ Hà, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ai oán như dã thú.

Cửa phòng rốt cuộc mở ra, từ góc độ của Hạ Kình Thảo không thể nhìn thấy bên trong phòng, chỉ có thể thấy Hạ Hà đang ngây người trước cửa. Một lát sau, Hạ Hà thét lên một tiếng chói tai:

“Tại sao lại là ngươi!? Dâm tặc!”

Bị Hạ Hà xưng là *** tặc, Hạ Kình Thảo chỉ biết một người.

Lạc Dịch tỏ vẻ, từ lúc đi đến cổ đại, hắn không có lúc nào là không gặp bi kịch. Hắn nghiến răng nghiến lợi chuyển động thân thể, thân thể rất nặng, hai tay chống đỡ cả thân thể run run, đến mức như có thể dễ dàng bẻ gãy, cả người như đang khóc thét, khớp xương phát ra tiếng đau nhức không chịu nổi — Lạc Dịch rất muốn mềm nhũn ngã vào trên giường ngủ không biết trời trăng mây sao gì, thế nhưng không được a, thật vất vả, thật vất vả “y” mới ly khai.

Đây có lẽ là cơ hội thoát đi duy nhất của hắn, thoát khỏi con trùng tử kia, thoát khỏi căn phòng này, thoát khỏi cái ***g giam này. Trong khoảng thời gian này hắn hoàn toàn bị người nọ đẩy trên giường làm một lần lại một lần, mỗi lần đều bị làm đến bất tỉnh, sau khi tỉnh lại là cảm giác nặng nề mệt mỏi. Lạc Dịch hoàn toàn không có khái niệm thời gian, ngay cả thời gian ăn cơm cũng tiết kiệm được — căn cứ vào định nghĩa nền văn minh thứ 5, trùng nguyên là một loại dịch có giá trị dinh dưỡng cực cao, thân thể sinh vật có thể hấp thu được tỉ lệ đạt tới 99.98%, công lược đã nói như thế.

Rốt cuộc ngồi dậy Lạc Dịch tựa ở đầu giường hung hăng thở mấy hơi, chăn từ trên người trượt xuống, vết tích xanh tím loang lổ khắc ở trên da, hiện ra vô cùng rõ ràng, đầu nhũ sưng đỏ chứng tỏ trùng tử kia có bao nhiêu yêu thích vỗ về chơi đùa và cắn liếm nơi đây. Lạc Dịch cảm nhận được đầu nhũ truyền đến một chút đau đớn, bởi vì nguyên nhân do trùng nguyên, vết thương trên người hắn khép lại rất nhanh, vết tích cũng bị xóa đi rất nhanh, thế nhưng vậy thì sao? Vẫn là bị in dấu lần nữa. Hắn có chút buồn cười, ***g ngực chấn động khẽ làm phía dưới đau đớn, khiến cho mặt mỗ phiến tử lại bắt đầu méo xệch.

Nha, ca hiện tại hoàn toàn là bộ dáng bị cường bạo.

Nghỉ ngơi một lúc — hắn căn bản không có thời gian khôi phục hoàn toàn, Lạc Dịch chuyển tầm mắt về hướng vật sống duy nhất còn lại trong phòng, nữ tử thanh lâu kia. Nàng lúc này vẫn là bộ dáng trống rỗng vô thần, như là một con rối bị điều khiển — trên thực tế cũng là như vậy. Lạc Dịch được kẻ điều khiển đến từ nền văn minh thứ 5 kia cho biết, nàng chính là một “con rối”. Đồng dạng, tú bà và tổng quản cũng là do người nọ điều khiển, biến thành con rối, đi xử lý mọi chuyện xung quanh.

Đã là trùng tử kỳ trưởng thành, Lạc Dịch bi ai phát hiện, hắn không thể nắm y trong tay nữa.

Không thể khống chế, vậy chỉ có thể trốn thoát. Trốn trốn trốn trốn, trốn đi thật xa. Rời khỏi nơi này phải tìm Hạ Kình Thảo, hoàn thành nhiệm vụ lập tức ẩn núp. Không phải là không muốn dùng công lược và xuyên việt để trốn, thế nhưng công lược rõ ràng biểu thị, công lược và xuyên việt chỉ trong quá trình công lược bắt đầu mới cung cấp trợ giúp, chỉ cần nhiệm vụ chính cấp S kia chưa hoàn thành, hắn liền không thể triển khai nhiệm vụ tiếp theo, cũng không thể sử dụng công lược và xuyên việt. Lạc Dịch không hề muốn lợi dụng Hạ Kình Thảo, chỉ cần Hạ gian thương đem cái đồng tiền đáng chết kia đưa cho hắn, hắn có thể sử dụng thân thể đổi được thoát đi xa xa, trốn khỏi trùng tử xinh đẹp mà nguy hiểm kia.

Lạc Dịch hít sâu một hơi, sau đó xuống giường, hai chân hung hăng run rẩy một phen, cuối cùng vẫn chống đỡ được thân thể, chỉ là hơi khẽ run. Hắn thoáng một cái đi đến chỗ nữ tử, cả người trần truồng — dù sao gì đó cũng đã bị nàng xem qua, thân thể nặng nề không chịu nổi ngay cả chăn cũng không mang được.

Bên ngoài có tiếng động lớn ồn ào, cho dù là phòng cách âm rất tốt cũng có thể nghe được một hai, chắc là vô cùng gần. Đây có lẽ là một cơ hội, càng rối loạn càng dễ thoát đi. Lạc Dịch rốt cuộc đi tới trước mặt nữ tử thanh lâu, ảnh ngược trong đôi mắt vô thần của nữ tử là gương mặt Lạc Dịch có chút ảm đạm, Lạc Dịch dừng mắt, không dám nhìn thêm gương mặt cứng đờ kia.

“Thật xin lỗi…”

Lạc Dịch run rẩy vươn tay, bắt đầu cởi y phục trên người nữ tử.

Y phục của hắn không biết từ lúc nào đã biến thành từng mảnh nhỏ, từ đó về sau hắn vẫn luôn trần truồng — dù sao với tình huống trước đó hắn cũng không cần y phục.

Lạc Dịch vén áo ngoài của nữ tử lên, khoác lên người, đang lúc muốn cởi áo trong, cửa bị đẩy mạnh ra.

Lạc Dịch đờ ra, người ngoài cửa cũng đờ ra.

Một lúc sau, người ở cửa thét một tiếng chói tai:

“Tại sao lại là ngươi!? Dâm tặc!”

Lạc Dịch giật mình tỉnh lại điều đầu tiên làm là ôm chặt nữ tử thanh lâu trước mặt — hắn bây giờ ngoại trừ cô gái trước mắt không còn cái gì để che người lại nữa, hắn hẳn là may mắn lúc vừa mở cửa, giữa hắn và cửa còn có một người. Lạc Dịch khóc không ra nước mắt mà nghĩ, đi quang cũng không tính là nghiêm trọng…đi?

Thét xong Hạ Hà bỗng dưng phát hiện, tên *** tặc đối diện kia tựa hồ đang trần truồng, lúc phá cửa vào tựa hồ đang cởi y phục trên người nữ tử. Hạ Hà thoáng cái đỏ mặt, hai mắt trợn to, tựa như muốn thét thêm lần nữa.

Lúc này, một người nhẹ nhàng lướt qua nàng, tay áo màu trắng, như một cơn gió không chút tiếng động, chờ Hạ Hà phản ứng kịp, một người bạch y đã đứng trước mặt tên *** tặc, chặn lại tất cả tầm nhìn của nàng. Hạ Hà sợ hãi kêu: “Kình Thảo…”

Hạ Kình Thảo dường như không nghe được, chỉ im lặng nhìn người phía dưới, nhìn hắn trợn to mắt, nhìn hắn ôm chặt nữ tử trong ngực, sau đó treo lên tươi cười: “Đã lâu không gặp.”

“Hạ…Kình Thảo!”

Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(). Lạc Dịch kích động như không còn là chính mình, hắn thậm chí cảm thấy Hạ Kình Thảo trước mắt như đang tỏa sáng, cặp mắt hoa đào nguy hiểm nheo lại cũng có vẻ vô cùng thánh thiện. Lạc Dịch không để ý đến muốn bắt được nam tử bạch y đang bình thản cười trước mặt, lại hoàn toàn quên mất mình đang ôm một nữ tử, còn có thân thể cũng bị vây trong tình trạng bi thảm.

() Bài thơ “Du sơn tây thôn” của Lục Du. Câu này có nghĩa là: Cho dù phía trước gặp phải muôn vàn khó khăn, nhưng tương lai vẫn luôn tươi sáng.

Trước mắt biến thành màu đen, lúc Lạc Dịch phục hồi tinh thần lại, hắn đã té ngã trên đất, thân thể truyền đến từng trận co rút đau đớn, đặc biệt là nơi nào đó còn truyền đến đau đớn như bị xé rách. Lạc Dịch mạnh hít một hơi, nhăn mặt, bất quá hắn vẫn theo bản năng đem mình làm đệm, che chở cho nữ tử trong ngực, bảo vệ nữ hài tử đã giống như một bản năng của hắn. Hạ Kình Thảo phía trên mỉm cười nhìn tất cả, không có xuất thủ kéo Lạc Dịch, trong cặp mắt hoa đào sâu không thấy đáy kia cũng là lãnh ý.

Lạc Dịch không để ý nhiều như vậy, hắn giãy giụa kéo vạt áo Hạ Kình Thảo, thanh âm suy yếu khàn khàn: “Hạ Kình Thảo, tiền đồng, cho ta tiền đồng đi…”

Hạ Kình Thảo cúi thấp đầu, thanh niên phía dưới vẫn là mái tóc đen không dài không ngắn, lúc này đang lộn xộn xõa trên đầu vai, y thậm chí có thể thấy rõ ràng, có nhiều dấu xanh tím đếm không hết, cho dù bị nữ tử trong ngực che đi, vẫn như cũ không che được vết tích bừa bãi. Đôi mắt màu đen kia, bây giờ đang cầu xin nhìn sang, thêm vào thanh âm khàn khàn mất tiếng, thật là, khiến người ta muốn hung hăng tàn phá và lăng nhục. Tươi cười Hạ Kình Thảo dừng một chút, y gắng gượng dời đi đường nhìn, chuyển đến nữ tử trong ngực Lạc Dịch. Nữ tử nửa người trần truồng, lúc này đang mềm mại không xương dựa vào người Lạc Dịch, nhưng thần sắc vẫn như cũ cứng đờ.

“Tiền đồng?” Bởi vì ngược chiều ánh sáng, Lạc Dịch không thấy được biểu tình của Hạ Kình Thảo: “Ngươi muốn tiền đồng làm gì?”

Đương nhiên là trốn đi, trốn đi thật xa.

“— Là muốn rời đi?” Hạ Kình Thảo như là nghe được tiếng lòng của Lạc Dịch, thanh âm của y rất trầm thấp: “Ta nhớ rõ, ngươi nói, quan hệ của chúng ta chỉ vì một đồng tiền. Ngươi muốn rời khỏi ta sao?”

Không đợi Lạc Dịch trả lời, Hạ Kình Thảo liền nói ra: “Thế nhưng ta cũng nhớ rõ, ngươi đã nói, quyền lựa chọn ở trong tay ta, vậy nên…” Lạc Dịch không nhìn thấy biểu tình Hạ Kình Thảo, chỉ nhìn thấy khóe miệng đóng rồi mở, nhưng không hề phát ra âm thanh nào.

Ta sẽ không buông tay, hiện tại.

“Không phải như thế! Ta chỉ là, chỉ là…” Lạc Dịch cảm thấy miệng mình như bị thắt lại, không nói ra được điều cần nói: “Cho ta tiền đồng đi, nếu không ta không thế trốn khỏi người kia.”

“Người kia?” Hạ Kình Thảo tựa hồ sửng sốt.

“Cái này, cái này, hiện tại ta chọc tới một tên không dễ chọc, vậy nên ta cần tiền đồng để chạy trốn…”

Chẳng biết tại sao, tâm tình Hạ Kình Thảo khá lên được một chút, nghe được Lạc Dịch không phải vì muốn rời khỏi.

“Là Trâu gia phát lệnh truy nã? Tại sao phải lo lắng, ngươi là người của ta, bọn họ không đối phó với ngươi được.”

“Trâu gia?” Lạc Dịch sửng sốt nửa nhịp, sau đó mới loáng thoáng nhớ tới không lâu cũng có một tên 2B() hình như kêu là Trâu Vĩ: “Hắn nha còn truy lùng ca a sát! Ca còn chưa tìm hắn tính sổ một chút!…Ách…Không, không phải là hắn, là người…”

() 2B: Nhị B => Rất ngốc

“Vậy cũng không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Không, cái này.” Căn bản không cùng cấp bậc văn minh phải giải thích thế nào a sát: “Y rất mạnh, y, y, y mạnh phi thường, chỉ cần y muốn, y tùy thời đều có thể hủy diệt một thành.” Không chỉ là thành, ngay cả một cái tinh cầu cũng không thành vấn đề.

“Là thế này a…Ta nghĩ muốn, mời lão gia hỏa này tương đối có lời.”

“…Không, không phải như thế.” Lạc Dịch muốn hỏng mất, cái này hoàn toàn không thể nói rõ. Hắn từ bỏ giải thích: “Đại gia, ngươi thật sự không đưa tiền đồng cho tiểu nhân sao…”

“Không.” Hạ Kình Thảo cười rất là sáng lạn: “Ngươi rất phù hợp với sở thích của ta, còn còn chưa chán, vậy nên ta sẽ không thả ngươi đi.”

“…” Ban đầu hắn tại sao phải cố gắng như vậy a…

Lạc Dịch thương tâm gần chết, vật phẩm phải do nhân vật công lược tự mình, ý thức chủ quan đưa cho hắn, nếu có thể cướp hoặc trộm, hắn đã sớm xoay người làm kẻ trộm. Bỗng nhiên, Lạc Dịch như nhớ ra cái gì đó, kích động nắm chặt vạt áo Hạ Kình Thảo: “Quang thảo! Đúng! Quang thảo, ngươi có quang thảo…Không, ngươi có Tử Dương thảo đúng không!”

Mấy ngày qua Lạc Dịch cũng nghĩ đến phương pháp giải quyết, phương pháp tốt nhất là dùng quang thảo phong ấn trùng tử lại. Sau đó Lạc Dịch nhớ tới, hắn đã từng xem trong tư liệu thấy được Hạ Kình Thảo có Tử Dương thảo trong tay, thế nhưng lúc đó Lạc Dịch không biết Tử Dương thảo là quang thảo trong thế giới này, cũng liền lược qua, bây giờ đó chính là phương pháp giải quyết tốt nhất. Thế nhưng khó khăn nhất là, Tử Dương thảo đối với Thảo Thương mà nói là vật trọng yếu, làm sao có thể khiến Hạ Kình Thảo đem vật này cho hắn đây?

Hạ Kình Thảo nhìn trong mắt người phía dưới sáng lên, khẽ gật đầu: “Ta có.”

“Cho ta!…Ý ta là, có thể hay không bán cho ta Tử Dương thảo, ách, hoặc là ngươi cho ta mượn trước, ta sẽ tìm thêm gốc cây khác cho ngươi…” Thanh âm Lạc Dịch nhỏ dần, Tử Dương thảo có thể xưng là biểu tượng Thảo Thương, làm sao có thể cho hắn được?

“Hảo.” Hạ Kình Thảo mỉm cười đáp ứng.

“Kỳ thực ta cũng biết…,…Lão đại ngươi vừa nói gì đó, lúc nãy gió lớn quá ta không nghe được…”

“Ta cho ngươi Tử Dương thảo.” Hạ Kình Thảo rất nghe lời mà thỏa mãn yêu cầu mỗ phiến tử.

“…” Đơn giản như vậy?! Lạc Dịch cảm thấy hắn xoắn xít lâu như vậy quả thực là rất ngốc.

“Tử Dương thảo ta có thể cho ngươi, thế nhưng sau này ngươi phải đáp ứng ta một việc.” Hạ Kình Thảo chậm rãi nói, tâm tình có vẻ rất tốt: “Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi.”

“Hảo!” Lạc Dịch gấp rút đáp ứng, dù sao đến lúc đó không làm được thì trốn, chuyện này đối với phiến tử mà nói là rất bình thường: “Tử Dương thảo ở đâu? Ở nhà, hay là ở Thảo Thương?”

“Ở trong xe ngựa, du ngoạn lần này có mang theo.”

“…Ngươi có phải hay không đã âm mưu từ trước?”

“Ai biết được?” Hạ Kình Thảo hoàn mỹ mỉm cười: “Dù sao để trong kho cũng mốc, sao không để nó đạt được một giao dịch hạng nhất, thể hiện một chút giá trị của nó.”

“…” Là ảo giác sao, Tử Dương thảo thật là thánh vật Thảo Thương? Cái kia là trong truyền thuyết có thể kế thừa Thảo Thương?

Lạc Dịch rốt cuộc cũng có chút thả lỏng, chỉ cần lấy được Tử Dương thảo trước khi người kia quay về, hắn cùng không cần phải trốn: “Mau dẫn ta…”

Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, trong lòng Lạc Dịch bắt đầu điên cuồng loạn động, cảm giác cho hắn biết hắn ngàn vạn lần không nên nhìn, thế nhưng lý trí khiến cho hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lăng lăng nhìn về phía cửa. Con ngươi mạnh co rút, hầu kết chuyển động, thanh âm tan vỡ.

“Tùng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.